← Quay lại trang sách

Chương 38 Chuyện của cha

Con tàu Nam Mĩ đang neo đậu trên bến tàu sông Hoàng PhốTiểu Mộc ngủ đến buổi chiều thì tự nhiên tỉnh giấc. Cửa khoang mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc Âu phục bước vào, ăn mặc gọn gàng chỉnh tề, đặc biệt nhã nhặn lịch sự, đôi mắt nhỏ và dài nhưng rất có thần, nếu không phải gò má bên phải có vết sẹo thì Tiểu Mộc có lẽ sẽ thích hắn. Ai mà ngờ được chỉ mới vài tiếng trước hắn vẫn còn là một tên ác ma giết người không chớp mắt. “Chào buổi sáng, Tiểu Mộc!” Hắn nói chuyện cũng vui vẻ hòa nhã, không còn chút sát khí nào của thích khách. Hắn mang đến một khay đồ ăn Tây đặt trước từ khách sạn Pháp, mở cái nắp tròn ra là sườn bò bít tết chín bảy phần và bánh mì tỏi. “Chào ngài” Tiểu Mộc khẽ đáp, nhưng không dám nhìn vào mắt hắn. “Cậu có thể gọi tôi là A Hải” “A Hải?” “Đây là bữa trưa của cậu, sườn bít tết sắp nguội rồi, ăn đi” Tiểu Mộc chưa từng ăn đồ tây, thèm chảy nước miếng nhưng lại không biết dùng dao dĩa. A Hải kiên nhẫn chỉ tận tay cho hắn, lại bảo hắn đừng câu nệ, cứ ăn no là được. Tiểu Mộc rụt rè không dám ăn, bèn hỏi: “Ngài có muốn cùng dùng bữa không?” Trong khoang còn có người thứ ba nấp trong bóng tối sau cửa, hoàn toàn không nhìn rõ mặt. Nhưng nhìn thân hình thì chắc chắn không phải tên thích khách vai u thịt bắp thứ hai. Tiểu Mộc ăn hết sạch thịt bò bít tết và bánh mì, uống một hớp nước lạnh lớn, chép miệng nói: “Cảm ơn về bữa ăn này, cũng cảm ơn về bộ quần áo mới này. Nhưng tôi có một thỉnh cầu, xin đừng đưa phụ nữ đến phòng tôi nữa! Tôi không thích” “Được rồi, tôi cứ nghĩ là cậu sẽ thích cơ” A Hải khẽ mỉm cười, giấu mặt bên phải có vết sẹo vào bóng tối, chỉ nhìn vào khuôn mặt bên trái nhẵn bóng cũng khiến người ta thấy dễ chịu thoải mái, “Chúc mừng cậu đã được tự do!” “Tôi có thể tự mình ra ngoài sao?” “Nếu như cậu muốn” Tiểu Mộc nghĩ có lẽ thôi đi, hắn được thích khách cướp ngục từ phòng tuần bổ ra, có biết bao tuần bổ chết vì hắn, hai Tô giới của Thượng Hải cộng thêm phố người Hoa chắc chắn dán đầy lệnh truy nã khắp nơi, bị bắt là chết chắc. “Thôi được, tôi thực lòng cảm ơn cậu, anh bạn” “Hút thuốc không?” Đối phương rút ra một bao thuốc lá Mỹ, châm cho mình một điếu trước. Tiểu Mộc đã học hút thuốc khi còn trong quân đội Bắc Dương, cũng rút ra một điếu, A Hải dùng bật lửa châm cho hắn, “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” “Tuổi mụ là hai mươi, sinh năm Mậu Tuất” “Họ thì sao? Kể chuyện quá khứ của cậu đi. Tôi không phải là phòng tuần bổ, cũng không phải đến thẩm vấn cậu, chỉ là tò mò thôi” Tiểu Mộc thở ra một làn khói Mỹ, môi khẽ run: “Nhà tôi họ Hoàng, đời đời làm nghề trộm mộ. Từ năm mười bốn tuổi trở đi tôi đã theo cha và anh họ cùng đi trộm mộ, chúng tôi đã đào rất nhiều mộ ở vùng Khai Phong, Lạc Dương Hà Nam. Ba năm trước, chúng tôi đào một ngôi mộ cổ Đông Hán ở Nam Dương, anh họ tôi vì phân chia chiến lợi phẩm mà nảy sinh xô xát, bắn giết với cha tôi trong mộ, kết quả đã giết chết cha tôi. May mà tôi trốn nhanh, còn đóng kín mộ đạo. Tôi nghĩ chắc chắn anh họ đã chết đói trong ngôi mộ cổ” “Cậu còn nhớ cha mình chứ?” “Nhớ chứ, mặc dù là ông ấy đưa tôi vào nghề thổ phu tử này, nhưng đó cũng là kế sinh nhai tương truyền từ đời này qua đời khác, chúng tôi không hề có sự lựa chọn nào khác. Mẹ tôi mất sớm, một mình cha nuôi tôi lớn. Dân số Hà Nam đông đúc, gần như năm nào cũng gặp thiên tai đói kém, nếu như ông ấy không mạo hiểm tính mạng đi đào mộ, chỉ e tôi cũng đã sớm chết đói rồi. Cha tôi nói cho tôi rất nhiều bí mật bên trong mộ cổ, mộ duy nhất mà ông ấy không dám động đến chính là mộ cổ có thú trấn mộ. Động phải ngôi mộ có dấu vết thú trấn mộ, ông ấy sẽ lập tức tháo chạy ra ngoài rồi đóng chặt lối vào, không bao giờ dám quay lại nữa. Ba năm nay, tôi vẫn luôn nhớ về cha mình, nhớ lúc ông ấy ngã xuống trong địa cung, cái đầu bị rìu của cháu bên ngoại chặt đứt, rơi xuống đất vẫn còn kêu lên một tiếng: “Tiểu Mộc, chạy mau!” Nói đến đây, vành mắt Tiểu Mộc đã đỏ hoe, không rõ là do một đêm không ngủ hay là nói đến đoạn đau lòng. “Ừ, tôi cũng thường hay nhớ đến cha. Ông ấy là một nhân vật giỏi giang, là trụ cột tài ba của đất nước chúng tôi. Hai mươi ba năm trước, chính là năm Giáp Ngọ, ông ấy bị một thích khách ám sát ở Thượng Hải. Hôm đó, cha tôi ở trong khách sạn, thích khách là người cùng tộc với ông, vì vậy không có chút phòng bị nào. Viên đạn đầu tiên của tên thích khách xuyên qua gò má trái của ông, đồng thời bắn vỡ quai hàm phải, máu tươi chảy ròng ròng. Viên đạn thứ hai bắn vào ngực trái. Cha tôi cướp đường chạy trốn, trúng viên đạn thứ ba ngoài hành lang, mất mạng ngay tại chỗ. Thi thể của cha được đưa đến phòng tuần bổ Hồng Khẩu tại Tô giới công cộng Thượng Hải. Cái chết của ông đã gây nên sóng to gió lớn ở Thượng Hải một thời gian, rất nhiều người đều muốn có được thi thể của ông. Cuối cùng, cha được đưa về cố hương, điều chờ đợi di thể lại là hình phạt lăng trì tàn nhẫn, thân thể bị chia thành tám khúc, đầu bị chặt xuống trị tội trước công chúng. Năm đó tôi mới bốn tuổi. Đến bây giờ trong kí ức của tôi vẫn còn lưu lại hình ảnh trước khi ông chia tay để ra đi, ông đã bế tôi lên, hôn lên gò má tôi” Hắn quay mặt lại, là khuôn mặt bên phải có vết sẹo, “Đây là lần vĩnh biệt của tôi và ông ấy” Đây là lời nói xuất phát từ nội tâm, A Hải hít mạnh vài hơi thuốc, hắn có một chút giọng địa phương, không rõ là người ở đâu? “Thì ra anh còn thê thảm hơn tôi!” Tiểu Mộc có chút đồng cảm với tên thích khách trước mặt: “Anh bạn, anh có báo thù không?” “Sau khi cha mất không lâu, có người đã thay tôi báo thù rồi – thù này báo rất hả hê, bọn họ đã giết chết người phụ nữ chủ mưu, thiêu ả ta thành tro bụi, thậm chí còn khiến một quốc gia diệt vong. Nhưng cái chết của cha khiến tôi hiểu ra thế giới này vô tình tàn khốc biết bao, lòng người lại càng khó đoán biết bao. Hai mươi ba năm trước, sau khi cha bị ám sát ở Thượng Hải, thi thể của ông đặt ở trong phòng tuần bổ Hồng Khẩu bảy ngày” “Tôi nhớ ra rồi, cậu giết hết người trong phòng tuần bổ Hồng Khẩu rồi còn quỳ lạy dập đầu, chính là để truy điệu cha mình?” “Đúng, nhưng hành động buổi sáng sớm hôm nay không có liên quan gì đến ông ấy” Tàn thuốc sắp rơi xuống, A Hải búng nhẹ tàn thuốc rồi quay đầu nhìn về phía người trong bóng tối, “Bắt đầu từ năm bốn tuổi, tôi đã trở thành cô nhi, được gửi nuôi lớn trong nhà người khác. Cuối cùng đã trở thành người như bây giờ đây” “Anh bạn, là ai làm mặt anh bị thương thế?” “Một đứa bé trai, vào tám năm trước, ở Thiên Tân” “Cậu lạc đề quá xa rồi đó” Giọng của người thứ ba trong bóng tối vang lên, nghe có vẻ rất trẻ trung. Tiểu Mộc cúi đầu xuống mà vẫn không nhìn rõ mặt người kia. “Xin lỗi” A Hải nhìn buổi sáng sớm của Thượng Hải bên ngoài cửa sổ mạn tàu, vỗ vai Tiểu Mộc, “Tôi nói về bản thân quá nhiều rồi, nên nói về cậu đi, bạn của tôi” “Ừ, nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, cha tôi bị anh họ tôi giết chết trong mộ cổ. Một mình tôi chạy thoát ra ngoài, vừa hay gặp phải loạn Bạch Lãng, suýt nữa thì mất mạng, gặp được quân Bắc Dương đi ngang qua, tôi bị cưỡng ép nhập ngũ. Chúng tôi chém giết dọc đường đến Thiểm Tây, quân đội đã đào mấy ngôi mộ thời Đường ở Quan Trung, ngôi mộ cuối cùng là ở Bạch Lộc Nguyên” “Một tháng trước, đồ cổ mà cậu lấy trộm được trong “Núi Đạt Ma trên biển” nhà Âu Dương chính là đào từ ngôi mộ đó ra đúng không?” Người hỏi không phải là A Hải mà là người đàn ông trẻ đứng trong bóng tối phía sau lưng, Tiểu Mộc dập tắt thuốc: “Đúng vậy, đó là một con thú trấn mộ” “Có thể miêu tả qua một chút không?” “Tứ bất tượng” “Đó chính là kì lân nhỏ” Âm thanh tiếp tục truyền tới từ trong bóng tối, “Các cậu có biết chủ mộ là ai không?” “Không biết, nhưng phát hiện ra sách Ngọc Ái, tôi chỉ nhớ mấy chữ mở đầu – Đại Chu Cố Chung Nam Quận vương” “Cháu của Võ Tắc Thiên… Lý Long Kỳ” Âm thanh của đối phương như cũng lắc lư cùng với thân thuyền, “Các cậu đã mở quan tài của chủ mộ ra chưa?” “Có, tôi đã chui vào quan tài, nhìn thấy mặt tiểu Hoàng tử” “Đợi chút, cậu nói nhìn thấy mặt của cậu ta?” Khuôn mặt xa lạ đó hiện ra từ trong bóng tối, nhưng lại là một gương mặt quỷ – há hốc cái miệng đỏ như chậu máu, răng nanh móc vào khuôn mặt, tựa như đội quân đất nung trấn mộ thường gặp trong mộ cổ. Tiểu Mộc kinh hãi đến mức rụt lại đằng sau rồi mới biết đối phương đeo mặt nạ vẽ hình dạng quỷ quái. “Cậu ấy không hề bị thối rữa” “Cái gì?” “Chủ mộ hoàn toàn không bị thối rữa, giống như đang ngủ vậy. Chí ít, tiểu Hoàng tử mà tôi nhìn thấy trong quan tài là như vậy. Không biết sau khi đào ra khỏi địa cung thì có bị thối rữa không?” Đến lượt A Hải đặt câu hỏi: “Tiểu Mộc, cậu có biết tung tích của cỗ quan tài này không?” “Có lẽ ở phía Bắc” Tiểu Mộc kể lại toàn bộ quá trình nhóm quân phiệt tan tác trộm mộ ở Bạch Lộc Nguyên, đào ra được hai bảo bối: Quan tài tiểu Hoàng tử, thú trấn mộ nhỏ biết phun lửa. Sau khi quân đội bị tiêu diệt, hai bảo bối này cũng bị giữ lại, chia ra đặt trên hai chiếc xe lớn, một chiếc xuống phía Nam, một chiếc lên phía Bắc. Tiểu Mộc chọn xuống phía Nam, luôn luôn bám theo thú trấn mộ nhỏ đến Thượng Hải. Còn về quan tài đi lên phía Bắc của tiểu Hoàng tử thì không rõ tung tích. Trong khoang thuyền im lặng như tờ, A Hải hạ giọng nói: “Vì vậy một tháng trước, cậu đã đi ăn trộm thú trấn mộ nhỏ kia” “Lần trộm đó suýt thành công, tiếc là bị một người thợ thủ công của nhà Âu Dương ngăn cản, có một thành ngữ gọi là gì ấy nhỉ…” Tiểu Mộc chưa từng đi học, nhưng xuất thân từ gia tộc thổ phu tử, bắt buộc phải biết chữ, đặc biệt là cần nhận biết các loại chữ cổ, nếu không sẽ không biết làm sao để mò ra cửa mộ đạo. Nhưng ra khỏi ngành trộm mộ thì hắn cũng coi như kẻ nửa mù chữ. “Thất bại trong gang tấc.” “Đúng, chính là ý này”. Tiểu Mộc nhắm mắt lại, do dự mãi rồi quyết định nói ra điều bí mật, “Nhưng điều quan trọng nhất là, cái người thợ thủ công ở “Núi Đạt Ma trên biển” đó, một kẻ hậu sinh mười sáu mười bảy tuổi, gương mặt cậu ta…” “Sao vậy?” Khuôn mặt quỷ phía đối diện lại lui về trong bóng tối. “Mặt của cậu ta… mặt của cậu ta… giống hệt tiểu Hoàng tử. Tôi đã nhìn thấy tiểu Hoàng tử nằm trong quan tài, đó là một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, nhưng nếu sống thêm vài năm nữa thì chắc chắn sẽ có ngoại hình bây giờ của người thợ thủ công đó. A Hải gật đầu, lấy từ từ trong túi bộ Âu phục ra một tấm ảnh, tấm ảnh còn có mùi thuốc hóa học, chính là vừa mới được rửa ra xong: “Đây là tấm ảnh mới chụp sáng nay, cậu có nhận ra người này không?” Bức ảnh được chụp từ trên nhìn xuống, ngắm đúng nóc nhà của phòng tuần bổ Hồng Khẩu – bên trên có bốn người đàn ông, một người trong số đó là người Tây mặc bộ đồng phục cảnh sát cao cấp, còn có một người mặc áo dài kèm áo choàng ngắn bên ngoài. Hai người còn lại đều rất trẻ, một thiếu niên già dặn mặc áo dài nam đội mũ phớt; người còn lại mặc quần áo ngắn cũ, giống như người thợ mộc hoặc thợ đá, mặc dù thân hình cao lớn nhưng nét mặt vẫn còn ngây thơ, vừa hay người này lại xoay người nhìn về hướng ống kính. Tiểu Mộc hét lớn: “Chính là cậu ta!” Trong số bốn người trên nóc nhà chỉ duy nhất khuôn mặt này nhìn thẳng vào ống kính, chụp vô cùng rõ ràng chính xác, đến cả mụn tuổi dậy thì cũng chụp ra luôn, cũng chính là bức ảnh đầu tiên của người này. “Tôi cũng nhận ra gương mặt này” Bên trong khoang thuyền khẽ lắc lư, A Hải sờ vào khuôn mặt bên phải của mình rồi rút ra một con dao găm cán ngà voi cắm vào mặt phải của thiếu niên trong bức ảnh.