← Quay lại trang sách

Phần kết

“Mãi tới phút cuối, ngay cả chính tôi còn nửa tin nửa ngờ cơ mà!” Shishiya vừa nói vừa đổ nước sôi từ phích vào bát mì ăn liền. Kawaminami tựa cằm trên hai tay, dõi theo động tác của anh. “Nhưng, ngoài việc kéo đổ tháp đồng hồ, tôi vẫn không nghĩ ra cách nào khác để làm mấy quả chuông ấy kêu. Hơn nữa Sayoko cũng kể rằng, chín năm trước tháp đang xây giữa chừng thì đổi đội thi công. Cho nên…”

“Nếu anh nói sớm, tôi đã không đến nỗi hồn xiêu phách lạc!” Kawaminami tỏ vẻ oán trách, “Suýt chút nữa thì tiêu đời cả hai!”

“Được rồi được rồi.” Shishiya ngại ngùng gãi đầu. “Có điều, thực sự không ngờ Sayoko lại có kết cục như thế!”

“Chẳng phải anh đã đoán ra từ trước rồi sao?”

“Ai mà biết được, cậu đừng có nói thế! Tôi đâu phải Philo Vance*.”

Nhân vật thám tử trong loạt truyện trinh thám của nhà văn Mỹ S. S. van Dine (1888-1939).

Shishiya nhăn nhó phản bác rồi ngồi xuống xô-pha. Gạt tàn trên bàn vẫn đựng đầy đầu mẩu thuốc. Lát sau, thấy anh mở nắp đậy bát mì, Kawaminami thắc mắc.

“Vẫn chưa nở mà.”

“Còn mỗi ba mươi giây thôi.” Shishiya trịnh trọng gật đầu. “Khi bị nhốt trong Cựu quán, chẳng phải ngày nào cậu cũng ăn mấy thứ đồ ăn liền này sao?”

“Vâng.”

“Thế chắc sẽ có người bực mình lắm! Kiểu gì cũng chê thứ này khó ăn, sợi mì thì khô ơi là khô. Bởi vì thời gian trong đó nhanh hơn mà, ba phút chỉ bằng với hai phút rưỡi thôi.”

Tối Chủ nhật 13 tháng Tám, tại căn 409 cư xá Green Heights thuộc khu Kaminoge.

Tuần trước, gần như ngày nào Kawaminami cũng nhận được điện thoại của cảnh sát Kanagawa. Cậu đoán Shishiya hẳn cũng rơi vào tình cảnh tương tự, bị cảnh sát vặn hỏi hết lần này tới lần khác.

Thật ra Kawaminami hoàn toàn có thể kể hết toàn bộ chân tướng sự việc với cảnh sát, rằng hung thủ thực sự chính là Sayoko. Nhưng dù sao cậu cũng phải cân nhắc tới suy nghĩ của Shishiya, nên chỉ thuật đi thuật lại chuyện tháp bị đổ. Cậu không biết cảnh sát nghĩ gì về lời khai của cậu, cũng chẳng rõ họ kết luận vụ việc thế nào, hơn nữa bây giờ cậu cũng hết hứng thú với mấy chuyện này rồi.

“Tôi cho rằng tháp tự đổ là vì bên trong có lắp đặt một cơ chế ngầm đặc biệt.”

Loáng một cái, Shishiya đã ăn xong bát mì. Có vẻ đã đoán ra Kawaminami định hỏi gì nên anh tự giải thích luôn mà không cần cậu mở lời.

“Cậu thử tưởng tượng một vật thể hình hộp dẹt khổng lồ làm từ những tấm sắt mỏng nhé. Đổ đầy cát mịn vào hộp, xây móng lên trên, rồi từ nền móng này mới xây tiếp tháp đồng hồ bằng đá.”

“Ồ… Sau đó thì sao?”

“Dưới hộp sắt là một hang rỗng khổng lồ và vững chãi đúc bằng bê tông. Khi nào đáy hộp sắt mở ra, cát trong hộp sẽ chảy xuống cái hang bên dưới. Khi cát chảy hết, hộp sắt không chịu được sức nặng của tháp đá thì sẽ biến dạng, khiến móng tháp sụt xuống, tháp mất cân bằng rồi đổ tan tành. Đó, đại loại kết cấu của nó là như vậy. Còn công trình thực tế ra sao, chắc cảnh sát đã điều tra rõ ràng.”

“Thiết bị mở nắp dưới đáy hộp cũng được kết nối với đồng hồ lớn trên tháp đúng không?”

“Đúng rồi đấy. Thêm nữa, thiết bị làm cho cát giữa hai lớp kính màu trên tường chảy xuống cũng được nối với phần máy của đồng hồ lớn. Có lẽ cát trên tường chảy hết đồng nghĩa với việc khởi động công tắc mở đáy hộp sắt. Đại để là thế!”

“Một công trình nguy hiểm nhường này mà vẫn có công ty xây dựng dám nhận cơ à.”

“Cho nên giữa chừng mới phải đổi đội thi công! Trước tiên cứ để một công ty làm phần móng nhưng không cho họ biết hình dạng hoàn thiện của biệt thự, sau đó tìm một công ty khác xây thân tháp là được. Nói một cách đơn giản là thế, chứ dĩ nhiên thực tế còn phải phân công tỉ mỉ hơn nữa. Chắc hẳn những công ty xây dựng muốn nhờ vả ông Michinori đã phải điều động toàn bộ nhân công.”

“Chẳng lẽ ông Nakamura không thấy khó xử khi thiết kế à?”

“Biết nói sao nhỉ, có thể ông ấy biết, nhưng cũng có khả năng đã mắc bẫy của ông Michinori. Giả dụ ông Michinori nói rằng chỉ muốn mời ông ấy thiết kế hộ chứ không thực sự muốn xây…”

Dẫu sao, Nakamura Seiji cũng đã qua đời được bốn năm. Cho nên hiện giờ, trong số những người tham gia vào kế hoạch hoang đường của ông Michinori, chẳng có ai còn sống để mà truy cứu trách nhiệm.

“Nhưng, anh này,” Kawaminami đưa ra câu hỏi mà cậu đã trăn trở suốt một tuần, “Anh từng nghĩ tới vấn đề này chưa? Vì sao ông Michinori lại để tháp của mình sụp đổ sau chín năm trời?”

“Câu này khó trả lời đấy!” Shishiya châm một điếu thuốc, nhắm mắt lại như thể đang hồi tưởng từng cảnh tượng bi thảm đã qua. “Ông Michinori coi mùng 5 tháng Tám năm 1992 là lúc ‘thời gian đã hết’. Đúng vậy, có thể ông ấy ôm ảo tưởng rằng linh hồn bà Tokiyo, Towa và của chính ông sẽ ở lại biệt thự này cho tới thời khắc cuối cùng. Khi thời gian đã cạn, ba người sẽ đón nhận cái chết thực sự để yên giấc ngàn thu, khi đó tiếng chuông báo tử sẽ vang lên để tiễn đưa cả nhà…”

“Câu thơ ‘Cùng xương cốt của dã thú tội lỗi chất chồng’ cũng chứa đựng ẩn ý đúng không?”

“Có lẽ việc để ông thầy bói sống trong tháp cũng thể hiện rõ ý đồ cùa ông Michinori. Bởi vì tháp mà sụp, những người sống bên trong ắt sẽ mất mạng.”

“Nếu thế, ‘dã thú tội lỗi’ cũng bao gồm cả Yukiya sao?”

“Chính xác!” Shishiya từ từ mở mắt, hít một hơi thuốc thật sâu rồi mới đáp lại. “Chẳng phải đám sinh viên tề tựu đông đủ tại Thời Kế Quán mười năm sau và hung thủ giết chết họ… cuối cùng đều trở thành ‘xương cốt’ dâng lên trước bia mộ của ông và Towa hay sao?”

Lẽ nào… Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Kawaminami. Ông ấy đã tiên liệu trước tình hình mười năm sau, cho nên mới…

Nghĩ tới đây, Kawaminami vội lắc đầu. Không thể nào, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Nếu thế giới chúng ta đang sống là ác mộng do tâm hồn điên loạn của Koga Michinori vẽ nên thì nó cũng chính là hiện thực của tự do. Hãy coi tất cả là trò đùa của số phận, cứ nghĩ như thế là được… Đúng, chỉ cần nghĩ như thế thôi.

“Anh Shishiya,” Kawaminami hỏi tiếp, “Anh đã nói với cảnh sát về chân tướng vụ việc chưa?”

“Hung thủ thật ra là Sayoko ấy hả?” Shishiya bĩu môi lắc đầu, sắc mặt chẳng vui vẻ gì.

“Anh định coi như không biết ư?”

“Phải xem cậu với Fukunishi nghĩ thế nào. Nếu các cậu cảm thấy chưa đủ hả giận thì tôi sẽ nói với cảnh sát.”

Fukunishi còn đang nằm viện nhưng sức khỏe hồi phục rất nhanh. Hình như cậu ấy mới kể với mỗi Shishiya về việc bị Sayoko đẩy từ trên tháp đồng hồ xuống thôi.

Bỗng chốc mất đi nhiều bạn bè như vậy, không biết trong lòng cậu ấy giờ cảm thấy thế nào? Liên tưởng tới mình của ba năm trước, Kawaminami không khỏi lắc đầu.

Trái tim cậu bất giác rơi vào vực sâu tăm tối. Cậu thở dài thườn thượt.

Muốn tìm cách thay đổi tâm trạng, Kawaminami đứng dậy khỏi xô-pha, “Để tôi pha cà phê cho anh nhé.” Đang định bước tới quầy bar trong bếp, cậu chợt nhận ra đồng hồ bát giác treo trên tường đã chạy.

Do được đem đi sửa, hay do vừa được tiếp thêm động lực nào đó nên mới chạy tiếp chăng?

Kawaminami vô thức lôi đồng hồ trong túi áo ra, cẩn thận so sánh thời gian hiển thị trên hai chiếc đồng hồ một to một nhỏ. Sau khi xác nhận bản thân đang ở trong dòng thời gian bình thường, trái tim cậu mới thanh thản trở lại. Cậu ngoảnh ra sau, thấy Shishiya đang dõi theo hành động của mình, bèn gợi chuyện.

“Đợi Fukunishi khỏi bệnh, ba chúng ta làm một chuyến tới đảo Enoshima chơi đi! Tôi biết một tiệm sò nướng chế biến ngon cực kì!”

Người bạn vong niên của cậu không nói gì, chỉ thoáng để lộ hàm răng ố vàng vì hút thuốc.