← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3

CHƯƠNG 3

Chuyện này luôn luôn diễn ra đều đặn như vậy.

Phu nhân Julius Beaufort, trong đêm dạ hội hàng năm của mình, không bao giờ quên xuất hiện ở nhà hát. Thực tế là, bà luôn tổ chức buổi khiêu vũ vào những đêm diễn Opera để thể hiện sự vượt trội hoàn toàn của mình, và nhấn mạnh việc bà có một đội ngũ người phục vụ biết tổ chức mọi chi tiết cho buổi chiêu đãi một cách thành thạo khi bà vắng mặt.

Ngôi nhà của phu nhân Beaufort là một trong số ít nhà ở New York có phòng khiêu vũ riêng (thậm chí có trước cả bà Manson Mingott và Headly Chivers); khi mà việc đặt “vải thô” trên sàn phòng khách và di chuyển đồ đạc lên gác bắt đầu bị coi là “quê mùa”, sự ưu việt rõ ràng trong việc sở hữu một phòng khiêu vũ mà không được sử dụng cho mục đích nào khác - bị bỏ ba trăm sáu mươi tư ngày đóng cửa im ỉm trong bóng tối, với những chiếc ghế mạ vàng chất thành đống trong góc và đèn chùm bị nhét vào túi - có vẻ như là sự đền bù cho những gì đáng tiếc trong quá khứ nhà Beaufort.

Bà Archer, người thích tạo ra triết lý xã hội trong những câu châm ngôn, từng nói: “Chúng ta đều có những người thân tầm thường của mình” và mặc dù câu nói này nhằm thách thức một người, sự đúng đắn của nó vẫn được bí mật chấp nhận trong thâm tâm riêng của nhiều người. Nhưng nhà Beaufort không chỉ tầm thường, vài người nói họ thậm chí còn tệ hơn. Thực ra thì phu nhân Beaufort xuất thân từ một trong những gia đình được kính trọng nhất ở Mỹ, bà vốn là nàng Regina Dallas đáng yêu (thuộc chi ở Nam Carolina), một người đẹp không xu dính túi được giới thiệu với giới thượng lưu nhờ người dì họ, bà Medora Manson sơ suất, người luôn luôn làm sai với những động cơ đúng. Khi một người liên quan đến nhà Manson và Rushworth thì người đó có “droit de cité”[11] (như ông Sillerton Jackson, người hay lui tới Tuilerries, gọi nó) ở xã hội New York, nhưng có ai không bị mất nó khi lấy Julius Beaufort?

Vấn đề là: Beaufort là ai? Ông ta được coi là một người Anh, dễ mến, đẹp trai, hay càu nhàu, mến khách và dí dỏm. Ông đến Mỹ với những lá thư gợi ý từ người con rể là chủ nhà băng người Anh của cụ bà Manson Mingott, và ngay lập tức đã tạo được một vị trí quan trọng trong giới kinh doanh, nhưng ông lại có những thói quen phóng đãng, miệng lưỡi chua cay, lai lịch bí ẩn. Và khi Medora Manson công bố việc đính hôn của cháu họ mình với ông, người ta cảm thấy đó như là một hành động điên rồ nữa thêm vào trong danh sách những việc làm thiếu thận trọng dài ngoằng của Medora.

Nhưng sự điên rồ của Medora lại thường được con cháu bà đánh giá là khôn ngoan, hai năm sau đám cưới của phu nhân Beaufort trẻ tuổi, mọi người phải thừa nhận rằng bà ta có căn nhà đặc biệt nhất ở New York. Không ai biết chính xác tại sao điều kỳ diệu ấy lại xảy ra hoàn hảo thế. Bà Beaufort là người lười biếng, thụ động, những người chua cay gọi bà là đần, nhưng khi ăn mặc như một thần tượng, đeo ngọc trai trông bà trở nên trẻ hơn, tóc vàng hoe hơn và mỗi năm lại đẹp hơn. Bà ở trong cung điện xây bằng đá nâu nhà Beaufort, và kéo toàn thế giới về đó mà không cần nhấc những ngón tay nhỏ nhắn đeo đầy trang sức. Những người hiểu biết nói rằng tự ông Beaufort đã huấn luyện những người hầu, dạy đầu bếp những món mới, bảo những người làm vườn nên trồng trong nhà kính loại hoa nào để bày trên bàn ăn tối và trong phòng khách, chọn khách, pha chế rượu punch[12] sau bữa tối và đọc cho vợ viết những lá thư ngắn gửi tới các bạn của bà. Nếu quả đúng như vậy thì những việc nội trợ này được làm một cách kín đáo, ông xuất hiện trước mọi người với hình ảnh của một triệu phú vô tư và mến khách đi loanh quanh trong phòng với sự thờ ơ như của một vị khách mời, và nói: “Những bông hoa loa kèn của vợ tôi có tuyệt không? Tôi tin rằng bà ấy đã lấy chúng về từ Kew.”[13]

Mọi người đều đồng ý rằng bí quyết của ông Beaufort chính là cách mà ông giải quyết được mọi chuyện. Người ta thường rỉ tai nhau rằng ông đã được “giúp đỡ” để rời nước Anh bởi một ngân hàng quốc tế mà ông đang làm việc cho. Ông xóa bỏ tin đồn đó dễ dàng như những tin đồn khác, dù lương tâm kinh doanh của New York không kém nhạy cảm hơn những tiêu chuẩn đạo đức của nó. Ông đã vượt qua mọi chuyện và mang cả New York vào những căn phòng khách của mình, hơn hai mươi năm nay mọi người đã nói họ “sẽ đến nhà Beaufort” với một giọng an toàn như thể họ nói họ sẽ đến nhà cụ bà Manson Mingott, và còn thêm phần thỏa mãn khi biết họ sẽ có món vịt nóng sốt với rượu nho thay vì rượu Veuve Clicquot ấm chưa đầy một năm và món khoai tây trộn cá viên chiên được hâm nóng lại từ Philadelphia.

Khi đó, bà Beaufort xuất hiện trong lô của mình như thường lệ ngay trước Bài ca Châu báu (Jewel Song); và cũng như mọi lần, bà đứng dậy ở đoạn cuối cảnh thứ ba, khoác chiếc áo choàng lên đôi vai xinh đẹp, rồi biến mất, New York biết rằng điều đó có nghĩa là nửa tiếng sau buổi khiêu vũ sẽ bắt đầu.

Ngôi nhà của gia đình Beaufort là thứ mà những người New York lấy làm tự hào để chỉ cho người nước ngoài thấy, đặc biệt là trong đêm khiêu vũ hàng năm. Nhà Beaufort là một trong những nhà đầu tiên ở New York sai gia nhân trải những tấm thảm nhung đỏ của riêng họ xuống những bậc thang, dưới mái hiên nhà, thay vì thuê nó với bữa tối và những cái trong ghế phòng khiêu vũ. Họ cũng mở đầu cho cái lệ cởi áo choàng ngoài phòng đợi của các quý bà, thay vì phải lê bước lên phòng ngủ của nữ chủ nhân và cuộn lại tóc nhờ đèn khí. Người ta hiểu Beaufort khi ông cho rằng tất cả các bạn của vợ mình đều có những cô hầu để lo liệu việc chải chuốt cho họ trước khi họ rời nhà.

Ngôi nhà được thiết kế táo bạo với một phòng khiêu vũ, do đó, thay vì chen chúc trong một lối đi hẹp để vào đó (như tại nhà Chivers) người ta chỉ cần khoan thai bước qua một dãy phòng khách (màu xanh nước biển, màu đỏ sẫm và màu hoa khuy vàng), nhìn từ xa ánh rực rỡ của nhiều ngọn nến phản chiếu lên sàn gỗ bóng loáng, phía bên kia là nhà kính nơi hoa trà và những cây dương xỉ uốn cong những tán lá trên những chiếc ghế ngồi bằng tre màu đen và vàng.

Newland Archer, để xứng với địa vị của mình, tản bộ đến hơi muộn. Anh đưa áo khoác cho đám gia nhân ăn mặc lịch sự (tất dài là một trong vài thứ ngớ ngẩn của nhà Beaufort), nấn ná một lúc ở cái thư viện treo những tấm da thuộc Tây Ban Nha, được trang trí đồ sơn mài và đá khổng tước[14], nơi có vài người đàn ông đang tán gẫu, rồi cuối cùng gia nhập vào dòng khách mà bà Beaufort đang tiếp đón ở ngưỡng cửa gian phòng khách màu đỏ sẫm.

Archer lộ rõ vẻ lo lắng. Anh không quay lại câu lạc bộ sau vở Opera (như những người lịch sự thường làm), mà đi bộ một đoạn lên Đại lộ Năm trong buổi tối đẹp trời trước khi quay về hướng nhà Beaufort. Anh thực sự sợ là nhà Mingott có thể đi quá xa, rất có thể họ đã nhận mệnh lệnh của cụ bà Mingott đưa nữ Bá tước Olenska đến buổi khiêu vũ.

Từ những lời trao đổi trong lô, anh đã hiểu ra sai lầm đó nghiêm trọng đến mức nào. Mặc dù đã quyết tâm hơn bao giờ hết để “vượt qua mọi khó khăn”, anh cảm thấy mình chẳng mấy thiết tha trong việc bênh vực cho người chị họ của vị hôn thê ngoài cuộc nói chuyện ngắn ngủi với cô ta ở rạp hát.

Lang thang trong phòng khách màu hoa khuy vàng (nơi nhà Beaufort đã táo bạo treo Thần tình yêu (Love Victorious - một bức tranh khỏa thân gây nhiều tranh cãi của Bouguereau[15]), Archer nhìn thấy bà Welland và con gái đang đứng gần cửa phòng khiêu vũ. Phía bên kia, các cặp đôi đã lướt trên sàn, ánh nến sáp đổ xuống những vạt váy tuyn xoay tròn, xuống những bông hoa xinh xắn cài trên mái đầu những cô gái chưa chồng, làm tôn lên những chiếc trâm cài và đồ trang sức chưng diện trên tóc của những phụ nữ trẻ đã lập gia đình, phản chiếu sự lộng lẫy của những ngực áo sơ mi hồ cứng quý phái và những đôi găng mới.

Nàng Welland, đang dựa vào ngưỡng cửa, tay cầm đoá lan chuông (cô không mang loại hoa nào khác), khuôn mặt cô hơi xanh xao, đôi mắt bừng lên một niềm vui ngây thơ. Một nhóm thanh niên nam nữ vây quanh cô, họ nắm tay nhau, cười đùa và đưa ra những lời nhận xét hài hước lịch sự. Bà Welland, đứng hơi xa một chút, nhìn họ với ánh mắt hài lòng một cách dè dặt. Rõ ràng nàng Welland đang công bố việc đính hôn của mình, trong khi mẹ cô lại làm ra vẻ miễn cưỡng, vốn là thái độ mà các bậc cha mẹ thường coi là thích hợp trong dịp này.

Archer đứng khựng lại trong giây lát. Ước muốn của anh về việc công bố hôn ước đã được thực hiện, tuy nhiên điều đó không có nghĩa là anh muốn hạnh phúc của mình được nhiều người biết đến. Công bố việc đính ước trong sự náo nhiệt và ồn ã của cái phòng khiêu vũ đông đúc này là cướp đi khoảng thời gian riêng đẹp đẽ, mà đáng ra nên thuộc về những người thân yêu nhất. Niềm vui của anh ẩn sâu đến nỗi sự mơ hồ trên bề mặt cảm xúc đã che khuất nó, nhưng anh cũng muốn giữ cho cảm xúc của mình được trong sáng. Anh có vẻ thỏa mãn khi nhận thấy May Welland cùng chia sẻ cảm giác này. Đôi mắt cô đang lẩn tránh anh một cách van lơn và ánh nhìn như muốn nói: “Hãy nhớ, chúng ta làm điều này vì nó đúng đắn”.

Trong lòng Archer, không lời thỉnh cầu nào được đáp ứng nhanh hơn thế, nhưng anh mong rằng hành động cần thiết này được thúc đẩy bởi vài lý do hợp lý nào đó, chứ không chỉ đơn giản vì Ellen Olenska tội nghiệp. Nhóm người xung quanh nàng Welland mở đường cho anh với những nụ cười đầy ý nghĩa. Sau khi nhận những lời chúc mừng chia sẻ, anh kéo vị hôn thê vào giữa sàn khiêu vũ và đặt tay lên eo cô.

- Bây giờ chúng ta sẽ không phải nói chuyện - anh nói, mỉm cười với đôi mắt ngây thơ của cô, khi họ bồng bềnh lướt trên những làn sóng mềm mại của bản Danube xanh.

Cô không trả lời. Môi cô run run một nụ cười, nhưng đôi mắt vẫn xa cách và nghiêm nghị, như thể đang hướng về vài ảo mộng mơ hồ không thể diễn tả.

- Em yêu - Archer thì thầm, siết chặt cô vào mình, trong anh nảy ra ý nghĩ rằng những giờ phút đầu tiên của việc đính hôn, dù là trải qua trong một phòng khiêu vũ, đều mang trong chúng thứ gì đó trang nghiêm và lễ giáo. Cuộc sống mới đang đến thật tuyệt biết bao và hiện thân của sự trong trắng, lộng lẫy tốt bụng này sẽ luôn ở bên mình!

Điệu nhảy kết thúc, hai người nay đã trở thành một cặp được hứa hôn, họ thơ thẩn đi vào nhà kính. Ngồi sau một bức bình phong được tạo nên bởi những cây dương xỉ thân gỗ cao và những cây hoa trà, Newland nâng bàn tay đeo găng của nàng lên môi mình.

- Anh thấy đấy, em đã làm như anh bảo rồi - nàng nói.

- Đúng, anh đã không thể chờ được - anh trả lời, với một nụ cười. Sau một lúc, anh nói thêm - Ước gì chuyện này không xảy ra ở một buổi khiêu vũ.

- Vâng, em biết - cô nhìn vào mắt anh vẻ hiểu ý - Nhưng rốt cuộc thì ngay cả ở đây chúng mình cũng được ở riêng bên nhau còn gì?

- Ôi, em yêu dấu của anh! - Archer thốt lên.

Rõ ràng cô đã luôn luôn hiểu, luôn luôn nói những điều đúng đắn. Phát hiện này làm niềm hạnh phúc của anh dâng tràn, anh vui vẻ nói:

- Điều tệ nhất là anh muốn hôn em mà không được. Khi nói, anh liếc mau quanh nhà kính, bảo đảm về sự riêng tư ngắn ngủi của họ và ôm lấy cô để đặt lên môi cô một nụ hôn chớp nhoáng. Để kiềm chế hành động liều lĩnh này, anh dẫn cô đến một chiếc trường kỷ bằng tre ở một nơi ít tách biệt hơn của nhà kính, ngồi xuống bên cạnh và làm gãy mất một bông lan chuông trong bó hoa của cô. Cô ngồi im lặng, thế giới trải ra như một thung lũng ngập nắng dưới chân họ.

- Anh đã nói cho chị họ Ellen của em nghe chưa? - cô hỏi ngay lập tức, như thể đang nói qua một giấc mơ.

Anh sực tỉnh và nhớ rằng anh chưa hề làm thế. Vài mối ác cảm không thể khắc phục đã cản trở những lời trên môi anh khi định nói những điều đó với một phụ nữ nước ngoài xa lạ.

- Chưa… rốt cuộc thì anh cũng không có cơ hội - anh vội nói dối.

- Ôi - cô có vẻ thất vọng, nhưng kiên quyết giữ quan điểm của mình một cách nhẹ nhàng - vậy thì anh phải nói, vì em cũng không thể và em cũng không muốn chị ấy nghĩ…

- Tất nhiên là không. Nhưng rốt cục thì không phải em sẽ là người làm điều đó sao?

Cô cân nhắc điều này.

- Vâng, nếu em làm điều đó đúng lúc, nhưng bây giờ thì muộn rồi. Em nghĩ anh phải giải thích cho chị ấy rằng em đã bảo anh nói với chị ấy tại rạp hát, trước khi chúng ta cho mọi người ở đây biết. Nếu không thì chị ấy có thể nghĩ rằng em đã quên chị ấy. Anh biết đấy, chị ấy là một người trong gia đình và đã đi xa quá lâu nên chị ấy hơi nhạy cảm.

Archer nhìn cô đầy nhiệt tình:

- Thiên thần yêu dấu của anh! Tất nhiên anh sẽ nói với chị ấy. - Anh hơi lo lắng nhìn về phía căn phòng khiêu vũ đông đúc - nhưng anh chưa thấy chị ấy. Chị ấy đã đến chưa?

- Không, vào phút cuối chị ấy đã quyết định là không đến.

- Vào phút cuối? - anh lặp lại, biểu lộ sự ngạc nhiên khiến cô phải nói thêm.

- Vâng, chị ấy rất thích khiêu vũ - Cô gái trẻ trả lời đơn giản - nhưng đột nhiên chị ấy đổi ý vì nghĩ rằng váy của mình không đủ đẹp để đến buổi dạ hội, dù mọi người đều thấy nó rất đáng yêu, vì thế mà mợ em phải đưa chị ấy về nhà.

- Ồ - Archer nói với sự bàng quan vui vẻ. Không gì ở vị hôn thê khiến anh thấy hài lòng hơn là quyết tâm của nàng khi đẩy lên mức cao nhất cái thói quen mà cả hai đã được dạy dỗ là phải phớt lờ đi “điều xấu xa”.

Nàng cũng như mình đều hiểu - anh nghĩ - lý do thật sự vì sao chị họ nàng không đến. Nhưng mình sẽ không bao giờ để nàng nhận ra dù là những dấu hiệu nhỏ nhất rằng mình biết rõ có những bóng đen vô hình đang che phủ danh tiếng của Ellen Olenska tội nghiệp.