← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Phòng ăn của câu lạc bộ Diogenes im ắng như một nấm mồ, đó là lý do tại sao Mycroft đã thu xếp để người ta dọn bữa ăn tại Phòng dành cho khách. Ít nhất bốn người bọn họ cũng có điều kiện chuyện trò.

Mycroft ngồi ở đầu bàn, Sherlock bên trái còn Amyus Crowe phía bên phải anh ta. Rufus Stone ngồi đối diện với Mycroft.

Nhìn quanh, Sherlock cảm thấy khó mà nhớ được rằng toàn bộ chuyện phiêu lưu đã bắt đầu từ chính căn phòng này. Cậu kiểm tra tấm thảm để tìm vết máu, vừa nhớ đến người đàn ông kém may mắn trong cơn tuyệt vọng muốn kiếm chút tiền cho gia đình đã tự sát theo chỉ đạo của Viện

Paradol, với mục đích duy nhất là dụ Mycroft đi sang Nga. Hoặc vết máu đã được lau chùi hết sức kĩ lưỡng hoặc người ta đã thay toàn bộ tấm thảm.

Mycroft và Crowe đang thảo luận chính phủ Mỹ sẽ làm gì với Alaska khi họ đã trả xong tiền. Sherlock tập trung chú ý vào bữa ăn tối. Mấy người hầu bàn mặc quần áo đen lặng lẽ mang các bát xúp lên bàn.

Crowe nghi ngờ nhìn lớp chất lỏng màu đỏ có bọt kem. “Thứ này chắc chắn không dành cho người phải không?” ông hỏi. “Nhìn như là máu bò trộn với sữa vậy.”

“Đây là món borscht,” Mycroft trả lời. “Tức là xúp củ cải đỏ của người Nga nấu với smetana, là kem chua, trộn đều lên. Tôi nghĩ rằng nên chia sẻ một vài kỷ niệm trong chuyến phiêu lưu của chúng tôi với anh. Bếp trưởng ở đây rất nhiệt tình. Cũng hơi liều một chút. Tôi không chắc là anh ta có dám thử sức với món gì khác ngoài món xúp Windsor màu nâu không, nhưng hóa ra anh ta lại sẵn sàng dấn vào thử thách khác.”

“Nói đến các thử thách,” Stone lên tiếng, “anh có tin tức gì về lão Kyte không?” Bàn tay anh ta sờ lên cánh tay phải vẫn còn đang quấn băng che một vết cứa sâu. Giọng nói lộ vẻ bực bội khiến Sherlock nghĩ rằng anh ta chưa hết căm tức người đàn ông tóc đỏ to con đó.

Mycroft lắc lắc cái đầu to tướng của mình, giọng ảo não. “Không chút tăm hơi. Lão dường như chui xuống đất rồi vậy. Tôi cho rằng Viện Paradol đang chăm sóc lão ở đâu đó – cứ cho là họ vốn có từ tâm đi.”

“Thế còn những người khác trong đoàn kịch Kyte ạ?” Sherlock hỏi.

“Cũng giống lão Kyte thôi, họ lặn mất tăm, có lẽ là đang trốn.” Mặt anh toát ra vẻ nghiêm trọng. “Việc đã từng ở sát Viện Paradol như thế - tiếp xúc cận mặt bà Loran, người mà giờ anh tin chắc là thành viên quan trọng nhất của chúng - và lại mảy may không nhận ra… đã làm anh thật sự giận dữ, Sherlock. Tâm trí anh đã bị ảnh hưởng trầm trọng bởi vụ cáo buộc giết người và sau đó là vụ tạm giam ngắn ngủi. Đúng ra anh phải nhận thấy bọn họ có cái gì đó kì lạ. Đúng ra anh phải biết là chúng ta bị gài bẫy ngay từ đầu.”

“Còn Wormersley?”

“Chuyện này thì anh có câu trả lời đấy. Vì những lí do dễ hiểu, Bá tước Shuvalov sẽ không giao hắn ta cho chúng ta. Hắn ta sẽ chết mòn trong nhà ngục Lubyanka. Thật là chuyện mỉa mai, khi chúng ta phải đi cả một quãng đường dài đến Moscow là nơi anh nghĩ có thể lần ra sự việc bắt đầu từ hắn.” Mycroft thở dài. “Hắn đã thay đổi. Hắn không còn là con người mà anh biết. Nhưng sau đó, anh rút ra rằng chính việc đi lại đây đó trên thế giới đã làm con người ta ra nông nỗi thế, cho nên anh có ý định là từ giờ đến cuối đời anh sẽ càng ít đi xa càng tốt.”

“Tôi ngạc nhiên là vì sao Shuvalov lại quá dễ dàng tin tưởng anh như thế,” Crowe nói to, mắt vẫn nhìn một cách ngờ vực vào bát xúp. Ông lấy cái muỗng khuấy mạnh bát xúp.

“Lại một điều mỉa mai nữa,” Mycroft nói. “Tôi biết Shuvalov ít hơn nhiều so với Wormersley, nhưng cuối cùng mối quan hệ này lại được duy trì nhờ vào sự tin tưởng còn mối quan hệ kia lại thất bại thảm hại. Shuvalov và tôi hiểu nhau. Chúng tôi suy nghĩ giống nhau. Khi được báo là tôi bị bắt, ông ta lập tức gọi cho tôi và cho người đưa lên gặp mặt. Chúng tôi uống trà, trò chuyện rất tử tế. Ông ta xin lỗi vì hành động thiếu suy nghĩ của nhân viên, còn tôi thì xin lỗi vì đến nước Nga mà không thông báo đúng theo qui định. Đó là cách thức mà các mối quan hệ quốc tế được tiến hành: lịch sự và chiêu đãi, chứ không ai sử dụng mấy con chim ưng được huấn luyện làm công cụ ám sát cả.”

“Và ông ta tin toàn bộ câu chuyện điên rồ này?”

“Khi Sherlock kể lại câu chuyện thì rõ ràng là có đủ chứng cứ để chứng minh. Mọi người đều thấy con chim ưng có gắn vuốt sắt, rồi con chim bay vào chiếc xe ngựa, rồi họ cũng thấy cảnh đánh nhau giữa Sherlock và Wormersley và giữa Stone với lão Kyte. Shuvalov cũng đã nhận báo cáo về vụ tôi bị bắt tại London vì tội giết người. Ông ta có nhân viên tại London, và dĩ nhiên, cũng như tôi có - hoặc đã từng có – nhân viên tại Nga.” Anh ta ngưng lại, đầy tư lự. “Mặc dù tay chân của ông ta chắc chắc không làm việc bí mật cho Viện Paradol, một lợi thế cho ông ta trong cuộc chơi đang diễn ra.”

“Cuộc chơi ư?” Sherlock hỏi.

“Cuộc tranh giành chiến lược liên tục giữa nước Nga và nước Anh để dành quyền kiểm soát vùng Trung Á - Afghanistan và Ấn Độ. Ta gọi đó là Cuộc chơi lớn.”

“Cha đang ở Ấn Độ,” Sherlock lên tiếng. “Cha đang chiến đấu ở đó. Không phải là một cuộc chơi chút nào đâu anh Mycroft.”

Mycroft tỏ vẻ bối rối. “Em nói đúng đấy, nhóc ạ. Đó không phải là một trò chơi, chứ đừng nói là Cuộc chơi lớn. Thật là dễ dàng quên mất điều này khi chúng ta được ngồi thoải mái trong một chiếc ghế bành ở London. Và một điều mà anh học được từ khoảng thời gian ở Nga là những con cờ mà ta vô tư di chuyển trên bàn cờ chính là người thật với cảm xúc thật. Đó là bài học anh sẽ nhớ mãi.” Anh cười ngập ngừng. “Nhưng nhờ em nhắc anh mới nhớ là anh chưa đưa em xem bức thư của cha gởi về từ Ấn Độ mà em phải lặn lội từ Farnham lên London để đọc. Anh có mang theo đây. Chút nữa anh sẽ đưa em đọc.”

Ông Amyus Crowe hắng giọng. “Vậy thì kế hoạch bây giờ là gì?” ông hỏi, rõ ràng muốn chuyển sang một đề tài nhẹ nhàng hơn. “Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo? Còn tôi, tôi tính về thăm cô con gái tôi một thời gian.”

“Tôi thì định quay về nhà và tiếp tục công việc,” Mycroft nói.

“Em thì chắc phải về trang viên Holmes, với chú thím và bà Eglantine tuyệt vời rồi.” Sherlock nói giọng rầu rĩ. Cậu nhìn qua Rufus Stone. Trong khoảnh khắc, cậu nghĩ đến Farnham, đến người phụ nữ mặc đồ đen theo dõi cậu và rồi biến mất trong ngõ hẻm. Lúc ấy cậu nghĩ rằng đó là bà Eglantine, nhưng bây giờ thì không chắc. Có thể đó là cô Aiofe Dimmock theo dõi em trai của Mycroft trước khi Viện Paradol tung ra kế hoạch đầy rắc rối của họ. Hoặc cũng có thể là bà Eglantine. Sherlock quyết định khi nào về trang viên Holmes cậu sẽ tìm hiểu cặn kẽ cái bí mật đó, nắm bắt bản chất thực sự vì sao bà Eglantine thao túng được gia đình mình.

“Thế còn anh, anh Stone?” Mycroft cất tiếng hỏi, chặn ngang dòng suy nghĩ của Sherlock.

Stone mỉm cười và nhìn Sherlock. Một cái răng vàng trong miệng Stone lấp lánh dưới ánh đèn cầy. “Tôi biết cậu có một cây đàn violon tốt.” Anh ta nói. “Hy vọng cậu sẽ cho tôi hân hạnh được nghe cậu chơi chứ. Hai lần trong tuần, mỗi lần một giờ. Thứ ba và thứ năm được không?”

“Quá được,” Sherlock trả lời.

HẾT