← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Sherlock bước sang một bên. Ông Surd vòng theo nó.

Đầu bịt kim loại của chiếc roi kéo lê trên đất khi hắn di chuyển.

Mặt của Surd như là một chiếc mặt nạ vô cảm lịch thiệp, nhưng cái vết sẹo vắt ngang đầu hắn thì đỏ tía và tấy lên vì giận dữ.

“Ông đã bị Nam tước cho một trận phải không?” Shelock chế nhạo hắn. “Để cho chúng tôi trốn thoát như thế thật không tốt cho thể diện của ông. Tôi cá là Nam tước sẽ quẳng đi những người hầu vô dụng giống như người ta quăng đi cái que diêm đã xài rồi”.

Khuôn mặt của Surd vẫn im lìm như cũ, nhưng tay hắn vụt nhẹ và chiếc roi quất ra. Sherlock né đầu mạnh sang bên một tích tắc trước khi đầu bịt kim loại có thể cắt lìa tai nó ra. “Đó rõ ràng chỉ là một trò xiếc, nhưng sẽ không có bất kỳ trò xiếc nào hay hơn”, Sherlock tiếp tục nói, cố giữ giọng nó không run rẩy và phản lại nó. “Có thể là Maupertuis sẽ mướn một tên ném dao vào lần tới”.

Chiếc roi lại vụt tới lần nữa, đầu roi táp ngang tai trái một tiếng rắc làm nó điếc đặc trong chốc lát. Nó nghĩ cú quất bị trượt, nhưng bất ngờ một dòng máu ấm rơi lộp độp trên cổ nó, và xuất hiện một cơn đau điếng bên phía đầu bị đầu bịt kim loại của cây roi quất trúng. Nó lảo đảo lùi về một bên, tay giữ lấy một bên tai. Cơn đau không dữ dội lắm, chưa dữ dội, nhưng nó muốn đảo lộn tình thế và nó chưa xong việc ở đó.

“Cứ mỗi một câu chế giễu mày phun ra với tao sẽ có một miếng thịt tao xé ra từ mặt mày”, Surd lầm lì nói. “Mày sẽ phải van xin tao giết mày, và tao sẽ chỉ cười. Tao sẽ cười”.

“Cứ cười khi còn có thể”, Sherlock nói. “Có lẽ tôi sẽ thuyết phục Nam tước thuê tôi vào làm chỗ của ông. Ít nhất tôi có thể chứng tỏ là tôi có khả năng hơn ông”.

“Tao sẽ giữ mày sống đủ lâu để con bé kia trông thấy điều tao làm với mày”, Surd tiếp tục như không nghe thấy điều Sherlock nói. “Con đó sẽ không muốn nhìn mày. Nó sẽ rú lên khi nhìn thấy cảnh tượng của mày. Thấy cảm giác đó ra sao, thằng nhóc? Cảm giác đó sẽ thế nào?”

“Ông nói chuyện đánh đấm thì giỏi”, Sherlock nói. Nó di chuyển sang bên một bước. Surd cũng cũng nhích theo.

Những cái thùng gỗ chứa các khay phấn ong đang ở ngay sau lưng Sherlock lúc này. Nó vươn tay phải ra sau, để tay nắm chặt thành của một khay. Cái khay rất lạnh vì có đá bên dưới.

“Làm gì vậy thằng nhóc?” Surd hỏi. “Mày nghĩ có thứ gì ở đó có thể cứu mày hả? Mày sai rồi. Sai rồi”.

“Thứ duy nhất có thể cứu tôi là cái đầu của tôi”, Sherlock nói, mang cái khay vòng ra trước nó. Phấn ong hơi bay lên, vàng và bột, làm nó ho. Surd quất roi ra lần nữa, nhắm vào mắt phải của Sherlock, nhưng Sherlock giơ cái khay lên đỡ như một cái khiên, chiếc roi quấn quanh cái khay, đầu kim loại của chiếc roi lún sâu trong gỗ và bị kẹt vào đó. Sherlock kéo mạnh, kéo cái tay cầm của chiếc roi ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của Surd đang ngạc nhiên và ném nó sang bên.

Surd rống lên như bò rồi chồm người tới trước, hai cánh tay dang rộng. Sherlock chộp lấy một cái khay phấn hoa khác từ cái thùng và đập mạnh vào đầu Surd. Hắn loạng choạng lùi lại, bị vây trong một mớ phấn vàng. Nếu Surd sống sót, hắn sẽ có thêm sẹo ở trên sọ.

Tất nhiên là nếu Surd sống sót thì Sherlock có thể sẽ chết.

Nó bước lên chụp lấy tai Surd. Nâng gối lên, nó giộng mặt Surd vào đầu gối mình. Mũi Surd gãy rắc to như tiếng roi quất ra. Hắn loạng choạng lùi lại, máu trào xuống miệng và cằm hắn.

Trước khi Surd có thể tấn công lại, Sherlock chụp lấy ngọn roi trên sàn và kéo cái đầu bịt kim loại của roi ra khỏi khay gỗ, gỡ rối cuộn dây da. Khi Surd, giận dữ như một người điên, lao tới Sherlock từ đám bụi phấn hoa, Sherlock quất roi ra. Nó chưa từng sử dụng roi trước đó, nhưng qua quan sát Surd nó đã biết cách dùng. Chiếc roi quất lên trên cái đầu hói của gã, đầu kim loại của roi rạch một đường ngang má. Lực tác động làm Surd bị hất ngã ra sau.

Rơi thẳng vào một trong những tổ ong.

Tổ ong rớt xuống, và Surd ngã cùng tổ ong, vào tổ ong. Những thanh gỗ bục ra khi đụng vào nền đá, bao phủ gã là sáp ong nhớp nháp bên trong tổ.

Và những con ong. Hàng ngàn con ong.

Chúng bao phủ mặt gã như một cái mũ trùm sống động, bò lúc nhúc vào trong mũi, miệng và tai gã, chích vào mọi nơi chúng tới. Gã la lên; tiếng thất thanh càng lúc càng lớn. Gã lăn vòng, cố đè nát lũ ong nhưng chỉ thành công trong việc đụng đổ một tổ ong khác.

Chỉ trong giây lát, Ông Surd bị lấp kín bên dưới một cái mền côn trùng đang chích vào từng phân vuông da thịt chúng có thể tìm được. Tiếng la hét của gã bị nghẹn lại vì ong bu kín trong miệng.

Sherlock bước lùi ra xa, kinh hoàng. Nó chưa từng nhìn thấy cảnh tượng nào như thế trước đây. Nó chiến đấu để giành lấy sự sống, nhưng điều xảy ra với Surd quá khủng khiếp đến nỗi nó thấy muốn bệnh. Nó đã giết một người.

“Mình không thể để cậu lại một mình dù chỉ một chút thôi, có phải không vậy?” Matty nói từ đằng sau nó.

“Cậu nghĩ mình thích đánh nhau lắm hả?” Sherlock nói, nhận thấy giọng mình run lên ở ngưỡng của sự cuồng loạn.

“Chúng dường như cứ xảy đến với mình”.

“À, dường như cậu có thể tự xoay xở khá tốt”, Matty thừa nhận.

“Mình biết phải làm gì rồi”, Sherlock nói, cố kiềm chế giọng mình. Nó chỉ về hướng đám mây phấn ong vàng đang lan ra cái không gian như hang động bên trong pháo đài. “Những khay phấn hoa chất đầy trong những cái thùng.

Chúng ta cần rải phấn hoa đó khắp nơi này”.

“Tại sao vậy?” Matty hỏi.

“Cậu còn nhớ chuyện tiệm bánh mì ở Farnharm mà cậu kể với mình không?” Sherlock hỏi.

Mắt Matty sáng lên khi hiểu ra. “Hiểu rồi,” nó nói. Rồi mặt nó sầm lại. “Nhưng còn chúng ta thì sao?”

“Chúng ta phải dừng chuyện này lại, và phải dừng ngay bây giờ. Chúng ta không quan trọng bằng hàng trăm, có thể là hàng ngàn người sẽ chết nếu chúng ta không dừng được chuyện này lại”.

“Ngay cả thế thì…” Matty nói. Nó bất ngờ cười toe toét trước vẻ mặt thất vọng của Sherlock. “Chỉ đùa thôi. Làm thôi”.

Bọn chúng cùng nhau bưng nhiều hết mức có thể những khay phấn hoa lạnh từ thùng đá và chạy giữa các tổ ong, để cho bột túa ra thành những đám bụi mù phía sau chúng. Trong vòng mười phút không khí đầy đám bụi trôi lơ lửng, và chúng khó nhìn quá ba mét trước mặt. Thật khó thở mà không bị sặc. Sherlock nắm vai Matty.

“Đi thôi”, nó nói.

Mờ mắt vì đám bụi phấn ong, bọn nó dò dẫm đường hướng ra hành lang dẫn lên cầu thang, xoay xở tìm đường xuyên qua đám bụi vàng, cố không đụng vào bất cứ tổ ong nào.

Chân Sherlock vấp vào thứ gì đó mềm, làm nó sém ngã. Cúi nhìn xuống nó thấy một khối thịt đỏ với nhiều nốt sưng phồng lên mà nó nhận ra là mặt của Ông Surd. Mắt của hắn bị mất dạng trong những nếp da sưng phồng, và miệng hắn đầy những con ong chết.

Bất chấp mọi chuyện, Sherlock cảm thấy một cơn thôi thúc muốn được giúp đỡ người đàn ông đang hấp hối, nhưng đã quá trễ. Cảm thấy trong lòng buốt giá và buồn nôn, nó đi tiếp.

Nó đi đến khi đụng vào một bức tường đá. Quẹo trái hay phải? Nó chọn bên trái, và hướng dẫn Matty đang theo sau bằng cách nắm chặt áo kéo đi.

Tưởng như hàng giờ nhưng có lẽ chưa đầy một phút trước khi bọn chúng tìm thấy hành lang. Sherlock quay người nhìn lại. Sau nó không có gì ngoại trừ một bức tường mờ của đám bột vàng treo lơ lửng trên không.

Nó vươn tay và cầm lấy cây đèn bão treo trên bức tường đá của hành lang. Lưỡng lự với cây đèn trong tay, nó nghĩ về đàn ong, chúng không có tội gì ngoại trừ việc sinh ra làm ong.

Nó không có chọn lựa nào khác.

Nó quăng cây đèn. Cây đèn bay hình cầu vồng vào đám mây phấn hoa rồi mất hút. Vài giây sau nó nghe tiếng vỡ của thủy tinh khi chạm vào đá lát.

Tiếp theo là một tiếng phụp lớn khi phấn hoa bắt lửa.

Một cú đấm không nhìn thấy thúc vào ngực Sherlock. Nó bay chúi ra sau, xuống hành lang. Bầu không khí trước mặt nó như bị cháy, và nó cảm giác lông mày và lông mi nó bị cháy sém. Nó va vào nền đá cứng và lăn tròn. Matty đáp lên trên người nó.

Hành lang phía sau chúng mở toác ra một địa ngục lửa. Lấy tay che miệng, Sherlock dẫn Matty lên trên các bậc thang hướng lên trên nóc pháo đài. Không khí thổi bạt qua chúng, làm bùng lên đám lửa bên dưới.

Đám bảo vệ đang nháo nhác chạy tới chạy lui, tiếng la hét và sự hoảng loạn bao trùm trên đỉnh pháo đài. Bầu trời vẫn còn tối đen, chỉ có một vạch đỏ nơi chân trời cho thấy nơi mặt trời từng ngự trị. Bọn chúng không chú ý gì đến hai thằng bé đang chạy qua chúng, leo xuống các bậc thang dẫn ra biển và rồi vào trong chiếc thuyền chèo của chúng.

Khi chèo thuyền ra xa, Sherlock ngoái nhìn lại. Toàn pháo đài đang cháy bừng bừng. Những gã côn đồ của Maupetuis đang quăng mình từ trên nóc pháo đài xuống mặt nước. Vài tên còn bị dính lửa, vạch qua màn đêm như những ngôi sao xẹt rơi xuống biển.

Đó là cảnh tượng mà Sherlock không bao giờ có thể quên.

Chuyến đi vào bờ biển Anh là một sự mơ hồ của hai cánh tay đau nhức, làn da bỏng rát, và sự kiệt sức. Sau này, Sherlock sẽ tự hỏi làm sao nó và Matty có thể làm được mà không bị lật thuyền hay bị lạc đường và trôi giạt ra khơi.

Không biết bằng cách nào Amyus Crowe đã tìm ra được nơi bọn chúng sẽ đến. Có lẽ ông tính toán dựa trên thủy triều và hướng gió, hay có lẽ ông chỉ đoán. Sherlock không biết, và thành thật mà nói nó không quan tâm. Nó chỉ muốn quấn mình trong một cái mền và nằm trên một cái giường tiện nghi, và chỉ lần này thôi điều nó muốn đã thật sự xảy ra.

Nó tỉnh lại vào sáng hôm sau với tiếng kêu chói lói của những con mòng biển bên ngoài cửa sổ phòng ngủ và những tia nắng phản chiếu từ mặt biển và tạo thành những đồ hình gợn sóng trên trần phòng. Nó đang đói muốn chết. Nhảy ra khỏi chăn nệm, nó mặc một bộ đồ không phải của nó nhưng cùng cỡ và được vắt ở lưng ghế, dành sẵn cho nó. Nó đi xuống cái cầu thang mà nó không nhớ đã leo lên, và thấy mình đang ở trong phòng khách của một quán trọ mà rõ ràng là cho du khách thuê phòng. Và cho cả những người thích mạo hiểm nữa.

Có một dải đất trống dẫn ra từ phía trước quán trọ, và rồi dải đất đổ thẳng xuống biển. Sherlock phải nheo mắt tránh ánh nắng mặt trời. Matty Arnatt đang ngồi ở cái bàn bên ngoài, ngốn ngấu một phần điểm tâm khổng lồ. Amyus Crowe ở bên cạnh cậu ta, đang hút thuốc.

“Chào”, Crowe nói một cách thân thiện, “Đói không?”

“Con có thể ăn hết một con ngựa”.

“Tốt nhất là con đừng để Ginnie nghe câu đó”. Crowe chỉ một chỗ ở bàn. “Ngồi đi. Thức ăn sẽ đến ngay”.

Sherlock ngồi. Các cơ của nó đau nhức và tai vẫn còn ong ong do vụ nổ, mắt thì khô khốc và cay xè. Không biết sao, nó cảm thấy mình khác lạ. Già hơn. Nó đã trông thấy người chết, nó đã làm người chết, và nó đã bị gây mê bằng cồn thuốc phiện và bị tra tấn bằng roi. Làm thế nào bây giờ nó có thể quay lại Trường Nam sinh Deepdene?

“Mọi việc đã được thu xếp xong chưa thầy?” cuối cùng nó hỏi.

“Anh con đã nhận được tin nhắn chúng ta gửi, và anh ấy đã hành động ngay. Thầy tin rằng một chiếc tàu hải quân đã khởi hành hướng về phía pháo đài Napoleon, nhưng dựa trên những gì con lầm bầm tối hôm qua, thầy đoán là họ sẽ không tìm thấy gì ngoài tàn tro. Và ngay cả khi chính phủ Anh có thể thuyết phục nhà cầm quyền Pháp kiểm tra tòa lâu đài của Maupertuis, thầy nghĩ họ sẽ thấy mọi thứ trống rỗng. Hắn ta sẽ trốn thoát, với những người hầu. Nhưng mưu đồ của hắn đã đổ sụp như một ngôi nhà xếp bằng những lá bài trong cơn gió mạnh, đó là nhờ ở con và Matty”.

“Âm mưu đó sẽ không bao giờ hiệu quả”, Sherlock nói và nhớ lại cuộc tranh luận giữa nó, Virginia và Nam tước.

“Không theo cách mà hắn ta muốn”.

“Có thể vậy. Có thể không. Nhưng thầy nghĩ có những người lẽ ra đã chết, và con đã cứu họ. con nên cám ơn chính mình vì điều đó. Và anh của con cũng sẽ cám ơn con, khi cậu ấy đến”.

“Mycroft đang đến sao?”

“Anh ấy đang ở trên xe lửa”.

Một người phụ nữ đeo tạp dề ra khỏi quán và mang một cái đĩa giống như chất đầy mọi thứ mà một người có thể cần cho bữa ăn sáng, cộng thêm vài thứ mà Sherlock không nhận ra. Bà mỉm cười và đặt đĩa trước mặt Sherlock.

“Nạp năng lượng đi”, Crowe nói. “Con xứng đáng được như vậy”.

Sherlock ngưng lại một lúc. Mọi thứ quanh nó lúc này dường như cùng lúc vừa quá sắc nét vừa hơi xa vời.

“Con sao thế?” Crowe nói.

“Con không chắc nữa”, Sherlock đáp lại.

“Con trải qua nhiều chuyện. Con bị đánh ngã, bị gây mê bằng cồn thuốc phiện, chưa kể vài trận chiến đấu và chèo thuyền một quãng dài. Tất cả những điều đó chắc chắn phải có tác động lên cơ thể con”.

Cồn thuốc phiện. Nhớ lại những giấc mơ kỳ lạ sau khi bị đánh thuốc mê, trên đường bị đưa sang Pháp, Sherlock cảm thấy một sự nhức nhối của - cái gì vậy? U sầu, có lẽ. Thèm. Chắc chắn không phải… thèm chứ? Dù cảm giác đó là gì nó cũng xua đi ngay. Nó đã nghe những câu chuyện về những người trở nên bị lệ thuộc vào tác động của cồn thuốc phiện, và nó không mong mình sa vào con đường đó. Không một chút nào.

“Virginia thế nào rồi ạ?” nó hỏi để thoát khỏi tâm trạng đó.

“Đang bực bội vì bỏ lỡ những chuyện vui. Và vì bị mất con ngựa của mình, tất nhiên rồi. Nó muốn đi tìm khắp thị trấn nhưng thầy đã bảo nó không được đi một mình. Thầy nghĩ nó sẽ vui mừng nếu con thức dậy”.

Sherlock nhìn ra ngoài biển. “Con không thể tin là mọi việc đã qua”, nó nói.

“Sẽ không qua đâu”, Crowe nói. “Giờ nó là một phần cuộc đời con, và cuộc đời con sẽ tiếp diễn. Con không thể tách những sự kiện này ra thành một câu chuyện với phần mở đầu và phần kết thúc. Con là một người khác thường vì những sự kiện đó, và nghĩa là câu chuyện sẽ không bao giờ thật sự kết thúc. Nhưng là thầy của con, câu hỏi mà ta đưa ra là, con học được gì từ tất cả những việc đó?”

Sherlock nghĩ một lúc. Cuối cùng nó nói, “Con học được rằng ong là những sinh vật hấp dẫn và đã bị sao lãng một cách đau đớn. Con nghĩ là con muốn biết thêm về chúng. Thậm chí có thể cố gắng thay đổi ý kiến của mọi người về chúng”. Nó nhăn mặt. “Có lẽ con nợ chúng, vì con đã giết chúng nhiều quá”. Nó liếc về phía Matty Arnatt. “Còn cậu, Matty? Cậu học được điều gì?”

Matty dừng ăn ngước lên. “Mình học được rằng cậu cần có ai đó trông chừng cậu, nếu không những suy luận của cậu sẽ làm cậu bị giết”, nó nói.

“Con có xung phong nhận vị trí đó không?” Amyus Crowe hỏi, mắt nhăn lại với vẻ hài hước.

“Không biết”, Matty đáp. “Thế trả bao nhiêu tiền?”

Trong khi Amyus cười phá lên, còn Matty long trọng bảo rằng nó nghiêm túc, Sherlock nhìn ra mặt biển xa, trải dài vô tận, tự hỏi điều gì sẽ xảy ra tiếp trong cuộc đời mình. Nó cảm giác như thể nó đi chệch sang một con đường mà nó không biết đã tồn tại. Liệu nó có thể tìm thấy gì ở cuối con đường?

Có gì đó chuyển động ở một bên tầm nhìn của nó làm nó chú ý. Nó nhìn qua nhà trọ, đến nơi con đường tẽ ra hai hướng. Một chiếc xe ngựa đang chạy tới - một cỗ xe song mã màu đen với hai con ngựa đen. Trong một lúc nó tưởng Mycroft đến, và đã dợm đứng lên.

Và rồi nó ớn lạnh khi trông thấy một gương mặt trắng như xương và đôi mắt hồng liếc nhìn nó qua cửa kính trước khi một bàn tay đeo găng kéo mạnh tấm màn che xuống khi chiếc xe vụt qua, và nó biết nó đã đúng: mọi thứ sẽ không bao giờ giống như cũ lần nữa. Nam tước Maupertuis và Phòng Paradol vẫn còn đó, và chúng sẽ không bao giờ nghỉ ngơi.

Điều đó có nghĩa là nó cũng chẳng bao giờ có thể nghỉ ngơi.

HẾT