CHƯƠNG 31
Archer đã kinh ngạc bởi tin tức của cụ bà Catherine. Việc Madame Olenska vội vàng từ Washington về theo lời gọi của bà cô chỉ là một điều tự nhiên; nhưng việc cô quyết định ở lại dưới mái nhà bà - đặc biệt khi bà Mingott đã gần như bình phục - thì không dễ gì để giải thích.
Archer dám chắc quyết định của Madame Olenska không hề bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi về tình hình tài chính của cô. Anh biết số liệu chính xác của khoản thu nhập nhỏ mà chồng cô chu cấp cho cô khi chia tay. Không có tiền chu cấp thêm của bà cô thì nó hầu như không đủ sống, thứ mà không hề được biết đến trong từ vựng nhà Mingott. Và vì Medora Manson, người sống chung với cô, đã bị phá sản, nên một chút thu nhập ít ỏi sẽ chỉ vừa đủ để hai người phụ nữ sống qua ngày. Tuy nhiên Archer tin chắc rằng Madame Olenska sẽ không chấp nhận đề nghị của bà cô vì những lý do có liên quan đến điều đó.
Cô có tính hào phóng vô tâm và tính phung phí thất thường của người đã quen với những tài sản lớn và thờ ơ với tiền, nhưng cô có thể đi mà không cần những thứ vẫn được những người thân của cô coi là không thể thiếu. Bà Lovell Mingott cùng bà Welland thường nghe để lấy làm tiếc rằng bất cứ ai thích sự xa hoa toàn cầu nơi những dinh thự của Bá tước Olenski nên ít chú ý tới việc “chúng được tạo ra như thế nào”. Hơn nữa, như Archer biết, vài tháng đã trôi qua từ khi tiền chu cấp của cô bị cắt. Tuy nhiên, trong thời gian đó, cô không cố gắng chuộc lại sự ban ơn của bà. Do đó nếu cô thay đổi con đường của mình thì nó phải là vì lý do khác.
Anh không đi tìm kiếm lý do đó. Trên đường về từ bến phà, cô đã nói với anh rằng anh và cô phải ở xa nhau, nhưng cô đã nói thế khi đầu đặt trên ngực anh. Anh biết cô không hề làm bộ nói vậy. Cô đang chiến đấu cho số phận của mình cũng như anh đang chiến đấu cho số phận của anh, và tuyệt vọng bám lấy cái quyết tâm không nên phá vỡ niềm tin của những người tin tưởng họ. Nhưng trong suốt mười ngày qua, từ khi cô quay lại New York, có lẽ cô đã đoán ra từ sự im lặng của anh, và việc anh không cố tìm gặp cô, rằng anh đang trù tính một biện pháp mang tính quyết định, một bước đi mà không có đường lui. Với ý nghĩ này, cô e ngại rằng sự yếu đuối có thể chiếm lấy cô, và cô có thể nghĩ rằng, xét cho cùng, tốt hơn hết là chấp nhận sự thỏa hiệp thường được dùng trong những trường hợp như thế này, theo cách kháng cự tối thiểu nhất.
Một tiếng trước, khi rung chuông nhà bà Mingott, Archer đã tưởng rằng con đường đi của mình đã được thông suốt trước. Anh đã định nói chuyện riêng với Madame Olenska, và nếu không được thì có thể hỏi bà cô rằng vào ngày nào, trên chuyến tàu nào, cô sẽ trở lại Washington. Anh đã định theo cô trên chuyến tàu đó, và đi với cô đến Washington, hay xa hơn nhiều nếu cô sẵn sàng. Trí tưởng tượng của anh nghiêng về Nhật Bản. Dù sao đi nữa, cô sẽ hiểu ngay rằng, bất cứ cô đi đâu, anh sẽ đi đến đó. Anh định để lại một lá thư cho May rằng sẽ cắt đứt bất cứ sự lựa chọn nào.
Anh đã tưởng tượng mình không chỉ can đảm cho sự liều mình này mà còn háo hức đón nhận nó. Vậy mà khi nghe rằng quá trình diễn biến các sự việc đã thay đổi, cảm giác đầu tiên của anh là nhẹ nhõm. Tuy nhiên, giờ đây, khi đi về từ nhà bà Mingott, anh nhận thấy một sự chán ghét lớn dần về điều đang trải ra trước anh. Không có gì lạ lẫm hay quen thuộc trên con đường anh có thể bước đi. Nhưng trước đây khi anh bước trên nó, anh là một người đàn ông tự do, không phải chịu trách nhiệm với ai về những hành động của mình, có thể tách ra khỏi trò chơi của sự thận trọng và thoái thác, sự che giấu và ưng thuận, mà vai trò đó yêu cầu. Thủ tục này được gọi là “bảo vệ danh dự của một phụ nữ”; và cuốn tiểu thuyết hay nhất, kết hợp với câu chuyện sau bữa tối của những người lớn tuổi, từ lâu đã khởi xướng trong anh mọi chi tiết của những quy tắc của nó.
Giờ anh nhìn nhận vấn đề trong một thứ ánh sáng mới, và vai trò của anh trong đó có vẻ giảm bớt tính chất đặc biệt. Đó là, với một sự nhận xét kín đáo, anh đã thấy phu nhân Thorley Rushworth diễn với người chồng cả tin và không biết gì của mình: nụ cười, lời nói đùa, sự hóm hỉnh, sự thận trọng và lời nói dối không ngớt. Lời nói dối vào ban ngày, ban đêm, lời nói dối trong mỗi cái chạm và mỗi cái nhìn; lời nói dối trong mỗi cái ve vuốt và mỗi sự cãi cọ; lời nói dối trong mỗi lời nói và mỗi sự im lặng.
Tóm lại, nó dễ dàng hơn, và ít hèn nhát hơn cho một người vợ đóng vai trò đó với chồng mình. Tiêu chuẩn về sự thành thật của người phụ nữ được ngầm hạ thấp hơn: đó là một sinh vật lệ thuộc, và được làm thơ trong nghệ thuật về những người bị nô lệ. Rồi cô có thể luôn lấy cớ về những nỗi phiền muộn và trạng thái khích động, và quyền không bị giữ quá chặt với những lý do ấy. Ngay cả trong những xã hội khắt khe nhất tiếng cười luôn hướng về phía người chồng.
Nhưng trong thế giới nhỏ bé của Archer không ai cười một người vợ lừa dối, và một tiêu chuẩn nào đó của sự coi thường được gán cho những người đàn ông vẫn tiếp tục đi tán tỉnh sau khi kết hôn. Trong vòng quay của mùa vụ, có một mùa được dành riêng cho việc ăn chơi; nhưng chúng không được gieo nhiều hơn một lần.
Archer luôn chia sẻ quan điểm này: trong trái tim anh, anh nghĩ Lefferts thật đáng khinh. Nhưng yêu Ellen Olenska không có nghĩa là trở thành một người đàn ông như Lefferts: lần đầu tiên Archer tự nhận thấy phải đối mặt với sự tranh luận đáng sợ ở trường hợp của cá nhân mình. Ellen Olenska không giống những phụ nữ khác, còn anh không giống một người đàn ông nào khác: trường hợp của họ, do đó, không giống trường hợp của ai khác, và không phải biện hộ trước tòa án nào ngoài tòa án lương tâm của chính họ.
Đúng, nhưng trong hơn mười phút nữa anh sẽ leo lên những bậc cửa nhà anh; ở đó có May, thói quen, danh dự, và tất cả những lễ nghi kỳ cục mà anh và những người thân của anh luôn tin vào…
Ở ngã rẽ về nhà anh, anh do dự, và rồi đi xuống Đại lộ Năm.
Phía trước anh, trong đêm mùa đông, mờ mờ hiện ra một căn nhà lớn không thắp đèn. Khi tới gần, anh nghĩ đã bao lần nhìn thấy nó rực sáng với ánh đèn, thấy những bậc cửa có mái hiên và trải thảm, những cỗ xe ngựa xếp hàng đôi đứng chờ tại phiến đá lát lề đường. Chính trong căn nhà kính trải vẻ đồ sộ của nó xuống tận ven đường ấy, anh đã hôn May lần đầu. Chính dưới vô số ngọn nến của căn phòng khiêu vũ ấy anh đã thấy cô xuất hiện, cao ráo và tỏa ra ánh sáng bạc như nữ thần Diana trẻ trung.
Giờ ngôi nhà tối như một ngôi mộ, ngoại trừ một tia sáng yếu ớt của ga trong tầng hầm, và một ngọn đèn trong căn phòng trên gác nơi tấm rèm không được hạ xuống. Khi Archer đến nơi, anh thấy xe ngựa đỗ ở cửa là của bà Manson Mingott. Thật là một cơ hội cho Sillerton Jackson, nếu ông ta tình cờ đi qua! Archer đã xúc động mạnh khi cụ bà Catherine kể về thái độ của Madame Olenska với phu nhân Beaufort. Điều đó khiến cho sự bài xích chính đáng của New York mặt khác có vẻ như một sự lờ đi. Nhưng anh biết đủ rõ những câu lạc bộ và những phòng khách sẽ dựng nên điều gì từ chuyến viếng thăm của Ellen Olenska với người họ hàng của cô.
Anh dừng lại và nhìn lên cánh cửa sổ sáng đèn. Chắc là hai người phụ nữ đang ngồi bên nhau trong căn phòng đó: Beaufort có lẽ đã đi giải khuây ở đâu đó. Thậm chí có những tin đồn rằng ông đã rời New York với Fanny Ring; nhưng thái độ của bà Beaufort khiến tin đồn đó có vẻ không thực.
Dường như chỉ có mình Archer thưởng thức quang cảnh về đêm của Đại lộ Năm. Vào giờ đó, hầu hết mọi người đã ở trong nhà, sửa soạn ăn tối; và anh mừng thầm vì việc Ellen đến đây có vẻ không bị ai trông thấy. Khi ý nghĩ này lướt qua tâm trí anh thì cánh cửa bật mở và cô bước ra. Đằng sau cô là một ánh đèn yếu ớt, có vẻ được mang xuống cầu thang để chỉ đường cho cô. Cô quay lại nói một lời với ai đó; rồi cánh cửa đóng lại và cô đi xuống bậc cửa.
- Ellen - anh gọi nhỏ, khi cô đến vỉa hè.
Cô hơi giật mình dừng lại, khi đó anh thấy hai thanh niên thuộc giới thượng lưu đang tiến đến gần. Những chiếc áo khoác và cách khăn choàng cổ bằng lụa được gấp khéo léo trên cà vạt trắng của họ có một vẻ gì đó quen thuộc; và anh tự hỏi sao họ lại đi ăn tối bên ngoài quá sớm như vậy. Rồi anh nhớ rằng Reggie Chivers ở ngôi nhà cách đó vài căn, tối hôm nay đang tổ chức một bữa tiệc lớn để đón chào Adelaide Neilson trong vở Romeo và Juliet, anh đoán rằng hai người này đang đến đó. Hai người họ dùng một ngọn đèn, lướt qua anh và anh nhận ra Lawrence Lefferts cùng một chàng trai nhà Chivers.
Cái mong muốn không để Madame Olenska bị nhìn thấy ở cửa nhà Beaufort biến mất khi anh cảm thấy sâu sắc sự ấm áp của bàn tay cô.
- Anh nhất định phải gặp em bây giờ - chúng ta nhất định phải ở bên nhau - anh thốt lên, hầu như không biết mình đã nói gì.
- Ôi, - cô trả lời - bà đã nói với anh?
Trong khi ngắm cô, anh thấy rằng Lefferts và Chivers, đang tới phía góc đường bên kia, đã thận trọng rẽ sang Đại lộ Năm. Đó là một kiểu đoàn kết đàn ông mà anh thường thực hành. Nhưng giờ anh phát ốm bởi sự làm ngơ của họ. Cô có thực sự tưởng tượng rằng anh và cô sẽ sống như thế này? Và nếu không thì cô tưởng tượng cái gì?
- Ngày mai anh phải gặp em… nơi nào đó chúng ta có thể một mình bên nhau - anh nói, trong một giọng mà nghe có vẻ gần như giận dữ với chính đôi tai của anh.
Cô ngập ngừng, và đi về phía xe ngựa.
- Nhưng em sẽ ở nhà bà - hiện nay là thế - cô nói thêm, như thể biết rõ rằng sự thay đổi kế hoạch của cô cần vài lời giải thích.
- Nơi nào đó chúng ta có thể ở một mình - anh nài nỉ. Cô cười nhẹ nhàng khiến anh khó chịu.
- Ở New York? Nhưng không có nhà thờ nào… không tượng đài nào.
- Có một bảo tàng nghệ thuật - ở công viên. - Anh giải thích, vì cô trông có vẻ bối rối. - Lúc hai giờ rưỡi. Anh sẽ ở cửa…
Cô quay đi mà không trả lời và nhanh chóng chui vào xe ngựa. Khi nó lăn bánh, cô cúi về trước, và anh nghĩ cô vẫy tay trong bóng tối. Anh bắt đầu theo cô trong một sự rối loạn của những mâu thuẫn. Có vẻ anh đã không nói chuyện với người phụ nữ anh yêu mà với một người khác, một phụ nữ anh mắc nợ cho những thú vui đã chán ngấy: thật đáng ghét khi thấy chính anh là tù nhân của ngôn từ sáo mòn này.
- Cô ấy sẽ đến! - Anh tự nói với mình, gần như khinh khỉnh.
Tránh “bộ sưu tập của Wolfe”[111] nổi tiếng, với những bức tranh sơn dầu về những câu chuyện giai thoại bày đầy trong gian triển lãm chính ở bảo tàng Metropolitan vắng vẻ, họ đã lang thang xuống một lối đi đến căn phòng nơi “những tác phẩm cổ của Cesnola”[112] mục nát trong sự cô đơn không ai thăm viếng.
Họ đã lặng lẽ lánh đến đây, ngồi trên chiếc đi văng vây quanh một lò sưởi bằng hơi ở trung tâm. Họ im lặng ngồi nhìn vào những tủ kính bằng gỗ giả mun chứa đựng những mảnh ghép của xương chậu.
- Thật kỳ cục. Trước kia em chưa bao giờ đến đây.
- Chà - anh cho rằng một ngày nào đó nó sẽ là một bảo tàng lớn.
- Vâng - cô tán thành một cách lơ đãng.
Cô đứng dậy, đi ngang qua căn phòng. Archer, vẫn ngồi, ngắm những chuyển động nhẹ nhàng của thân hình cô, quá yểu điệu dù phải mang lớp áo lông nặng nề cùng chiếc mũ lông chim diệc, và lọn tóc sẫm màu của cô cuộn lại hai bên thái dương như cành nho cong mềm. Tâm trí anh, như lần đầu họ gặp nhau, hoàn toàn bị thu hút vào những chi tiết thú vị mà khiến cô là chính mình chứ không phải ai khác. Ngay lập tức, anh nhổm dậy và tiến đến cái tủ nơi cô đứng. Những tầng giá kính của nó chứa đầy những mảnh vỡ nhỏ - những dụng cụ gia đình, đồ trang trí và những vật dụng cá nhân khó nhận ra - làm bằng thủy tinh, đất sét, đồng không màu và những chất đã bị thời gian làm biến đổi.
- Có vẻ tàn nhẫn - cô nói - khi sau một thời gian chẳng có thứ gì là quan trọng nữa… như những thứ nhỏ bé từng cần thiết và không thể thiếu với những người đã bỏ chúng, và giờ đây người ta phải đoán ra chúng bên dưới lớp kính hiển vi và bị dán nhãn là: “Không biết công dụng”.
- Ừ; nhưng trong khi đó…
- Ôi, trong khi đó…
Khi cô đứng đó, trong chiếc áo khoác da hải cẩu dài, tay đeo đôi găng tròn nhỏ, mạng che kéo xuống như một chiếc mặt nạ trong suốt tới đầu mũi, và đám violet anh tặng rung rinh theo từng hơi thở gấp gáp của cô, sẽ thật vô lý nếu sự hài hòa hoàn toàn của đường nét và màu sắc ấy lại phải tuân theo một quy luật biến đổi ngớ ngẩn.
- Trong khi đó mọi thứ lại quan trọng… những thứ có liên quan tới em - anh nói.
Cô nhìn anh đăm chiêu, và quay lại đi văng. Anh ngồi xuống cạnh cô, chờ đợi; nhưng đột nhiên anh nghe một tiếng bước chân vọng lại từ xa phía những căn phòng trống, và cảm thấy từng phút thật nặng nề.
- Anh muốn nói gì với em? - Cô hỏi, như thể cô cũng đã nhận được dấu hiệu tương tự.
- Điều anh muốn nói với em - anh đáp - là anh nghĩ em đến New York vì em sợ.
- Sợ?
- Việc anh đến Washington.
Cô nhìn xuống găng tay, anh thấy đôi tay cô bứt rứt cựa quậy trong đó.
- Đúng không?
- Ồ, vâng - cô nói.
- Em đã sợ? Em đã biết?
- Vâng, em đã biết…
- Vậy thì? - Anh nài nỉ.
- Vậy thì, điều này sẽ tốt hơn, đúng không - cô đáp lại với một tiếng thở dài băn khoăn.
- Tốt hơn?
- Ta sẽ ít làm tổn thương những người khác hơn. Xét cho cùng, đó không phải là điều anh luôn muốn sao?
- Ý em là được có em ở đây - trong tầm tay và chưa xa ngoài tầm tay? Được gặp em theo cách này, một cách kín đáo? Nó hoàn toàn ngược lại với điều anh muốn. Lần trước anh đã nói với em về thứ anh muốn.
Cô lưỡng lự.
- Và anh vẫn nghĩ điều này… tệ hơn?
- Một nghìn lần! - Anh ngừng lại. - Để nói dối em thì thật dễ dàng, nhưng sự thật là anh nghĩ điều này thật đáng ghét.
- Ồ, em cùng nghĩ vậy! - cô thốt lên với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.
Anh nóng nảy đứng bật dậy.
- Vậy thì… đến lượt anh hỏi: vì Chúa, em nghĩ điều gì là tốt hơn?
Cô gục đầu xuống và tiếp tục vặn vẹo đôi tay đeo găng. Bước chân đến gần hơn, và một người bảo vệ trong chiếc mũ len thờ ơ bước qua căn phòng như một bóng ma nghênh ngang đi qua một bãi tha ma. Họ cùng lúc gắn chặt mắt vào cái tủ trước mặt, khi người nhân viên biến mất xuống một nơi đầy xác ướp và quách, anh lại nói.
- Em nghĩ điều gì tốt hơn?
Thay vì trả lời cô lẩm bẩm:
- Em đã hứa với bà là ở lại bên bà vì có vẻ em sẽ an toàn hơn khi ở đây.
- Tránh khỏi anh?
Cô khẽ gật đầu mà không nhìn anh.
- Tránh không yêu anh?
Nét mặt nghiêng của cô không chuyển động, nhưng anh thấy một giọt nước mắt trên mi cô và đọng lại trên một mắt lưới của mạng che.
- Tránh khỏi sự nguy hại không thể sửa chữa được. Đừng để chúng ta giống như tất cả những người khác - cô phản đối.
- Những người khác nào? Anh không cho là mình khác với đồng loại của mình. Anh cũng bị mòn mỏi bởi những ham muốn và khát khao tương tự.
Cô nhìn anh có vẻ sợ hãi, và anh thấy má cô hơi tái đi.
- Em có nên… một lần đến với anh; và rồi trở về nhà? - Cô đột nhiên đánh bạo nói trong một giọng nho nhỏ rõ ràng.
Máu dồn lên trán chàng trai.
- Em yêu! - anh nói, không cử động. Có vẻ như anh đang giữ trái tim mình trong tay, như thể một cái cốc đầy có thể bị tràn dù chỉ là một di chuyển nhẹ nhàng nhất.
Rồi cụm từ cuối cùng đập vào tai anh khiến mặt anh tối sầm.
- Về nhà? Em nói về nhà là có ý gì?
- Về nhà với chồng em.
- Và em hy vọng anh đồng ý với điều đó? Cô nhướng đôi mắt băn khoăn về phía anh.
- Còn gì nữa? Em không thể ở đây và lừa dối những người đã đối tốt với em.
- Nhưng đó chính là lý do anh hỏi sao em lại muốn bỏ đi!
- Và phá hoại cuộc sống của họ, khi họ đã giúp em làm lại bản thân mình?
Archer bật dậy và đứng nhìn xuống cô trong một vẻ tuyệt vọng không rõ ràng. Anh có thể dễ dàng nói: “Ừ, hãy đến, hãy đến một lần”. Anh biết cô sẽ đặt vào tay anh sức mạnh nếu cô đồng ý; khi đó sẽ không có khó khăn nào để thuyết phục cô không trở lại bên chồng.
Nhưng có một thứ gì đó đã ngăn những điều anh định nói. Một vẻ thành thật tha thiết ở cô khiến anh không thể cố lôi kéo cô vào một cái bẫy quen thuộc. “Nếu mình để cô ấy đến”, anh tự nghĩ, “mình sẽ phải để cô ấy đi một lần nữa”. Và điều đó là không thể.
Nhưng anh thấy bóng mi trên đôi má ướt của cô, và nao núng.
- Xét cho cùng - anh lại bắt đầu - chúng ta có cuộc sống của chúng ta… Thật vô ích khi cố vượt qua điều không thể. Em quá khách quan về vài điều, quá quen với việc, như em nói, nhìn vào Gorgon, đến nỗi anh không biết tại sao em lại sợ đối mặt với chuyện của chúng ta, và nhận thấy bản chất thực sự của nó… trừ phi em nghĩ không đáng để hi sinh.
Cô cũng đứng lên, đôi môi mím chặt dưới một cái nhíu mày thoáng qua.
- Vậy thì hãy coi là như thế… em phải đi - cô nói, lôi cái đồng hồ nhỏ khỏi ngực áo.
Cô quay đi, và anh bước theo, nắm lấy cổ tay cô.
- Vậy thì: hãy đến với anh một lần - anh nói, lập tức quay về ý nghĩ sẽ đánh mất cô; và trong một hai giây họ nhìn nhau gần như kẻ thù.
- Khi nào? - Anh khăng khăng. - Ngày mai được không? Cô do dự.
- Ngày kia.
- Em yêu - anh lại nói.
Cô đã gỡ tay ra; nhưng trong một thoáng họ tiếp tục nhìn nhau, và anh thấy khuôn mặt cô, đã quá nhợt nhạt, nhưng tràn đầy một vẻ rực rỡ sâu thẳm bên trong. Trái tim anh đập mạnh với nỗi sợ hãi: anh cảm thấy mình chưa từng trông thấy tình yêu hiển hiện trước đó.
- Ôi, em sẽ bị muộn… tạm biệt. Không, đừng đi xa hơn điều này. - Cô thét lên, vội đi xuôi căn phòng dài, như thể vẻ rực rỡ phản chiếu trong mắt anh đã làm cô hoảng sợ. Khi đến cửa, cô quay lại để vẫy chào tạm biệt.
Archer về nhà một mình. Bóng tối đang buông xuống khi anh vào nhà, nhìn quanh những đồ vật quen thuộc trong hành lang như thể anh nhìn chúng từ thế giới bên kia.
Cô hầu phòng, nghe tiếng bước chân anh, chạy lên để thắp ga trên đầu cầu thang.
- Bà Archer có nhà không?
- Không, thưa ông. Bà Archer đã ra ngoài bằng xe ngựa sau bữa trưa, và chưa quay về.
Với một cảm giác nhẹ nhõm anh vào thư viện, quăng mình xuống chiếc ghế bành. Cô hầu phòng theo sau, mang đèn đọc sách và xúc ít than vào cái lò sưởi đang lụi dần. Khi cô đi, anh tiếp tục ngồi bất động, khuỷu tay chống trên đùi, cằm đặt lên nắm tay, mắt dán vào lò sưởi đỏ rực.
Anh ngồi đó mà đầu óc trống rỗng, không có ý thức về thời gian, trong một sự kinh ngạc khó hiểu và nghiêm trọng mà có vẻ trì hoãn cuộc sống hơn là kích thích nó. “Đây là điều phải đến… đây là điều phải đến”, anh cứ lặp đi lặp lại với chính mình, như thể bị treo trên một đống lời phán xét. Điều mà anh nghĩ đến quá khác biệt đến nỗi nó gieo vào trạng thái say mê của anh một sự lạnh lẽo chết người.
Cánh cửa mở và May bước vào.
- Em muộn kinh khủng - anh không lo lắng chứ? - Cô hỏi, đặt tay lên vai anh với một sự ve vuốt hiếm hoi.
Anh nhìn lên ngạc nhiên.
- Muộn rồi à?
- Hơn bảy giờ. Em nghĩ anh đã ngủ! - Cô cười, tháo dải mũ và quăng chiếc mũ nhung lên ghế sô pha. Trông cô xanh xao hơn thường lệ, nhưng lanh lợi với một sự sôi nổi bất thường.
- Em đã đến gặp bà, và ngay khi em định đi thì Ellen đi dạo về; vì thế em đã ở lại và có một cuộc nói chuyện dài với chị ấy. Đã lâu rồi kể từ khi chúng em thực sự nói chuyện… - Cô thả mình xuống cái ghế bành quen thuộc, quay mặt vào anh, và luồn tay trong mớ tóc rối. Anh tưởng cô mong anh nói.
- Một cuộc nói chuyện thực sự thú vị - cô tiếp tục, mỉm cười theo cái cách mà với Archer có vẻ là một sự sinh động không tự nhiên. - Chị ấy quá đáng yêu… như Ellen trước đây. Em e rằng gần đây em đã không công bằng với chị ấy. Đôi khi, em đã có những ý nghĩ…
Archer đứng lên, dựa vào thành lò sưởi, ngoài phạm vi của ánh đèn.
- Ừ, em đã nghĩ…? - Anh lặp lại khi cô ngừng lại.
- Ồ, có lẽ em đã không đánh giá chị ấy một cách công bằng. Chị ấy quá khác biệt - ít nhất là ở vẻ ngoài. Chị ấy giao thiệp với những người kỳ cục - có vẻ thích biến mình trở nên nổi bật. Em cho rằng đó là cuộc sống mà chị ấy đã trải qua nơi xã hội châu Âu ăn chơi; có thể chúng ta có vẻ cực kỳ buồn chán đối với chị ấy. Nhưng em không muốn phán xét chị ấy một cách không công bằng.
Cô lại ngừng, hơi hổn hển với độ dài bất thường của lời nói, và ngồi với đôi môi hơi hé mở và đôi má thắm đỏ.
Archer, khi nhìn cô, nhớ lại nét ửng đỏ tràn ngập khuôn mặt cô tại Mission Garden ở St Augustine. Anh bắt đầu nhận ra nỗ lực khó hiểu tương tự trong cô, để vươn tới thứ gì đó bên ngoài tầm nhìn quen thuộc của cô.
“Cô ấy ghét Ellen”, anh nghĩ “và cô ấy đang cố vượt qua cảm giác đó, và khiến mình giúp cô ấy vượt qua cảm giác đó”.
Ý nghĩ ấy làm anh động lòng, có lúc anh định phá vỡ sự im lặng giữa họ, và xin cô ban ơn cho mình.
- Anh có hiểu? - cô tiếp tục, - rằng vì sao đôi lúc gia đình ta lại thấy phiền? Ban đầu chúng ta đều đã làm những gì có thể cho chị ấy; nhưng có vẻ chị ấy không bao giờ hiểu. Và bây giờ là việc gặp phu nhân Beaufort, đến đó trong xe ngựa của bà! Em sợ rằng chị ấy sẽ khiến nhà Van der Luyden xa lánh…
- Chà - Archer nói với một tiếng cười khó chịu. Cánh cửa mở lại đóng lại giữa họ.
- Đến giờ thay đồ rồi, chúng ta đi ăn ngoài nhé? - Anh hỏi, rời khỏi lò sưởi.
Cô cũng đứng dậy, nhưng nấn ná gần nền lò sưởi. Khi anh đi qua, cô hấp tấp tiến lên, như để ngăn cản anh: mắt họ gặp nhau, và anh thấy rằng mắt cô mang màu xanh đẫm nước tương tự như khi anh rời cô để đánh xe đến Jersey City.
Cô vòng tay quanh cổ anh và áp má vào anh.
- Anh chưa hôn em hôm nay - cô nói trong một tiếng thì thầm; và anh cảm thấy sự run rẩy của cô trong vòng tay mình.