Chương 51 Lửa thiêu Núi Đạt Ma
“Thích khách trốn trên tàu sao?” Tần Bắc Dương kéo cửa kính xe lên, chỉ để một khe nhìn ra ngoài, “Cậu nói đi, giờ phút này liệu có đôi mắt nào đang giám sát chúng ta không? Viễn Sơn, đừng nghi kị A U nữa. Mạng của cô ấy là do tôi cứu về. Cậu nói đi, tôi không muốn chờ!”A U lanh lẹ thông minh, lập tức nhắm mắt, bịt tai, chui vào trong góc xe, coi như không nghe nhìn thấy gì. “Dù là án diệt môn ở Tô giới Đức Thiên Tân tám năm trước, hay là án thích khách ở chùa Bích Vân núi Hương Sơn hai năm trước, hoặc vụ án tàn sát phòng tuần bổ Hồng Khẩu Tô giới Thượng Hải, đều hướng tới Tần Bắc Dương cậu đó. Bây giờ nguy cơ tứ phía, cậu phải thật cẩn thận!” Tề Viễn Sơn túm tay cậu, lòng bàn tay thanh niên trẻ tuổi nóng hừng hực trong đêm lạnh. Xe ngựa bốn bánh đi từ Tây sang Đông, đi qua hơn nửa Thượng Hải. Xe đã đến bờ Bắc sông Tô Châu của Tô giới công cộng, con đường nhỏ của khu vực Hồng Khẩu dày đặc như mạng nhện. Đột nhiên, con ngựa kéo xe hí vang, dù phu xe rút roi ra cũng không đi. Ngoài xe ngựa có một chiếc xe chở hàng lớn đi qua. Tần Bắc Dương cảm thấy nóng rực lên. Phu xe nói có một con chó lớn hung hăng chắn đường dọa ngựa sợ. Tề Viễn Sơn xuống xe, phát hiện ra đó chính là con chó trông nhà giống lưng đen thuần chủng Đức được nuôi ở “Núi Đạt Ma trên biển”. Sao nó lại chạy tới đây? Dù sao, chỉ cần qua giao lộ là tới rồi, Tần Bắc Dương trả tiền xe, dẫn A U đi về phía trước vài bước. “Núi Đạt Ma trên biển”. Nhìn kiến trúc theo chủ nghĩa chiết trung của tòa nhà ba tầng, kiên cố như lô cốt thời trung cổ, Tần Bắc Dương ngày càng cảm thấy nóng hơn. Trước tiên, cậu thuê một phòng cho A U ở quán trọ đối diện đường, để cô nghỉ sớm. Tề Viễn Sơn muốn dẫn con chó lưng đen Đức quay về. Bình thường con chó này nghe lời cậu nhất, lần này điên cuồng tấn công cậu, may là cậu cầm gậy tự vệ, vất vả lắm mới chạy vào được cửa lớn. Hai người họ cẩn thận đi vào sân, không thấy người trông cửa, Tề Viễn Sơn càng thêm nghi ngờ. Cậu cao giọng gọi hai tiếng, nhưng cả tòa nhà tĩnh mịch như nghĩa trang, không có một ngọn đèn, đen kịt như biển đêm. Viên ngọc trước ngực Tần Bắc Dương lại nóng lên. Dưới tầng tòa nhà có cửa lớn kiểu Baroque, treo tấm biển “Núi Đạt Ma trên biển” do Thịnh Tuyên Hoài đại lão phái Dương Vụ, danh thần triều Thanh cũ đề lên. Tần Bắc Dương đứng dưới ngửa cổ nhìn, cứ cảm thấy tấm biển này hình như bị lệch. Vào phòng khách tầng trệt, Tề Viễn Sơn tiện tay bật đèn. Đèn vang lên mấy tiếng è è, sáng lập lòe vài cái rồi phụt tắt. Trước mặt như đang có rất nhiều khuôn mặt bay qua, giống quỷ hồn trong địa cung. Tần Bắc Dương trợn tròn mắt, cúi người tạo tư thế té ngã, chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đánh nhau sống chết với vị khách không mời. Ánh đèn bật sáng. Kẻ địch không xuất hiện, trước mắt chỉ có một mảng đỏ lòe. Con ngươi Tần Bắc Dương như bị dao đâm rách. Nói chính xác thì trong phòng khác không có một người nào còn sống, chỉ có mười mấy xác chết nằm la liệt, máu tươi như chảy quanh dưới nền nhà, thấm ướt mũi giày của hai cậu thiếu niên. Gò má Tề Viễn Sơn giật giật, cậu nhận ra gương mặt của người gác cửa, tiếp đó là tài xế, còn có bốn vệ sĩ, hai đầu bếp, ba người làm thuê nữ, một nha hoàn, một người làm vườn, tổng cộng là mười ba người. Những gương mặt này có cái sợ hãi, có cái mơ màng, có cái tức giận, có cái thật bình tĩnh. Ít nhất có bảy người chết không nhắm mắt, đôi mắt trợn trừng nhìn trần nhà hoặc nhìn Tần Bắc Dương vừa xông vào như mắt cá chết. Đầu gối Tề Viễn Sơn run rẩy, bất giác quỳ trong vũng máu, dập đầu với mười ba người đã chết. Xác bị chia đều trên nền nhà phòng khách, hiển nhiên là không bị giết ở đây, mà là bị lôi vào sau khi chết, như thể đội ngũ chào đón chủ nhân quay về. Tần Bắc Dương quan sát kỹ từng cái xác, cổ họng tất cả những cái xác đều có một vết thương dài hai tấc. Thậm chí, cậu còn to gan thò tay vào vết thương, chạm vào khí quản bị đứt, xác nhận đều là vết thương do dao gây ra. Duy nhất chỉ có hai vệ sĩ, ngoài vết thương ở cổ, ngực cũng bị chọc thủng. Chắc cũng cố giãy dụa, nhưng chỉ sống thêm được vài giây. “Máu vẫn còn ấm!” Tần Bắc Dương phá vỡ sự yên lặng đáng chết này, cậu phát hiện ra những người này mới chết, hung thủ chưa đi xa hoặc vẫn đang ở tòa nhà này? Máu toàn thân xông lên đỉnh đầu, cậu nhanh chóng phi lên tầng hai, suýt chút nữa vấp ngã cầu thang. Tới nơi, cậu phát hiện cửa phòng bảo tàng tư nhân bị mở. Nhanh chân bước vào, ngửi thấy mùi máu. Cậu sờ công tắc điện trong phòng, đồng thời cũng sờ được một dấu đạn bị biến hình do đầu đạn đồng. Đèn vừa sáng, bảo tàng cũng biến thành đống phế tích. Tất cả tủ kính đều trống không. Trừ đôi sừng hươu trang trí ở cửa, tất cả đại đỉnh đồng đen, tượng binh sĩ Vương lăng Tây Hán, tượng gốm thị nữ và võ sĩ ba màu thời Đường, bát men Nhữ Diêu thiên thanh Bắc Tống, tranh lụa có màu Quan Âm Thủy Nguyệt của Tây Hạ, tượng Phật điêu khắc gỗ thời Liêu… Chỉ trong một đêm đều tan như mây khói, như thể từ trước tới giờ chúng chưa từng có ở đây, chỉ tồn tại trong tưởng tượng của Tần Bắc Dương. Cậu chạy tới nơi sâu nhất trong phòng, phát hiện thú trấn mộ ấu kỳ lân cũng biến mất rồi. “Cửu Sắc!” Tần Bắc Dương điên cuồng gọi tên con “chó cưng”, cậu phát hiện đằng sau tủ kính có một cái xác. Vừa nhìn thấy người đàn ông tay cầm khẩu súng lục kiểu Napoléon III, cậu hiểu rằng chủ nhân tòa nhà này cũng chết rồi. Xác Âu Dương Tư Thông vẫn đang chảy máu, cổ họng có vết thương hai tấc, khí quản lộ ra ngoài. Gò má có vết thương nhỏ, tay phải cầm một khẩu súng. Tần Bắc Dương đẩy ngón tay người chết ra, trong khẩu súng còn năm viên đại. Vậy là trước khi Âu Dương Tư Thông chết cũng cố phản kháng tạm thời. Tiếc là viên đạn bắn trượt qua người thích khách, bắn vào tường chỗ cạnh công tắc đèn. Cậu quỳ xuống, nói thầm vào tay Âu Dương Tư Thông: “Là ai đã giết ông? Ai đã cướp Cửu Sắc?” Lúc này, cậu chợt nhớ tới một người khác. “Anna!” Tần Bắc Dương điên cuồng lao ra khỏi bảo tàng tư nhân, mở phòng đàn tầng hai thấy trống rỗng như không. Tề Viễn Sơn cũng lao lên. Hai người cùng chạy lên tầng ba, đá cửa từng phòng một, kể cả gác xép trên nóc, những cũng không thấy bóng dáng Âu Dương Anna. “Anna… Cửu Sắc… Anna … Cửu Sắc…” Tên của một cô thiếu nữ và một con thú không ngừng vang vọng trong không gian đầy chết chóc. Đột nhiên, Tề Viễn Sơn cảm thấy dưới tầng nóng lên bất thường, sau đó ngọn lửa bén lên. Cả tòa nhà như chìm trong biển lửa, không thể đi xuống. Chắc chắn do hung thủ giết người phóng lửa phía dưới. Tiếp tục thì hai người sẽ bị thiêu chết. Tề Viễn Sơn mở cửa sổ, vừa đúng có một chạc cây cứng cáp của cây ngân hạnh thò vào. Họ trèo ra cửa sổ, men theo cành cây xuống. Xuống đến sân, nhìn thấy cả tòa nhà ba tầng bị ngọn lửa bao vây, gạch ngói không ngừng theo ngọn lửa rơi xuống. Tần Bắc Dương vẫn muốn xông vào đám lửa tìm Anna và Cửu Sắc của cậu, nhưng bị Tề Viễn Sơn ôm bụng kéo lại. Họ đi từng bước một ra ngoài cửa, con đường trong đêm đen đã có không ít người xúm lại. “Núi Đạt Ma trên biển” chìm trong biển lửa, phát ra tiếng như tiếng pháo ngày Tết. Toàn bộ đều là tiếng nổ của những đồ dễ cháy như gỗ, âm thanh gãy đổ của xà nhà và cột trụ. Ngọn lửa làm mặt Tần Bắc Dương đỏ lên, cháy luôn cả mấy sợi tóc. Cậu ngơ ngẩn nhìn tòa nhà nghiêng ngả, lửa cuốn lên trên tận nóc, xông thẳng lên bầu trời đen kịt, ánh trăng cũng trở bên ảm đạm. Lửa thiêu Núi Đạt Ma. “Nhìn người xây đài các, nhìn người mở tiệc đãi khách trên lầu, rồi lại nhìn lầu các ấy sụp đổ…” Sức nóng của ngọn lửa khiến Tần Bắc Dương rơi lệ, trong miệng còn lẩm nhẩm lời ca của “Đào hoa phiến” của Khổng Thượng Nhiệm. Xe chữa cháy rầm thét chạy tới, phun vòi rồng vào đống lửa. Đồng thời, tuần bổ Ấn Dộ cũng chạy tới, nhìn thấy Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn chạy ra từ đống lửa thì không nói lời nào định trói hai người họ lại. Trong chớp mắt, Tần Bắc Dương dính đầy máu khắp người chợt nhận ra một điều, mình đã trở thành kẻ tình nghi số một cho vụ án giết người phóng hỏa. Vào đúng lúc họ định giơ tay chịu trói, “Núi Đạt Ma trên biển” chìm trong biển lửa nóng bỏng như mặt trời bỗng xuất hiện một quả cầu lửa. Cửu Sắc tới rồi.