Chương 7
CHỈ CÒN MỘT TUẦN LỄ NỮA, TÔI ĐÃ vĩnh viễn rời xa nơi đây. Bạn bè mất dần bằng cách nầy hay cách khác. Lớp học có vẻ tiêu điều. Mấy đứa nghịch ngợm bớt đi những câu bông đùa, phá phách. Kỹ luật nhà trường gắt gao hơn. Những chỉ thị tới tấp cấm học sinh vào lớp sớm và nghỉ học phải có phụ huynh đến xin phép. Những điều cấm đoán, cảnh cáo, báo động xảy ra dồn dập.
Một hôm, ông Hiệu Trưởng cho tập họp tất cả học sinh ngoài sân, nghe ông nói chuyện. Ông dõng dạc trước máy vi âm:
– Tất cả các em học sinh! Qua khuyên các em nên cố gắng học tập, đừng nhúng tay vào những việc mà nhà trường ngăn cấm. Để khỏi bị liên lụy phiền hà về sau, các em nên báo ngay cho qua biết những phần tử muốn làm chính trị, muốn phá hoại chính quyền. Các em bị bắt bớ cũng do những người đó, họ không chịu nổi tra tấn nên khai bậy tùm lum. Thảm trạng nầy còn kéo dài nữa, nếu các em không có thái độ dứt khoát, nếu các em cứ nghe lời xúi dục làm càn không suy nghĩ, không lượng sức mình…
Ông nói ngập ngừng từng đoạn….
Chúng tôi bàn tán tin tức về những người bị bắt.
– Tụi nó bị đòn dữ quá!
– Chúng nó chịu đòn không nổi khai ra nhiều người lắm.
– Học sinh mấy trường Tư thục bị bắt đông như kiến.
– Ty công an không đủ chỗ nhốt,
– Còn một lũ sợ bị động, bỏ vào mật khu trốn mất rồi.
Tôi rỉ tai Oanh:
– May cho tên Huấn. Trì hưỡn là ốm đòn.
Oanh lo lắng:
– Kim bị bắt vì nó là người tình của Huấn phải không?
– Có trời mà biết.
Oanh tiếp:
– Bà chị lớn của nó vào «nuôi» nó được hai lần. Chỉ nói nó bị tra tấn còn dấu tích trên người, nhưng có hy vọng là ông chú của nó sẽ can thiệp. Nghe đâu ông ta làm lớn lắm, lại là người thân tín của một vị Tổng Giám Mục.
– Còn Ngọc?
Oanh buồn bã:
– Sắp đưa qua khám lớn, khó hy vọng về sớm.
☆
Tín gọi giật tôi:
– Lại đây! Cho chị coi cái nầy.
Oanh với tôi nắm tay vào lớp:
– Gì đó Tín?
– Hai bà có biết cô Hồng- Hạnh lớp Đệ Lục và cô Nguyệt-Thanh lớp Đệ Ngũ trường Long Hồ không?
Oanh vỗ trán, đáp:
– Ù, hình như có, để coi….
Tôi trực nhớ lại hai cái thư do Kim mạo danh theo lời đề nghị của Đức cách hai tuần trước. Chắc là thằng nầy tới số mắc bẫy rồi.
Oanh ngắt lời:
– Con Nguyệt-Thanh ngày xưa là bạn học cùng một trường làng với qua đó em.
Tín được dịp:
– Nó đẹp không chị Oanh?
Oanh xuýt xoa:
– Con đó đẹp hơn tranh tố nữ của Lê-Trung. Mà có việc gì vậy?
Tín hí hửng:
– Nó hẹn gặp tôi chiều mai đó bà con.
Tôi xúi:
– Mầy «cua» nó đi. Ai cũng có bồ bịch ráo trọi, không lẽ mầy đơn độc hoài, buồn chết.
Tín hơi đỏ mặt:
– Ù, để rồi coi. Phải đợi cá cắn câu rồi giựt mới không xẩy. Mấy người đừng có nóng như nước sôi chế vào nách.
Đức nghe động tịnh men lại. Nàng sửa soạn khuôn mặt hí hửng để gia nhập vào cuộc bông đùa. Quan cũng nóng mũi nhảy vào:
– Bộ chỉ có mình mầy viết bích báo được con gái mê thôi sao? Thằng nầy chỉ làm có mấy bài thơ tếu mà cả gánh con gái gởi thư. Đây nè, tao cũng có đứa hẹn hò ở ngoài sân banh vậy.
Quan lo le bức thư, nhưng khi tôi đưa tay ra chụp lấy thì nó lẹ tay cất vào túi áo. Tôi trề môi. Thứ lỏi nầy chỉ theo bọn con gái, làm trò hề cho họ cười giỡn giải buồn, chớ làm tình nhân coi sao được.
Đức ngồi giữa nói:
– Hai đứa bây hẹn hò một lượt thì còn mùi mẫn gì được?
Quan cãi:
– Gặp bồ rồi thì mạnh đứa nào nấy dẫn bồ đi, chớ có ngồi túm tụm với nhau đâu mà sợ đụng độ?
Chúng tôi cười vang. Sáo chạy lại:
– Có bồ rồi phải dắt vô đây, trình diện với các chị. Tụi tao mong thấy mặt mấy con em dâu lãng mạn mê thơ lắm nghen.
Quan vênh mặt:
– Tụi tui không phải như mấy bà có bồ rồi dấu chui dấu nhủi. Hễ ai nói trúng thì chối leo lẻo. Thằng nầy có bồ đẹp sẽ dắt đi từng nhà quen biết khoe liền.
Đức vỗ vai Quan đồm độp:
– Chúc tụi em may mắn và thành công.
Sáo ngắt lời:
– Bữa đó, hai thằng bây nên ăn mặc cho thật chic và xức dầu thơm đàng hoàng. Thằng Tín khét nắng lắm nghen cưng.
Oanh khen Quan đẹp trai. Sáo khen Tín có cặp mắt dễ làm cho kẻ đối điện bị lôi cuốn. Chúng tôi trao nhau những ánh mắt tinh quái và ngầm bảo nhau rằng hai con cá đam mê nầy đã đứng trước miệng rọ của chúng tôi. Nhưng có một điều là khi hỏi thăm thư của Hồng-Hạnh và của Nguyệt-Thanh thì cả hai khăng khăng dấu kín, coi như báu vật.
☆
Chúng tôi đã có mặt tại khán đài trong sân vận động, cách chỗ hẹn trong thư trăm thước. Bóng tối chập chờn bôi xóa mấy tàng cây bã đậu quanh sân, Hôm nay có Đức, Sáo, Oanh, chỉ thiếu mặt Kim, tác giả hai bức thư. Đức và Sáo mặc áo màu tím, quần lụa trắng để cho Quan và Tín dễ nhận trong lúc ánh đèn tù-mù từ ngọn bã đậu hắt xuống.
Tín và Quan vừa dựng xe đạp bên gốc cây bã đậu cao nhất, đúng chỗ hẹn trong thư. Hai đưa đi đi lại lại, ngóng nhìn quanh. Bọn tôi núp chỗ cái bệ của khán đài.
Trong bóng tranh tối tranh sáng, Tín mặc nguyên bộ đồng phục trắng dành cho buổi diễn hành và Quan mặc chiếc áo sơ-mi tay dài thắt nơ đen trên cổ. Chúng nó sắm được đồng hồ đeo tay, và thỉnh thoảng đưa lên xem giờ. Hôm nay, chúng nó có vẻ chững chạc quá, rõ là hai nhân vật mới. Không ngờ tình yêu có thể thay đổi tụi nó quá mau. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao mà tôi gội đầu thật kỹ, vì sao tôi mơ áo đẹp, son phấn, dầu thơm. Có lẽ Quan và Tín biết yêu hơi chậm, và khi yêu, tụi nó bồn chồn không che dấu. Biết đâu từ đây tụi nó lột xác khỏi cái vỏ con nít quỷ quái tinh ma.
Bọn chúng nóng ruột đạp xe chạy vòng vòng, và cao hứng buông tay khỏi ghi-đông, biểu diễn trò xiếc.
Bọn tôi mò về phía bục xi-măng và cho Đức, Sáo đứng nép vào đó. Oanh và tôi tấp vào nhà gần sân chờ đợi. Thằng Tín chợt thấy hai chiếc quần trắng hiện ra nơi gốc cây, liền kêu Quan chỉ chỏ. Chúng nó bỏ xe đi bách bộ lại chỗ hẹn, bước đi thận trọng coi thật tức cười.
Đức và Sáo quay lưng về phía tụi chúng nó. Hai đứa lân la tiến tới. Lập tức Đức và Sáo quay lưng lại cười lớn. Sáo ỏn ẻn với Quan:
– Xin giới thiệu với chàng, em là Hồng-Hạnh, người ái mộ mấy vần thơ trào phúng của chàng.
Đức tiếp hơi:
– Còn em là Nguyệt Thanh.
Nói xong, hai đứa xáp lại chào Tín và Quan theo kiểu nhà binh, điệu bộ ăn rập với nhau. Tôi nắm tay Oanh nhảy ra ôm bụng cười. Biết là bị trác, tui nó chụp lấy tay Đức và Sáo vặn vẹo phía sau theo kiểu nhu đạo. Đau điếng, Đức và Sáo la ơi ơi
Khi Quan buông tay Đức ra, tôi nhiếc:
– Cho tụi bay bỏ tật nghịch ngợm. Thấy ai có bồ bịch là phá khuấy, chịu đời không thấu. Nếu muốn lụi tao giấu nhẹm chuyện nầy thì từ rày trở đi, ai làm chuyện gì mặc ai, không được ngạo báng nghe chưa?
Sáo ngắt lời:
– Nếu không thì tao đặt máy phòng thanh ở bốn góc vườn thông báo chuyện nầy.
Đức chen vào:
– Và chị thề sẽ viết mục «Bạn có biết» trong tờ bích báo cho mà coi.
Quan và Tín lỏn lẻn phóng xe đạp về mất. Chúng nó giúp cho bọn tôi một trận cười nghiêng ngửa.