← Quay lại trang sách

Chương 8 Bước đường cùng

“Anh ơi, chạy mau!”

Noriko đột ngột hét lớn, giật tôi ra khỏi trạng thái đờ đẫn như say thuốc. Tôi lập tức xoay phắt người, ba chân bốn cẳng chạy vào hang sâu.

“Anh cầm cái này theo.” Noriko cầm đèn pin đuổi theo sát nút.

“Cảm ơn em!” Mải miết chạy một lúc, tôi mới nhận ra Noriko vẫn đang bám sát mình. “Noriko, em về nhà đi. Có khi Kichizo giết cả em đấy.”

“Em không về đâu.” Noriko đáp trong tiếng thở hổn hển. “Anh không nhìn thấy ánh mắt Kichizo sao? Ông ta sẽ giết anh đấy. Em không thể để chuyện đó xảy ra được.”

“Xin lỗi vì đã đặt em vào tình huống nguy hiểm này.”

“Không sao đâu. Mình chạy nhanh lên, ông ta đuổi đến nơi rồi kìa.”

Tuy mới đi qua đường này một lần, đây vẫn là lợi thế của chúng tôi so với Kichizo. Chúng tôi tự tin và chạy khá vững, trong Kichizo bấp bênh loạng choạng, thỉnh thoảng vấp chỗ này chỗ kia khiến khoảng cách giữa đôi bên càng lúc càng lớn. Điểm bất lợi là chúng tôi phải bật đèn pin, coi như lộ mục tiêu cho Kichizo, nhưng tắt đèn thì nguy hiểm, không chạy nhanh được.

Kichizo không đuổi kịp nên căm tức phun ra đủ mọi lời lẽ thóa mạ, câu nào cũng độc địa làm tâm can tôi co giật từng hồi như bị quất bằng roi da. Chúng tôi cứ lần theo sợi dây hôm qua mà chạy bán sống bán chết, chẳng mấy chốc đến được chỗ buộc dây thứ nhất.

“Anh ơi, may quá.” Noriko tháo dây khỏi khối thạch nhũ. “Mình vừa thu dây vừa chạy thì Kichizo chẳng biết đường nào mà lần. Trong đây nhiều hang hốc thế này, thể nào ông ta cũng đi lạc. Mình thừa cơ chạy ra khỏi Vực Thằm Ma Trơi luôn.”

Tôi cũng chung ý nghĩ nên thấy nhẹ nhõm hằn, nhưng an tâm bây giờ có hơi sớm. Đi chưa được 50 mét thì một luồng sáng chói lòa rọi thẳng vào mặt chúng tôi.

“A ha ha, tìm được mày rồi. Nghe tiếng rúc rích nên tao chờ thử, quả nhiên là mày ở đây. Mà mày dắt theo ai thế này?”

Luồng sáng chuyển sang Noriko.

“Tưởng ai, Satomura Noriko à. Ra là chúng mày dan díu với nhau. Thôi được, cũng vừa đúng lúc.”

Luồng sáng chuyển ngược về phía tôi.

“Mày chết một mình chắc cũng buồn. Tao sẽ cho nó làm bạn đồng hành với mày trên đường xuống âm phủ.”

Đó là Shu, trưởng nhóm giúp việc Tây gia. Ông ta quấn khăn ngang mái tóc bạc, một tay cầm cuốc chim, tay còn lại cầm đèn cướp [*] , ánh mắt tràn đầy ham muốn giết chóc. Hình dung ra cảnh cái cuốc chim kia cắm vào đầu mình, tôi rợn hết cả người.

Shu tiến một bước. Tôi vẫn đứng yên tại chỗ. Ông ta tiến thêm bước nữa. Tôi vẫn không nhúc nhích nổi. Đúng lúc đó, Noriko bỗng hét lớn, tay phải khẽ phất lên. Cái gì đó lập tức đập vào mặt Shu, những hạt nhỏ li ti bay tán loạn. Ông ta “Á!” một tiếng và đánh rơi cuốc chim, đưa một tay lên bưng mặt.

“Anh, chạy mau!”

Noriko kéo cánh tay khiến tôi sực tỉnh. Chúng tôi lại cùng nắm tay chạy vào hang sâu. Tôi hỏi về thứ ném vào mặt Shu khi nãy, em đáp.

“Khi lén đến đây gặp anh, em luôn mang theo hai, ba vỏ trứng chứa tro phòng trường hợp bị bắt. Nhưng đối phó với mấy tên xấu xa ấy mà dùng tro thì nhẹ tay quá. Lẽ ra em nên bỏ bột ớt vào.”

Chúng tôi mải miết chạy, và một lần nữa đến được giao điểm của hang thứ tư và thứ năm. Không thể đi tiếp sang hang thứ năm được vì Kichizo sẽ đuổi đến bất cứ lúc nào.

“Hết cách rồi, mình chạy vào đường này thôi anh ơi.”

“Mình chưa vào hang đó bao giờ, chẳng biết bên trong có gì cả.”

“Anh ơi, thà vào đó còn hơn đứng đây chờ chết. Á, họ đuổi đến nơi rồi!”

[*] Gando-chochin. Một loại đèn cầm tay phát minh vào thời Edo, chao đèn có dạng cái xô hoặc cái loa với miệng xoay ra trước, không hắt sáng lên người cầm đèn nên thường được bọn cướp thời đó sử dụng.

Ánh đuốc bập bùng từ hang thứ năm dần dà tiến lại. Ở hang thứ tư thì vọng sang tiếng gầm của Shu. Chúng tôi đành quay người chạy vào cái hang bí ẩn kia.

Xung quanh tối đen! Trước mặt là bóng đêm vô tận. Trong bóng đêm ấy liệu có quỷ rình mò hay rắn lẩn lút không. Mà có thì bây giờ chúng tôi cũng không rảnh để băn khoăn nữa. Hiện thực hung hiểm đang theo sát phía sau, dồn chúng tôi vào màn đêm tuyệt vọng.

Hang này cũng có vô số đường nhánh và ngã rẽ. Nhưng bị hai con quỷ giết người đeo bám, chúng tôi không kịp chăng dây hay đánh dấu đường đi, chỉ biết nhớn nhác chạy từ mê lộ nọ sang mê cung kia. Việc đã đến nước này, dù thoát được Kichizo và Shu thì cũng chẳng biết có an lành ra khỏi hang hay không.

Đột nhiên Noriko đứng sững lại, nắm lấy cánh tay tôi, “Anh ơi, tiếng gì thế nhỉ?”

“Hả, tiếng gì?”

“Đấy, anh nghe không? Hình như là tiếng gió thổi?” Quả thật ở nơi xa xăm nào đó có tiếng gió u u, tuy tắt lịm ngay nhưng cũng đủ làm mắt Noriko sáng rỡ. “Đúng là tiếng gió rồi. Vậy là gần đây có lối ra. Anh ơi, mình đi thôi.”

Chúng tôi đi tiếp, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng gió nhưng chẳng thấy lối ra. Đến một lúc, tôi và Noriko gần như đồng thời hét lên và đứng sững. Trước đôi mắt tuyệt vọng của chúng tôi là tường đá lạnh lẽo chắn ngang, đặt dấu chấm hết cho hành trình chạy trốn của hai.

“Anh ơi, mau tắt đèn...”

Chúng tôi vội tắt đèn, nhưng đã quá muộn. Ánh đèn của Shu từ đằng xa đã rọi tới. Bên cạnh ông ta là Kichizo. Biết đã dồn được chúng tôi vào ngõ cụt, bọn họ dừng bước, giễu cợt quan sát tình hình xung quanh.

“A ha ha ha ha!” Shu phá lên cười độc địa. “Cuối cùng bọn mày cũng hết đường thoát.”

Hai người đàn ông nhìn nhau cười, điệu cười khát máu đầy khoái trá.

Khoảng cách giữa chúng tôi chưa đến hai chục mét. Shu và Kichizo từ tốn tiến một bước. Shu cầm cuốc chim, Kichizo lăm lăm cây gậy...

Noriko và tôi nắm chặt tay nhau, dán chặt lưng vào bức tường phía sau, bất động nhìn họ, chẳng ai nói câu nào. Đầu óc tôi mụ mẫm đi, cảm thấy từ bấy đến nay mình đã gặp phải tình huống này không biết bao lần.

Shu và Kichizo tiến thêm một bước.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy họ còn sống.

Tôi không rõ là chuyện gì, nhưng âm thanh như tiếng gió chúng tôi nghe nãy giờ bỗng rít lên xung quanh. Đột nhiên tôi bị xô mạnh, ngã sõng soài. Âm thanh nọ vang lên thêm hai, ba lần, không khí rung giật dữ dội. Thứ gì rắn đanh rơi lộp độp xuống đầu.

Trước khi ngất xỉu, tôi chỉ nhớ được đến thế.

Chẳng biết chúng tôi ngất bao lâu, có lẽ cũng không lâu lắm.

Khi tôi tỉnh lại, bốn bề đã tối đen, thỉnh thoảng vẫn nghe tiếng gió yếu ớt, còn hang động nói chung là tĩnh lặng. Tôi nghiêng tai nghe ngóng trong bóng tối im lìm. Shu và Kichizo đâu? Và quan trọng hơn là, Noriko ra sao rồi?

“Noriko, Noriko.” Tôi khẽ gọi, đưa tay sờ soạng trên đất một lúc thì đụng phải da thịt mềm mại. Tôi liền ôm em vào lòng. “Noriko, Noriko.” Lay gọi chừng hai, ba lần, tôi nghe tiếng hít thở như thút thít.

“Anh ơi?” Noriko ngồi dậy. “Xảy ra chuyện gì thế? Shu và Kichizo sao rồi?”

“Anh cũng không biết. Em có thấy đèn pin đâu không?”

“Đèn pin ấy ạ? À, đây này.”

Hình như Noriko ngất đi mà vẫn nắm chặt đèn pin. Tôi bật đèn, trước tiên chiếu sáng gần đấy và lập tức nhìn thấy đèn pin của mình. Tôi chồm tới định nhặt đèn thì bỗng dưng cứng người. Suốt câu chuyện này, tôi đã gặp đủ mọi bất ngờ rồi, nhưng chưa bao giờ xúc động mạnh như lúc ấy. Xung quanh đèn vương vãi hai, ba miếng vàng rất quen mắt.

“Anh ơi, anh sao thế?”

Giọng Noriko kéo tôi về thực tại. Tôi run run cầm một miếng vàng lên, im lặng chìa ra trước mặt em, muốn nói mà lưỡi cứng đờ. Mắt Noriko mở to đầy chấn động. Em cúi xuống nhặt nốt hai miếng vàng. Sau đó chúng tôi rọi đèn pin tìm kiếm xung quanh, thu được ba miếng nữa. Tính thêm ba miếng tìm thấy trong quan tài đá thì tổng cộng có chín miếng vàng.

Noriko và tôi im lặng nhìn nhau.

“Lạ thật anh nhỉ. Sao vàng lại nằm rải rác ở đây thế này?”

Câu trả lời lập tức xuất hiện. Tiếng gió thổi u u vang lên, hang động rung chuyển dữ dội. Tôi và Noriko bất giác ôm chặt lấy nhau. Vàng rơi lộp độp xuống vai chúng tôi. Cả hai vừa ôm nhau vừa nhìn ngó, rồi Noriko hét toáng lên, “Anh ơi, ở đằng kia, đằng kia kìa. Vàng rơi xuống từ chỗ ấy đấy.”

Trần hang ở đây khá cao, phải gần chục mét. Dọc mặt trần là vô số thạch nhũ đan xen, xoắn xuýt vào nhau như bầy rắn. Lạ một nỗi là dài đến cách trần tầm gần hai mét thì đều cụt cả. Nói cách khác là có khoảng hở gần hai mét giữa trần hang và mặt trên bức tường chắn lối chúng tôi. Từ mép tường còn lấp ló bao nhiêu vàng miếng đang chực rơi xuống. Tôi và Noriko liếc mắt nhìn nhau.

“Anh ơi, đây hẳn là núi châu báu nhỉ.”

Tôi im lặng gật đầu. Niềm phấn khích ban đầu qua đi, chúng tôi lấy lại bình tĩnh.

Tại sao vàng miếng lại nằm ở vị trí lửng lơ như vậy? Tôi suy luận thế này.

Thời các võ sĩ gia tộc Amako chạy trốn và cất giấu số vàng, trần hang này chưa cao đến thế mà có lẽ chỉ cao khoảng gần hai mét. Nói cách khác, mặt trên bức tường thời ấy chính là nền hang. Theo năm tháng, nền hang sụt lở xói mòn, trở thành một hang động có trần cao như bây giờ. Tuy không rõ các võ sĩ có cố ý không, nhưng họ đã chôn kho báu vào chỗ có nền đá cứng. Kho báu thành ra tồn tại lơ lửng bên trên nền đá, tránh được ăn mòn và tránh luôn cả con mắt nhòm ngó của các nhà thám hiểm.

Định mệnh cũng thật biết trêu ngươi. Hàng trăm năm nay, bao nhiêu người đã liều mạng săn tìm kho báu này, vậy mà nó vẫn khéo léo ẩn thân, cuối cùng lại tự rơi xuống đầu một kẻ vô tình lỡ bước như tôi. Đây chẳng phải là trò đùa của số phận sao?

Chưa hết, định mệnh cho tôi tìm thấy số vàng này không chút lao tâm khổ tứ, nhưng lại chặn mất con đường để tôi đem chúng ra ngoài.

Bừng tỉnh khỏi giấc mộng châu báu nhất thời, sực nhớ đến Shu và Kichizo, chúng tôi vội lia đèn pin tìm kiếm xung quanh thì phát hiện một tai họa rợn tóc gáy. Con đường vào đây ban nãy đã bị đất đá lấp kín rồi.

Một vụ sập hầm, chôn vùi Shu và Kichizo, đồng thời nhốt luôn chúng tôi trong hang động.

“Noriko!”

“Anh ơi!”

Chúng tôi chạy như điên đến chỗ sập, dùng tay đào bới, rồi mau chóng nhận ra đó là hành vi xuẩn ngốc nên bỏ cuộc.

“Noriko!”

“Anh!”

Chúng tôi ôm chầm lấy nhau.

“Noriko, không xong rồi. Chúng ta không thể ra ngoài được, đành chết đói ở đây thôi.” Tôi cười như nấc lên. “Ông trời cho mình vàng, bù lại cắt mất đường về. Rồi mình sẽ như vua Midas, ôm vàng chết đói.” Tôi cười mà nước mắt tuôn rơi bởi viễn cảnh thê thảm.

Noriko trấn tĩnh hơn tôi, “Anh ơi, bình tâm lại đi. Chúng ta không chết ở đây đâu. Chắc chắn sẽ có người đến cứu.”

“Ai... Ai đến? Chẳng ai biết chúng ta bị kẹt ở đây cả.”

“Không đâu. Có người biết đấy.” Noriko trả lời chắc nịch. “Tất cả thôn dân đều biết anh đang trốn ở bờ bên này Vực Thằm Ma Trơi. Em nghĩ trụ trì Choei đã thuyết phục được thôn dân và giải vây cho anh, tuy nhiên Shu và Kichizo không phục nên đã qua mặt mọi người và đi vào khu vực cấm kị này để giết anh.”

Về sau tôi mới biết tình hình đúng như Noriko nói. Shu và Kichizo phẫn nộ khi thấy mọi người mềm lòng nên đã băng qua Vực Thằm Ma Trơi rồi bỏ mạng một cách bi thảm.

Trở lại khi ấy, Noriko nói thêm, “Bởi thế sẽ có người đến đón anh. Mà đang đến rồi cũng nên. Dù thôn dân ngại băng qua đây thì còn cảnh sát. À, đúng rồi, nhất là anh Kindaichi. Khi phát hiện những sợi dây trong hang thứ tư và thứ năm, anh ấy sẽ lập tức hiểu ra và dễ dàng lần theo sợi dây đến giao điểm hai hang. Từ giao điểm đến đây không xa lắm, chắc chắn anh ấy sẽ dò tìm kĩ lưỡng từng ngóc ngách. Vì thế mình phải bình tĩnh, lắng tai nghe để không bỏ sót bất kì âm thanh nào. Người ta sẽ vừa tìm vừa gọi, nên nghe thấy là mình phải trả lời ngay để họ biết mình đang ở đây.”

Nói đoạn, Noriko đột ngột đứng lên đi nhặt những miếng vàng, gom lại chôn ở góc hang. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao thì em tươi cười trả lời, “Vàng này do anh tìm thấy nên là của anh. Nhỡ cứu viện đến giữa lúc mình bất tỉnh thì họ sẽ tìm thấy vàng mất. Bởi thế em giấu sẵn phòng hờ, sau này mình quay lại lấy. Ở mặt trên tường kia chắc còn nhiều vàng lắm.”

Ôi, phụ nữ quả là sinh vật kì diệu. Dù không biết cuối cùng có thoát thân hay không, họ vẫn lên kế hoạch kĩ càng cho tương lai. Sự sắp xếp thận trọng của Noriko quả đã giúp ích cho tôi rất nhiều về sau. Từng lời em nói đều chính xác, mất ba ngày chôn chân trong đây, cuối cùng chúng tôi đều được cứu ra ngoài.

Chôn vàng xong, Noriko đến ngồi bên cạnh và nhìn tôi bằng vẻ mặt tư lự. “Vàng đã sắp xếp xong, bây giờ chỉ còn lại vấn đề hung thủ. Em có điều muốn nói với anh đây.”

Noriko trịnh trọng rào đón rồi nhìn tôi bằng ánh mắt sắc sảo. “Anh đã hỏi em một câu kì lạ. Anh hỏi người bị cắn đứt ngón út bàn tay trái có phải là anh của em không... Nghĩa là anh nghi ngờ anh Shintaro, đúng chứ? Tại sao anh lại nghi ngờ anh ấy? Vì động cơ gì mà anh của em lại đi gây ra những án mạng này? Sao lại tàn sát những người chẳng hề liên quan đến mình?”

Noriko lúc ấy khác hẳn bình thường, trông em tràn đầy khí phách. Em yêu tôi, nhưng cũng yêu anh trai mình, vì vậy khi Shintaro bị vu khống, cho dù đối mặt với tôi đi nữa thì em cũng không khoan nhượng.

Bị khí phách ấy áp đảo, tôi trả lời lắp bắp. Noriko gặng hỏi kĩ càng làm tôi phải trình bày suy luận của mình. Khi nghe tôi nói chuỗi án mạng này cốt để che đậy việc thảm sát người nhà Tajimi, Noriko bất chợt run rẩy, mặt xanh như tàu lá. Em nhìn chăm chú vào một điểm, yên lặng suy nghĩ khá lâu, cuối cùng nhìn tôi bằng đôi mắt ầng ậng nước.

Noriko nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, môi run run thì thầm, “Em hiểu rồi. Mọi việc hẳn là đúng như anh nói, ngoài lý do ấy thì chẳng thể nghĩ ra động cơ nào khác cho chuỗi án mạng kì lạ này. Nhưng anh ơi, hung thủ không phải là anh Shintaro. Nếu anh hiểu anh ấy hơn thì dứt khoát không đem lòng sinh nghi đâu. Anh Shintaro là người chính trực, đầy tự trọng, có chết đói cũng không nhòm ngó gia tài của người khác. Hơn nữa, người bị cắn đứt ngón tay không phải anh ấy.”

“Thế thì là ai?”

"Chị Miyako!”

Tôi chết điếng như bị vật cứng nện mạnh vào đầu, toàn thân tê dại, mãi mà không thốt ra lời nào.

“Mori Miyako...?” Hô hấp khó khăn, gần như không thở nổi.

“Vâng. Chị ấy định bí mật điều trị nhưng không được, cả người sưng tím lên, tình trạng rất nguy kịch. Thầy Arai chạy đến mới biết nguyên nhân là do nhiễm trùng vết thương ở ngón út. Chuyện xảy ra sáng nay thôi. Tất nhiên chẳng ai biết tại sao lại có vết thương cả.”

“Miyako... Cô ấy... Tại sao cô ấy..”

“Có lẽ đúng như anh nghĩ. Chắc chị ấy muốn để anh Shintaro tiếp quản nhà Tajimi và thừa kế gia sản kếch xù kia, bấy giờ anh sẽ tự tin cầu hôn chị ấy. Chị Miyako thật đáng sợ, mà cũng thật đáng thương”

Noriko vùi mặt vào ngực tôi khóc rấm rứt.