Chương 7 Ngón tay út
Tôi hơi lưỡng lự, không phải do nhát gan mà do chưa xác định được tình hình. Khi tiếng kêu cứu thảm thiết vang lên lần nữa, tôi hạ quyết tâm. Haruyo đang cần giúp đỡ, dù nguy hiểm thế nào tôi cũng phải cứu chị. Tôi nhét đèn pin vào túi, tay bám vách đá, men theo con đường lát ván sang bờ bên kia. Đi quen rồi nên cảm giác cũng không nguy hiểm lắm.
Đi được nửa đường, tôi lại nghe tiếng Haruyo. Lần này khá rõ ràng, nhưng không cố định một chỗ mà chạy vòng quanh hang động.
Có kẻ đang săn đuổi chị... Ý nghĩ khiến cơn hãi hùng trào dâng. Tôi vừa sợ kẻ truy đuổi kia vừa lo cho tình trạng sức khỏe của Haruyo. Bác sĩ đã dặn phải tĩnh dưỡng, tránh vận động mạnh hết mức có thể. Thổn thức hay nhúc nhích đều hại tim. Chưa nói đến tình trạng bị rượt đuổi lúc này, ngay vụ náo động đêm qua có thể cũng gây tác động xấu nữa. Tôi hối hả băng qua con đường lát ván, quên hiểm nguy rình rập, cất tiếng gọi to, “Chị ơi, chị ở đâu?”
Trong lúc gọi, tôi nghe thấy...
"Tatsuya...”
"Tatsuya...”
“Cứu chị với...”
“Cứu chị với...”
Tiếng thét ghê rợn lặp đi lặp lại. Lẫn vào đó là âm thanh rượt đuổi vấp ngã được khuếch đại lạ lùng trong bóng đêm rồi truyền đến tại tôi. A, chị và kẻ truy đuổi đang ở Ngã Vọng.
“Chị ơi, em đến ngay. Chị ráng thêm chút nữa.”
Tôi hét lên và co giò chạy. Bây giờ là Shu hay Kichizo thì tôi cũng chẳng ngán, tay vung đèn pin loạn xạ, sẵn sàng liều mạng với bất cứ kẻ nào xông tới.
Đã nghe được tiếng tôi, Haruyo hét vang, “Aa, Tatsuya, mau đến đây!”
Tiếng thét mông lung nãy giờ đột nhiên tràn đầy sức sống và hi vọng. Tiếng chạy trốn và tiếng kêu cứu càng lúc càng rõ ràng. Tôi cố chạy thật nhanh, mãi mà vẫn chưa đến được chỗ chị!
Ngã Vọng ngoằn ngoèo như rắn bò, tiếng kêu cứu gần sát mà người chẳng thấy đâu! Hơn nữa, nhất cử nhất động của chị và kẻ truy đuổi đều tạo nên âm thanh to điếc cả tai, khiến tôi tưởng đâu mình bị kẹp chặt trong máy ép ván gỗ.
“Chị ơi, chị có sao không? Rốt cuộc ai đang đuổi theo chị thế?” Tôi vừa chạy vừa thét hỏi.
“Ôi, Tatsuya, mau đến đây... Chị cũng không biết nữa. Tại tối quá, mà hắn chẳng nói lời nào. Nhưng... hắn muốn giết chị đấy. Á, Tatsuya!”
Tôi giật mình đứng sững. Một thoáng im lặng trôi qua, rồi thình lình...
"Áá!”
Sau tiếng thét bi thảm là tiếng giậm chân xuống đất, tiếp đến là tiếng ngã bịch, tiếng chân rón rén bỏ đi nhỏ dần rồi mất hút. Cuối cùng chỉ còn im lặng chết chóc.
Như bị giội nước lạnh, tôi đứng cứng đờ. Kể ra thì thấy nhát gan, nhưng răng tôi va nhau lập cập, đầu gối bủn rủn, mãi mới lấy lại được tinh thần để chạy tiếp. Chẳng mấy chốc, tôi tìm ra Haruyo ngã sõng soài trong bóng tối.
“Chị ơi! Chị Haruyo.”
Tôi đỡ chị ngồi dậy, nhận ra một vật kì lạ cắm ở ngực chị. Là một mẩu thạch nhũ. Hung thủ đã đâm chị bằng một trong các thạch nhũ treo đầy khắp hang động này.
“Chị ơi! Chị ơi!” Tôi điên cuồng hét lên.
Haruyo còn thoi thóp, đôi mắt trắng đục mở ra, chị đăm đăm nhìn tôi một hồi rồi khó nhọc thều thào, "Tatsuya...”
“Vâng, là em đây. Chị ơi, chị gắng gượng một chút nhé.” Tôi ôm chặt lấy chị.
Nụ cười mờ nhạt hiện ra trên gương mặt trắng bệch. “Không gắng được. So với vết thương này thì tim chị...” Haruyo đau đớn đặt tay lên ngực. “Nhưng không sao. Chị vui lắm, vì trước khi chết đã gặp được Tatsuya...”
“Chị đừng nói gở. Rốt cuộc hắn là ai? Ai đã khiến chị ra nông nỗi này?”
Nụ cười lại hiện ra, “Tối quá nên chị chẳng biết là ai nữa. Nhưng chị đã cắn rất mạnh vào ngón út tay trái của hắn, mạnh đến mức gần đứt lìa ấy... Em nghe thấy tiếng hét ban nãy chứ?”
Tôi giật mình quan sát Haruyo. Quả thật khóe môi chị dính vết máu đỏ tươi. Hóa ra tiếng hét ban nãy không phải của chị mà là của hung thủ ư?
Haruyo lại khó nhọc ôm tay quanh mình, thở mạnh như nức nở, “Tatsuya, Tatsuya ơi.”
“Sao ạ?”
“Chị sắp chết rồi. Trước lúc đó em đừng đi đâu cả, ở đây ôm chị nhé. Được ra đi trong vòng tay em là chị mãn nguyện rồi.”
Tôi sững sờ nhìn Haruyo, một nỗi nghi ngờ đáng ngạc nhiên nhen lên trong tâm trí, “Chị ơi. Chị ơi.”
Chẳng rõ có nghe thấy không, Haruyo cứ tiếp tục nói như mê sảng, “Tatsuya, chị sắp chết rồi, nên mới dám buông ra những lời đáng xấu hổ này. Chị yêu em biết bao... Yêu em, thương em... đến chết đi sống lại. Không phải như một người chị gái. Vì thật ra em không phải em ruột của chị. Nhưng dù sao thì em cũng chỉ coi chị như chị gái thôi nhỉ. Chị đau lòng lắm...”
Ôi, quả nhiên Haruyo đã biết tôi không phải máu mủ nhà mình, và thầm đem lòng mến mộ con chim lạc đàn này. Tôi không ngăn được lòng mình trào lên niềm thương xót.
“Chẳng sao hết, được chết trong vòng tay em thế này... Tatsuya, đừng đi đâu trước khi chị trút hơi thở cuối cùng nhé... Mai sau, thỉnh thoảng hãy nhớ đến người chị đáng thương...”
Haruyo cứ lặp đi lặp lại những lời ấy cho đến khi hụt hơi, ngôn từ mất mạch lạc, đôi mắt lạc tròng... Rồi chị tắt thở trong tay tôi, gương mặt thanh khiết như bé gái.
Tôi vuốt mắt cho Haruyo, nhẹ nhàng đặt chị xuống đất, lúc này mới phát hiện tay trái chị nắm chặt cái túi đựng hộp và bình nước. Tôi mở hộp ra, bên trong là những nắm cơm gói bằng bẹ tre. Nhìn cơm mà lồng ngực tôi vỡ òa, nước mắt tuôn như thác đổ. Ôi, tại cho tôi cơm mà chị gặp nạn.
Tôi ôm Haruyo thút thít một lúc mới nghĩ ra giờ không phải là lúc khóc lóc. Cần nhanh chóng báo cảnh sát. Tôi buộc hộp cơm chứa cả tấm lòng của Haruyo vào bên hông, quàng bình nước qua vai rồi cầm đèn pin đứng lên. Đúng lúc đó....
“Đồ khốn!” Một tiếng quát ngập ngụa căm thù xuyên qua bóng tối.
Vụt! Tiếng một vật xé gió bổ xuống đầu tôi. Nguy hiểm quá! Lãnh trọn cú này chắc đầu tôi đã bửa tung ra rồi.
“Làm gì vậy!” Tôi hụp người theo bản năng, né được đòn hiểm thứ nhất rồi rọi đèn vào mặt kẻ hành hung, và sợ đến tê điếng.
Không lẫn đi đâu được, hiện lên trong ánh đèn là bộ mặt của Kichizo. Đánh hụt đòn đầu tiên, ông ta tức tối nghiến răng, những ngón tay như bầy rắn độc xoắn chặt cây gậy. Nhìn vào mắt Kichizo, tôi nhận ra Noriko không hề bịa đặt hay nói quá lên chút nào. Vẻ mặt ông ta đằng đằng sát khí, quả thật muốn giết tôi, chẳng có vẻ gì sẽ nghe giải thích hay thương lượng.
Trước luồng đèn rọi, Kichizo hơi híp mắt lại, đưa một tay che cho đỡ chói, tay còn lại vung gậy quá đầu và gầm vang, “Chết này!” Tiếng gầm ngập đầy căm hận, Kichizo lồng lên như con thú và quật gậy xuống, lần này vẫn hụt, không phải do tôi hụp người né mà tự ông ta đánh trượt cả khoảng dài, gậy bổ mạnh vào đá.
“Á á!” Lực dội khiến Kichizo loạng choạng bật ra sau hai, ba bước và rú lên thảm thiết, gậy tuột tay văng xa bốn, năm mét. Đoán chừng tay ông ta đã tê rần, tôi đứng bật dậy, húc mạnh đầu vào ngực Kichizo.
“Hự!” Gặp đòn bất ngờ, Kichizo ôm ngực ngã phịch xuống đất. Tôi lập tức vùng chạy, nhanh hết mức có thể. Hẳn là hoa mắt nên chạy nửa chừng mới nhận ra ngược đường, tôi đang lao về phía Vực Thẳm Ma Trơi. Định lộn lại thì nghe Kichizo huỳnh huỵch đuổi theo.
Ôi, không quay lại được rồi.
Thế là tôi lại rơi vào cảnh bị dồn sang bờ vực bên kia một lần nữa.
Nỗi tuyệt vọng và bứt rứt xâm chiếm cõi lòng. Giờ không phải lúc trốn chui trốn nhủi ở đây. Haruyo đã mất, bà Kotake còn sống nhưng chẳng làm ăn được gì. Vắng tôi thì ai sẽ tổ chức đám tang cho Haruyo? Chưa hết, tôi còn một nhiệm vụ quan trọng hơn phải làm. Kẻ giết Haruyo bị cắn gần đứt ngón út tay trái. Cần nhanh chóng báo cho cảnh sát biết.
Thế mà tôi lại bị cầm chân ở hang động này!
Bên kia vực, Kichizo nhóm lửa canh gác, cạnh ông ta là Shu dữ tợn, đầu đàn và phó đầu đàn của vụ bắt bớ này, những kẻ ương bướng với lòng thù hẳn vô tận đang rình tôi. Nhìn thái độ hung hãn của Kichizo ban nãy, e rằng thuyết phục họ là điều bất khả thi.
Chỉ còn cách trông cậy vào cảnh sát thôi. Án mạng lại phát sinh, họ không thể đứng ngoài cuộc được, và sẽ yêu cầu tôi ra làm chứng. Bấy giờ Shu và Kichizo có cứng đầu đến mấy cũng phải giao tôi cho cảnh sát. Tôi nôn nóng chờ đợi, nhưng mãi mà các vị cứu tinh ấy chưa đến. Bên đống lửa của Kichizo, thôn dân đã giao ca mấy lượt, hình như còn uống rượu nữa nên mỗi lúc một ồn ào, vậy mà cảnh sát vẫn bặt tăm.
Tình cảnh thật khốn khổ. Sợ thôn dân táo tợn băng qua Vực Thằm Ma Trơi, tôi phải trốn vào nơi sâu nhất của Hang Cáo mà lòng vẫn bồn chồn không yên.
Các bạn có biết thời gian trôi qua chậm đến thế nào khi ở trong bóng tối vô định, chẳng có ai để trò chuyện không? Thực tế là tôi đã phát điên nếu tâm trí không bận rộn với những suy nghĩ đáng sợ.
Những suy nghĩ đáng sợ... Đúng rồi. Lúc đối mặt với giây phút cuối cùng của Haruyo, tôi đã tự hỏi liệu đây có phải là một phần của chuỗi án mạng ấy không. Bắt đầu từ cái chết của ông ngoại tôi, hung thủ luôn dùng cách đầu độc. Chỉ có bà Koume và ni Chè Đặc là ngoại lệ, nhưng theo Kindaichi thì cái chết của ni Myoren khá đặc biệt, cụ thể là việc giết bà ta nằm ngoài dự tính của hung thủ, bên xác cũng không có mảnh giấy kì lạ kia.
Còn cái chết của Haruyo thì sao? Bấy giờ tôi quá bấn loạn nên chẳng còn tâm trí để ý xem có mảnh giấy nào rơi ở quanh đấy không. Nếu có thì không biết nó sẽ viết tên ai nhỉ. Một người tương đương với Haruyo... A, ngoài Mori Miyako thì còn ai vào đây nữa. Haruyo bị bệnh thận nên đứt gánh giữa đường, chồng chưa chết nhưng vẫn bị gửi trả về nhà mẹ. Miyako là góa phụ. Hơn nữa hai người cũng ứng với vị trí em gái-em dâu của gia chủ hai nhà phú hộ. Thế là thế nào? Chẳng lẽ chị không chết thì Miyako sẽ bị giết ư?
Chẳng hiểu sao tôi không tán thành hướng suy luận này.
Tuy rằng đây là một chuỗi án mạng điên rồ và các nạn nhân được lựa chọn ngẫu nhiên, nhưng thực tế là quá nhiều người nhà Tajimi bị giết. Hai bà là chị em thì đã đành, nhưng tại sao trong trường hợp Hisaya và Haruyo thì vẫn chỉ có Đông gia bị chọn làm vật hi sinh? Phải chăng với hai trường hợp này, hung thủ đã định sẵn sẽ giết họ ngay từ đâu? Nói cách khác, chuỗi án mạng được ngụy tạo như hành vi ngẫu nhiên của một kẻ cuồng tín, nhưng bản chất là một kế hoạch nhằm giết sạch người nhà Tajimi.
Tôi run bắn người trước suy luận khủng khiếp ấy. Tuy nhiên, đã biết động cơ gây án rồi thì chân dung hung thủ liền trở nên rõ ràng. Còn ai ngoài Shintaro nữa? Tôi nhớ lại gương mặt anh ta vào cái đêm ni Chè Đặc bị giết.
Đúng lắm, chắc chắn là Shintaro. Anh ta đã bí mật viết thư tố cáo tôi rồi gửi cho cảnh sát, cả việc dán thư ở trụ sở thôn cũng do anh ta làm. Shintaro giết hết người nhà Tajimi rồi đổ tội lên đầu tôi để thừa hưởng gia sản đây mà. Vụ bắt bớ lần này có khi cũng do Shintaro xúi giục. Phòng trường hợp tôi bị cảnh sát bắt nhưng thiếu chứng cứ và được trắng án, anh ta ra tay trước, kích động Kichizo và Shu để họ giết tôi luôn.
Tất cả đều rất chặt chẽ và hợp lý. Tôi nghĩ mà run lên từng hồi trong bóng đêm.
Thế Noriko thì đóng vai trò gì ở đây? Em cũng biết về kế hoạch này ư? Biết rõ nhưng vẫn vờ vịt, vẫn làm ra vẻ vô tư? Không thể nào. Một cô gái hồn nhiên ngây thơ như Noriko không thể hai mặt như thế được. Hơn nữa, có lẽ Shintaro cũng không chia sẻ với ai, kể cả em mình, về âm mưu gớm ghiếc nhường ấy đâu.
Cả ngày hôm đó tôi nằm trằn trọc ở sâu trong động thạch nhũ tối tăm, người thoắt nóng thoắt lạnh vì những ý nghĩ kinh khủng và những kí ức đau buồn, đến nỗi có cảm giác phát bệnh.
Có lúc tôi định tranh thủ đi tìm kho báu để bứt mình ra khỏi dòng suy tư quẩn quanh, nhưng lại thấy không hứng thú nữa. Một phần là do những ý nghĩ kinh khủng và kí ức đau buồn choán hết tâm trí, phần khác là do chẳng biết có nên tin vào tấm bản đồ đang giữ hay không.
Nhìn bản đồ, có vẻ Hang Cáo nơi tôi đang nằm thông với hang thứ năm bên cạnh đây. Nơi đó sẽ có Cằm Rồng, và ngay sau đó là núi châu báu. Nhưng tôi không khỏi lo lắng về độ chính xác của bản đồ khi mê lộ rắc rối mà chỉ thể hiện bằng mấy nét bút đơn giản. Trên thực tế, tôi đã biết Hang Cáo có cấu trúc rất phức tạp qua lần thám hiểm cùng Kindaichi, mà bản đồ này lại chưa vẽ hết. Tóm lại, muốn thám hiểm hang động thì phải dùng dây thừng như Kindaichi đã làm lần trước. Nếu có dây thừng, tôi có thể xoay xở một mình, nhưng tốt nhất là có người hỗ trợ. Tôi bèn đợi Noriko để nhờ, tiếc rằng tối hôm đó em không quay lại hang.
Tờ mờ sáng hôm sau em mới đến.
“Ôi trời, anh ở đây à? Không thấy anh ở chỗ cũ, em lo quá.” Vừa tìm ra tôi, Noriko đã thốt lên rồi chạy đến rúc vào ngực tôi.
“Em ở nhà sang à?”
“Vâng. Xin lỗi anh vì em về mà không nói tiếng nào. Tại thấy anh ngủ say quá nên...”
“Anh cũng nghĩ thế. Nhưng em quay lại đây được hay thật. Không còn ai canh ở ngoài kia à?”
“Còn, chắc mệt mỏi do vụ ầm ĩ đêm qua nên đang ngủ tít thò lò. Chắc anh đói rồi phải không? Hôm qua em định mang cơm đến ngay nhưng lại vướng chút chuyện.”
“Không sao đâu. Hôm qua Haruyo mang cơm cho anh rồi.”
“Trời!” Noriko vội buông tôi ra, bật đèn pin rồi vừa nhìn tôi dò xét vừa thở hổn hển. “Vậy là hôm qua anh gặp chi Haruyo?”
“Ừ, chị đã trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay anh.”
Noriko buột miệng rên lên, lùi ra xa hơn và sợ hãi nhìn tôi, “Không... không phải anh chứ? Anh không làm thế đâu nhỉ?”
“Em nói gì vậy!” Tôi bất giác cao giọng. “Làm gì có chuyện anh giết Haruyo chứ! Anh yêu mến chị ấy biết bao nhiêu. Chị cũng hết mực thương yêu anh. Sao anh lại đi giết một người chị như thế?”
Tôi nói mà nước mắt rơi lã chã. Trước cả khi nghe được những lời thì thầm trăng trối, tôi đã hiểu rõ tấm lòng chị dành cho mình. Thái độ ấm áp trước sau như một của chị đối với kẻ lẻ loi này thấm sâu vào da thịt, nỗi đau vì mất người ấy giờ mới dâng trào trong lồng ngực tôi.
“Anh ơi, em xin lỗi, em xin lỗi.” Noriko nhào vào lòng tôi. “Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh dù chỉ trong một thoáng” Nói đoạn, em ngập ngừng. “Có người bảo đã nhìn thấy anh giết Haruyo...”
“Kichizo chứ gì. Ông ta rêu rao như thế cũng chẳng lạ, vì bắt gặp anh ôm xác Haruyo, lại còn ghét cay ghét đắng anh nữa. Mà Noriko này...” Tôi nhấn mạnh. “Cảnh sát đang làm gì thế? Sao vẫn chưa đến cứu anh?”
“Họ không đến được. Cái chết của chị Haruyo như thêm đầu vào lửa, nên tạm thời không thể thuyết phục thôn dân... Mọi người bảo sẽ tự mình xử lý anh và chặn đường ở Ngã Vọng, không cho cảnh sát vào sâu hơn. Nếu dùng vũ lực để đi qua thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nên cảnh sát cũng hết cách. Nhưng anh à...” Noriko động viên. “Chuyện này không kéo dài lâu đâu. Cảnh sát không đời nào để mặc tình hình tiếp diễn như thế, nên anh cố gắng chịu đựng thêm ít lâu nữa thôi. Đừng nản lòng.”
“Em đã nói vậy thì anh sẽ cố gắng, nhưng ai lo tang ma cho Haruyo?”
“À, anh yên tâm, anh của em sẽ sắp xếp chu đáo...”
"Shintaro...?”
Tôi chợt nghe sống lưng ớn lạnh, đưa mắt dò xét Noriko thì thấy em vẫn vô tư ngây thơ, không nhuốm chút tà niệm nào.
“Vâng, anh Shintaro là cựu quân nhân mà. Những việc thế này anh ấy thu xếp nhanh lắm.”
“À, ừ, đúng nhỉ.” Tôi hỏi tiếp, ngập ngừng như bị mắc xương. “Shintaro vẫn khỏe chứ? Chắc không bị thương chỗ nào đâu nhỉ.”
Noriko thắc mắc nhìn tôi, “Sao anh lại hỏi thế? Anh ấy vẫn khỏe, không bị thương chỗ nào hết.”
“Thế à, may quá.” Tôi ra vẻ bâng quơ, dù lòng thầm lấy làm lạ. Sao lại thế nhỉ? Chẳng lẽ suy luận của mình sai rồi? Haruyo nói chị đã cắn gần đứt ngón út của hung thủ. Không biết vết thương nghiêm trọng cỡ nào, nhưng ngón tay bị thương hẳn là rất đau. Nếu đúng là nó gần đứt như chị nói thì cơn đau ấy khó mà giấu giếm.
“Noriko, em có nghe tin ai bị thương ở ngón tay, hoặc có thấy ai quấn băng ở ngón út tay trái không?”
“Em không thấy ai như thế cả. Sao ạ?” Gương mặt Noriko vẫn rất ngây thơ.
Noriko không thể nào nói dối được. Tức là tôi suy luận sai rồi sao? Khó hiểu thật. Tất cả đều rất hợp lý và ăn khớp, vì chắc mẩm mặt trời có mọc đằng Tây thì suy luận của mình cũng tuyệt đối chính xác, nên khi nhận ra có lẽ mình đã lầm, tôi vô cùng sững sờ.
“Noriko, đêm qua Eisen cũng tham gia canh linh phải không?”
“Vâng, thầy có đến. Sao thế ạ?”
“Eisen có bị thương ở ngón tay không?”
Noriko trả lời chắc nịch là thầy chùa không bị thương, vì trong bữa cơm mời thầy hôm qua, chính em là người dọn mâm lên, và thấy tay trái lẫn tay phải của Eisen đều bình thường.
Sao lại thế được? Ngoài Shintaro và Eisen ra thì còn ai liên quan đến chuỗi án mạng này nữa nhỉ. Tôi điểm lại một lượt các sự kiện, vẫn không nghĩ ra ai. Hay Haruyo nhầm?
“Anh ơi, anh sao thế? Người bị thương ở ngón út đã làm gì à?”
“À, không hẳn, chỉ là có chi tiết khiến anh bận tâm chút thôi. Noriko này, lần sau ra ngoài, em để ý giúp anh xem có ai bị thương ở ngón tay không nhé? Nhưng đừng lộ liễu quá.”
“Vâng. Tìm thấy em sẽ đến báo với anh ngay.”
“Ừ, thế nhé. Tiện thể em mang dây cho anh. Dây gì to bản hoặc bền chắc như dậy thả diều là lý tưởng nhất, không có thì chỉ may quần áo cũng được, càng dài càng tốt. Em mang khoảng năm, sáu cuộn, cứ để nguyên cả cuộn nhé...”
“Trời, anh định làm gì với số dây ấy?”
Tôi hơi lưỡng lự, song tự nhủ trước sau gì Noriko cũng biết nên nói rõ, “Thật ra trốn mãi ở đây cũng chán nên anh định thừa cơ thám hiểm hang động một chút. Anh cần dây để đánh dấu đường đi cho khỏi lạc.”
Trong khi tôi nói, mắt Noriko cứ sáng dần lên. “Anh đi tìm kho báu phải không?” Em thì thầm.
Bị nói trúng tim đen, tôi ngượng chín mặt, mất một lúc mới khó nhọc cất tiếng, “Em cũng biết về kho báu à...”
“Em biết chứ, truyền thuyết có từ lâu rồi. Vả lại...” Em nhỏ giọng. “Em còn biết có người cũng đang săn kho báu đấy.”
“Ai thế? Noriko, người đó là ai?”
“Anh của em!”
“Sh... Shintaro...?” Tôi bất giác thở dốc.
“Vâng. Có lẽ anh ấy mắc cỡ nên không kể em nghe, nhưng em biết hết. Khuya nào cũng lén lút vác cuốc ra ngoài thì chắc chắn là đi tìm kho báu rồi.”
Tôi nhớ lại bộ dạng lạ lùng của Shintaro vào đêm ni Chè Đặc bị giết. Thế là anh ta cũng đi tìm kho báu như tôi à?
“Em thấy tội anh ấy nên không nói chuyện này với ai cả... Khổ thân anh Shintaro. Mất hết địa vị, tư cách, tương lai, hi vọng... và cả tình yêu.”
“Tình yêu?”
“Vâng, bây giờ anh ấy còn yêu chị Miyako lắm, nhưng có đánh chết cũng không chịu cầu hôn vì khốn khó quá rồi, sa cơ lỡ vận, vô công rồi nghề, trong khi chị Miyako lại rất giàu, sở hữu nhiều kim cương đá quý. Thành ra anh Shintaro mới tuyệt vọng tìm kiếm kho báu, dù biết sẽ chẳng đi đến đâu... Nghĩ mà thương.”
Mối nghi ngờ lại dấy lên trong lòng tôi. Shintaro cần tiền như thế thì ắt phải nhòm ngó tài sản nhà Tajimi thôi. Thay vì hao tâm tổn trí cho kho báu mông lung, nhắm vào số tài sản gần ngay tầm tay sẽ thiết thực hơn nhiều. Hung thủ là Shintaro thật ư? Tức là việc cắn gần đứt ngón tay hung thủ chỉ là ảo giác phút hấp hối của Haruyo?
“Noriko này! Có chắc Miyako sẽ nhận lời nếu Shintaro trở nên giàu có và cầu hôn không?”
“Chắc chứ.” Noriko trả lời ngay. “Chị ấy sẽ nhận lời miễn là anh ấy cầu hôn, không cần phải giàu có đâu. Anh biết vì sao một phụ nữ xinh đẹp thông minh còn giàu sụ như chị Miyako lại ẩn thân ở cái thôn hẻo lánh này không? Vì đợi chờ đấy. Mòn mỏi đợi chờ anh Shintaro đến hỏi. Nghĩ cũng thương chị Miyako. Giá anh em đừng lắn đo nhiều, cứ khẩn trương cưới chị ấy thì tốt quá, dù em không thích chị Miyako cho lắm...”
Sau đó Noriko cẩn thận tránh qua đám canh gác để về phụ việc tang ma. Em đi rồi, tôi thấy lòng trống rỗng một cách ảm đạm. Chuyện Noriko kể khiến tôi choáng váng không nhẹ, nhất là sau mấy câu nghe lén đêm trước ở Mũi Tengu. Tôi rất bất ngờ về tính cách phức tạp và những góc khuất mơ hồ trong nội tâm Miyako, đồng thời cũng thấy buồn rầu và thất vọng. Chẳng tôi đã phải lòng Miyako rồi sao?
Đêm hôm sau Noriko lại tránh qua đám canh gác vào với tôi. Em cho biết thôn dân vẫn rất kích động, cảnh sát thuyết phục hay khuyến cáo thế nào cũng vô ích. Tia hi vọng duy nhất là trụ trì Choei chùa Ma Lữ Vĩ có thể ra mặt Trụ trì tuổi già sức yếu, nằm liệt giường đã lâu, mọi chuyện giao cả cho đệ tử Eisen lo liệu, giờ mà ông trực tiếp khuyên giải thì có khả năng người trong thôn sẽ nhân nhượng, nên Kindaichi đang đến chùa Ma Lữ Vĩ để nhờ cậy.
Nghe đến tên Choei, tôi lập tức nhớ ra một việc. Ni Baiko từng nói ngoài ni thì còn trụ trì cũng biết về thân thế tôi. Sau hôm ni mất, tôi đã định sẽ đến chùa một chuyến, nhưng nhiều việc dồn dập phát sinh nên đến giờ vẫn chưa đi được...
“Nếu thật thế thì cảm kích quá! Anh ghét cái nơi tối tăm này lắm rồi.”
“Vâng, anh ráng chịu đựng thêm chút nữa thôi.”
“À, chuyện lần trước anh nhờ em thì sao?”
“Dây ấy ạ? Em mang đến rồi này.”
“Ngoài dây còn ngón tay út nữa.”
“À, ngón tay.” Noriko liếc trộm tôi, lúng túng họ khan. “Em đã để ý tìm thử, chẳng thấy ai bị thương ở ngón tay cả.” Trông em khá sợ sệt, thậm chí không dám nhìn thẳng vào tôi.
“Thật á? Không phải em đang bao che cho ai đấy chứ?”
“Ấy, em không lừa anh đâu... Quan trọng hơn là, em mang dây đến rồi, mình cùng thám hiểm hang động nhé. Hôm nay em có thể ở lâu hơn một tí. Truy tìm kho báu! Nghe lãng mạn thật nhỉ.”
Noriko đột nhiên phấn khích đứng dậy. Rõ ràng em biết người bị thương ở ngón tay là ai và đang bao che cho hắn. Là ai nhỉ?
Câu chuyện dài của tôi sắp đến hồi kết rồi. Nhưng trước đó, vận mệnh đáng sợ chưa thôi rình rập. Kể từ khi vén màn câu chuyện, đường tôi đi đã rất gập ghềnh, thế mà vẫn chưa đáng gì so với sự kiện kinh hoàng và hung hiểm sắp ập tới. Sau đây tôi sẽ tuần tự thuật lại cho các bạn nghe.
Thể theo đề nghị của Noriko, hôm đó chúng tôi thử khám phá động thạch nhũ. Bắt chước Kindaichi, tôi buộc một đầu dây vào thạch nhũ, cầm đầu kia đi sâu vào trong.
Như tôi từng kể, bên này Vực Thằm Ma Trơi có năm cửa hang. Lần trước Kindaichi đã thám hiểm hết ba cửa, hiện giờ còn lại hang thứ tư (Hang Cáo) và hang thứ năm. Nhìn vào bản đồ của tôi thì chúng thông với nhau ở cuối hang, thế nên tôi chọn tiến sâu vào hang thứ tư cho an tâm. Dù sao mấy ngày nay tôi cũng khá quen với nó rồi.
Đi vào chưa bao xa thì gặp một ngã rẽ, trước đây Kindaichi đã thám hiểm khu vực ấy rồi nên không cần đi lần nữa. Lúc đó tôi có đếm thứ tự các ngã rẽ. Kindaichi phát hiện thi thể của bác Kuno ở ngã thứ mười ba, thành ra chúng tôi chỉ cần thám hiểm từ ngã thứ mười bốn trở đi là được.
Chẳng mấy chốc, chúng tôi đến ngã rẽ thứ mười ba.
“Đúng là chỗ này rồi. Đây là nơi phát hiện thi thể bác Kuno. Em có thấy vết trầy trên khối thạch nhũ này không? Kindaichi đánh dấu để hôm sau quay lại thu thập chứng cứ đấy.”
“Tức là từ chỗ này trở đi các anh chưa thám hiểm đúng không?”
“Ừ.”
“Mình đi thử đi, có vẻ thú vị đấy. Dây này dùng thế nào ạ?”
“Noriko, em không sợ à?”
“Không hề ạ, vì có anh đi cùng em mà.”
Không lâu sau, chúng tôi gặp ngã rẽ thứ mười bốn. Tôi buộc đầu dây mình cầm nãy giờ vào một khối thạch nhũ, lấy cuộn thứ hai và buộc một đầu vào chung chỗ với cuối cuộn thứ nhất. Sau đó, chúng tôi cầm đầu còn lại của dây thứ hai tiến vào hang thứ mười bốn.
Hang này khá sâu, bên trong lại có đường nhánh khác. Chúng tôi buộc đầu còn lại của dây thứ hai và đầu dây thứ ba vào cùng một khối thạch nhũ, cầm đầu còn lại của dây thứ ba tiến vào đường nhánh, chẳng mấy chốc nhận ra là đường cụt. Tôi thu dây quay ra, nhét cuộn dây thứ ba vào túi rồi cầm theo đầu dây thứ hai tiến sâu vào hang. Đi được một đoạn lại gặp đường cụt. Chúng tôi thu dây quay ngược ra, chẳng mấy chốc đã về tới chỗ dây thứ nhất.
“Ôi, tuyệt vời quá!” Noriko hào hứng thốt lên. “Lần theo những sợi dây, cảm giác như Omiwa [*] vậy. Làm thế này thì không sợ mất dấu đường về anh nhỉ.”
“Ừ. Nếu là đường cụt như cái hang lúc nãy thì không cần dây, còn nếu chằng chịt như mắt lưới hoặc thông với đường ban đầu thì chẳng biết đâu mà lần. Đôi khi cứ tưởng là mình đang quay về đường cũ, thực chất lại đang đi sâu thêm. Những lúc như thế, có dây trong tay thì không sợ lạc.”
Tôi kể với Noriko rằng lúc trước Kindaichi đi vào một ngã rẽ nhưng lại thành đi ra từ cuối đường khác.
“Trời! Ghê thật. Vậy thì không được làm đứt dây anh nhi”
“Đúng rồi, nên mình kéo nhẹ thôi.”
Chúng tôi tiếp tục đi sâu hơn. Noriko phấn khích rõ rệt, dù tôi bảo đến lúc về nhà rồi nhưng em vẫn cố nài đi thêm một chút, sau đó lại một chút nữa. Chúng tôi gặp không biết bao nhiêu là ngã rẽ và dò dẫm vào từng ngóc ngách một. Trong đây có rất nhiều hang nhỏ và đường nhánh, phải dùng đến cuộn dây thứ tư, thứ năm. Cũng có cả những hang phụ đi một lúc lại vòng trở về hang chính.
[*] Nhân vật trong một vở kịch Kabuki. Nàng đính sợi chỉ vào tay áo người yêu để theo dấu tìm đến người ấy.
“Ôi, hay thật đấy. Không có cuộn dây này thì em chẳng nhận ra đây là cái hang mình vào ban nãy.” Noriko càng lúc càng cao hứng.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi gặp một cái hang rất sâu. Tuy không có nhiều lối rẽ nhưng đi mãi không hết khiến tôi sinh ra bất an.
“Noriko, không được rồi. Cái hang này sâu quá, cứ như chẳng có điểm dừng. Mình quay ra thôi.”
“Mình đi thêm một tí nữa, nếu vẫn chẳng đến đâu thì lúc đó quay về cũng được mà.”
Nhưng chưa kịp tiến thêm bước nào thì chúng tôi giật nảy mình khựng lại, cùng hấp tấp tắt đèn pin, hơi thở cũng ngưng đọng. Phía trước có tiếng người.
“Anh ơi.” Noriko thì thầm sau một lúc, giọng khô khốc. “Anh đứng đây nhé. Em đi xem tình hình rồi quay lại ngay.”
“Em chắc là mình đi được chứ?”
“Vâng, em đi được.”
Tôi nghe tiếng đi xa dần trong bóng tối, có lẽ là không vào sâu lắm vì một lát sau đã thấy em bật đèn quay về.
“Anh ơi, anh đâu rồi? Bật đèn lên đi, không sao đâu.”
Tôi vừa bật đèn, Noriko đã chạy như bay đến, mắt sáng rỡ, “Anh này, anh biết mình đang ở đâu không? Mình đang ở gần Vực Thẳm Ma Trơi đấy.”
“Vực Thẳm Ma Trơi?” Tôi trố mắt nhìn em.
“Vâng. Lúc nãy anh có nói hang thứ tư và thứ năm thông với nhau mà. Chẳng biết từ khi nào mình đã đi sang hang thứ năm và đang hướng về phía Vực Thẳm Ma Trơi rồi.”
Tôi thần người ra vì bất ngờ, nhưng chi tiết này rất có lợi cho chuyến thám hiểm của tôi. Bởi vì núi châu báu nằm ở nơi hang thứ tư và thứ năm giao nhau, nếu chỉ đi lang thang thì không thể nào biết được giao điểm ấy ở đâu. Ấy vậy mà chúng tôi đã tình cờ tìm ra nó rồi.
“Nơi mình buộc dây thứ nhất là nơi giao nhau của hai hang động này. Sau đó mình chọn đi theo hướng bên trái đến đây, ngày mai mình thử đi theo hướng bên phải nhé. Mình buộc dây ở đây đi. Phía này trông có gần lối ra hơn nên ngày mai mình lần theo dây đi tiếp.”
Noriko buộc đầu dây thứ hai vào khối thạch nhũ gần đấy rồi rón rén tránh qua đám canh gác, rời khỏi Vực Thằm Ma Trơi. Đêm đó, tôi ngủ trong hang thứ năm.
Khoảng 12 giờ trưa hôm sau, Noriko lại lẻn qua đám canh gác để vào, “Xin lỗi anh, em đến trễ quá. Anh đói rồi phải không? Em định đến sớm hơn mà họ canh phòng chặt quá.” Noriko mở hộp cơm ra. “Thay vào đó, em có tin vui. Hôm nay có thể anh sẽ rời khỏi đây được.”
“Tại sao, Noriko?” Tôi bất giác thở dốc.
“Trụ trì Choei đã ra mặt giúp anh. Trụ trì bệnh nặng nên chẳng biết tí gì về tình hình hiện tại. Hôm qua nghe anh Kindaichi đến nói chuyện, thầy mới ngỡ ngàng và sáng nay đích thân sang nhà Tajimi xem tình hình”
“Hả? Trụ trì đang ở nhà anh à?”
“Vâng. Thầy tập hợp những người từng là trưởng thôn đến, bây giờ đang nhã nhặn thuyết giáo. Dù họ không để lời cảnh sát vào tai nhưng không thể quay lưng với trụ trì được, nhất là khi thầy đang đau ốm nữa. Em nghĩ sẽ có người đến đón anh sớm thôi.”
Tim tôi bất chợt đập rộn ràng, lòng trào dâng cảm giác buồn vui lẫn lộn. Ôi, có thể rời khỏi đây, bước ra khỏi bóng tối này... Lòng tôi hân hoan xúc động, người run rẩy vì hào hứng. Ra được khỏi đây là một sự kiện mang ý nghĩa lớn lao. Cụ thể là, vào giây phút ấy, chuỗi án mạng đáng sợ ở thôn Tám Mộ sẽ được giải quyết, bởi vì tôi sẽ đi săn lùng hung thủ.
“Noriko, em nói thật chứ? Không phải kiếm chuyện làm quà cho anh vui đâu hả?”
“Thật mà. Anh kiên nhẫn thêm chút nữa thôi.”
“Noriko!” Tôi bỗng ôm choàng lấy em. “Cảm ơn em. Cảm ơn em nhiều lắm. Tất cả đều nhờ có em. Nếu mỗi ngày em không đến thăm anh, không báo với anh tin tức bên ngoài thì có lẽ anh đã phát điên vì lo lắng và sợ hãi ở cái nơi tăm tối này rồi. À mà trước khi phát điên có lẽ anh đã lao ra ngoài và bị đám Kichizo đánh chết trước ấy. Ông ta quả thật muốn giết anh đấy. Cảm ơn em, cảm ơn em, Noriko.”
“Anh ơi, em vui lắm.”
Noriko run rẩy trong lòng tôi như chim nhỏ. Cánh tay mềm mại của em đã choàng qua cổ tôi tự lúc nào. Rồi chúng tôi hôn nhau, không nhớ ai là người chủ động, và càng không nhớ rõ những việc sau đó nữa. Một cảm xúc mãnh liệt cuốn phăng chúng tôi. Bóng đêm tước đi sự ngượng ngùng, mồ hôi ướt đẫm, nhịp thở gấp gáp, thân thể hòa quyện quấn quýt mãi cho đến khi đứt hơi mới rời nhau ra. Một làn sương màu anh đào tuyệt mỹ phủ lên thân thể cả hai.
“Anh ơi.” Mất một lúc Noriko mới tách ra khỏi ngực tôi, vén tóc, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt mơ màng. Gò má phớt hồng e thẹn trông thật đáng yêu dưới ánh đèn.
“Sao thế, Noriko?”
Tôi còn đang lâng lâng tận mây xanh thì Noriko đã quay về thế giới hiện thực.
“Chuyện ngón út là sao thế ạ? Vết thương ở ngón út bên tay trái ấy.”
“Noriko.” Tôi bất giác thở gấp. “Em tìm được người đó rồi à? Hắn là ai? Là ai hả Noriko?”
“Dạ chưa, em vẫn chưa chắc lắm... Nhưng anh ơi, rốt cuộc vết thương ở ngón út có ý nghĩa gì?”
Tôi hơi lưỡng lự, song nghĩ lại mình chưa nói thì chắc Noriko chưa chịu hé răng, tôi bèn kể hết.
“... Cho nên kẻ bị thương ở ngón út là hung thủ của chuỗi án mạng này, hoặc chí ít là kẻ sát hại Haruyo. Noriko, nói cho anh biết đi, hắn là ai?”
Mặt Noriko méo mó vì khiếp hãi. Dường như em định nói gì đó, nhưng từ ngữ đông cứng không thể thoát ra ngoài. Sau cùng mặt em xám như tro tàn, môi khô đi, ánh mắt thất thần tăm tối.
“Noriko.” Tôi hoảng hốt nắm lấy hai vai em. “Sao thế? Bình tĩnh lại nào!”
Bị tôi lay mạnh, cổ em lắc lư hai, ba nhịp, rồi em vùi mặt vào ngực tôi khóc nức nở.
“Noriko, sao thế? Em biết ai giết Haruyo đúng không? Ai hả?”
Noriko giãy giụa trong lòng tôi, “Anh đừng hỏi em. Xin anh đấy... Việc này thực sự quá kinh hoàng, em không nói được...”
Mối hoài nghi dấy lên trong lòng tôi, “Tại sao? Sao lại không nói được? Chẳng lẽ là Shintaro?”
“Anh... Anh nói gì cơ?” Noriko hét lên rồi giật lùi ra sau. Đúng lúc ấy...
“A, mày đây rồi!” Một tiếng thét to như chuông đồng đập thẳng vào màng nhĩ tôi.
Hai chúng tôi giật mình quay phắt về phía tiếng hét. Thương lái Kichizo đang đứng lù lù ở cửa hang. Một tay cầm đuốc, một tay lăm lăm gậy, ông ta hùng hổ tiến vào. Khói dày đặc từ bó đuốc bốc lên tận trần hang, vỏ thông cháy tí tách tạo thành những đốm lửa nhỏ rơi lả tả quanh thân, trông ông ta không khác nào ác quỷ địa ngục.
Tôi chết điếng vì sợ hãi, cứ đứng nghệt ra như thằng ngốc.