TRĂNG TRƯA MIYUKI
Bên trong cửa hàng nhộn nhạo. Hầu hết là con gái. Đôi chỗ cũng có con trai, nhưng ai nấy đều đang trưng ra vẻ mặt như vừa đến nhầm chỗ. Có vẻ bọn họ bị bạn gái kéo theo, nên đã đến một cách đầy miễn cưỡng. Mình chợt chạm mắt một tên con trai cao cao tóc dài. Anh ta cười, rồi thậm chí còn vẫy tay về phía mình. Đương nhiên là mình ngó lơ. Nói thẳng ra thì, anh ta làm mình thấy khó chịu. Chắc chắn anh ta đang nghĩ mình là học sinh cấp ba đây mà.
Hôm nay là ngày Chủ nhật cuối cùng của tháng Năm. Đương nhiên, mình đang mặc đồ bình thường. Mỗi lúc mặc đồ thường, hầu như chẳng ai nhìn ra tuổi thật của mình là mười ba. Có lẽ vì hôm nay mình mặc áo phông in logo màu đen, cộng thêm quần dài cùng màu nên trông lại càng già hơn tuổi. Nhưng mình không thể mặc nổi kiểu váy ca rô siêu ngắn với áo hai dây màu mè chói mắt như mấy cô gái đang chen chúc trong quán này. Mình ghét chúng, cả đồ xếp li hay nơ buộc nữa. Vì thế mà mình hay phải nghe mẹ than thở.
“Miyuki, con ăn mặc cho ra dáng con gái chút đi.”
Hoa, đá quý, nước hoa, ren... Mẹ rất thích những thứ đáng yêu hoặc xinh xắn.
Dường như đối với mẹ, “con gái” phải thật xúng xính, đáng yêu, thời thượng. Vì vậy, từ mái tóc ngắn hay chiếc quần jeans bạc màu đến tính cách khó gần của mình đều chẳng được lòng mẹ cho lắm. Đành chịu thôi. Nếu cố gắng sống theo kiểu mẹ thích thì ngột ngạt lắm. Thay vì sống theo kiểu gò bó đó, thà nghe mẹ mắng còn dễ chịu hơn nhiều.
Mình nhìn quanh cửa hàng chuyên bán đồ lưu niệm nhỏ. Vòng đeo tay, đồ trang điểm, khăn, hoa cài áo... Những vật dụng hết sức “con gái” được bày la liệt. Hiếm khi mình đến những cửa hàng như thế này. Hôm nay là trường hợp đặc biệt. Mình đoán người ta sẽ bán kiểu gương như thế ở đây. Chiếc gương cầm tay của Fujihira. Hình như nó có dán hình gấu trúc thì phải. Mình đã gián tiếp làm vỡ nó, nên phải đền cho bạn ấy. Vì nhìn thấy cái lá như một món trang trí vướng trên tóc Fujihira nên mình đã gọi bạn ấy. Không ngờ bạn ấy lại giật mình đến thế. Mình cũng không nghĩ lúc đó bạn ấy lại đang soi gương. Tụi con gái hay túm tụm lại soi gương để vuốt tóc, tô son. Nhưng Fujihira hầu như chẳng bao giờ ở chung với họ. Bạn ấy có vẻ không giỏi giao tiếp với người khác, nên thường chỉ vừa cười nhè nhẹ vừa nghe người khác nói. Chắc bạn ấy giỏi lắng nghe hơn. Mình cảm nhận được bầu không khí dịu dàng quanh bạn ấy. Cảm nhận được sự mềm mại, khác với sự nữ tính mà mẹ thường nói. Không biết phải miêu tả điều đó bằng từ ngữ như thế nào nữa.
“Này, cô bé, em đi một mình hả?”
Có tiếng nói sát bên tai mình. Là tên tóc dài lúc nãy. Nụ cười suồng sã nở ra trên môi anh ta. Mình nắm chặt lấy cái gương rồi hướng về phía quầy thanh toán.
“Này này, chờ chút. Em đi một mình đúng không? Em thấy sao, gần đây có tiệm ăn trưa rất ngon nhé.”
“Thôi khỏi ạ. Em có người đi cùng rồi.”
“Đi cùng? Ở đâu cơ? Em không cần phải nói dối mà.”
Anh ta đặt tay lên vai mình. Mùi thuốc lá và nước hoa xộc vào mũi. Ghê chết đi được. Mình gạt tay anh ta ra. Khi mình định trả tiền cho chiếc gương thì tên tóc dài lấy ra một tờ năm ngàn yên.
“Anh sẽ mua cho em.”
“Anh đừng đùa nữa. Em sẽ tự trả.”
Đúng là dai như đỉa. Rõ khó chịu. Mình chán ngấy rồi. Đúng lúc ấy, ai đó nắm lấy cánh tay mình từ đằng sau.
“Miyuki, để cậu chờ lâu rồi. Tớ xin lỗi vì đến muộn. Đi thôi.”
Mình bị người đó kéo đi xềnh xệch ra khỏi cửa hàng, sau đó bắt đầu chạy. Cả hai dừng lại trước một tiệm cà phê cách đó vài căn nhà.
“Karino...”
Karino thả tay mình ra, cười khì khì.
“Người bảo vệ lẽ phải, Karino Shingo xuất hiện đây! Tớ đùa thôi...”
“Cậu đã cứu tớ thật đấy... Cảm ơn nhé. A! Cái gương!”
“Sao?”
“Cái gương, tớ đã định mua mà lại bỏ ở quầy thanh toán mất rồi.”
“Hả? Tính sao bây giờ? Quay lại lấy chứ?”
Mình nghĩ một lúc rồi lắc đầu.
Mình chẳng có ý định quay lại cửa tiệm có đám con gái mặc đồ màu mè và tên tóc dài kia đâu.
“Thôi. Cái đó cũng hơi khác cái gương tớ muốn.”
“Gương? Tớ hơi ngạc nhiên đấy.”
“Về chuyện gì?”
“Ayabe mà lại muốn mua gương, hơi ngoài dự đoán của tớ.”
“Ý cậu là sao?”
“Thì tính cách của cậu có vẻ không thích mấy thứ nữ tính còn gì? Không phải thế à?”
Nghe nói Karino thuộc kiểu tính cách nghĩ gì nói đấy. Mà lại còn gọi mình là “Ayabe” [1] . Kể cả có học cùng lớp thì cũng... mà không, đột nhiên bị bạn cùng lớp chẳng thân quen gì như Karino gọi thẳng tên như vậy khiến mình có chút khó chịu.
Bầu không khí cứng nhắc ngay sau khi nhập học đã không còn, nhưng đến giờ là tháng Năm, trong lớp vẫn còn một chút cảm giác xa lạ. Đây đó trong phòng học, vẫn còn những ánh mắt và câu nói thăm dò đối phương. Tất nhiên cũng có những người chẳng câu nệ ai với ai, vô tư gọi thẳng tên người khác, vô tư vui vẻ cười đùa. Chắc Karino cũng là một trong số đó. Tích cực, đơn thuần và vui vẻ. Đối với mấy cậu ấy, cách gọi thẳng tên chắc chẳng phải chuyện gì to tát đáng để tâm. Nhưng mình thì không thích. Mình cảm thấy việc xây dựng một mối quan hệ mà cả hai có thể không dùng cách gọi lịch sự ‘san’ hay ‘kun’ để gọi nhau không đơn giản như thế. Cũng có thể mình đã nghĩ quá lên. Mình không thể gọi thẳng tên một người mà mình hầu như chẳng biết gì rồi cười với họ. Mình nhún nhẹ vai.
“Karino thì sao, tại sao cậu lại ở trong cửa hàng đó? Cậu chọn quà cho bạn gái à?”
Chưa biết chừng cậu ấy đến đó tìm mua quà cho Fujihira.
Mình chợt hiểu ra.
Lần này đến lượt Karino nhún vai.
“Làm gì có. Tớ lấy đâu ra bạn gái chứ! À phải rồi.” Karino nắm lấy cổ tay mình.
“Nếu cậu muốn mua gương thì tớ biết chỗ này được lắm.”
Không đợi câu trả lời của mình, cậu ấy bắt đầu bước đi thoăn thoắt.
Hai đứa rẽ vào đường nhỏ, đi bộ giữa những tòa nhà, rồi đẩy cánh cửa gỗ ở tầng một của một tòa nhà bốn tầng với những bức tường gạch đỏ. Một mùi thơm ngọt giống như mùi trái cây chín bỗng tỏa ra. Mình hít vào một hơi.
Bên trong rộng chừng sáu chiếu, tương đương phòng ăn nhà mình. Ở giữa phòng có một chiếc bàn lớn, bên trên là những chiếc hộp được bày biện đơn giản. Mình nhìn vào bên trong. Là đá. Những viên đá nhỏ đầy màu sắc từ đỏ thẫm, xanh dương, trắng, xanh lục, tím, gần như trong suốt... Mỗi viên nằm trong một chiếc hộp. Tất cả đều rất đẹp.
“Xem này, đây.”
Karino lấy ra một chiếc gương nhỏ từ sau cánh cửa kính. Một mặt gương tròn được khảm bên trong phiến đá xanh biếc. Trông như thể mặt trăng nổi trên bầu trời lúc giữa trưa vậy. Màu xanh trong veo sâu thẳm chìm vào trong mắt mình.
“Đẹp quá.”
“Cửa hàng tớ giới thiệu mà lại. Người ta nói nên mang gương theo người để làm bùa bảo vệ. Hình như nó giúp tránh được ma quỷ đấy. Đá màu xanh cũng thế. Hai thứ này là bộ đôi tránh được tà ma siêu mạnh đó.”
“Karino này, sao cậu lại biết những chuyện đó?”
Khi mình hỏi thế, cánh cửa ở góc phòng mở ra. Hình như nó dẫn sang căn phòng bên cạnh. Một chị gái chừng hai mươi tuổi bước ra. Chị ấy hướng vào trong phòng, cúi đầu chào rồi im lặng đi lướt qua hai đứa mình ra ngoài.
“Người đó là ai vậy?”
“Sao? À, khách hàng đó mà.”
“Khách? Chỗ này là cửa hàng nhà cậu à?”
“Ừ, cửa hàng của bố tớ.”
“Cửa hàng bán những viên đá này sao?”
“Không, những thứ này gần như quà tặng kèm thôi, bố tớ làm nghề bói toán cơ.”
“Bói toán?”
“Đừng ngạc nhiên thế chứ. Mà đúng là kiểu buôn bán này có hơi đặc biệt. Lúc nãy cũng là tình cờ tớ bắt gặp Ayabe trên đường từ đây về thôi.”
“Ra thế. Vậy cái gương này cũng là hàng để bán phải không?”
“Đúng thế, đúng thế. Cậu mua chứ? Tớ thấy nó hợp với Ayabe hơn cái ban nãy đó.”
“Giá tiền là bao nhiêu?”
“Một ngàn yên.”
“Cậu buôn bán giỏi thật đấy.”
Karino cười. Một nụ cười vô tư. Hay nên nói là trong lành thì đúng hơn nhỉ? Thật không ăn nhập gì với một cửa hàng đáng ngờ đến biển hiệu cũng không treo ra như thế này.
Mình thử đặt chiếc gương trong lòng bàn tay. ‘Tránh ma quỷ’, mình thì thầm. Mình chẳng tin có ma, cũng chẳng tin có Thần. Nhưng mình lại bị vẻ đẹp của sắc xanh thu hút. Khác với màu xanh của biển lẫn bầu trời. Nó là màu xanh của đá, cứng rắn, lạnh lùng và xinh đẹp.
“Có lẽ tớ sẽ mua... Tớ đã định dùng làm quà, nhưng giờ lại muốn giữ nó làm của mình mất rồi.”
“Cảm ơn cậu... Mà quà cho ai vậy?”
“Tặng Fujihira.”
“Fujihira... Cái bạn học lớp mình ấy hả? Hơ, hai cậu thân nhau vậy cơ à?”
Giọng điệu của Karino nghe tỉnh bơ. Thậm chí hơi quá vô tư. Điều đó làm mình thấy kỳ cục.
“Karino này, cậu đã bày tỏ tình cảm với Fujihira, đúng không?”
“Hả? Sao cậu lại biết?”
“À, thì cũng có nhiều chuyện.”
Mình lấp liếm qua loa.
“Ây da ây da. Cái đó là hình phạt của trò cá cược thôi.”
“Trò cá cược?”
“Ừ, tớ lỡ thua trong lúc chơi trò chơi với tụi bạn, nên mới phải chịu phạt đi tỏ tình với một đứa con gái ở tủ giày. Mà còn giới hạn thời gian nữa chứ. Đã thế chỉ có mười lăm phút. Cảm giác quá gay go đúng không? Đúng lúc đấy Fujihira lại tình cờ có mặt, thế là tớ đánh tiếng luôn.”
Trong một giây, đầu óc mình trở nên trống rỗng. Mình nhớ lại gương mặt của Fujihira với hai má ửng hồng dưới tán cây ven đường.
“Chắc không có tin đồn kỳ cục gì lan ra phải không? Lúc đấy trò ‘hình phạt tỏ tình’ còn đang nổi. Còn bây giờ là hình phạt nói chuyện với thầy cô giáo ba mươi phút trở lên trong phòng giáo vụ. Trò này còn khó nhằn hơn vụ đi tỏ tình nhiều.”
Mình lấy hết sức tát lên má Karino. Cảm giác những thớ cơ rắn chắc dội lại truyền đến lòng bàn tay mình.
“Đồ tồi, một tên tồi tệ!”
Mình hét lên rồi bỏ chạy.
Thật xấu mặt. Tại sao cậu có thể cảm thấy thản nhiên với việc làm tổn thương người khác như thế? Cậu có thể sống vô trách nhiệm như thế sao? Đồ tồi. Một thằng con trai thật sự tồi tệ.
Không phải chỉ có Karino.
“Miyuki, nhờ con chăm sóc mẹ nhé.”
Mình chợt nghe thấy giọng nói của bố. Sau khi chuyện ly hôn được quyết định, bố đã nói với mình khi mình mười tuổi như thế. Lúc đó mình đã im lặng. Nhưng nếu là bây giờ thì mình sẽ nói thẳng với bố.
Đừng đẩy trách nhiệm mà bố không thể gánh vác nổi cho con. Như vậy là vô trách nhiệm đó bố. Là hèn nhát đó bố. Là tồi tệ nhất đó, bố ạ.
Dưới bầu trời đang ngả sang chiều, mình bước đi trên con đường rộng thênh thang xa lạ, lọt thỏm giữa những tòa nhà.