Chương 2
Hai kẻ đến muộn
Bước xuống xe buýt, ngước nhìn bầu trời chạng vạng tối, Fukunishi Ryota bất giác thở dài.
Cuối cùng đã đến rồi.
Cậu biết giờ có đến thì cũng chẳng để làm gì nữa. Theo như bản kế hoạch cậu nhận được thì 6 giờ tối mọi người sẽ bắt đầu dự án đặc biệt, nhưng giờ đã 6 giờ kém 10, dù xuất phát luôn thì nhanh cách mấy vẫn không kịp. Mà có kịp thì hẳn cũng có người thế chỗ mất rồi.
Vậy mà cậu vẫn bươn bả đi tới đây, tại sao thế nhỉ?
Bảo là tự dưng muốn đến cũng không sai, nhưng mặt khác lại thấy bức bách cần đi như có gì xui khiến. Chỉ chắc chắn một điều là tâm trạng cậu đang chìm trong u uất và bi thương khác thường.
Fukunishi vừa đưa tay đẩy gọng kính trễ xuống do mồ hôi, vừa thong thả đưa mắt quan sát khung cảnh xung quanh. Đã mười năm cậu mới quay trở lại nơi này, vậy mà không thấy lòng thân thiết hoài niệm gì cả.
Mùa hè mười năm trước, cơ sở dạy thêm mà cậu theo học tổ chức trại hè tập huấn ở đây, tình cờ cũng vào cuối tháng Bảy đầu tháng Tám như lúc này.
Fukunishi còn nhớ họ trọ ở một ngôi nhà lớn cũ kĩ xây bên chân núi, nếu không lầm thì là nhà ở quê của hiệu trưởng cơ sở dạy thêm.
Khi ấy cậu đang học lớp Năm, giờ đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, hồi tưởng lại cảm thấy sao xa ngái quá. Ấn tượng quá khứ rất mơ hồ, mỗi lần muốn lục tìm một kỷ niệm cụ thể nào đó, thì tự nhiên lại nhớ đến giấc mơ cách đây một tháng.
Fukunishi quan sát cảnh vật xung quanh, trông cũng còn ít nhiều ấn tượng. Chỉ khác là mười năm trước nơi này thưa thớt nhà cửa, đậm đà phong vị đồng quê hơn, trên đường cũng không nhiều xe cộ thế kia.
Cậu lục túi quần lấy sơ đồ, trên đó vẽ đường đến Thời Kế Quán. Sơ đồ này được phát kèm kế hoạch dự án đặc biệt.
Sơ đồ vẽ rất đơn giản, khó mà ước lượng từ trạm xe buýt tới Thời Kế Quán là bao xa. Nhưng trông cũng không có vẻ phải cuốc bộ mấy tiếng mới đến được. Phải tối muộn mới có xe buýt chuyến về. Thôi thì chẳng mấy khi đến, cứ đi ngó qua công trình có ma kia xem nào.
Fukunishi xem kĩ sơ đồ, rồi chọn đi theo lối từ đường cái rẽ vào rừng núi ở phía Đông.
Truyền thuyết về Hồn ma ở Biệt thự Đồng Hồ là do cậu em khóa dưới Watanabe Ryosuke kể cho họ nghe vào tầm tháng Chín năm ngoái. Hội nghiên cứu của họ vốn dĩ cũng tập hợp toàn những người ham thích và tò mò cao độ với mấy chuyện loại này. Nên vừa biết có một biệt thự ở ngoại ô Kamakura chứa đầy ắp đồng hồ, biệt thự lại có ma nữ lảng vảng thì dĩ nhiên là tất cả đều muốn đi xem sao.
Fukunishi dĩ nhiên cũng vô cùng hứng thú với câu chuyện của Watanabe, đặc biệt hứng thú này lại không chỉ bắt nguồn từ lòng hiếu kì đơn thuần.
Hình như mình đã từng trông thấy Thời Kế Quán rồi… Fukunishi ngờ ngợ ngay từ lúc nghe Watanabe kể. Về sau cậu mới biết không chỉ bản thân, mà Uryu, Kawarazaki và Sakiko, những người cùng đi trại hè mười năm trước với cậu đều có chung cảm giác.
“Quả nhiên là ngôi nhà đó.” Một tuần sau, Uryu nói thế. Bởi vì nghe xong câu chuyện, cậu, Watanabe và Kawarazaki đã lập tức đi Kamakura. “Chính là ngôi nhà ở cánh rừng mà tụi mình từng kéo đến chơi hồi xưa ấy. Có xây thêm một cái tháp thôi, còn lại cũng không khác bao nhiêu.”
Quả nhiên là thế, Fukunishi đã củng cố được cảm giác ngờ ngợ trong lòng. Cùng lúc, một nghi vấn mới nảy ra. Nếu ngôi nhà đó chính là nhà ma, thì hồn ma kia chẳng lẽ chính là do lúc ấy…? Cậu định lên tiếng hỏi, song ngần ngừ một lát lại thôi. Vì thế cậu không biết Uryu và Kawarazaki nhận định ra sao về sự việc đó.
Cả bọn quyết định đăng kí đến thực địa với tư cách hội nghiên cứu, nhưng phía Thời Kế Quán từ chối thẳng thừng. Hơn một tháng trôi qua, phần lớn thành viên cũng mất hứng dần. Không ngờ vào mùa xuân năm nay, bọn họ nhận được đề nghị hợp tác tham gia dự án đặc biệt của ban biên tập tạp chí CHAOS thuộc Kitansha.
Người liên lạc với họ là một biên tập tên Kobayakawa. Hơn hai năm trước anh ta đã từng phỏng vấn hội, hóa ra còn từng học ở Đại Học W. Từ đó trở đi hễ có hoạt động gì đều báo cho họ biết.
Không ngờ lại có chuyện trùng hợp đến thế, Fukunishi thầm nghĩ.
Thoạt tiên hội còn lưỡng lự, không biết đây có phải một việc nên vui mừng hay không, nhưng dù thế nào thì họ cũng thực hiện được mong muốn đến thăm Thời Kế Quán, lại còn được tham gia buổi gọi hồn của một nhà ngoại cảm nổi tiếng, được lên chuyên đề của tạp chí CHAOS nữa, đều tốt cả. Vì thế cuối cùng họ nhất trí, Fukunishi cũng nhận lời nhập nhóm đi Thời Kế Quán.
Thế nhưng…
Đêm trước ngày đi, Fukunishi đột ngột nhận được tin người nhà mất. Em họ cậu ở thành phố Fujisawa thiệt mạng vì tai nạn xe máy. Thằng bé là con trai ông chú, kém cậu bốn tuổi, là một học sinh cấp ba chưa đầy 17 tuổi. Bố mẹ Fukunishi đã ly hôn năm năm trước, khi cậu vừa vào cấp ba. Fukunishi rời bố theo mẹ. Vì thế mẹ cậu cố nhiên không đi đám tang của nhà nội, cậu đành đi Fujisawa một mình, mà nhất thiết phải đi, vì đứa em này là bạn chơi khá thân hồi nhỏ của cậu. Ngoài ra còn một lý do không thể chối bỏ nữa là, Fukunishi muốn được gặp bố, đã mấy năm hai bố con cách mặt rồi.
Quả nhiên bố có đến.
Nhưng ông chẳng thích thú gì trước đứa con đã lâu không gặp, chỉ xoắn xuýt cặp kè với người vợ mới. Fukunishi ngứa cả mắt, đành cố không nhìn về phía họ.
Thật là… Cậu vừa đi vừa ủ rũ tặc lưỡi. Biết trước như thế thì đã không đến…
Thắp nhang. Xuất quan. Hỏa táng.
Tang lễ của người chết yểu phủ bóng đen u uất lên tất cả các khách viếng, lại thêm cái nóng hầm hập giữa hè khiến ai nấy đều mệt mỏi. Mất đi người con trai, chú thím đau đớn vô cùng. Thím gục người trên quan tài mà khóc rưng rức, chú nắm chặt nắm tay, tức giận mắng chửi phải kiện chính quyền.
Nghe kể là cậu em họ đang chạy xe máy trên đường tỉnh thì đâm đầu xuống một cái hố, gãy xương cổ mà chết. Cái hố này là do mưa úng nên đất sạt lở, lở rất rộng.
Cho dù có thể kiện chính quyền vô trách nhiệm, lấy được tiền bồi thường, thì cũng không thể mang người chết quay trở lại… Nhìn người chú đứng la hét, Fukunishi cảm thấy vô cùng chán ghét, thậm chí còn cho rằng kiện tụng chỉ càng khiến cậu em họ khó lòng yên nghỉ.
Nhưng nhìn từ góc độ tâm trạng bình thường của một gia đình đang mất mát đau thương, thì Fukunishi thấy thông cảm được. Vì rằng, tìm ra đối tượng để trút bỏ phẫn nộ cũng là một cách giúp người ta không rơi vào bi ai suy sụp.
Từ đài hỏa táng quay về, thay vì dùng bữa với gia đình chú, cậu nói mình có hẹn rồi rồi bỏ đi. Cậu không muốn mệt mỏi vì phải lờ đi sự có mặt của bố mình và vì tiếng gào thét của người chú nữa.
Đúng là mình không nên tới đây, cậu lại tặc lưỡi. Đúng lúc ấy, đột nhiên…
Đất sạt lở.
Sạt lở, rồi đâm đầu xuống hố… mấy cụm từ này khuấy lên làn sóng lăn tăn trong lòng Fukunishi. Từ khi nghe kể về tai nạn của cậu em họ, cảm giác lăn tăn này đã xuất hiện mấy lần rồi.
Tại sao lại thế, Fukunishi không thể làm rõ. Nhưng cậu cho rằng dù sao cũng không đáng kể, việc cần quan tâm bây giờ là…
Đi hết khu dân cư, cảnh vật đột nhiên thanh tĩnh hẳn đi. Đường thu hẹp và dốc lên, đâm vào giữa vùng cây rậm rạp. Không còn đèn đường nữa, mặt trời sắp lặn, bốn bề âm u.
Đúng lúc Fukunishi tự hỏi không biết có nên đi tiếp không thì bắt gặp một chiếc ô tô chắn đường.
Volkswagen Golf.
Màu xanh.
“Anh hỏng xe à?”
Fukunishi lên tiếng bắt chuyện với người đàn ông lui cui chui đầu vào nắp ca-pô đang mở. Anh ta giật bắn mình như ếch nhảy, quay người lại nhìn.
“À vâng. Xe tự dưng chết máy. Tại chạy cũng lâu năm rồi.”
Đáp xong, anh ta giơ chân đạp vào thanh chắn phía trước. Người đàn ông này cao kều gầy nhẵng. Gầy hơn Fukunishi nhưng cao hơn cậu hẳn một cái đầu. Mình mặc áo khoác màu xanh nõn chuối, thay vì ví với ếch, Fukunishi thấy nên ví với bọ ngựa hơn.
“Hai ba năm nay nó cứ trục trặc suốt.”
“Thế ạ… Thế thì phiền thật.”
Trông cái xe quả thật là nát, thân có nhiều chỗ bong sơn, lốm đốm gỉ, biển xe lem nhem ghi số đăng kí Shinagawa. Fukunishi bèn hỏi, “Anh ở Tokyo đến à?”
Giữa đường gặp người tình cảnh khó khăn lại cứ quay lưng mà đi thì không phải tính cách của cậu.
“Anh gọi cứu hộ chưa?”
“Vẫn chưa.” Người đàn ông chu môi như huýt sáo rồi quay trở lại với cái xe, lui cui xem xét. “Tôi nghĩ vỗ về nó thêm một tí, chắc sẽ sửa được thôi.”
Lầm bầm xong, anh ngoái cổ hỏi Fukunishi, “Cậu biết lái xe không?”
“Em có bằng rồi nhưng…”
“Cậu lên xe nổ máy hộ tôi được không?”
Fukunishi bèn trèo vào ghế lái. Đang loay hoay tìm chỗ cắm chìa thì chợt liếc thấy con hạc giấy màu xanh đậu trên táp lô xe. Đặt hạc giấy ở đây đã đủ lạ, nhưng điều còn lạ hơn là hình dáng của nó.
Hạc ba đầu.
“Cậu nổ máy xem.”
Người đàn ông thò đầu ra khỏi nắp ca-pô, gọi to. Fukunishi vặn chìa. Động cơ rền lên rừ rừ, rồi ặc ặc. Lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, cuối cùng cái xe cũng chịu nổ máy đàng hoàng.
“Ồ, được rồi này.” Người đàn ông la lên mừng rỡ, đậy nắp ca-pô lại. “Cảm ơn cậu. Nhờ có cậu cả.”
Trông mặt mũi thì anh ta phải lớn hơn cậu ít nhất một giáp, nhưng cười một cái, vẻ trẻ thơ ẩn kín lại tràn ra khuôn mặt.
“Vậy là ổn rồi phải không ạ?”
“Cái xe à? Ừ, có lẽ thế. Vả lại chỉ còn một quãng là đến chỗ cần đến. Trục trặc nữa thì sẽ gọi cứu hộ sau.”
“… Anh nói ‘đến chồ cần đến’?” Không lẽ nào, cậu thầm nghĩ, rồi tiếp tục. “Sau đây anh đi đâu ạ?”
Câu trả lời chính là nơi cậu đang nghĩ không lẽ nào.
“Ở đằng trước kia có một biệt thự tên là Thời Kế Quán, cậu biết chứ? Tôi định đi đến đấy.”
“Sao cơ?” Fukunishi giật mình nhìn kĩ lại khuôn mặt người đàn ông. Qua biển số xe và cách dùng từ chỗ cần đến, chắc anh ta không phải người nhà họ, nhưng cũng không giống người làm.
Trước phản ứng của Fukunishi, người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên, “Chằng lẽ cậu cũng tới đó?”
“Vâng. Đúng ạ.”
“Ôi, ra thế.” Người đàn ông đập đập nắm tay vào thái dương. “Cậu là sinh viên Đại học W. đúng không?”
“Vâng.”
“Thành viên Hội Mystery.”
“Há?! Đúng rồi ạ. Nhưng mà, tại sao…?”
“Tình cờ ghê thật.” Người đàn ông nhe răng cười, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay. “Mà trễ rồi. Dự án bắt đầu lúc 6 giờ thì phải.”
Xem ra người này nắm rất rõ mọi việc, chẳng lẽ anh ta cũng là một người liên quan đến muộn?
“Trời sẩm tối rồi.” Người đàn ông ngó quanh, lẩm bẩm rồi đặt tay lên cửa ghế lái. “Thế chúng ta cùng đi nhé. Cậu… à, tên gì nhỉ?”
“Fukunishi ạ.”
“Cậu Fukunishi. Thú thật, tôi là người có bạn đồng hành thì sẽ yên tâm hơn.”
Nghe đến đây, Fukunishi vẫn chưa hết thắc mắc. Xem xong danh thiếp người đàn ông đưa, cậu cũng vẫn ngờ ngợ mãi không thôi.
Nhà văn trinh thám Shishiya Kadomi
Trên danh thiếp đề như vậy.