Chương 39 Ghi chép gợi ý hung án
Mặt phải của Tần Bắc Dương đang chảy máuCậu nặn vỡ một nốt mụn trứng cá, ngửa mặt nhìn các loại thực vật thời kinh thánh như cây sinh mệnh, cỏ ngưu tất, hoa bàn tay, vv được trang trí đan xen, vươn sâu từ sảnh đến tận tế đàn phía dưới mái vòm Gothic. Thời gian làm lễ Misa đã qua nhưng những cô gái Trung Quốc mặc váy dài đen vẫn ngồi lại thật lâu không chịu rời đi, họ ngồi trên chiếc ghế dài ngay hàng đầu, vẽ hình chữ thập cầu nguyện. Tần Bắc Dương lau đi vết máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn những tấm kính màu mang trên mình những câu chuyện kinh thánh: Adam và Eva ăn vụng trái cấm, Jesus được rửa tội tại sông Jordan… Ở phòng xưng tội nhỏ bên cạnh có một bà bác nói bằng giọng Thượng Hải: Tất cả chúng ta đều là kẻ có tội, phải sám hối với cha xứ. Cậu lặng lẽ trả lời, nếu tôi có tội, ắt sẽ dùng hành động để chuộc tội. Ngày chủ nhật, Âu Dương Anna nói muốn đi nhà thờ làm lễ Misa, chỉ đích danh Tần Bắc Dương hộ tống. Anna là chủ nhân nhỏ của “Núi Đạt Ma trên biển”, cậu chỉ là một người thợ thủ công nhỏ nhoi không thể chống lại mệnh lệnh. Cô gọi một chiếc xe kéo tay, cậu tình nguyện chạy theo phía sau. Anna nói sao tôi có thể để cậu vất vả như vậy chứ? Cô lại rút ra một đồng đại dương gọi chiếc xe kéo thứ hai cho cậu ngồi. Tần Bắc Dương thấp thỏm nhìn ngắm buổi sáng sớm Thượng Hải, phong cảnh thuyền buồm hai bên bờ sông Tô Châu. Nhìn vào lưng của phu xe, ngửi thấy mùi mồ hôi, cậu xấu hổ không chịu nổi, thực sự muốn nhảy xuống tự mình kéo cho xong. Đầu đường có dán lệnh truy nã treo thưởng, bên trên vẽ khuôn mặt mơ hồ của hai người đàn ông trẻ tuổi, một tấm khuôn mặt bên phải có sẹo. Để lùng bắt hai hung thủ tàn sát phòng tuần bổ Hồng Khẩu, Công bộ cục Tô giới công cộng đã chi ra mười nghìn bảng Anh, đây là số tiền thưởng cao nhất từ trước đến nay trong lịch sử Thượng Hải. Anna ăn mặc như nữ sinh Tây Dương, sánh vai cùng Tần Bắc Dương, thỉnh thoảng lại quay đầu khẽ mỉm cười. Dưới ánh mặt trời ngày thu, lá vàng xơ xác, ánh sáng chiếu rọi lên chiếc mũ nhỏ che nắng màu vàng nhạt của cô, tựa như một đóa hoa vàng nở rộ. Đến nhà thờ Thiên Chúa, dưới tượng chúa Jesus chịu nạn, sắc mặt Âu Dương Anna trở nên nặng nề, giống như một thiếu nữ để tang vậy… Tần Bắc Dương ngồi cạnh cô, chỉ có thể kiếm chuyện để nói: “Trên tế đàn vẽ cái gì vậy?” Trên bức họa là một cậu bé tóc vàng tay cầm kiếm chữ thập màu đỏ, chân đạp lên một con rồng hung ác. “Đại thiên sứ Michael, người bảo vệ Vườn Địa đàng do Thượng đế chỉ định, là thiên thần duy nhất có tước hiệu Tổng lãnh thiên thần. Trong cuộc chiến kéo dài bảy ngày với Satan, Người đã dùng thanh kiếm của đại thiên sứ để chiến đấu với con rồng lớn, con rồng này chính là Satan” Ánh mặt trời xuyên qua những ô kính màu của nhà thờ Gothic chiếu lên trán cậu thiếu niên, tựa như quét lên một lớp mỡ vàng óng. Anna lại đọc dòng chữ Latin trên bức họa: “Quisut Deus” “Nghĩa là gì?” “Ai bằng Thiên Chúa” Âu Dương Anna lần lượt nói ra bốn chữ, kiêu ngạo mà kiên trinh, thật không giống một cô gái nhỏ mười bảy tuổi. Sau lưng vang lên một câu tiếng Pháp chuẩn mực: “Bonjour” Thì ra là nhà sưu tầm Pháp có chòm râu dê, Pierre Gauguin, hắn ân cần chào hỏi Âu Dương Anna. Cha xứ của nhà thờ này là người Pháp, mấy tên quỷ Tây đến làm lễ còn nhiều hơn người Trung Quốc. Anna giữ khoảng cách với hắn, cô dùng tiếng Pháp lưu loát trả lời: “Ngài Gauguin, không ngờ ngài cũng đến làm lễ” “Tiểu thư Âu Dương, tiểu thư coi tôi là kẻ ngoại đạo dã man sao?” Gauguin liếc Tần Bắc Dương một cái, dù sao tên tiểu tử Trung Quốc này cũng không hiểu tiếng Pháp, “Tôi đến cầu nguyện cho nước Pháp, Tổ quốc của tôi đang phải trải qua ngọn lửa chiến tranh giày vò tàn khốc nhất trong lịch sử từ trước tới nay, đã hy sinh tính mạng của hơn triệu con người. Tôi hy vọng chiến tranh sớm kết thúc, đuổi hết đám người Đức đi, lấy lại Alsace và Lorraine!” “Chính phủ Trung Quốc cũng tham chiến rồi, bây giờ chúng ta là đồng minh” “Mong Thượng đế phù hộ Trung Quốc và Pháp!” Pierre Gauguin nhìn bức họa trên tế đàn, “Mặc dù bác Paul Gauguin của tôi rất phóng đãng, lang thang đến đảo Tahiti sống cùng với phụ nữ địa phương, nhưng “Adam và Eva”, “Tán dương Maria”, “Sự ra đời của Cơ Đốc” của bác đều chứng minh rằng Thượng đế sống trong lòng bác” “Đại sư trường phái ấn tượng của Pháp Paul Gauguin là bác của ngài à? Tôi đang học vẽ, đã từng lén vẽ mô phỏng tác phẩm “Thiếu nữ Tahiti” của ngài ấy – mặc dù trường học giáo hội không cho phép” Âu Dương Anna cũng yêu cây yêu cả cành, “Xin lỗi, không nên nói cái này ở nhà thờ” “Thật xin lỗi, tôi đã bôi nhọ dòng họ Gauguin vĩ đại này. Tiểu thư Âu Dương, khi nào lại cho phép tôi đến nhà thăm hỏi?” “Ngài vẫn còn nghĩ đến cái…” Anna suýt nữa thì nói lỡ miệng, “Món đồ văn vật triều Đường đó?” “Tôi nghe nói món đồ cổ đó là thú trấn mộ thời cổ của Trung Quốc” Ba chữ “thú trấn mộ”, Gauguin nói ra bằng tiếng Trung. Im lặng suốt từ đầu, Tần Bắc Dương chợt hỏi: “Xin thứ lỗi, ngài Gauguin, ngài có biết vụ thảm án phòng tuần bổ Hồng Khẩu tháng trước không?” Âu Dương Anna sợ hãi phiên dịch lại, Gauguin chau mày: “Chuyện này ở Thượng Hải ai mà không biết. Trong một đêm, mười tuần bổ hi sinh vì nhiệm vụ! Vị Thám trưởng Anh đó còn là bạn rượu của ta. Hai tuần trước, ta đã tham gia tang lễ ở nghĩa trang người ngoại quốc ở chùa Tĩnh An, Công bộ cục và tổng lãnh sự quán các nước tại Thượng Hải đều tham dự, thề phải bắt được hung thủ để báo thù. Mong Thượng đế phù hộ cho ngài ấy” Ánh mắt của Tần Bắc Dương hùng hổ hăm dọa, “Có thể vào thiên đường không thì tôi không biết. Nhưng tôi nghe nói vị Thám trưởng anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ này là người Scotland, là một kẻ nát rượu đam mê rượu Whisky” “Đúng, ông ta không những là kẻ nát rượu mà còn là một người lắm mồm. Ông ta thường ở quán rượu đến khi trời sáng, rất có duyên với phụ nữ, tất cả mọi người đều quấn lấy ông ta, muốn ông ta kể chuyện phòng tuần bổ, ví dụ như vụ án trộm cắp và án mạng mới nhất, hoặc là tin quan hệ bất chính của nhà ai đó” “Còn có thú trấn mộ” Gauguin trực tiếp trả lời bằng tiếng Trung: “Là ý gì vậy?” “Hè năm nay ở “Núi Đạt Ma trên biển” đã xảy ra một vụ trộm, mục tiêu của tên trộm là thú trấn mộ nhỏ. May mà bị tôi và Anna phát hiện, bắt được một tên trộm trong đó. Hắn được đưa đến phòng tuần bổ Hồng Khẩu, bởi sự vô dụng của tòa án mà hắn bị giam trong phòng tuần bổ hơn một tháng. Trong thời gian này, Thám trưởng Anh phụ trách vụ này đã uống say mèm rồi tiết lộ tình tiết vụ án, cũng tiết lộ cả sự tồn tại của thú trấn mộ nhỏ trong rất nhiều quán rượu và yến tiệc. Mà ngài Gauguin, ngài là bạn rượu của ông ta, tự nhiên sẽ biết bí mật này. Ngài lúc này mới tìm đến ngài Âu Dương, yêu cầu mua thú trấn mộ nhỏ” Đợi đến khi Âu Dương Anna phiên dịch xong, lông mày của Pierre Gauguin đã chau lại như dây cót sắp đứt dây, nhưng hắn lại vỗ tay nói: “Thiếu niên thật khiến người ta kinh ngạc! Suy luận vô cùng hoàn mỹ! Ta thừa nhận chuyện này đúng là do Thám trưởng Anh nói với ta trên bàn rượu” “Tên trộm có ý muốn ăn trộm con thú trấn mộ nhỏ đó, chính trong đêm xảy ra hung án ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu đã được hai tên sát thủ tàn ác mang đi – để cứu một tên trộm, bọn chúng đã giết mười tuần bổ, còn cả năm phạm nhân” “Cậu thanh niên, cậu đang nghi ngờ vụ thảm án đó là do con thú trấn mộ nhỏ ở “Núi Đạt Ma trên biển” khơi gợi ra?” Chòm râu dê của ngài Gauguin khẽ run, “Hoặc là, cậu đang nghi ngờ ta?” Âu Dương Anna phiên dịch cho hai người họ, chuyển đi chuyển lại giữa tiếng Trung và tiếng Pháp khiến cô mệt mỏi, chỉ mong cuộc nói chuyện đáng sợ này mau kết thúc. “Không đơn giản như vậy. Thám trưởng Anh của phòng tuần bổ Hồng Khẩu không chỉ có một mình ngài là bạn rượu, ngài Gauguin. Rất có khả năng còn có người thứ hai, thậm chí người thứ ba cũng biết bí mật kể trên ở trên bàn rượu. Hai tên thích khách tàn ác lúc này mới bí quá hóa liều, chúng lẻn vào phòng tuần bổ Hồng Khẩu đại khai sát giới, cướp tên trộm mộ đi ngay trước đêm tên này bị áp giải ra tòa án” “Cậu thanh niên, cậu có từng nghĩ rằng, nếu hai tên thích khách này đã biết thú trấn mộ nhỏ được giấu tại “Núi Đạt Ma trên biển” thì tại sao chúng không trực tiếp đến mà ăn trộm? Sao phải hao công tổn sức mạo hiểm lớn như vậy để đến phòng tuần bổ Hồng Khẩu giết bao nhiêu người?” “Đúng vậy, ngài Gauguin, đây cũng là nghi ngờ của tôi! Nhưng đối với thích khách mà nói, cướp tên trộm mộ đó đi chắc chắn có một thu hoạch – đó chính là khuôn mặt của tôi” Tần Bắc Dương nghĩ lại đêm thú trấn mộ bị trộm, cậu đích thân bắt tên trộm tên Tiểu Mộc đó. Lúc ấy, đối phương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn mặt cậu… Vụ thảm án diệt môn ở Tô giới Đức tại Thiên Tân – Tần Bắc Dương – Vụ ám sát ở chùa Bích Vân tại Hương Sơn, Bắc Kinh – Vụ đại đồ sát trong ngục ở Bắc Kinh – Thú trấn mộ kì lân nhỏ trong mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên – Tên trộm Tiểu Mộc – Vụ thảm án phòng tuần bổ Hồng Khẩu ở Tô giới công cộng Thượng Hải – Tên thích khách có vết sẹo bên mặt phải – Vụ án diệt môn ở Tô giới Đức tại Thiên Tân. Một vòng tròn hoàn mỹ, một búi tơ vò cuối cùng đã được gỡ ra! Tần Bắc Dương kéo lấy bàn tay Anna, vui vẻ xông ra khỏi nhà thờ. “Bất chấp lý lẽ!” Gauguin nhún vai, “Kẻ man rợ không có lễ phép!” Âu Dương Anna lần đầu được Tần Bắc Dương nắm tay… Theo cô hiểu, đàn ông nắm tay phụ nữ trong nhà thờ nhất định là chú rể và cô dâu trong hôn lễ! Gò má cô ửng đỏ, hất tay cậu ra ngay ở cửa. “Xin lỗi tiểu thư Anna, tôi đã mạo phạm rồi” “Tôi ghét tên Pierre Gauguin này, mặc dù tôi thích Paul Gauguin” “Paul Gauguin là ai?” Anna cười không đáp. Cô ngồi xổm xuống bậc thang phía trước nhà thờ, lấy bữa sáng còn thừa trong túi ra, cho mấy chú mèo hoang nhỏ sắp chết đói ăn. Tần Bắc Dương cũng ngồi cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Trên đời này thật sự tồn tại núi Đạt Ma ư?” “Cái gì?” Anna hoảng loạn rải toàn bộ bữa sáng ra đất, một bầy mèo hoang vây xung quanh. Tần Bắc Dương trời sinh đã yêu động vật nhỏ, cậu sờ tai mấy con mèo con nói: “Nghe nói là một hòn đảo biệt lập trên biển Hoa Đông” Âu Dương Anna gọi một chiếc xe kéo: “Tôi muốn về nhà” Nhìn lại đỉnh nhọn của nhà thờ Gothic, Tần Bắc Dương vẫn là kẻ ngoại đạo, trong đầu cậu thoáng hiện lên địa cung Sùng lăng của Hoàng đế Quang Tự, cái giếng vàng khiến người ta nóng ran khó chịu đó, còn cả các loại phương pháp tìm long mạch và xây mộ mà cha đã từng nói. Trên trời, một đám mây mùa thu bay qua, có lẽ ở trong thế giới đó, vị thần trong tín ngưỡng của mỗi một người đều tồn tại bình đẳng. Bỗng nhiên, bên trong đám mây xuất hiện một con thoi cực lớn, in kí hiệu đồng tiền trời tròn đất vuông, dưới đáy treo một căn phòng nhỏ như một khoang thuyền. Cánh quạt xoay phía sau khoang thuyền treo, lặng lẽ quét qua bầu trời phía trên cây thánh giá của đỉnh nhọn nhà thờ. Rất nhiều người nước ngoài vẫy tay với quái vật trên trời, Anna nghe người Pháp đều nói: “Khí cầu! Khí cầu!” Đây cũng là phát minh vĩ đại của kỷ nguyên hơi nước, vào giờ phút này, khi chiến trường châu Âu đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, ở một mức độ nào đó, khí cầu phát huy tác dụng mạnh mẽ hơn máy bay. Từ xa, Tần Bắc Dương đưa mắt nhìn khí cầu biến mất trong tầng mây, thật muốn mình cũng bay được lên trên để xem.