← Quay lại trang sách

Chương 23 Lịch sử gia tộc ba nghìn năm

“Mà trong vòng có bảy tám năm ngắn ngủi, con đã liên tiếp chế tạo hai thú trấn mộ, hai lần cắt và lắp đặt linh thạch”Tần Bắc Dương nhìn cha chăm chú, ngày đêm sống cùng nên không cảm nhận được, nhưng nghĩ lại tình cảnh lần đầu cha con gặp lại nhau tám năm về trước, đến nay Tần Hải Quan già đi đâu chỉ tám tuổi? Tóc bạc phơ hết, trán đầy nếp nhăn, vóc dáng sừng sững ngày nào đã gù đi, hai mắt lõm sâu mà vô thần, chỉ nói chuyện cũng thở hổn hển, từ một người đàn ông đang lúc tráng niên đã trở thành ông lão bảy mươi. “Nói không chừng một đêm nào đó cha sẽ đột ngột bỏ con mà đi. Con phải chôn cha ở khu mộ tổ bên ngoài cửa Đông Trực nhé” “Cha, con còn nhớ mà, tiết Thanh Minh hai năm trước, cha con ta đã cùng đi viếng mộ” “Trong mộ tổ chỉ chôn tổ tiên nhà họ Tần chúng ta ngược về những năm Vĩnh Lạc triều Minh, khi đó Minh Thành Tổ Chu Đệ vừa đóng đô ở Bắc Kinh. Ngược về trước nữa, mộ tổ của chúng ta trải khắp những nơi đã từng là Đế đô như Tây An, Lạc Dương, Nam Kinh, Khai Phong, Thành Đô, Hàng Châu. Sớm nhất là thời Ân Thương ở An Dương, Hà Nam” Tần Bắc Dương nghĩ đến ghi chép trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên: “Vậy là hơn ba nghìn năm?” “Những năm cuối triều Thương, có một nhánh bộ lạc được gọi là Quỷ Nhung, đến từ Tây Vực xa xôi, đánh xe ngựa dời đến Trung Nguyên, bị Chu Hầu Quý Lịch đánh bại ở Tây Lạc – Quý Lịch này chính là cha của Chu Văn Vương. Người Quỷ Nhung chiến bại đã trở thành tù binh, nô lệ của nhà Thương, có một người thợ thủ công vốn giỏi về mộ táng, lại phụ trách đúc cơ quan bằng đồng xanh cho Thương Vương. Thương Vương Vũ Ất không tôn kính quỷ thần, đã từng đổ đầy máu vào trong một túi da, treo lên rồi bắn, gọi đó là việc “bắn trời”, do vậy mà chọc giận Thiên đế. Khi Vũ Ất đang săn bắn ở Vị Hà thì bị sét đánh chết. Con trai Vũ Ất là Văn Đinh cho rằng vu sư đã hại chết phụ vương, bèn cho chôn các vu sư và tù binh của Quỷ Nhung cùng phụ vương. Người thợ của Quỷ Nhung liền đề xuất chế tạo thú trấn mộ để chôn thay mình và biểu diễn thú trấn mộ nuốt hổ Tây Sơn, sói Bắc Nguyên, gấu Đông Trạch, rồng Nam Hải… Thương Vương đồng ý cho đời sau của người thợ chế tạo thú trấn mộ và lệnh cho người này lấy con gái vu sư. Tục chôn người sống theo người chết tuy chưa được hủy bỏ nhưng thú trấn mộ thì được truyền lại về sau” Tần Hải Quan nói đến đây không thể không dừng lại nghỉ khá lâu. “Cha, nói vậy thủy tổ của gia tộc chế tạo thú trấn mộ chúng ta chính là đời sau của Quỷ Nhung Tây Vực và nữ vu sư Trung Nguyên?” “Ừ, nhưng kĩ thuật này là thuật bí mật không truyền ra ngoài, truyền cho nam chứ không truyền cho nữ, chúng ta tự xưng là gia tộc thợ mộ” “Gia tộc thợ mộ?” “Thợ chuyên làm mộ”. Lão Tần vừa nói vừa dùng đầu ngón tay viết bốn chữ lên tường, “Thần thú trấn mộ chỉ là một phần công việc của gia tộc thợ mộ chúng ta” “Kĩ thuật đúc đồng bằng khuôn sáp của chúng ta cũng được truyền lại từ năm đó phải không ạ? Chỉ có điều, triều Thương cũng diệt vong rồi” “Ừ, con cháu Quý Lịch đánh bại Quỷ Nhung khởi binh từ Tây Kỳ đánh dẹp vua Trụ thành lập triều Chu. Chu thiên tử phân đất phong hầu khắp thiên hạ, bất luận là đất nước của họ Cơ hay của họ khác thì mỗi một chư hầu đều có nhu cầu với thú trấn mộ. Con cháu đời sau của gia tộc thợ mộ cũng phân tán theo các nước chư hầu khắp các miền Hoa Hạ. Thời Xuân Thu, lễ nhạc và lệnh chinh phạt từ chư hầu đưa ra, sau này lễ nhạc và lệnh chinh phạt lại do quan đại phu đưa ra, Vương hầu Thừa tướng đều có thú trấn mộ. Bắc Dương, con phải nhớ kĩ, chúng ta vừa là thợ thủ công, cũng là đời sau của sĩ tử Xuân Thu, bắt buộc phải tôn trọng tinh thần của kẻ sĩ, Mạnh Tử nói: Giàu sang không cám dỗ, nghèo khó chẳng chuyển lay, quyền uy không khuất phục” “Tinh thần của kẻ sĩ?” Tần Bắc Dương nhìn đôi tay mình, tựa như Kinh Kha đang nắm đoản kiếm, “Kẻ sĩ vì người tri kỷ mà chết! Con hiểu rồi” “Nhưng đây là chế độ phong kiến thời Tây Chu, đợi đến thời Tần Thủy Hoàng đã trở thành quận huyện rồi” Người nói là Tề Viễn Sơn, cậu cũng muốn ra vẻ mình có học. “Viễn Sơn, cha đang nói chuyện với Bắc Dương, con đừng có chen vào”. Tần Hải Quan cảnh cáo một câu rồi lại nắm lấy tay con trai mà nói, “Theo quy tắc cũ, cha không thể nói những chuyện cũ của gia tộc từ ba nghìn năm trước trước mặt người ngoài. Nhưng cha sợ không qua nổi đêm nay. Bắc Dương, đến thời Tần Thủy Hoàng, thú trấn mộ đã xuất hiện cấp cao nhất, chính là “Đế”. Tổ tiên của chúng ta bị chiêu mộ đến Tần lăng để xây thú trấn mộ, đó là một công trình lớn hoành tráng, đến nay vẫn còn chôn sâu dưới đất. Bởi có công xây mộ, Tần Thủy Hoàng đã ban họ Tần cho gia tộc thợ mộ, cha truyền con nối làm Tướng tác Thiếu phủ” “Cha, con sẽ tuân theo lệnh của cha, tuyệt đối không bôi nhọ tôn nghiêm của nhà họ Tần” “Tần Nhị Thế mất đi, Hán Sở tranh hùng, Lưu Bang bình định thiên hạ, gia tộc thợ mộ lại xây Hoàng lăng cho triều Hán, nghệ nhân cha truyền con nối. Lưu Bang vốn là người nước Sở, mà thú trấn mộ của nước Sở là tinh xảo nhất, vì vậy thú trấn mộ của triều Hán đạt đến đỉnh cao nhất. Trường lăng của Hán Cao Tổ, Bá lăng của Hán Văn Đế, Dương lăng của Hán Cảnh Đế, Mậu lăng của Hán Vũ Đế đều có công lao của nhà họ Tần chúng ta. Phiên vương, chư hầu, thậm chí cả các gia tộc lớn ở các nơi trên khắp đất nước cũng rối rít mời chúng ta chế tạo thú trấn mộ. Tây Hán diệt vong, Đông Hán Quang Vũ Trung Hưng, tiếp đến là Tam Quốc” Tần Bắc Dương vẫn còn nhớ đoạn đối thoại năm đó trong địa cung: “Tào Tháo phái binh lính đi trộm mộ, khiến việc đề phòng trộm mộ đời sau trở thành một vấn đề nan giải” “Đúng, tác dụng của thú trấn mộ càng ngày càng lớn, trải qua hai triều Tấn, năm dân tộc Hồ làm loạn Trung Hoa, Nam Bắc triều rối loạn, thiên hạ cuối cùng do Tùy Đường thống nhất. Ở Nam triều, chúng ta được gọi là Đại tượng khanh (1), ở Bắc triều là Tác tự đại tượng (2), vào thời Thịnh Đường là Tác giám đại tượng (3) cha truyền con nối. Nhưng tới những công trình lớn, gia tộc thợ mộ lại càng căng thẳng, thỉnh thoảng lại có người vì không hoàn thành công trình đúng hạn mà bị xử tử” “Giống như Thái hậu Từ Hy sao? Không, chỉ có hơn chứ không có kém” “Chính vào thời Võ Tắc Thiên đã xuất hiện mối nguy lớn nhất trong lịch sử gia tộc thợ mộ – Nữ Hoàng đế hy vọng thú trấn mộ giúp bà mãi mãi nắm chính quyền, nhưng điều này lại đi ngược lại nguyên tắc của chúng ta – thú trấn mộ chỉ có thể bảo vệ người chết, tuyệt đối không thể để người sống lợi dụng. Trong cơn nóng giận, Võ Tắc Thiên đã muốn tiêu diệt cả họ tộc chúng ta rồi mời tà môn ngoại đạo đến bảo vệ mộ. Lúc này xuất hiện một vị tiểu Hoàng tử, cũng chính là cháu của Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị, con trai thứ sáu của Duệ Tông Lý Đán, Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ” “Lý Long Kỳ?” Tần Hải Quan khẽ gật đầu, đau đớn ho lên vài tiếng: “Nghe cha nói tiếp, với gia tộc thợ mộ chúng ta mà nói, sự tồn tại của Lý Long Kỳ cũng như một vị thần vậy… Nhưng bí mật của người, tốt nhất con vĩnh viễn không bao giờ biết!” “Đây quả thực là một câu chuyện rất dài” “Thời Ngũ Đại Thập Quốc (4), gia tộc thợ mộ đã tan rã. Đến thời Lưỡng Tống, nhà họ Tần đồng thời chế tạo thú trấn mộ cho các vương triều Tống, Liêu, Tây Hạ, Đại Lý, Kim vv cho đến khi Đại đế Hốt Tất Liệt thống nhất thiên hạ. Khi đó, phong tục chôn cất của người Mông Cổ rất đặc biệt, sau khi chết đặt người chết trên thảo nguyên, cho vạn con ngựa chạy qua. Cũng chỉ có đế vương triều Nguyên sau khi qua đời mới không lo bị trộm mộ, bởi vì chẳng có mộ để mà trộm. Những năm tháng đó là giai đoạn đi xuống của tộc thợ mộ chúng ta, bị ép buộc phải trà trộn vào dân gian để kiếm sống” “Chu Nguyên Chương thành lập triều Minh liền mời gia tộc chúng ta tái xuất giang hồ phải không ạ?” “Đúng, chúng ta lại trở thành thợ thủ công Hoàng gia. Hiếu lăng nhà Minh ở Nam Kinh, Hiển lăng nhà Minh ở Hồ Bắc, còn có Thập Tam lăng ở Xương Bình – Bắc Kinh, tất cả thú trấn mộ ở đó đều do gia tộc chúng ta chế tạo. Năm Giáp Thân biến động lớn, nhà Minh diệt vong, nhà Thanh hưng thịnh, chủ nhân trong Tử Cấm Thành thay đổi như đèn kéo quân. Gia tộc thợ mộ không thể tận trung với Hoàng đế Sùng Trinh như thái giám Vương Thừa Ân, chỉ đành bị ép cạo đầu để thể hiện lòng thành tâm cống hiến với chủ nhân mới” “Đám đuôi sam đáng ghét!” Tần Bắc Dương vô thức tóm lấy gáy, may mà đã sớm cắt gọn gàng sạch sẽ rồi. “Những năm đầu triều Thanh, tai họa lại một lần nữa ập xuống đầu. Nhiếp chính vương Đa Nhĩ Cổn hạ lệnh tru di gia tộc thợ mộ trong cả nước, chỉ giữ lại một nhánh chính, giam lỏng trong thôn thợ thủ công ở Bắc Kinh để chuyên phục vụ cho hoàng thất triều Thanh, chịu sự quản lí của quân Bát Kỳ, trở thành Bao y của người Hán. Đa Nhĩ Cổn cho rằng thú trấn mộ là báu vật quốc gia, nhất định phải do Hoàng đế khống chế, nếu kĩ thuật này lưu lạc trong dân gian không chừng sẽ sinh ra một Lý Tự Thành mới. Vì vậy, thú trấn mộ của triều Thanh là ít ỏi và quý giá nhất, ngay cả tám vị Thiết mạo tử vương của chế độ Thế tập võng thế (5) sau khi mất cũng không có tư cách dùng thú trấn mộ” Tần Bắc Dương nhớ đến thú trấn mộ Cóc Vàng của Viên Thế Khải: “Thú trấn mộ của Trung Hoa Dân quốc há chẳng phải chỉ một trường hợp như vậy thôi sao?” “Có lẽ vậy!” Tần Hải Quan ôm ngực nói, “Bắc Dương, trong tất cả thú trấn mộ trên đời này, thú trấn mộ kì lạ nhất, có linh tính nhất chính là của Hoàng tử Lý Long Kỳ” “Vẫn là Lý Long Kỳ? Cha từng nói – vào năm Canh Tý con được sinh ra trên Bạch Lộc Nguyên, bên trong địa cung của Quận vương Chung Nam Lý Long Kỳ” “Cho đến giờ, mẹ con vẫn còn được chôn ở trong ngôi mộ lớn triều Đường đó”. Một giọt lệ rơi khỏi khóe mắt lão Tần, “Chỉ tiếc là trước khi cha chết cũng không thể quay lại Bạch Lộc Nguyên thăm lại một lần…” ___________ Chú thích: (1) (2) (3) Tên các chức quan cai quản việc xây dựng cung điện. (4) Ngũ Đại Thập Quốc (giản thể: 五代十国; phồn thể: 五代十國; bính âm: Wǔdài Shíguó, 907-979) là một thời kỳ trong lịch sử Trung Quốc, bắt đầu từ khi triều Đường diệt vong, kéo dài đến khi triều Tống thống nhất Trung Quốc bản thổ. Thời kỳ này phân thành Ngũ Đại (907-960) cùng Thập Quốc (907-979) (5) Theo chế độ triều Thanh, những người có công lao lớn với vương triều được phong tước “vương”. Con cháu đời sau của họ mỗi đời khi kế thừa tước vị sẽ hạ xuống một cấp. Chế độ Thế tập võng thế là chế độ cho phép con cháu khi kế thừa được giữ nguyên tước vị của cha ông mình, không thay đổi qua các đời. Những người được ban cho chế độ này được gọi là Thiết mạo tử vương.