ĐƯỜNG CHẠY SHINGO
Bài hát mới của Katou Miriya vọng ra từ phía ti vi. Bố tôi đang vừa uống bia vừa nhịp chân theo điệu nhạc. Mấy bài của AKB48 hay Hamasaki Ayumi có vẻ quá sức đối với ông, nhưng nếu là nhạc của Katou Miriya thì ông ấy lại có thể theo kịp, tôi cũng chẳng hiểu tại sao. Đối với một ông chú đã bốn mươi mấy tuổi thì chắc như vậy cũng là giỏi lắm rồi.
Sự phát triển của khả năng vận động, sự nhạy cảm với nhịp điệu và năng lực ngôn ngữ đồng nhất với nhau, đấy là lý luận của bố tôi. Bố cằn nhằn lúc uống say rằng chỉ vì sinh ra sớm quá mà ông không thể trở thành cầu thủ chính thức trong đội hình thi đấu ở J-League. Thời học cấp ba, ông từng chơi trên Sân vận động Quốc gia, ông tự hào về chuyện đó lắm. Tôi đã nghe kể đi kể lại nhiều lần đến mức nhàm cả tai.
Tóm lại, ông bố với khả năng vận động xuất sắc như một cầu thủ bóng đá của tôi đang muốn nói, khả năng cảm âm lẫn năng lực ngôn ngữ của ông ấy cũng giỏi không kém chứ gì. Một thằng nhóc mười ba tuổi như tôi đây thì thấy nói thế có hơi quá.
Vừa nghe bài hát của Katou Miriya, tôi vừa xỏ chân vào giày chạy.
“Ồ, Shingo. Đi chạy hả con?”
Bố tôi huýt sáo.
“Cố lên nhé. Chạy bộ là cái căn bản của mọi môn thể thao mà.”
Tôi trả lời qua loa rồi ra ngoài. Nhà ở tầng ba chung cư nên tôi chẳng dùng đến thang máy. Tôi xuống thang bộ rồi cứ thế chạy trên đường buổi tối. Dự báo thời tiết nói từ ngày mai sẽ có mưa liên tục. Dường như mây đã che mất hay sao mà tôi không nhìn thấy sao trời. Một đêm ấm áp.
Tôi thích chạy. Không phải để rèn luyện cơ chân hay tu dưỡng năng lực tinh thần gì cả, đơn giản là thích thôi. Chạy đường dài thích hơn đường ngắn. Trong tương lai, tôi muốn tham gia Hakone Ekiden [2] và thử chạy ở đó. Chẳng biết như thế có đủ gọi là một ước mơ hay không, dù gì tôi cũng muốn chạy thử. Cho nên dạo gần đây, tôi thấy hơi khó chịu với bố. Mà nói văn vở hơn chút nữa thì là kỳ vọng của ông ấy quá lớn. Thật phiền phức.
Bố tôi đang làm nghề bói toán ở thành phố bên cạnh. Kiểu kinh doanh của ông rõ mờ ám, nhưng việc làm ăn có vẻ rất khấm khá. Tôi chẳng hiểu nổi giữa một cầu thủ từng chơi trên Sân vận động Quốc gia với việc bói toán thì có dây mơ rễ má kiểu gì. Lý do thì bố không hé răng một lời nào. Mẹ cũng chẳng nói. Tôi cũng không hỏi. Tôi không có nhiều hứng thú với quá khứ của bố đến mức nghĩ đến chuyện thử đi hỏi. Chỉ là, ý muốn cho đứa con trai duy nhất là tôi chơi bóng đá, một kiểu kỳ vọng với tư cách người cha của ông thì tôi hiểu rất rõ. Kịch bản trao lại giấc mơ mà bản thân đã không thể hoàn thành được cho con trai đây mà. Việc khả năng vận động của tôi không tồi chắc đã thổi phồng thêm kỳ vọng của ông ấy. Nhưng tôi lại nghĩ “Làm ơn tha cho con đi”. Đây đâu phải chuyện đùa. Tôi thích Hakone chứ không phải Sân vận động Quốc gia.
Có thứ gì đó lành lạnh chạm vào má tôi. Một giọt nước lăn xuống. Trời mưa rồi, nhanh hơn dự tính. Tôi lau má.
“Đồ tồi, cậu là đồ tồi.”
Giọng nói của Ayabe Miyuki vang lên trong đầu tôi. Bên má bị tát lại nhưng nhức đau. Lúc lãnh cái tát đó, thú thực tôi đã rất ngạc nhiên. Sau đó là tức giận. Cái trò lấy tỏ tình làm hình phạt đó, ai ai chẳng chơi. Thường nó chỉ phổ biến một thời gian ngắn. Một phần cũng là để chứng minh cho lũ bạn thấy mình được bọn con gái thích đến mức nào. Xong chuyện thì đến tạ lỗi, “Xin lỗi cậu. Cái đó chỉ là trò chơi thôi.” Cũng có những đứa nổi giận ghê lắm, nhưng hầu hết đều bỏ qua.
Chỉ cần mua bánh crepe chuối hay burger bơ đãi tụi nó, rồi tụi nó sẽ tha lỗi thôi. Nhiều khi còn có những cặp bắt đầu quen nhau thật sau chuyện đó. Chẳng phải chuyện gì đáng khen nhưng cũng không đến mức bị tát. Vì chuyện đó cũng đâu có liên quan đến bạn ấy.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở. Không phải do chạy bộ. Một thứ cảm giác lạ lùng vừa ngứa ngáy vừa bứt rứt bắt đầu bùng lên, như thể có thứ gì đang ngọ nguậy ở một góc sâu nào đó trong người vậy. Mỗi lần hình dung ra gương mặt của Ayabe là tôi lại có cảm giác đó. Tối qua, bạn ấy thậm chí còn xuất hiện trong giấc mơ của tôi, mặc một bồ đồ bơi đen thui. Trông như bạn ấy vừa bơi xong, cả người còn ướt, nước nối nhau nhỏ giọt xuống từ đuôi tóc. Bạn ấy hướng về phía tôi mà vẫy tay, miệng hấp háy cười. Giấc mơ chỉ có thế. Thế mà khi thức giấc, tôi lại cảm thấy lồng ngực khó chịu như vừa chạy mấy vòng quanh sân trường vậy. Đó là lần đầu tiên tôi mơ thấy con gái.
Mà lại còn trong bộ đồ bơi nữa chứ. Không lẽ tôi là một thằng khả ố đến mức đó?
Ngoài đời, chẳng bao giờ có chuyện Ayabe cười với tôi. Hầu như tôi toàn bị bạn ấy phớt lờ. Chưa biết chừng bạn ấy đã nhìn ra sự đen tối của mình rồi, tôi thậm chí còn nghĩ đến cả chuyện đó. Vốn rất dở khoản suy nghĩ, tôi chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều như thế này.
Những hạt mưa rơi xuống từ bầu trời tối đen. Má tôi nóng bừng. Tôi muốn nói chuyện với Ayabe. Muốn nắm tay. Muốn thử chạm vào bạn ấy. Những cảm xúc khó hiểu liên tục xuất hiện. Tôi không thể nghĩ ra nên làm gì, phải làm thế nào để có thể kiểm soát được chúng.
Không lẽ chỉ mình tôi có cảm giác này? Muốn hỏi ai đó, mà lại không thể hỏi được. Tôi có vài đứa bạn, nhưng cảm giác lạ lùng này làm sao đem hỏi tụi nó được. Mất mặt lắm. Thật tình là không thể.
Tôi chạy nhanh hơn. Trong lúc chạy, đầu óc tôi sẽ dần dần trống rỗng. Những chuyện đau đầu sẽ nhạt dần rồi biến mất. Tôi vô cùng thích cảm giác lúc đó.
Tôi chạy hết khu phố, ra đến đường lớn. Đèn ô tô chói quá. Tại trời mưa mà ánh sáng làm nhức mắt hơn bình thường. Để tránh làm loạn tốc độ, tôi leo lên cầu đi bộ. Qua khỏi chỗ này là công viên. Chạy một vòng trong đó là lộ trình quen thuộc của tôi.
Ôi?
Chân tôi khựng lại. Ở khoảng chính giữa cầu đi bộ có người. Vốn dĩ chuyện có người trên cầu đi bộ chẳng có gì là lạ lùng hết. Nhưng bộ dạng người đó thật kỳ cục. Cậu ta đang ở trong tư thế như chuẩn bị vươn người qua tay vịn, nhìn xuống phía dưới. Bên dưới là con đường dẫn vào trung tâm thành phố. Dòng xe cộ đủ loại không thấy điểm dừng đang nối nhau chạy qua. Tôi nhìn xung quanh. Đúng lúc này lại không có một bóng người nào. Tim tôi bắt đầu đập dồn dập theo cách hoàn toàn khác ban nãy. Tôi từ từ tiến lại gần người kia. Cậu ta trông còn rất trẻ, đang mặc một cái áo chui đầu màu đen. Cậu ta vươn mình ra xa hơn.
Tôi hét lên. Chắc vậy. Phát ra một âm thanh chẳng rõ nghĩa, tôi bám lấy cậu ta. Nhẹ hơn tôi tưởng. Tôi kéo theo cậu ta, cả hai ngã về phía sau. Chẳng hiểu sao tự dưng tôi lại nhớ ra vở kịch “Nhổ cải lên” từng tham gia hồi mẫu giáo. Đó là câu chuyện về ông cụ, bà cụ và đứa cháu cố sức kéo củ cải khổng lồ lên khỏi mặt đất. Tôi đóng vai chú chó, vì lỡ ra sức kéo thật mạnh nên đã ngã lăn ra cùng với củ cải giả, gáy đập xuống đất. Lúc đó là ở trên sân khấu, còn bây giờ là ở trên cầu đi bộ. Lúc đập đầu xuống, tôi cảm thấy nảy cả đom đóm mắt.
“Đau quá!”
Có tiếng nói. Không phải của tôi. Là cậu con trai kia vừa ngồi dậy, đang ôm đầu rên rỉ.
“Komaki...”
Tôi hấp háy hai mắt còn đang quay cuồng, nhìn chằm chằm mặt thằng con trai đang quay về phía mình.
Là Komaki Chihiro, học cùng lớp, cùng tổ với tôi. Tôi cũng không quá thân thiết với cậu ta, chỉ là kiểu quan hệ bình thường thôi. Cậu ta có vẻ thông minh, nhưng thử bắt chuyện mới biết chẳng thú vị gì hết. Trong giờ nghỉ, cậu ta còn ngồi đọc mấy quyển sách dày cộp mà tôi chưa đụng đến bao giờ. Nam sinh cấp hai ngồi đọc sách bây giờ đúng là của hiếm. Chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi có cảm giác hai thằng đang sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
“A, Karino... Sao lại...”
“Sao trăng cái gì? Cậu đang làm gì thế hả? Thử nhảy xuống từ chỗ này xem, chết như chơi đấy. Tan xác luôn đấy.”
“Đúng là định chết thật mà.”
Cậu ta trả lời nhẹ bẫng. Tôi mắt chữ O mồm chữ A, không nói tiếp được tiếng nào. Komaki im lặng đứng dậy. Mái tóc dài đến tai của cậu ta ướt sũng dưới mưa.
“Đừng có hiểu lầm.”
Komaki dùng tay áo lau mặt.
“Không phải đang nói về tôi đâu.”
“Không phải cậu thì ai? Đừng có đùa. Vừa rồi cậu định nhảy xuống còn gì.”
“Là bố tôi.”
Nói xong những lời đó, Komaki đột ngột nắm lấy cổ áo tôi, lôi dậy. Thô lỗ hết sức. Tôi hơi bất ngờ, vì bình thường Komaki có vẻ rất ôn hòa.
“Nhìn đi, đằng kia.”
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng Komaki chỉ. Phía bên kia tay vịn, ở chỗ rìa cầu chưa đầy 10 centimet là một vật hình vuông.
“Ví à?”
“Ví đựng thẻ đi tàu của bố tôi. Ông ấy uống rượu say, lỡ đánh rơi lúc đang tính nhảy xuống từ chỗ này.”
Miệng tôi lại há ra lần nữa. Tôi liếm môi dưới bằng đầu lưỡi. Mỗi lần cố bình tĩnh là lại liếm môi, đây là thói quen của tôi từ lúc nhỏ. Vì tật xấu này mà tôi đã bị mẹ mắng không biết bao nhiêu lần.
“Cậu bảo bố... ý là bố cậu ấy hả?”
“Ừ, là bố tôi.”
Sau khi nói ra câu đó, Komaki mím chặt môi. Dù tôi rất dở trong việc đoán biết cảm xúc của người khác qua biểu cảm của họ, nhưng giờ thì tôi có thể hiểu được cảm giác của Komaki rõ như lòng bàn tay.
Hỏng rồi. Lỡ nói ra chuyện không nên nói rồi.
Biểu hiện của Komaki đã thể hiện rõ hết cả. Mất một lúc hai thằng không nói gì, cứ đứng nhìn chằm chằm vào mặt nhau, cả người ướt sũng và lạnh vì mưa.
Đột nhiên, Komaki quay lưng đi.
“Chào.”
“Chào cái gì, này, chờ đã! Cậu định làm thế nào bây giờ, cái ví ấy?”
“Chẳng cần nữa. Đúng là hơi nguy hiểm. Cũng chẳng phải thứ phải liều mạng để lấy lại.”
Komaki phẩy tay rồi bỏ đi. Tôi nhìn theo sau lưng cậu ta như một thằng ngốc. Gáy nhói dau. Khi sờ vào, tôi nhận ra chỗ đó đã sưng lên một cục. Vừa xoa xoa cục u, tôi vừa liếc mắt về phía cái ví. Chẳng lẽ Komaki thực sự có ý định lấy lại nó? Cậu ta không nghĩ đến chuyện nếu vươn tay ra trong tư thế không an toàn như thế có thể sẽ bị mất thăng bằng rồi rơi xuống dưới luôn à?
Tôi rùng mình. Trước khi kịp nổi giận với thái độ của Komaki, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, nuốt nước miếng.
Bóng lưng của Komaki đã biến mất khỏi tầm nhìn.