← Quay lại trang sách

Chương 16

Nữ thần ngâm nga

“Anh hút gì mà lắm thế.” Phòng khách ngổn ngang, gạt tàn trên bàn chất đầy đầu mẩu thuốc lá. Thấy vậy, Kawaminami vô cùng kinh ngạc. “Một mình anh hút cả đống này ư?”

“Hả? À, đúng rồi!” Shishiya gật đầu với vẻ phờ phạc, với tay lấy hộp thuốc lá hiệu Camel rúm ró trên bàn.

“Chẳng phải mỗi ngày anh chỉ hút một điếu thôi sao?”

“Quy tắc đó đã bị phá vỡ từ đêm qua. Tôi định chỉ phá lệ hôm nay thôi, nên mới hút thêm điếu nữa, nào ngờ không ngừng được. Thôi kệ đi, mấy hôm nữa nhất định sẽ tiếp tục chấp hành quy tắc cũ.”

6 giờ tối thứ Sáu 4 tháng Tám, Kawaminami tới gặp Shishiya tại căn 409 thuộc cư xá Green Heights.

Chiều qua cậu đã đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, may là không có vấn đề gì nghiêm trọng, dù bị đánh nhưng không để lại di chứng. Sau khi tẩm bổ đầy đủ và ngủ một giấc, sức khỏe của cậu đã dần hồi phục.

“Cậu vẫn hòa nhập được với cuộc sống hiện tại ư? Nếu đêm ngủ không bị ác mộng hoành hành thì đúng là chẳng mong gì thêm.”

“Trước mắt vẫn ổn.”

“So với thời đi học, cậu chững chạc ra phết rồi đấy!”

“Cũng không hẳn.” Kawaminami đáp, liếc nhìn đồng hồ bát giác treo trên tường. Giống như lần trước cậu vào phòng này, kim của nó vẫn dừng ở chỗ chưa đến 4 giờ. “Biết nói sao đây, tôi thấy các sự kiện trong ba ngày vừa qua chẳng khác nào một cơn ác mộng dài đằng đẵng, cảm giác như không có thực.”

Rõ ràng đã tận mắt trông thấy bao nhiêu người chết ngay trước mặt, vậy mà lại có cảm giác không thực, Kawaminami chẳng thể nào lý giải được tâm tình mình hiện tại. Do vẫn đang chìm trong kinh hoàng không lối thoát, hay do cơ chế phòng vệ tự động nhằm chạy trốn khỏi đau khổ về mặt tinh thần?

“Dù sao trông cậu vẫn có sức sống hơn tôi tưởng, thế là tốt.”

Shishiya dập tắt điếu thuốc đang hút chưa tới một nửa rồi ngậm ngay điếu mới, dáng vẻ y chang một tay nghiện thuốc lá lâu năm. Gần mực thì đen, Kawaminami cũng lôi một điếu ra hút, hỏi với giọng nghiêm túc.

“Chốt hạ, tất cả các vụ giết người đều do Yukiya gây ra?”

“Có thể nói thế!” Anh nhà văn trả lời lạnh nhạt như thể chuyện chẳng liên quan đến mình. Kawaminami nhớ lại sự việc xảy ra hôm trước.

Đoạn đường sụt lún sửa xong, cuối cùng cảnh sát tới nơi vào khoảng 7 giờ tối, tầm một tiếng sau khi Yukiya nhảy xuống từ phòng máy tháp. Xe cứu thương cũng có mặt đồng thời, đưa Fukinishi ở sân sau đi bệnh viện. Hình như cậu cũng ngã từ trên tháp xuống, tuy sống sót như một kì tích nhưng tới giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

“Dù còn vài công đoạn cần được tiến hành, như pháp y chẳng hạn, nhưng chắc cảnh sát sẽ tuyên bố như vậy thôi.” Shishiya chậm rãi nhả khói thuốc, nheo một bên mắt trũng sâu, “Bọn họ đưa ra rất nhiều bằng chứng, cuối cùng kết luận cậu thiếu niên tự sát do rối loạn tâm lý. Vụ án được giải quyết thuận lợi, thật đáng ăn mừng!”

Sau khi Yukiya ngã xuống, mất mạng…

Sayoko bước ra khỏi phòng máy với vẻ bàng hoàng xen lẫn mất mát. Chị thuật lại diễn biến với Shishiya.

Rời khỏi nhà tro, Sayoko rất bứt rứt về lời ám chỉ Yukiya có thể là hung thủ mà Shishiya đưa ra trước khi bước vào đường hầm. Lòng thấp thỏm không yên, chị đã lên thẳng phòng Yukiya ở tầng ba tháp đồng hồ để kiểm tra.

Tới nơi, chị bắt gặp Yukiya đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống sân sau. Thấy chị bước vào, cậu ta liền rời cửa sổ với nụ cười mãn nguyện, “Tất cả đều đã kết thúc, cô Sayo ạ! Chị sẽ không cảm thấy cô đơn nữa!”

“Sao vậy?” Sayoko tra hỏi, “Chẳng lẽ cậu thực sự đã…”

“Giết sạch. Cháu đã giết sạch tất cả rồi.” Đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng rực rỡ lạ thường, Yukiya trả lời đầy dứt khoát. “Đám người đó bắt nạt chị, cháu làm vậy là vì chị! Bọn họ hại chết chị, chính bọn họ. Cháu biết mà, cháu…”

Thấy Yukiya càng nói càng kích động, Sayoko mới hét to tên cậu để cậu bình tĩnh lại. Nhưng dù chị có nói gì, cậu ta cũng xem như gió thổi ngoài tai. Đột nhiên, cậu ta ngẩng nhìn trần nhà.

“Chị gọi cháu kìa!” Cậu ta quả quyết nói. “Chị đang gọi cháu. Cháu phải đi đây!”

Bắng trực giác, Sayoko hiểu ngay câu nói này có nghĩa gì…

“Cháu… cháu phải đi đây. Cô Sayo, cô mau tránh ra.”

Sayoko hét to Đừng mà, và ngăn Yukiya chạy ra ngoài. Cậu ta vùng vẫy thật lực, gạt được Sayoko sang một bên rồi lao ra khỏi cửa.

Sự việc sau đó đúng như Shishiya và Kawaminami đã thấy. Yukiya chạy lên tầng bốn, xông vào phòng máy. Ở đây, thoát khỏi sự ngăn cản của Sayoko lần nữa, cậu trèo qua hàng rào quanh hốc rồi buông mình xuống.

Trước khi cảnh sát tới, Shishiya và Kawaminami đã lên phòng Yukiya ở tầng ba, phát hiện thấy rất nhiều bằng chứng.

Một bộ trang phục màu đen dính máu, chắc là bộ linh y lột ra từ xác Komyoji. Một đôi găng màu trắng bê bết máu và bùn đất. Một thanh cời lửa lấm tấm máu, trước kia dùng cho bếp lò ở sân sau nhưng dạo gần đây luôn để trong nhà kho Tân quán. Còn một thứ nữa, chính là chiếc mặt nạ biến mất trên hành lang Tân quán. Toàn bộ các đồ vật này đều giấu dưới gầm giường.

Ngoài ra, trong ngăn kéo tủ còn vài thứ khác:

Chùm chìa dự phòng của Cựu quán mà Kobayakawa nói đã giao lại cho Komyoji cất giữ. Chìa lên dây cót cho đồng hồ tháp, tức chiếc chìa khóa mở lối đi bí mật giữa buồng trang phục của phòng quả lắc với nhà tro. Mấy mảnh giấy viết Chính chúng mày giết, giống hệt hai mảnh giấy mà nhóm thực địa tìm thấy ở Cựu quán, cùng một loại bút và cùng một nét chữ.

“Tới giờ tôi vẫn thấy khó tin.” Kawaminami vừa nói vừa ngắm dáng vẻ lặng lẽ nhả khói thuốc của Shishiya. “Điên đến mức nào đi nữa cũng không thể giết một lúc cả chín con người được!”

“Hành động ấy không phù hợp với tính cách của cậu ta hả?”

“Ừm, tôi thấy không giống lắm.”

“Trước khi vào Cựu quán, cậu đã gặp cậu ta một lần rồi nhỉ. Chỉ qua ấn tượng ngắn ngủi mà phán đoán được ư?”

“Vâng. Vẻ mặt cậu ta thẫn thờ như trong mơ, khó mà dính líu tới kế hoạch đáng sợ như giết người hay báo thù.”

“Hừm…” Shishiya cọ ngón tay đang kẹp thuốc lá lên chóp mũi, phản bác. “Cảm giác của tôi trái ngược hẳn với cậu! Khi gặp mặt và ăn cơm với cậu ta…”

“Trái ngược?”

“Ừ. Bề ngoài cậu ta trông ngẩn ngơ, nhưng trên thực tế chưa chắc. Thậm chí tôi còn nghi ngờ cậu ta chỉ giả điên mà thôi.”

“Ý anh là thần kinh cậu ta hoàn toàn bình thường?”

“Đúng, ở một mức độ nào đó. Tất nhiên, đánh giá theo tiêu chuẩn thông thường thì trạng thái tinh thần của cậu ta khó mà nói là bình thường.”

“Nghe nước đôi quá!”

“Cũng có thể.” Shishiya chau mày. “Hay là, thử đặt giả thuyết Yukiya điên thật trước rồi hẵng thảo luận tiếp. Vấn đề ở đây là cách thức phát điên của cậu ta. Sayoko cho biết, tới giờ Yukiya vẫn tin rằng Towa còn sống, hơn nữa còn luôn ở bên cạnh. Tôi không nghĩ thế. Ít nhất cậu ta cũng ý thức được Towa đã chết từ mười năm trước. Chưa hết, cậu ta còn biết rõ nguyên nhân cái chết của cô ấy, cộng thêm trí óc cậu ta vốn cực kì thông minh… Mà tôi cảm giác cái phần ‘cực kì thông minh’ này không hề thay đổi. Tôi kể với cậu về nhật kí ông Michinori để lại ở thư phòng tháp đồng hồ rồi phải không?”

“Vâng.”

“Ông ta biết tên lũ trẻ gây bất hạnh cho Towa vào mười năm trước. Yukiya hẳn cũng biết từ đó mà ra. Có thể sau khi cha qua đời, cậu ta đã tìm thấy và đọc được đoạn nhật kí chưa cháy hết. Đối với bốn kẻ đã giết chết người chị gái mà mình sùng bái như nữ thần, hiển nhiên cậu ta sẽ rất căm hận. Tuổi còn nhỏ nhưng ý định trả thù đã sớm bén rễ trong tiềm thức cậu ta. Dù hơi khiên cưỡng, nhưng cứ giả định như vậy đi.”

Ngừng một lát, Shishiya lại châm điếu thuốc mới đưa lên miệng.

“Yukiya nghĩ rằng, muốn trả thù cho chị, sớm muộn gì cũng phải giết chết bốn người. Nhưng giết người là tội nặng. Bị bắt sẽ phải hầu tòa, có khi còn nhận án tử hình. Phải làm sao mới ổn đây? Tâm hồn non nớt của cậu ta đâm ra phiền muộn. Thế rồi, cậu ta biết rằng bệnh nhân tâm thần có thể được miễn giảm trách nhiệm hình sự. Nên cậu ta nghĩ, kẻ điên giết người sẽ không bị kết án tử hình, chỉ cần giả điên…”

“Sao có thể…” Tuy nói vậy, nhưng Kawaminami lại nhớ tới những lời Yukiya đã nói khi xuất hiện ở đại sảnh Tân quán vào hôm đầu tiên. Cậu ta nói, Ai bắt nạt chị tôi, tôi sẽ giết hết. Sayoko đã rối rít khuyên bảo, và cậu ta đáp, “Không sao cả. Nếu tôi làm thì không sao cả.” Cậu ta nói Không sao là có ý gì? Tại sao cậu ta lại cảm thấy không sao?

“Ý anh là, trước giờ Yukiya vẫn luôn giả điên giả dại ư?” Kawaminami thắc mắc.

“Đây chỉ là giả thuyết mà thôi.” Shishiya nhấn mạnh, tiếp tục khai thác giả thuyết.

“Một mặt, Yukiya cho rằng bắt buộc phải giả điên nên luôn phấn đấu giả điên. Mặt khác, thần trí cậu ta bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu méo mó mà chính bản thân cậu ta cũng không nhận ra. Cậu ta biết rõ Towa đã chết, nhưng vẫn bày ra bộ dạng kiên quyết tin tưởng chị mình còn sống. Đồng thời, cậu ta thật lòng cho rằng mình có thể nghe thấy lời nói của chị, cảm giác được Towa đang trò chuyện với mình từ cõi chết. Cậu ta cố tình ăn nói hành xử hoang đường, quái dị, song hiện thực chưa chắc đã như cậu ta vẫn tưởng. Cậu thấy cách giải thích này thế nào, Conan?”

Và khi hoàn thành kế hoạch trả thù, Yukiya kết thúc cuộc đời theo tiếng gọi của chị. Chuyện là vậy đấy!

Kawaminami ngán ngẩm cúi mặt xuống bàn, thở dài nặng nề.

“Chúng ta hãy sắp xếp lại toàn bộ sự việc theo trình tự!” Shishiya nói tiếp, “Tôi thấy mọi chuyện khởi nguồn từ, để xem nào, hợp lý nhất là từ khi CHAOS ra quyết định thực hiện dự án đặc biệt. Sau khi chốt thành phần tham gia, danh sách được chuyển đến tay Sayoko, nên Yukiya cũng trông thấy. Dù sao cậu ta vẫn là người nhà Koga, khi cho phép người lạ tới ở, chắc Sayoko vẫn phải báo cho cậu ta biết, thế nên cậu ta dễ dàng biết được danh sách thôi. Khi trông thấy tên bốn kẻ thù của chị, đồng thời biết rằng họ sắp tự nhốt mình trong Cựu quán, cái đầu điên rồ của Yukiya bắt đầu xây dựng kế hoạch trả thù kì quái.

“Chiều 30 tháng Bảy, nhóm thực địa tới Thời Kế Quán. Trông thấy mọi người từ cửa sổ tháp đồng hồ, Yukiya lập tức xuống ngay đại sảnh, cốt để xác nhận mặt mũi. Tuy gặp đúng một lần từ mười năm trước, nhưng Yukiya đã khắc sâu các diện mạo đó vào đầu. Cậu ta muốn điểm ra những gương mặt quen thuộc trong nhóm các cậu.”

“Nhưng Watanabe không phải một trong bốn người, cậu ta không để ý sao?” Kawaminami ngắt lời.

Shishiya khẽ nhún vai, “Chắc là không để ý thật. Dù đã khắc sâu vào đầu, nhưng khắc từ tận mười năm trước!”

“Cậu ta lấy mặt nạ trên tường lúc nào?”

“Có thể là trong lúc các cậu nghe Sayoko hoặc Komyoji giải thích tình hình. Động thái này chắc không nằm trong kế hoạch ban đầu, có lẽ cậu ta nhất thời muốn giấu mặt.”

“Nước trong can nhựa bị bỏ thuốc, đúng không?”

“Theo như cậu kể thì khả năng này rất cao. Bao giờ có kết quả hóa nghiệm là biết ngay.”

“Việc này cũng do Yukiya làm ư?”

“Đúng! Yukiya thường xuyên mất ngủ nên trong nhà sẵn thuốc. Cậu ta nghĩ đơn giản rằng đánh thuốc cho ngủ hết thì sẽ dễ hành động. Thế nên trước tiên, cậu ta lấy trộm thuốc ngủ. Theo lời Sayoko, chỗ để thuốc không hay khóa, muốn lấy trộm đem đi cũng dễ như bỡn. Hoặc giả cậu ta không hề uống chỗ thuốc dành cho mình mà tích trữ lại phòng khi cần đến. Thời điểm pha thuốc vào can là lúc lấy mặt nạ xuống hoặc nói chung là trước khi các cậu tới Thời Kế Quán. Bấy giờ cửa chính Cựu quán còn khóa, nhưng chìa dự phòng chắc vẫn để trong ngăn kéo ở bếp, cho nên việc lẻn vào bỏ thuốc cũng không khó khăn gì.”

Shishiya thở dài, bộ dạng vẫn thờ ơ như cũ. Anh cầm hộp thuốc Camel lên, thấy bên trong chẳng còn điếu nào bèn vo viên vứt xuống sàn. Kawaminami chìa hộp thuốc của mình ra, nhưng anh lắc đầu. “Thôi, tôi chẳng hút nữa.” Anh chống cằm, trầm tư suy nghĩ.

“Vấn đề tiếp theo là đêm hôm đó.” Một lúc sau, Shishiya lại cất tiếng. “Đêm hôm khuya khoắt, một mình Komyoji tới phòng quả lắc làm gì? Có nhiều cách giải thích. Ví như muốn lấy di vật của Towa để sử dụng cho buổi gọi hồn hôm sau. Đúng lúc đó, cô ấy bắt gặp Yukiya lẻn vào Cựu quán bằng lối đi bí mật. Tôi đoán Yukiya biết về đường hầm và cửa ẩn từ chỗ ông Michinori. ‘Tại sao cậu lại ở đây?’ Komyoji kinh ngạc hỏi. Yukiya nhận thấy không ổn, liên quyết định giết người diệt khẩu. Kể cả việc cậu đứng ngoài cửa nghe thấy đoạn đối thoại và tiếng đập đồ, cũng chỉ đơn giản là tình cờ mà thôi.”

“Nhiều ‘tình cờ’ thật đấy!”

“Chưa thỏa mãn hả? Để tôi đổi cách giải thích. Chẳng hạn, Komyoji và Yukiya đã có móc nối từ trước.”

“Móc nối?”

“Có một thời gian Komyoji làm giúp việc ở đây, nên dĩ nhiên quen biết Yukiya. Sau khi rời nhà Koga, cô ta vẫn kín đáo giữ liên lạc với cậu, vì cô ta biết đầu óc Yukiya hoàn toàn bình thường. Quan hệ giữa hai người tiếp tục được duy trì ngay cả khi cô ta đã trở thành nhà ngoại cảm nổi tiếng. Trong trường hợp này, trước hết có thể suy ra, chính Komyoji đã báo cho Yukiya biết rằng bốn đứa trẻ của mười năm trước hiện đang là thành viên Hội nghiên cứu các hiện tượng kì bí của Đại học W.

“Vào đêm xảy ra chuyện, Komyoji và Yukiya đã hẹn gặp nhau trong phòng quả lắc. Hẳn nhiên, cậu ta cũng cho cô ta biết về lối đi bí mật. Đại khái cô ta đang tìm cách nhờ cậu giúp đỡ cho màn biểu diễn của mình trở nên đặc sắc hơn, nên mới tới để thương lượng, thế nhưng…

“Yukiya lại giết Komyoji và chuyển xác cô ta tới nhà tro, giấu trong một cỗ quan tài, lột bộ linh y ra, mặc lên người, tiếp tục thực hiện kế hoạch báo thù. Có bốn người chắc chắn phải giết. Cậu ta nhận thấy, khó lòng giết cả bốn cùng một lúc. Cho nên cậu ta mặc trang phục giống mọi người rồi đi loanh quanh, mục đích là khiến tất cả quay ra nghi ngờ lẫn nhau. Ở đây, trí thông minh của cậu ta đã được phát huy trọn vẹn. Ngoài ra, chỉ cần lấy được chìa khóa dự phòng trong tay Komyoji thì các cậu đừng hòng ra khỏi Cựu quán, việc này cũng đã nằm trong tính toán của cậu ta.

“Diễn biến sau đó thế nào, cậu cũng thấy rồi đấy. Cứ có cơ hội là Yukiya lại đột nhập vào Cựu quán, liên tục gây án. Việc để lại mảnh giấy ‘Chính chúng mày giết’ bắt nguồn từ nỗi kích động không thể kìm nén. Cậu ta giết ông Nonomiya, có thể là tại bị ông ấy bắt gặp khi đang chui lên từ nền nhà tro. Ông lão từng nói với tôi rằng đã tận mắt trông thấy tử thần mặc áo choàng đen, khuôn mặt trắng bệch đi ra từ nhà tro. Từ thần ở đây chắc là tên hung thủ choàng linh y và đeo mặt nạ. Nhưng ông Nonomiya hẳn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, về sau vẫn lui tới nhà tro, không may gặp tử thần đúng lúc hắn chui lên từ cánh cửa bí mật dưới nên nhà. Fukinishi bị tấn công ắt cũng vì lý do tương tự. Tôi không rõ vì sao cậu ấy lại lên tháp đồng hồ một mình, nhưng ở đó… biết đâu cậu ấy tình cờ trông thấy Yukiya mặc bộ linh y bê bết máu trở vê phòng. Cho nên…”

“Yukiya liệu có nhận ra Fukunishi chính là đứa trẻ của mười năm trước không?”

“À, chuyện này cũng không hẳn là không thể. Hôm dùng bữa tối, khi nghe thấy cái tên Fukinishi Ryota, Yukiya đã có phản ứng rất kì lạ. Giả dụ lúc đó cậu ta trông thấy dáng dấp của một trong mấy đứa trẻ đã gặp mười năm trước qua gương mặt Fukinishi thì…”

Fukunishi hiện đang nằm trong phòng điều trị tổng hợp của bệnh viện. Shishiya nhắm mắt, thở dài đánh thượt, chắc hẳn rất lo lắng cho tình hình sức khỏe của người bạn mới.

“Có đúng Yukiya giết Utsuumi là vì muốn tiêu hủy cuộn phim không?” Kawaminami hỏi.

“Chắc vậy. Cậu ta đột nhập vào Cựu quán, đương lúc nhìn trộm các cậu tập trung ở đại sảnh thì đèn flash bỗng nhiên lóe lên. Yukiya lo lắng không biết mình có bị chụp lại hay không nên đành phải giết một người không nằm trong kế hoạch. Tôi nghĩ cậu ta vẫn cố tránh những người không nằm trong diện trả thù. Chẳng hạn, cậu ta chỉ đánh ngất chứ không lấy mạng cậu, đây chính là bằng chứng. Nếu lúc đó cậu không ngất đi mà vẫn cố chống cự thì khó nói lắm.”

“Vậy tại sao cậu ta lại giết Kozue? Cô bé không thù không oán với nhà Koga cơ mà!”

“Có lẽ vì đã lỡ làm một việc không nên làm. Do xác Kozue bị giấu trong quan tài ở nhà tro, tôi đoán cô bé tình cờ trông thấy cửa bí mật ở buồng trang phục nên muốn trốn ra ngoài.”

“Kobayakawa cũng gây ra điều gì bất lợi cho Yukiya sao?”

“Nhiều khả năng là thế.”

Khi Shishiya và Sayoko sang Cựu quán, Kobayakawa đã mất tích. Thi thể của anh được tìm thấy vào sáng sớm hôm sau, mùng 3 tháng Tám, trong cánh rừng phía Đông biệt thự. Hung thủ đào huyệt và chôn anh ở đó. Trong huyệt có ba cái xác đã biến mất khỏi Cựu quán, là Uryu, Kawarazaki và Utsuumi. Từ đó cho thấy, vết máu kéo từ cửa Cựu quán qua hành lang sang cửa Tân quán là do cậu ta kéo lê thi thể ra ngoài.

Ngoài ra, trên mặt đất gần hiện trường chôn lấp cũng có rất nhiều dấu chân được cho là của hung thủ. Kết quả giám định xác nhận, các dấu giày khớp với hoa văn dưới đế giày của Yukiya.

“Vì sao Yukiya lại cố tình đem thi thể ra ngoài? Đây cũng là vấn đề cần thảo luận.” Shishiya tiếp tục nói, “Thông thường, hung thủ chưa muốn thi thể bị phát hiện ngay nên mới phải giấu đi, nhưng lần này lại khác. Có thể giải thích rằng, mục đích của hung thủ nằm ở chính hành vi đào hố chôn xác trong rừng.”

“Ý anh là để báo thù cho Towa? Hay nói cách khác, vì Towa từng bị ngã xuống hố và phải chịu đau đớn nên…” Chưa nói hết câu, trong đầu Kawaminami lại xuất hiện thêm một câu hỏi mới, “Thế thì tại sao cậu ta vẫn để Watanabe và Sakiko lại Cựu quán?”

“Một mình kéo thi thể vào rừng, nói dễ hơn làm. Thời điểm cậu bị tấn công ở phòng quả lắc là 1 giờ sáng mùng 2 tháng Tám. Giả sử Kobayakawa bị ám hại ngay sau đó thì chẳng còn bao lâu nữa là trời sáng, Yukiya không đủ thời gian chuyển toàn bộ thi thể trong Cựu quán ra ngoài. Mà cũng có khi vì thể lực không cho phép. Tóm lại, sau khi chôn bốn thi thể, cậu ta phải từ bỏ kế hoạch ban đầu.”

“Chà. Nhưng mà…”

Kawaminami muốn hỏi cho ra nhẽ, nhưng Shishiya chẳng thèm để tâm mà vẫn thao thao bất tuyệt.

“Còn một chuyện nữa cũng cần làm rõ. Tại sao Yukiya lại đập nát đồng hồ ở Cựu quán? Vì sao cậu ta lại dùng đồng hồ làm hung khí gây án?”

“Hả… À vâng.”

“Ban đầu, giết xong Komyoji, cậu ta cũng đập vỡ đồng hồ trong phòng quả lắc. Không chỉ mỗi hung khí, tức là cái đồng hồ để bàn của Pháp, mà những cái khác cũng bị phá tan tành. Tương tự về sau, lần nào cậu ta cũng dùng đồng hồ làm hung khí rồi tiện tay đập luôn. Riêng lúc tấn công Uryu và cậu, Yukiya lại dùng thanh cời lửa.”

“Nhưng khi các anh chị chạy sang, toàn bộ đồng hồ còn chạy tốt cũng đều đã bị phá hủy.”

“A, ừ nhỉ.”

“Thậm chí đồng hồ kiêm bàn đại sảnh cũng không thoát nạn?”

“Ừ, đúng rồi. 108 chiếc đồng hồ trong Cựu quán đều bị đập vỡ hết. Các cậu đóng góp không nhỏ trong số đó.”

“Vâng, phân nửa đồng hồ đại sảnh đã tan nát dưới tay Kobayakawa.”

“Xét về mặt tâm lý, có thể hiểu Yukiya hành xử kì lạ như vậy là do căm ghét đồng hồ. Thực tế, cậu ta cũng từng nói thế với tôi. Cậu ta căm hận đồng hồ bởi nó la liệt khắp Cựu quán, liên tục hành hạ chị gái cậu.”

“Hành hạ? Thật sao?”

“Sayoko nói thế. Towa cực kì ghét đồng hồ, luôn có cảm giác đồng hồ đang theo dõi và trói buộc mình. Nghĩ lại, rất có thế đám đồng hồ tượng trưng cho sự mất tự do của cô ấy! Yukiya biết rõ tất cả, nên đã coi đồng hồ cũng là kẻ thù của chị. Việc sử dụng đồng hồ để đánh chết những kẻ sát hại Towa cũng là đòn trả thù chính đồng hồ vì tội hành hạ chị cậu. Giết người xong xuôi, cậu ta tiếp tục đập phá số đồng hồ còn chạy tốt, không tha cho cái nào, như vậy, kế hoạch phục thù mới coi như trọn vẹn.”

“Nhưng ngày nào cậu ta cũng lên dây cót cho đồng hồ trên tháp. Hành vi này chẳng phải rất mâu thuẫn với tâm lý căm ghét đồng hồ sao?”

“Tôi nghĩ cậu ta không ý thức được đó là một chiếc đồng hồ. Cậu ta đâu thể nhìn thấy mặt số trong phòng máy. Cho dù trông thấy cả chuông lẫn quả lắc thì chiếc đồng hồ này từ quy mô tới kiểu cách bên trong đều khác hẳn đồng hồ thông thường.”

“Ra là vậy.”

Tuy ngoài mặt gục gặc đồng ý, nhưng trong lòng Kawaminami vẫn giữ nguyên nhận định ban đầu.

Quả thật, cách giải thích của Shishiya hợp tình hợp lý, lại có rất nhiều chứng cứ. Phía điều tra hẳn sẽ đóng hồ sơ với kết luận này. Có điều…

Shishiya dựa lưng vào xô-pha, vươn vai, “Thế đấy! Trông qua thì Yukiya thực hiện mọi việc theo kế hoạch đã định, nhưng thực chất là phó mặc số phận, được tới đâu hay tới đó. Những tưởng các hành động của cậu ta đều nhằm bảo vệ bản thân, nhưng cuối đường lại chọn cách tự sát. Đúng là một vụ án kì lạ, nhưng tất cả đều có thể lý giải bằng tâm lý bất thường của Yukiya.” Anh nhặt điếu thuốc ở gạt tàn lên ngậm, cau mày châm lửa, trân trối nhìn Kawaminami. “Sao thế, Conan? Hình như cậu vãn bảo lưu ý kiến của mình.”

“Đâu…” Kawaminami lắc đầu, nhưng sau lại đổi ý, khẽ gật gù, “Vâng, biết nói thế nào nhỉ? Chả là…”

“Cậu không tin? Hay…” Shishiya hờ hững nhả khói, “Cậu nghi ngờ rằng Yukiya không phải thủ phạm?”

“Không. Nghi ngờ của tôi chưa cụ thể đến vậy, chính tôi cũng không biết giải thích thế nào.”

“Hay là, để tôi cho cậu xem cái này nhé!” Dứt lời, Shishiya rời khỏi bàn, chạy sang phòng làm việc ở ngay bên cạnh, miệng vẫn ngậm điếu thuốc. Lát sau, anh trở ra với một tập giấy. “Đây, chính là cái này.”

Anh đưa cho Kawaminami rồi mệt mỏi buông mình xuống xô-pha, “Cậu đã ghi vào sổ thời gian diễn ra từng sự việc, đúng không? Phía cảnh sát đã thu hồi nó để làm bằng chứng, nhưng hôm nay tôi đã có trong tay bản sao.”

Anh trai của Shishiya đang công tác tại ban hình sự cảnh sát tinh Oita, Kawaminami đã gặp vài lần. Chắc Shishiya lấy được bản sao qua ông anh.

“Sau đó, tôi thống kê lại dựa trên chuyện cậu kể và cả bản sao.”

Kawaminami cầm lên xem. Đây là tài liệu đánh máy in trên khổ giấy B5, nội dung là bảng đối chiếu toàn bộ sự việc xảy ra bên Cựu quán với tình hình bên Shishiya theo trình tự thời gian.?

“Sao nào, rất rõ ràng phải không?” Đợi một lúc, Shishiya cất tiếng.

Kawaminami rời mắt khỏi bảng đối chiếu, ngẩng đầu lên hỏi, “Anh định phân tích dựa vào bằng chứng ngoại phạm ư?”

“Chính xác.” Shishiya dẩu môi như đang huýt sáo, gật đầu đáp, “Mỗi lần xảy ra án mạng, Yukiya đều không có bằng chứng ngoại phạm.”

“Vâng, đúng là như vậy.” Kawaminami gật gù, lại nhìn xuống bảng.

Thời điểm Komyoji bị giết là 3 rưỡi sáng 31 tháng Bảy.

Còn thời điểm Sakiko và Watanabe bị giết, đồng thời Kozue trông thấy hình dáng hung thủ là khoảng 0 giờ sáng mùng 1 tháng Tám.

Kawaminami nghe thấy tiếng hét của Utsuumi vào 12 rưỡi trưa hôm đó. Khi ấy, Kawaminami đã trông thấy bóng hung thủ qua lớp kính mờ trên cửa.

Tầm ba mươi phút sau, Kawarazaki cũng bị sát hại.

Khoảng 1 giờ sáng mùng 2 tháng Tám, Uryu bị giết, Kawaminami bị tấn công.

Trong những thời điểm trên, Yukiya đều không xuất hiện trước mặt Shishiya và những người khác, chắc cậu ta ở một mình trong phòng riêng trên tháp đồng hồ. Chỉ duy nhất một lần, họ phát hiện ra cậu ta không có trong phòng lúc nửa đêm.

“Dù đôi chỗ giải thích còn khiên cưỡng, nhưng mọi chuyện đã rõ ràng đến thế thì hung thủ chỉ có thể là cậu ta. Bên ngoài Cựu quán, trừ cậu ta ra, tất cả mọi người, gồm tôi, Fukunishi và Sayoko đều có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Nếu ba chúng tôi không thông đồng với nhau từ trước để bịa chuyện, thì tuyệt đối không thể có khả năng gây án. Mà cả ba chắc chắn không đồng lõa với nhau, sự thật này tôi biết rõ hơn ai hết.”

“Đúng.” Kawaminami ngoài miệng phụ họa, nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy lấn cấn. Cậu cứ cảm giác có chỗ gờn gợn, lẽ nào họ đã bỏ sót điều gì.

Shishiya vẫn giữ nguyên bộ mặt u ám. Kawaminami cảm thấy không chỉ mình cậu nghi ngờ giả thuyết này, mà có khi chính Shishiya cũng thế.

“Anh này.” Kawaminami quyết định nhắc tới vấn đề khác mà cậu cũng rất quan tâm, “Bài thơ Nữ thần trầm mặc thì sao? Đã có lời giải chưa?”

“À, chuyện đó hả.” Shishiya lại dẩu môi. “Tôi vẫn chưa trao đổi cụ thể với Sayoko. Nhưng mà…”

Đúng lúc ấy, điện thoại ở phòng bên chợt vang lên. Shishiya khịt mũi nói, “Đợi tôi một lát,” rồi đứng dậy khỏi xô-pha.

“Có người gọi giục giao bản thảo sao?”

Một lúc sau, anh nhà văn quay lại, Kawaminami cố tình hỏi nửa đùa nửa thật, nhưng anh nghiêm mặt lắc đầu. “Bệnh viện gọi. Fukinishi tỉnh lại rồi.”

Sáng hôm sau, thứ Bảy mùng 5 tháng Tám.

Kawaminami theo Shishiya tới Thời Kế Quán ở Kamakura một lần nữa.

Sân trước biệt thự được bao quanh bởi rừng cây um tùm, trông còn hoang vu hơn đợt viếng thăm tuần trước. Trái ngược với bầu trời trong xanh ngày hè, tháp đồng hồ sừng sững vô cùng u tối và ảm đạm. Có lẽ do ảnh hưởng tâm lý, Kawaminami có cảm giác tất cả đã bớt tươi đi rất nhiều, từ đám cây thường xanh rậm rạp trong vườn cho tới bờ giậu quanh Cựu quán.

Trước cổng không có xe nào. Hình như hôm nay cảnh sát phụ trách vẫn chưa tới.

Sayoko mặc váy liền màu đen đứng ở cổng đón họ. Tai phải vẫn đeo máy trợ thính. So với lần đầu gặp mặt, trông chị gầy rộc đi, già sọm hẳn, hai mắt trũng sâu như bệnh nhân vừa qua cơn nguy kịch, tóc bạc tăng lên thấy rõ.

“Cô của cậu Yukiya tên là Adachi Terumi phải không? Chị đã báo cho bà ấy chưa?” Sau một hồi chào hỏi lịch sự, Shishiya gợi chuyện.

“Tôi báo rồi.” Sayoko cụp mắt xuống, “Bà ấy vô cùng đau lòng, nói sẽ sớm trở về.”

“Tadokoro thì sao?”

“Tôi cho nghỉ rồi. Bản thân anh ấy cũng bày tỏ không muốn làm việc ở đây nữa.”

“Vậy à?” Shishiya giơ tay trái lên nhìn đồng hồ, hạ giọng 9 rưỡi rồi này. Sau đó, anh chậm rãi cất bước đi tới hành lang dẫn ra phía sau. “Đi nào, chị Sayoko.”

“Vâng?”

Thấy Sayoko ngơ ngác, Shishiya nhìn thẳng vào mắt chị mà nói.

“Tới tháp đồng hồ thôi! Tối qua trên điện thoại, tôi đã hẹn sẽ trình bày với chị về cách lý giải bài thơ Nữ thần trầm mặc mà.”

Dù đã bật đèn, nhưng phòng đế của tháp đồng hồ vẫn tranh tối tranh sáng. Hễ đóng cửa lại, ánh ngày bên ngoài sẽ không thể lọt vào trong. Không gian thông tới đỉnh tháp tĩnh mịch như tờ, chỉ âm vang tiếng bánh răng khe khẽ từ phòng máy trên tầng cao nhất.

Shishiya thủng thỉnh tiến vào giữa phòng, vết máu của vụ nhảy lầu tự tử cách đây ba hôm đã được lau sạch sẽ.

“Anh giải thích cho tôi nghe đi?” Sayoko nối gót theo Shishiya tới cửa, bước thêm vài bước vào trong rồi dừng lại hỏi, “Mấy hôm trước anh đã nói nữ thần trầm mặc ám chỉ chuông đồng hồ trên tháp này.”

Trông Shishiya chẳng có vẻ gì là muốn trả lời. Anh săm soi nền nhà lát cẩm thạch nâu đỏ rồi lại ngửa mặt ngó lên trần. Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu, quay ra hỏi Sayoko, “Tại sao chị lại căm hận cậu Yukiya đến thế?”

Kawaminami lựa đứng ở chỗ trông thấy khuôn mặt Sayoko. Cậu dựa lưng vào tường đá lạnh lẽo, chăm chú quan sát biểu hiện qua nét mặt trông nghiêng của chị ta.

“Gì cơ?” Người đàn bà lập tức phản ứng, vẻ tự nhiên thoắt cái biến mất, bộ dáng trở nên căng thẳng. Những chi tiết này đều không qua nổi mắt Kawaminami.

“Anh nói gì vậy? Tôi rất yêu quý cậu Yukiya, nào có chuyện căm hận…” Sayoko cố nở nụ cười.

Shishiya hai tay chống nạnh, mắt sáng quắc xoáy sâu vào người đàn bà. Chị ta liền thu lại nụ cười, chuyển hướng ánh mắt như muốn trốn tránh.

“Đêm qua trong bệnh viện, Fukunishi đã tỉnh lại.” Shishiya kể, “Dĩ nhiên, hiện giờ cậu ấy vẫn chưa cử động được, nhưng đã qua giai đoạn nguy hiểm, không phải lo lắng nữa. Cậu ấy gọi tôi đến, nói rằng có hai chuyện nhất định phải cho tôi biết ngay.”

Sayoko vẫn đứng bất động, mắt nhìn ra chỗ khác.

“Một là vì sao cậu ấy lại ngã từ trên tháp xuống. Hôm đó khi trời sắp sáng, Sayoko, tức là chị đấy, đã tới phòng cậu ấy, nói rằng có việc quan trọng muốn báo, rồi dẫn cậu ấy lên tháp, đẩy cậu ấy xuống từ cửa sổ tầng ba. Bấy giờ chủ nhân căn phòng, tức cậu Yukiya, vẫn đang ngủ say trên giường.”

“Sao có thể…” Sayoko phản đối, cố làm ra vẻ ung dung mỉm cười. “Chắc Fukunishi lú lẫn rồi. Có phải do vết thương ở đầu mà cậu ấy bị hoang tưởng không?”

“Hoang tưởng? Hừ!” Shishiya bắt chước cười theo. “Hai là sự việc xảy ra vào mùa hè mười năm trước. Fukunishi bảo tôi xem lại lịch năm đó, tức năm 1979, còn nói vấn đề nằm ở ngày tháng. Đúng là trên sổ ghi chép trong phòng cậu ấy có vẽ lịch tháng Bảy và tháng Tám năm 1979. Cậu ấy kể rằng mãi đến đêm hôm đó, trước khi chị tới, cậu ấy mới phát hiện ra vấn đề. Hay nói cách khác…”

Shishiya ngừng lại, tiến một bước về phía Sayoko, tay vẫn chống nạnh. Anh nói tiếp.

“Chị thừa biết Fukunishi là một trong bốn đứa trẻ tới trại tập huấn hè cách đây mười năm. Một buổi chiều nọ, bốn đứa đã gặp Towa trong rừng và đưa cô bé về nhà. Theo kí ức của Fukunishi, họ gặp Towa vào Chủ nhật cuối cùng của tháng Bảy. Conan xác nhận Uryu cũng nói thế trước khi chết. Fukunishi còn nhớ rằng cậu ấy và Uryu đào hố trước đó một hôm. Nhưng chị lại kể với chúng tôi, Towa lạc trong rừng và ngã xuống hố vào chiều 29 tháng Bảy. Cho nên ban đầu Fukunishi lầm tưởng bọn họ gặp Towa trước ngày 29, còn Towa vào rừng một mình vào một ngày khác. Nhưng khi kiểm tra lại lịch năm đó, cậu mới nhận ra, 29 tháng Bảy chính là Chủ nhật cuối cùng của tháng.

“Điều này rốt cuộc có ý nghĩa gì? Towa vào rừng một mình tận hai lần trong cùng một buổi chiều, không những mâu thuẫn với lời kể của chị, mà còn bất khả thi nếu xét theo tình trạng sức khỏe của cô ấy. Như vậy, liệu chúng tôi có thể đưa ra kết luận rằng…

“Chuyện Towa ngã xuống cái hố họ đào vốn không có thật ngay từ đầu! Chị đã nói dối chúng tôi. Hơn nữa, Towa tự sát không phải vì đau khổ khi thấy vết thương trên mặt, mà vì một nguyên nhân khác.”

Sayoko khẽ thở dài, cúi đầu nhìn xuống chân như thể vừa bị giọng nói âm vang khắp phòng của Shishiya uy hiếp.

“Nếu Towa chưa từng ngã xuống hố thì tại sao chị lại bịa ra chuyện này? Chẳng qua không muốn chúng tôi biết lý do thực sự khiến Towa tự sát. Nhưng tại sao chị lại chọn lý do ngã xuống hố để lấp liếm? Hay chị chỉ nói bừa, vô tình lại trùng khớp với việc Fukunishi và Uryu quả thật có đào một cái hố trong rừng?”

Shishiya vừa tự hỏi vừa một mực lắc đầu phủ định như đang độc thoại.

“Tôi không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến thế. Lời giải thích có sức thuyết phục hơn là, chị biết chuyện mấy đứa đào hố, nên đã hư cấu nguyên nhân cái chết của Towa dựa trên cơ sở đó. Tôi nói vậy có đúng không?”

Sayoko cúi đầu, không nói một lời.

“Tôi đã suy nghĩ thêm, sở dĩ chị chọn cách giải thích này chắc là vì mùa hè mười năm trước quả thật đã xảy ra một sự cố tương tự, ai đó ngã xuống cái hố do mấy đứa đào và mất mạng, có phải không, Sayoko?”

Sayoko đứng trơ như phỗng, Shishiya lại tiến thêm một bước về phía chị ta.

“Con gái chị tên là Kyoko nhỉ? Con bé qua đời cùng năm 1979. Chị kể rằng tháng Tám năm đó, không lâu sau khi Towa mất, con bé mắc uốn ván do một vết thương nhỏ… Vết thương dẫn tới nhiễm trùng uốn ván có phải do ngã xuống chính cái hố kia không?”

Hai tay Shishiya không chống nạnh nữa mà chuyển sang khoanh trước ngực.

“Vì người ngã xuống hố dẫn đến tử vong không phải Koga Towa mà là Inami Kyoko, nên tình tiết sự việc cũng thay đổi hoàn toàn. Sayoko này, chính là chị chứ chẳng phải ai khác, chỉ mình chị mới có động cơ giết người, giết để trả mối thù cái hố.

“Thật ra mười năm trước chỉ có hai người đào hố là Fukunishi và Uryu, không rõ chị đã biết chưa. Nhưng tối qua Fukunishi còn nhắc đến một chuyện. Một ngày trước khi gặp Towa, tức 28 tháng Bảy, sau khi đào xong hố và ra khỏi rừng, họ cứ có cảm giác như bị ai đó theo dõi. Có thể người này chính là chị. Nếu vậy, tuy đã lờ mờ biết được không phải cả bốn đều có tội như nhật kí ghi lại, nhưng chị vẫn lập kế hoạch tiêu diệt sạch.”

“Anh đang nói tôi… sao?” Cuối cùng Sayoko cũng lên tiếng, nhưng ánh mắt vẫn dõi xuống chân. “Anh cho rằng tôi giết họ ư?”

“Đúng.”

Shishiya trả lời đanh thép, giọng Sayoko bỗng có chút run rẩy.

“Anh quên rồi sao? Tôi có…”

“Bằng chứng ngoại phạm!” Shishiya cướp lời, “Đúng, chị có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo. Khi Komyoji tức Mitsue bị giết, chị đang gọi điện cho chúng tôi. Trong khoảng thời gian Watanabe và Sakiko bị sát hại, chị luôn ở cạnh tôi và Fukunishi. Khi Utsuumi và Kawarazaki thiệt mạng, ba chúng ta đang ăn cơm tại phòng khách Tân quán, sau đó cùng nhau tới nhà tro. Còn lúc Uryu bị giết và Kawaminami bị tấn công, chị đang bận kiểm tra hộp các tông với chúng tôi trong thư phòng trên tháp đồng hồ. Bất kể là thời điểm nào, chị đều có bằng chứng ngoại phạm vô cùng kín kẽ. Cho nên, tôi…” Shishiya đưa mắt về phía cầu thang rồi tiếp tục. “Tôi cân nhắc tới giả thuyết thao túng trước tiên.”

“Thao túng?”

“Người ra tay trên thực tế là Yukiya, còn chị là kẻ giật dây trong bóng tối. Bởi vì bao lâu nay, con người thần trí không bình thường ấy do chị một tay chăm sóc, nên chắc chắn cậu ta sẽ tin tưởng chị một cách tuyệt đối. Chị hoàn toàn có khả năng tiêm nhiễm vào đầu cậu ta rằng đám người xấu đem lại bất hạnh cho Towa đã tới, và xúi giục cậu ta giết người. Đây chính là suy luận của tôi.”

“Hoang đường!” Sayoko ngẩng đầu lên, lạnh lùng bác bỏ lập luận của Shishiya, “Tôi đâu phải nhà thôi miên. Các anh thực sự cho rằng trò hề đó có khả năng xảy ra sao?”

“Cũng chưa chắc không có khả năng!”

“Lấy đâu ra!” Sayoko vặc lại với giọng quả quyết. “Có bằng chứng không?”

“Chuẩn. Lời thoại cũ rích của hung thủ thực sự đây rồi!” Shishiya nhún vai ngán ngẩm. “Tôi không có bằng chứng.”

“Nếu vậy…”

“Nhưng đây chỉ là suy luận dựa trên giả thuyết thao túng mà thôi.”

Sayoko ngậm miệng liền, mặt nhăn nhó tỏ vẻ khó hiểu.

Shishiya tiếp tục, “Điều tôi muốn nói là, giả thuyết thao túng không tồn tại! Hiện tại tôi đã biết rõ chân tướng rồi. Tất cả các án mạng đều do chính tay chị gây ra! Về sự việc xảy ra trong Cựu quán ba ngày trước, sau khi nghe Conan thuật lại tường tận, tôi đã nhìn ra vài nghi vấn. Nhìn chung, các nghi vấn này đều có thể hiểu được nếu coi Yukiya là hung thủ, coi đó là biểu hiện cho sự điên của cậu ta.

“Thế nhưng, nếu tổng hợp lại từ đầu đến cuối các diễn biến, sẽ phát hiện có vài điểm không bình thường. Nhiều nghi vấn nhỏ dần tích tụ, cuối cùng sẽ thành cực kì bất hợp lý. Tôi chưa biết cảm giác bất hợp lý ấy rốt cuộc nằm ở đâu nên rất đau đầu. Nhờ ơn nó mà tôi mới lại có dịp rơi vào cảnh thèm thuồng nicotine.”

Shishiya nhếch mép cười đau khổ, “Để tôi liệt kê các nghi vấn cho chị xem!

“Thứ nhất, vì sao hung thủ lại dùng đồng hồ làm hung khí? Sau khi hoàn thành một chuỗi tội ác, vì sao hắn lại đập nát toàn bộ đồng hồ còn chạy trong Cựu quán? Hai câu hỏi này có thể xếp vào cùng một loại. Dĩ nhiên có thể giải thích rằng hung thủ rất ghét đồng hồ. Nhưng sự thật có đúng như vậy không?

“Thứ hai, vì sao hung thủ lại bỏ thuốc ngủ vào thùng nước? Người ta sẽ nghĩ ngay rằng hung thủ làm vậy để dễ bề hành động trong Cựu quán, đồng thời có thể tạo cơ hội gây án. Nhưng tôi lại cho rằng thiếu niên kia chẳng thể nào lên kế hoạch bài bản như vậy được.

“Lý do giết phóng viên ảnh Utsuumi cũng không hợp lý. Vì vô tình lọt vào khung hình của Utsuumi nên phải hạ sát cậu ấy để tiêu hủy cuộn phim. Có thể tạm coi đây là động cơ giết người, nhưng dù gì phải rất lâu sau ảnh mới được rửa, khi đó cảnh sát cũng đã tới điều tra, tội ác cũng đã bị phanh phui. Ý thức tự bảo vệ mình của Yukiya mạnh mẽ đến vậy sao?

“Mặt khác, hung thủ giống như cố tình khoe khoang, để lại mảnh giấy ‘Chính chúng mày giết’ thể hiện rõ động cơ phạm tội cùa bản thân. Trong phòng thì để lộ liễu rất nhiều bằng chứng chứng minh mình là hung thủ, cuối cùng lại chọn cách tự sát để kết thúc cuộc đời. Những hành vi này cho thấy, cậu ta chỉ cần đạt được mục đích, hậu quả ra sao cũng không thành vấn đề. Đã vậy, tại sao cậu ta vẫn muốn thủ tiêu cuộn phim có thể tố cáo mình, để rồi giết chết anh chàng nhiếp ảnh chẳng hề liên quan tới kế hoạch báo thù? Có nhất thiết phải làm thế không?”

Bắng ánh mắt sắc bén, Shishiya dò xét Sayoko vẫn đang cúi gằm mặt, rồi anh tiếp tục thao thao bất tuyệt.

“Thứ ba, vì sao sau khi giết Watanabe và Sakiko, hung thủ lại gõ cửa phòng Kozue? Hành động này thực sự rất khó hiểu. Nếu hắn làm vậy vì lầm tưởng trong phòng có đối tượng báo thù thì sẽ nảy sinh thêm một nghi vấn nữa, rằng tại sao hắn lại cố tình gõ cửa? Lúc đó, mọi người chưa cần đề phòng bất trắc nên đều không hề khóa cửa. Việc lén lút đột nhập vào phòng có thể nói là dễ như trở bàn tay. Thực tế, hung thủ đã giết Sakiko khi cô ấy đang nằm ngủ trên giường và chẳng có nổi cơ hội phản kháng.

“Hơn nữa, trên tường đại sảnh còn dán sơ đồ mặt bằng Cựu quán do Uryu vẽ, ghi rõ ai ở phòng nào, hung thủ thừa sức nắm bắt tình hình. Suy ra, hung thủ gõ cửa khi biết rõ đó là phòng ngủ của bé Kozue. Nguyên nhân của hành động này là gì?

“Thứ tư, vì sao khi tấn công Conan trong phòng quả lắc, hung thủ chỉ đánh ngất mà không giết chết cậu ấy? Vì lương tâm trỗi dậy nên hắn muốn cố tránh giết hại những người không liên quan tới kế hoạch trả thù u? Uryu đã chết nhưng tay vẫn nắm chặt ảnh chụp Towa và Yukiya, lẽ nào hung thủ không để ý thấy lời nhắn lúc hấp hối vô cùng rõ ràng này? Nếu có, đáng lẽ hắn phải nhận thức được rằng, việc Conan trông thấy tấm ảnh cũng gây bất lợi ngang ngửa cuộn phim mà Utsuumi chụp được. Hắn biết nhưng vẫn không giết, hay vì không biết nên mới không giết cậu ấy?

“Tiếp theo, nguyên do gì khiến hung thủ nhốt cậu Conan đang hôn mê bất tỉnh vào buồng vệ sinh? Lại còn phá hỏng toàn bộ thiết bị chiếu sáng bên trong nữa? Vô cùng khó hiểu.

“Cuối cùng, vì sao hung thủ lại đem thi thể bốn người, Kobayakawa, Uryu, Kawarazaki, Utsuumi, ra ngoài Cựu quán, rồi chôn trong rừng? Tất nhiên có thể coi đây là phương thức trả thù của Yukiya, nghĩa là để họ cũng rơi xuống hố giống như Towa. Nếu vậy, tại sao vẫn để thi thể của Watanabe và Sakiko ở nguyên chỗ cũ? Tuy có thể giải thích rằng cậu ta không đủ thời gian, hoặc thể lực không cho phép… nhưng cậu ta lại bỏ qua hai đối tượng báo thù ban đầu để di chuyển hai người không liên quan là Kobayakawa và Utsuumi, hành vi này quả thật rất khó lý giải. Có khi nào hung thủ nhầm lẫn thứ tự ưu tiên rồi không?”

Nói tới đây, Shishiya ngừng lại, chờ đợi phản ứng của đối phương. Sayoko vẫn không nhúc nhích, lại thều thào giục anh nói tiếp, “Rồi sao nữa?”

“Vừa rồi tôi đã liệt kê những nghi vấn liên quan trực tiếp tới hành vi của hung thủ. Ngoài ra còn vài chi tiết nữa, trông thì có vẻ không dính dáng tới các vụ án nhưng lại làm tôi rất chú ý.

“Chẳng hạn, việc Komyoji bắt mọi người phải đồng loạt mặc linh y lên người trước khi vào Cựu quán, lối kiến trúc bán hầm không có cửa sổ của Cựu quán, cả mặt đồng hồ không kim trên tháp nữa. Ngoài ra, âm thanh kì lạ ở hành lang nối liền hai tiền sảnh mà tôi và Fukunishi nghe thấy tối 31 khi được mời tới đây cũng làm tôi sinh nghi.

“Đúng lúc này…

“Đêm qua tới chỗ Fukunishi, tôi được biết rằng chính chị mới là kẻ muốn giết cậu ấy. Như vậy, cần xét lại bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo của chị để xem chúng có thực sự hoàn hảo không. Cuối cùng, bằng phương pháp quy nạp, tôi tìm ra một đáp án đủ làm sáng tỏ mọi nghi vấn một cách đầy thuyết phục. Một khi đã hiểu rõ thì đáp án sẽ vô cùng đơn giản. Đơn giản tới mức tôi đâm cáu bản thân vì không phát hiện ra vấn đề ngay từ đầu.”

Vai Sayoko run lên bần bật.

Shishiya liếm môi thật chậm rồi mới nói ra đáp án, “Trong Cựu quán, thời gian trôi qua không giống bên ngoài, có phải không?”

“Cái gọi là thời gian rốt cuộc là gì?” Shishiya đặt câu hỏi, liếc từ đồng hồ trên tay mình sang tường đá màu nâu quanh phòng, cuối cùng dõi mắt lên trần.

Kawaminami lôi đồng hồ bỏ túi ra xem, hơn 10 rưỡi sáng.

“Thời gian là gì?” Shishiya nhắc lại câu hỏi đầy hăm dọa này một lần nữa. “Tất nhiên tôi không muốn làm một bài diễn thuyết về thời gian dưới góc độ vật lý ngay tại đây. Điều tôi muốn nói là thời gian của hệ thống xã hội kia. Giống như ngôn ngữ và luật pháp, thời gian chẳng qua chỉ là một dạng hệ thống được sinh ra trong xã hội loài người chúng ta. Bản chất của nó không hề cố định, mà biến thiên tùy thuộc vào thời đại và khu vực khác nhau.

“Ví dụ điển hình nhất là ở châu Âu trước thời Trung cổ và ở Nhật Bản cho đến hết thời Edo, thời gian được xác định theo nhịp sinh hoạt của con người. Khi đó thời gian được tính theo cái được gọi là cách tính giờ bất định, tức độ dài ngắn của đơn vị thời gian sẽ phụ thuộc vào sự thay đổi của ngày đêm, mùa và địa điểm. Tại châu Âu, nhờ phát minh ra đồng hồ cơ học mà thời gian được quy định theo cách tính giờ cố định, tức chia đều một ngày thành 24 tiếng. Còn ở Nhật Bản, đến thời kì Minh Trị mới bắt đầu áp dụng cách tính giờ cố định này. Từ đó, mối quan hệ giữa cuộc sống và thời gian mới được đảo lại, thời gian luôn trôi theo một tốc độ nhất định còn sinh hoạt của con người được sắp xếp chặt chẽ phụ thuộc vào thời gian.

“Chà, hình như chẳng cần thiết phải dông dài như vậy làm gì. Tóm lại…

“Nếu được hỏi ‘Anh nghĩ bản chất của thời gian là gì’, sau một hồi suy nghĩ nát óc, chắc tôi sẽ tự giễu mà đưa ra đáp án rằng, đó chính là chuyển động của kim đồng hồ. Lần đầu tiên, những con người hiện đại như chúng ta có thể thông qua loại máy móc này nắm bắt được thời gian dưới một hình thức rõ ràng. Chúng ta muốn dùng đồng hồ chi phối thời gian, trái lại, thể xác và tinh thần của chúng ta lại bị trói buộc và chi phối bởi thứ thời gian được tạo ra qua chuyển động của kim đồng hồ.”

Nói tới đầy, Shishiya ngừng lại. Sayoko vẫn không cử động, trân trân nhìn tấm ngực nhà văn ở đối diện với vẻ mặt vô cảm.

“Chị này!”

Một lát sau, Shishiya cất tiếng gọi. Vai Sayoko khẽ run lên.

“Khi nghi ngờ bằng chứng ngoại phạm của chị, trước hết tôi nghĩ tới khả năng chị vặn đồng hồ nhanh lên hoặc chậm đi khiến những người sống trong Cựu quán có nhận thức sai về thời gian. Nghĩa là, thừa cơ mọi người đang ngủ say, chị đã lén lút điều chỉnh tất cả đồng hồ. Trong thế giới tiểu thuyết trinh thám mà chị yêu thích, cách làm này cũng chẳng phải là mới.

“Nhưng rồi tôi lập tức nhận ra cách làm này không hề khả thi. Chỉ riêng việc điều chỉnh từng đồng hồ trong Quán đã tốn rất nhiều công sức, hơn nữa, dẫu hung thủ có đủ thời gian thực hiện, thì vẫn còn một chiếc đồng hồ hắn khó lòng tiếp cận, chính là chiếc đồng hồ bỏ túi mà Conan vẫn mang theo người. Muốn điều chỉnh lại nó mà không để cậu ấy phát hiện thì đúng là chuyện không tưởng. Bởi vì theo lời Conan, sau khi giải tán vào buổi tối hôm đầu tiên, cậu ấy đã lén lấy nó từ kệ trang trí trong đại sảnh. Lúc ấy chị không có mặt ở đó nên hiển nhiên sẽ không biết chuyện này.

“Để tìm ra chân tướng sự việc, trước hết cần thay đổi mạch tư duy. Ta buộc phải từ bỏ quan niệm rằng thời gian luôn trôi theo cùng một tốc độ và mọi loại đồng hồ đều chuyển động theo tốc độ đó, từ đó thoát khỏi những suy nghĩ rập khuôn máy móc. Hay nói cách khác…

“Nếu chính những thiết bị tạo ra và chi phối thời gian cùng tốc độ trôi của nó đã được cài đặt khác với thông thường, thì phương thức trôi của thời gian cũng sẽ thay đổi theo. Đây chính là đáp án mở ra toàn bộ bí ẩn về Thời Kế Quán!”

Lúc này, Shishiya lại chậm rãi liếm môi như thể đã căn xong thời gian.

Sayoko hơi ngẩng đầu lên, trơ mắt nhìn khóe môi anh.

Kawaminami nín thở, bất giác không dựa vào tường nữa.

“Tôi vẫn nên bắt đầu từ kết luận cuối cùng thì hơn.” Shishiya nói, “108 chiếc đồng hồ vẫn chạy tốt trong Cựu quán, bao gồm cả đồng hồ bỏ túi mà cậu Conan đã giấu đi, tất cả đều chạy nhanh hơn thời gian bên ngoài. Tốc độ vận hành của chúng nhanh gấp một phẩy hai lần đồng hồ thông thường. Hay nói cách khác, một giờ của chúng tương đương với năm mươi phút ở bên ngoài.”

Đêm khuya hôm qua, rời bệnh viện Kamakura mà Fukunishi đang nằm, họ trở về cư xá Green Heights…

Sau khi có được đáp án nhờ suy luận theo các bước vừa nói, Shishiya lập tức ngồi trước máy đánh chữ trong thư phòng, bắt đầu chỉnh sửa lại bảng đối chiếu dựa trên ghi chép của Kawaminami. Trong quá trình chỉnh sửa, nhờ liên kết các tình hình thực tế với nhau mà anh đã tìm ra con số một phẩy hai lần.

Nếu coi 6 giờ chiều 30 tháng Bảy làm mốc ban đầu rồi tính tốc độ trôi của thời gian trong Cựu quán bằng một phẩy hai lần thời gian bên ngoài, thì một phút sẽ bớt đi mười giây, một giờ sẽ mất đi mười phút, một ngày sẽ mất đi bốn tiếng, ba ngày sẽ bớt đi nửa ngày… Sự chênh lệch thời gian giữa bên trong và bên ngoài cứ theo đó mà tăng lên.

Trong trường hợp này, nếu chỉnh sửa lại bảng đối chiếu dựa trên thời gian thực tế bên ngoài thì…

Tuyệt quá!

Sau khi đính chính lại thời gian, toàn bộ bằng chứng ngoại phạm được thành lập dựa vào thời gian xảy ra án mạng trong Cựu quán của Sayoko đều bị bác bỏ. Nói cách khác, khi các án mạng xảy ra, chị ta đều không có bằng chứng ngoại phạm.

Hôm nay, Shishiya có đem bảng đối chiếu đã đính chính tới đây.

Anh lấy trong túi áo khoác ra một xấp giấy để giải thích với Sayoko đang gục đầu tiu nghỉu.

“Để tôi giải thích về những nghi vấn vừa đưa ra nhé!”

Nói đoạn, Shishiya ném bảng đối chiếu xuống chân Sayoko.

“Trước tiên, về việc Komyoji yêu cầu mọi người thay linh y. Tôi cho rằng việc này thật ra cũng do chị xúi giục cô ấy, cốt để mọi người tham gia phải tháo bỏ hết đồng hồ đeo tay. Vì không thể trực tiếp cấm họ đem đồng hồ vào, cho nên chị đưa ra một lý do trời ơi đất hỡi, gì mà các linh hồn rất ghét đồ vật không thuần khiết, đặc biệt là đồ làm bằng kim loại, bắt mọi người tháo bỏ trang sức tùy thân, khoác lên mình bộ quần áo đã chuẩn bị từ trước. Yêu cầu này còn tránh để họ mang vào Cựu quán bất kì đồ vật nào hiển thị thời gian chính xác, ví dụ máy thu thanh, máy ghi âm…

“Vì sao hung thủ lại dùng đồng hồ làm hung khí?

“Bởi vì đến cuối cùng chị buộc phải phá hủy toàn bộ 108 chiếc đồng hồ chạy nhanh hơn thực tế kia, không được bỏ sót cái nào. Nhưng đợi hoàn thành kế hoạch mới phá thì rõ ràng rất bất thường. Thế nên ngay từ đầu chị đã chọn đồng hồ làm hung khí gây án để tranh thủ che giấu phần nào hành vi cố tình phá hoại của mình.

“Vì sao hung thủ lại bỏ thuốc ngủ vào nước uống?

“Cố nhiên, hung thủ làm vậy nhằm dễ bề hành động, nhưng vẫn còn một ý đồ quan trọng khác, chính là làm rối loạn đồng hồ sinh học của mọi người. Một phút trong Quán bằng năm mươi giây bên ngoài, một tiếng tương đương năm mươi phút, sáu tiếng lại chỉ còn năm tiếng… Sự chênh lệch thời gian càng lúc càng lớn, nhưng tuyệt đối không thể để đối tượng nhận ra, vì vậy chị buộc phải sử dụng đến chiêu bỏ thuốc. Chỉ cần hòa một lượng thuốc ngủ thích hợp vào nước uống, khi mọi người luôn chịu ảnh hưởng của thuốc, họ sẽ không nhận ra những phi lý khi thời gian trôi quá nhanh, thí dụ bản thân đã thức mười mấy tiếng đồng hồ mà vẫn không buồn ngủ. Đây chính là trạng thái lý tưởng mà chị mong đợi. Nhưng kể cả thế, trong một vài trường hợp, đối tượng ít nhiều vẫn sẽ cảm nhận được có điểm bất thường.”

Quả đúng như vậy, Kawaminami thầm nghĩ.

Chẳng hạn hôm đầu tiên, đêm 31, lúc cậu về phòng đi ngủ là hơn 12 giờ, hôm sau thức dậy thì thấy đồng hồ chỉ gần 2 giờ chiều, lòng không khỏi ngỡ ngàng. Tuy có tỉnh giấc giữa chừng một lần để đi vệ sinh, sau đó trông thấy bóng Komyoji nên đã bám theo, nhưng nếu bỏ qua chi tiết này và chỉ tính tổng thời gian ngủ, thì cậu ngủ gần mười bốn tiếng đồng hồ. Về sau biết rằng mọi người đều bị đánh thuốc ngủ, đại để cậu cũng hiểu được vì sao mình lại ngủ lâu