← Quay lại trang sách

Chương 22 Khôi phục Long kì

Tần Bắc Dương bắn loạn ra ngoài hai phát súng, trước lăng mộ đột nhiên có tiếng súng nổ loạn lên. Tần Hải Quan và Tề Viễn Sơn nằm rạp trên mặt đất, nhìn chiếc lều vải bị bắn thủng lỗ chỗLão Tần tỉnh hẳn rượu, đối phương người đông thế mạnh, chống đỡ lại họ tuyệt đối không có phần thắng, lão dùng mũi súng chống chiếc áo trắng vẫy vẫy xin hàng. Ba người đều bị trói gô lại. Con sói con đã không còn nhỏ nữa, thấy chủ nhân bị bắt lập tức xông đến liều mạng, cắn vào đùi một vị sĩ quan, xé ra một miếng thịt lớn. Đúng vào lúc nó sắp cắn đứt cổ họng đối phương, đội quân tóc đuôi sam đã dùng lưỡi lê đâm vào cổ sói, máu con sói bắn tóe ra. Tần Bắc Dương gào khản cả giọng, tiếc thương cho con sói mình đã nuôi lớn, tưởng chừng như đứa con ruột của mình. Đám lính dùng báng súng đập mạnh vào đầu Tần Bắc Dương, máu tươi chảy ròng ròng trên trán cậu. Lão Tần nằm rạp lên trên người con trai, thay cậu nhận hết những đòn hành hạ còn lại. Đội quân tóc đuôi sam tự xưng là thuộc hạ của Trương Huân, phụng mệnh đến đập nát lăng mộ Viên Thế Khải. Một năm trước, lão Viên làm Hoàng đế tám mươi ba ngày, vấp phải sự phản đối của quân dân cả nước và người Nhật, tình thế không thể cứu vãn, đã bị ép phải hủy bỏ đế chế, phục hồi Trung Hoa Dân quốc, không lâu sau đã chết vì u uất, trước khi chết còn tự bình: “Vì Nhật Bản tiêu diệt một kẻ địch lớn, nhìn Trung Quốc làm sống lại nền cộng hòa” Sĩ quan cầm đầu còn nói, năm đó Viên Thế Khải ức hiếp cô nhi quả phụ, ép Thái hậu Long Dụ giáng hạ Hoàng đế, viết chiếu thư thoái vị, thực là loạn thần tặc tử tội ác tày trời. Mấy chục binh sĩ vào càn quét trong địa cung, cha con nhà họ Tần im lặng không lên tiếng. Một lát sau, một người chạy như bay ra ngoài nhưng không thấy đầu đâu, chỉ còn lại thân thể với hai tay đang múa loạn lên, máu trong người phun ra ngoài. Những kẻ tiếp theo thoát ra khỏi mộ đạo cũng toàn là những chiến sĩ không đầu, khoa tay múa chân ngã xuống, co quắp vài phút rồi bất động. Chỉ có một tên lùn một mẩu may mắn sống sót, gào loạn lên không đầu không đuôi: “Cóc… cóc… cóc…” Tên sĩ quan nổi giận đùng đùng, “Cóc cái chết tiệt gì!” Nhìn những thi thể không đầu đầy trên mặt đất, lão Tần không nhịn nổi bèn nói một câu: “Khuyên các người đừng có đi vào!” Tên sĩ quan ngược lại còn cho lão một cái bạt tai: “Ngươi giấu cơ quan gì bên trong?” Thấy cha bị đánh, Tần Bắc Dương sốt ruột nói: “Không có gì, bên trong là một con quái vật thôi” Thực ra cậu muốn tên sĩ quan này cũng vào nộp mạng. Tên sĩ quan rút khẩu pạc-hoọc ra, lại đem theo mấy chục tên lính xông vào, nhưng lần này đã có phòng bị sẵn, tất cả đạn đều đã lên nòng, còn lắp thêm lưỡi lê sáng loáng. Không lâu sau, trong mộ đạo truyền tới tiếng súng kịch liệt, tựa như trận chiến đột ngột giữa hai bên đối địch. Tên sĩ quan may mắn thoát được ra ngoài, những binh lính còn lại cũng cụt tay gãy chân, gào khóc thảm thiết khiến người ta nghe mà biến sắc. Người người trong lòng sợ hãi nói: “Thì ra là một con cóc lớn ăn thịt người, nhảy cao ba thước!” Tần Bắc Dương biết rõ là sức bật của thú trấn mộ Cóc Vàng rất kinh người, giống như con cóc ghẻ thực sự vậy, có thể dễ dàng né được đòn tấn công. Mà cái lưỡi bay của nó có thể xoắn gãy mười mấy cái cổ trong nháy mắt. Tên sĩ quan cũng không phải dạng vừa, lập tức điều binh khiển tướng, tiếp tục phái hơn một trăm tên lính kèm theo một khẩu súng nòng xoay, mấy chục quả lựu đạn, đồng loạt tiến vào mộ đạo. Tề Viễn Sơn xuất thân trong gia đình quân đội, biết những vũ khí này rất lợi hại, liền lắc đầu ra hiệu Tần Bắc Dương đừng nói gì nữa. Quả nhiên, từ sâu trong địa cung truyền tới mấy tiếng nổ lớn, súng máy như chuỗi pháo bốn trăm, cuối cùng đã khiến tất thảy trở nên bình lặng. Thú trấn mộ Cóc Vàng bị quân đội bắt được, cái lưỡi đoạt mạng đã bị nổ gãy, toàn thân là vết đạn chồng chất, bị xích sắt trói chặt chuyển ra ngoài mộ đạo, nằm dưới ánh mặt trời. Tần Hải Quan đau lòng không ngớt, một khi rời khỏi địa cung, động lực của thú trấn mộ sẽ biến mất, trở thành một tảng nham thạch đỏ như đồng. Đội quân tóc đuôi sam đổ đầy phân và nước tiểu vào trong giếng vàng, phá hoại phong thủy lăng mộ Viên Thế Khải để đảm bảo giang sơn Đại Thanh không đổi thay. Cuối cùng, chúng chôn thuốc nổ phá hủy lăng của Hoàng đế Hồng Hiến – núi rung đất chuyển, đất đá bay mù trời, khe suối cũng bị đống đá chặn cho ngừng chảy. May mà bí mật về linh thạch ẩn dưới tảng đá lớn chưa bị phát hiện. Hai năm sau, Viên Thế Khải được an táng tại An Dương, Hà Nam. Chính phủ Bắc Dương đã cử hành tang lễ theo nghi thức dành cho Đại Tổng thống của Trung Hoa Dân quốc, cho đến nay lăng mộ vẫn còn nguyên vẹn. Còn về Hoàng lăng của Hoàng đế Hồng Hiến ở sâu trong núi Thái Hành thì đã bị đại đa số mọi người quên lãng. Quay trở lại chuyện chính, ba người Tần Hải Quan, Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn bị đưa lên chiến mã, trói chặt áp giải xuống núi. Thú trấn mộ Cóc Vàng cũng bị đưa về Bắc Kinh. Hai ngày sau, ngang qua cổng thành Chính Dương, thấy bên trên treo cờ Hoàng long, dọc đường có không ít người đeo đuôi sam giả tựa như cương thi trong quan tài bò ra vậy. Tần Bắc Dương bị trói trên ngựa nhổ một bãi nước bọt. Năm trăm đồng Đại dương của Tần Hải Quan đã sớm bị sung công, giấc mộng hão huyền mua một căn nhà trong thành Bắc Kinh cuối cùng đã tan vỡ. Vào ngày hè tháng Bảy oi bức của Bắc Kinh, cha con nhà họ Tần và Tề Viễn Sơn cùng bị giam vào trong ngục. Ba người vừa từ trên núi Thái Hành mát mẻ xuống đã bị giam vào nơi nhà giam chật hẹp, kín mít, khó chịu như ở trong lồng hấp vậy. “Vẫn là địa cung thoải mái mà!” Tần Bắc Dương nằm ngồi không yên, rúc vào trong góc thở dài, “Cha, cha xem đám quân tóc đuôi sam đó đã phá hủy cả lăng mộ của Viên Thế Khải rồi. Mỗi khi thay đổi triều đại trong lịch sử, triều đại mới đều sẽ đào mộ của triều đại cũ lên sao ạ?” Lão Tần chau mày nói: “Thường thì không như vậy. Nhưng năm xưa Lý Tự Thành cũng từng đào lăng mộ tổ tiên của triều Minh ở Phụng Dương An Huy, Hoàng đế Sùng Trinh lại đào mộ tổ của Lý Tự Thành, cuối cùng hai bên đều đi đời” “Còn có Thái Bình Thiên Quốc, cha con từng nói, nghe nói mộ tổ của Hồng Tú Toàn có phong thủy rất tốt, triều đình nhà Thanh đã phái người đi đào hai lần, nghiền xương thành tro bụi, cuối cùng mới dẹp yên được đám giặc tóc dài Thái Bình Thiên Quốc đó” Tề Viễn Sơn vừa bắt bọ chét trong nhà lao vừa nói. “Giờ còn đi đào mộ tổ lẫn nhau, xem ra lăng mộ Đại Thanh cũng khó mà lâu dài được” Tề Viễn Sơn thắc mắc: “Không phải còn thú trấn mộ sao?” “Thần thú trấn mộ đề phòng tà ma ngoại đạo và đám trộm mộ thời xưa đều không thành vấn đề, nhưng làm sao có thể cản được đạn, súng máy Maxim và thuốc nổ đen ngày nay!” Tần Bắc Dương thốt lên câu nói thật lòng. Đột nhiên, mặt lão Tần biến sắc, tim đau quặn thắt, gần như ngất lịm đi. Cậu con trai đỡ lấy lão, chỉ thấy trên trán Tần Hải Quan túa ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, suy cho cùng, lão đã năm mươi bảy tuổi rồi, như lời xưa nói thì đất vàng đã vùi lên đến cổ. Tề Viễn Sơn bấm mạnh vào Nhân trung của lão Tần mới khiến lão tỉnh lại một chút. “Bắc Dương… con có nhớ cha đã từng nói với con, gia tộc nhà họ Tần chúng ta trời sinh ra đều là kẻ đoản mệnh không” “Không đâu cha, giờ đã có bác sĩ Tây, có thể tiêm, uống thuốc, ra khỏi cái nơi quỷ quái này con sẽ đưa cha đi khám bệnh” Tần Hải Quan gắng gượng nói tiếp: “Từ triều Minh đến nay, thường thì mỗi một đời chúng ta đều chỉ có thể chế tạo một thú trấn mộ. Một là vì công việc của chúng ta có liên quan đến sinh mệnh Hoàng đế, trừ phi liên tiếp có Hoàng đế đoản mệnh. Nếu gặp phải vị đế vương trường thọ như Khang Hy và Càn Long, e rằng phải tính luôn hai đời người. Hai là, mỗi lần chế tạo một thú trấn mộ đều phải tổn hao rất nhiều sức lực, con xem ta dạy con vận khí điều khiển thú trấn mộ trong địa cung chính là ứng trước tính mạng mấy chục năm trong tương lai. Hơn nữa, uy lực của linh thạch càng lớn thì người tiếp cận với linh thạch cũng đều bị tổn thọ. Nếu là người yếu ớt nhiều bệnh, e rằng sẽ nhanh chóng mất mạng”