← Quay lại trang sách

ĐOẠN IV - Chương 1

TỪ NGÀY BỊ MẮC LỪA ĐẾN GIỜ, bọn thằng Quan không còn chế diễu những ai có nhân tình. Chúng nó tránh né những chuyện bàn bạc về vụ tìm bạn tri âm trên báo.

Tôi thường vắng mặt ở lớp học vào buổi chiều vì việc dạy học bận rộn tới tấp. Tôi phải lo cho lũ học trò những bài luyện thi vào lớp Đệ Thất và đồng thời gấp rút học bài thi cho mình. Tôi không có dịp nghĩ ngợi và mang thêm chứng nặng đầu hoa mắt vì phải uống mỗi đêm một viên Maxiton. Ngồi dưới ánh đèn tù mù, tôi lâm râm học bài như một ni cô đang tụng niệm trong một ngôi chùa vắng khách thập phương.

Thỉnh thoảng Oanh đến thăm tôi. Hai đứa nhắc nhau bài vở cùng bàn bạc chuyện thi cử. Dĩ nhiên là tôi kém Oanh vì phải làm một lúc hai việc. Công việc dạy lớp luyện thi làm tôi bù đầu. Phải lãnh trách nhiệm cuối khóa thi khi thí sinh nhiều mà đậu ít. Tôi đến với lũ chúng nó ba tháng sau cùng và cũng là ba tháng quyết định. Tôi mệt đuối khi rời khỏi lớp và sau giấc ngủ trưa, lại học thi cho chính mình. Tôi nghĩ nếu cuộc đời cứ xoay tít trong vòng thi cử như thế nầy thì còn gì là sinh thú, còn gì là nhan sắc tốt tươi. Nhưng cũng nhờ đó, tôi bớt đi những thắc mắc về thân thế, về tương lai rối reng, về cuộc đuổi bắt tình yêu như bắt bóng.

Tôi bỏ sách xuống giường đi ra lu rửa mặt cho tỉnh táo. Đầu óc tôi nặng trĩu như dằn đá. Tôi phải lại Oanh để nhờ nàng giảng giúp tôi những bài toán hình học mà tôi giải mãi không ra. Tôi ngồi trước kiếng chải tóc. Tôi bắt gặp nét mặt mình sượng cứng và đôi mí mắt nặng chĩu. Tôi nhìn mái tóc dài đen mướt và nghĩ thầm nên đi cắt tóc rồi uốn quăn cho đỡ vất vả lúc gội đầu.

Từ ngày đi dạy học tới nay, tôi phải chẻ tóc làm hai cái bính rồi quấn cao lên khỏi gáy. Để che dấu bớt những đuôi tóc bung ra ngoài, tôi cài thêm chiếc nơ bằng nhung đen. Tóc đánh bính phải giắt hàng chục cây kẹp làm tôi nặng cả đầu. Đức thường trang điểm mái tóc theo kiểu tôi mỗi khi đi ăn cưới. Nàng còn cài thêm những bông cúc vàng, hoặc bông hường tiểu muội giống như đào cải lương. Nhưng những lúc vào lớp cũ để học dự thính, tôi có quyền buông mái tóc ghim kẹp lượn lẹo xõa xuống vai, tìm lại hình bóng của một nữ sinh trung học. Lúc đó, tôi cảm thấy mình trẻ lại, tâm hồn bớt cằn cỗi, và như được giải phóng. Có nhiều lúc tôi tủi thân: Mái tóc dài đậm đuột, mà mỗi tuần tôi tốn công gội chanh với nước bồ kết, chưa có một bàn tay gân guốc nào cầm được trái tim mình ve vuốt. Mái tóc chưa được đắp lên mặt người tình trong lúc chàng ngủ vùi trong tay. Chưa có nhát kéo nào cắt một nhánh nhỏ của nó để tôi có dịp thề nguyền với người yêu. Mái tóc đẹp làm chi? Thơ mộng ích gì? Chi bằng đem uốn quách để khỏi gai mắt. Nhưng má tôi vốn bảo thủ, thường nói: «Cái răng mái tóc là gốc đàn bà». Bà nhứt quyết không cho tôi cắt tóc «phi-dê». Tôi phải viện trợ đến sự thuyết phục của họ hàng, nhưng cũng vô hiệu. Bà còn dỗ ngọt:

– Bao giờ có chồng sẽ hay….

Tôi bực bội, tự nhủ sẽ làm liều một lần, chẳng lẽ má tôi đem đầu tôi đi cạo trọc hay? Ý định đó cứ thúc hối tôi từ lúc ba phần tư bạn bè đã uốn tóc.

Tôi vuốt suối tóc lại và bó vào chiếc kẹp đồi mồi. Tóc đánh bính đến lúc tháo ra có từng lượn sóng, chớ không suông thẳng như lúc kẹp. Tôi thay chiếc áo bà ba bằng vải phin trắng thêu bông nhỏ li ti màu hường. Khi tôi còn đứng ngắm trước gương thì cánh cửa buồng vụt mở.

Tôi mừng rỡ:

– Định đến mầy đây… Trễ chút nữa thì hai đứa mình mắc công chờ nhau.

Oanh nói:

– Lại đằng con Đức làm bài tập tiện hơn.

Oanh đạp xe, đèo tôi sau lưng, báo cáo tin tức của Kim:

– Con Kim sắp được thả rồi. Tao mừng còn hơn trúng số độc đắc.

Tôi giỡn:

– Chắc mầy đã từng trúng số độc đắc rồi?

Nhà Đức lợp ngói, vách bổ kho, trước nhà có mấy nọc trầu, lá ửng vàng hực hỡ. Bên hè là chỗ trồng rau, một cây chùm ruột tươi tốt mọc gần khạp nước.

Bỗng có tiếng ồn ào từ dưới nhà vọng lên. Tôi nhìn quanh quất. Oanh kề tai tôi thì thầm:

– Má con Đức chửi rủa ai dữ quá?

Bà từ trong nhà bước ra, bước lại khạp nước rửa chân, chiếc khăn rằn đỏ vắt vai. Nét mặt phừng phừng, bà đứng dưới mái hiên nhìn qua hàng xóm, xỉa xói:

– Tổ cha nhà bây! Con gái tao còn đi học sao bây dám phao tin nó có chửa? Con tao mà không đẻ, tao sẽ tròng quần lên đầu cả dòng họ nhà bây.

Bà vứt cục thuốc xỉa xuống thềm:

– Mà nếu con tao có chửa, cũng chẳng phải lấy ông nội nhà bây mà bây ngứa miệng.

Tôi nhìn Oanh rồi cả hai dắt xe đi một nước. Oanh thắc mắc:

– Ai nói con Đức có chửa vậy mà bả làm dữ quá?

Tôi cười:

– Đúng là long mẫu xuất long nhi. Con Đức sở dĩ đanh đá là vì nó giống bả.

Oanh và tôi chen chân vào hàng bán trái cây. Từng đống xoài tượng xanh mướt bên cạnh những thúng cóc, bưởi, cam, quít chất cao như cái gò nhỏ. Những xe bán trái cây của người khách trú gồm những thứ trái xanh gọt vỏ sẵn đem ướp lạnh bên những miếng nước đá lụn vụn trong lồng kiếng, hoặc ướp nước cam thảo vàng ối. Những thứ nầy bán kèm với cà na, cánh chỉ, táo tàu, nho khô, chà là và mứt trộn vỏ trần bì.

Oanh cười:

– Ăn chua cho dữ, đố khỏi hàng xóm nghi mình ốm nghén, rồi họ rùm lên…

Tôi mê những trái xoài tượng mập trùng trục nằm phơi trên mặt đệm. Chén muối ớt đỏ ối quyến rủ hạch nước miếng.

Oanh vụt reo lên:

– Đức! Tụi tao đến kiếm mầy nhưng chưa vào nhà là gặp bà via mầy nổi trận lôi đình với bà hàng xóm.

Tôi chêm:

– Vậy mà tụi tao tưởng mầy ở trong buồng.

Đức chậm rãi:

– Nằm nhà hoài, rầu muốn phát đau. Tao tính đi chợ xem kiểng vật cho đỡ bực bội.

Oanh đùa:

– Ăn chua nghen. Xin ai đừng nghĩ bậy. Bọn nầy ăn chua là tại vì.. thích ăn chua vậy thôi …

Đức hơi lộ vẻ chột dạ. Nàng nhìn tôi, và thấy tôi vẫn thản nhiên nên nàng mỉm cười xí xóa, nét mặt hơi thoáng buồn. Đôi mắt nàng sáng nay hình như sâu trũng.

Tôi tò mò nhìn xuống bụng nàng. Chẳng thấy gì gọi là triệu chứng có thai. Đức cũng mặc áo chít «ben» bó sát lấy thân người. Tôi quan sát sau lưng nàng cố tìm những dấu báo liệu của người đàn bà thai nghén mà tôi đã học qua một vài khái niệm sơ sài trong giờ dưỡng nhi của bà Lý. Tự nhiên mắt tôi dừng lại nơi yết hầu của Đức. Nơi đó hình như nhảy thoi thóp, đều đặn.