Chương 52 Cuộc chạy trốn trong đêm
Ngày 2 tháng 12 năm 1917, đêm khuya, lửa thiêu “Núi Đạt Ma”.Ai ngờ được trong đám lửa cháy mãnh liệt như lửa địa ngục lại có một chú chó lớn toàn thân bốc cháy nhảy vọt ra. Chú chó này tướng mạo cổ quái, mặc dù nó đã cháy thành một quả cầu lửa nhưng không hề ảnh hưởng đến chạy nhảy. Chiếc bờm đỏ trên lưng vẫn còn nguyên vẹn, chiếc đuôi sư tử bùng cháy cuối cùng kéo một vệt tia lửa dài vụt qua. Đôi mắt như chiếc chuông đồng, giờ đã không còn phát ra ánh màu lục như mắt sói hoang nữa mà là ánh đỏ như đèn lồng vậy. “Cửu Sắc!” Trong nháy mắt, Tần Bắc Dương cảm thấy toàn thân con thú nhỏ này tỏa ra vầng hào quang của anh hùng, tựa như sư tử hồi sinh từ Niết bàn. Nó mang theo ngọn lửa cháy mãnh liệt vọt tới cạnh Tần Bắc Dương, xô ngã tên tuần bổ Ấn Độ đang đứng ngẩn người ra. Phía bên kia, Tề Viễn Sơn cũng chống lại lệnh bắt giữ, cậu rút súng pạc-hoọc ra bắn hai phát. Mấy tên lính tuần bổ rối rít lùi về sau, trốn vào góc đường bốn phía, chuẩn bị một cuộc đấu súng. “Bắc Dương, phòng thủ ở đây chỉ có đường chết thôi!” Tề Viễn Sơn ẩn nấp dưới tường viện gào lên, “Mấy tên a tam đầu đỏ sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta phải chia ra hai đường mà tháo chạy thôi” Tần Bắc Dương không muốn chia cách với người anh em của mình, nhưng đây là lựa chọn hợp lý duy nhất, huống chi còn phải mang theo một “chú chó lớn” còn đang bốc cháy. Trước đám cháy bừng bừng, hai cậu trai trẻ mỗi người một ngả – Tần Bắc Dương dẫn theo Cửu Sắc băng qua đường, Tề Viễn Sơn lại vòng vào con ngõ nhỏ u ám phía sau lưng. Mấy tên tuần bổ Ấn Độ chia nhau truy kích, Tần Bắc Dương chọn con đường nguy hiểm, đối mặt với một đám tuần bổ người Hoa. Cửu Sắc đâm vào một cánh cửa nhỏ bên đường, một người một chó xông vào bên trong. Thì ra là quán trọ nhỏ ở phía đối diện, ngọn lửa trên người Cửu Sắc không hiểu vì sao lại tự tắt – đến một sợi lông cũng không thiếu, cũng không có bất cứ một dấu hiệu bị bỏng hoặc thiêu đốt nào, khi sờ lên tay vẫn cảm nhận được hơi ấm còn lại, quả thực khiến người ta ngạc nhiên. Tầng dưới nhà trọ không có cửa sau, Cửu Sắc dẫn đầu xông lên cầu thang, Tần Bắc Dương chỉ còn cách đi theo sau. Gần như cùng lúc, mấy tên tuần bổ Ấn Độ cũng đạp văng cửa đuổi theo lên. Tần Bắc Dương chạy lên trên ba tầng lầu, mặc dù có súng lục nhưng từ khi rời Thiệu Hưng, cậu đã tháo đạn ra, cậu đang định lắp đạn vào thì tên tuần bổ Ấn Độ đã hô to một tiếng: “Freeze!” Tần Bắc Dương biết nghĩa của câu tiếng Anh này là đứng im không được động đậy, cũng là câu cửa miệng của đám tuần bổ Ấn Độ. Tên người Sikh đầu quấn khăn đỏ này cao lớn đến mức như đội cả xà nhà, mặt đầy râu ria rậm rạp, phẫn nộ như ăn thuốc súng, xung phong xông lên đầu. Anh em của hắn chết trong cuộc đại đồ sát ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu, có người gọi điện báo cảnh sát nói thích khách lại xuất hiện lần nữa, giết người rồi phóng hỏa ở “Núi Đạt Ma trên biển”, vậy nên hắn cũng tự nhiên coi Tần Bắc Dương là tên thích khách gánh trên mình mười mấy mạng người. Chỉ cần khẽ cử động thôi, viên đạn của tên tuần bổ Ấn Độ sẽ bắn vỡ sọ cậu. Cửu Sắc trợn trừng đôi mắt thú màu lưu ly, hung ác nhìn vào đôi con ngươi màu xám của tên người Sikh. Cuộc giằng co chỉ kéo dài ba giây thì một chiếc bình hoa lớn đập xuống chiếc khăn trùm đầu đỏ của tên tuần bổ Ấn Độ. Tần Bắc Dương tránh ra theo bản năng, viên đạn bay sượt qua tai. Chiếc bình hoa vỡ thành mấy chục mảnh sứ vỡ sắc bén, đâm xuyên qua chiếc khăn trùm đầu dày cộp của tên tuần bổ Ấn Độ, cắm vào giữa đỉnh đầu và huyệt Thái Dương. Máu tươi phun ra từ cơ thể to lớn, bắn tóe vào mặt cô gái đập bình hoa. “A U!” Thoát chết trong chân tơ kẽ tóc, Tần Bắc Dương bước qua tên tuần bổ Ấn Độ còn đang co quắp, nắm chặt lấy tay cô bé mười bốn tuổi. Hai mươi phút trước, cậu vừa đưa A U đến quán trọ nhỏ này, phòng của cô bé ở trên tầng ba. Còn chưa kịp nói lời nào, mấy tên tuần bổ phía sau lại xông lên. Bọn họ tháo chạy xuống cuối hàng lang, ở đó có một cầu thang tay vịn gỗ thông thẳng lên nóc nhà, bèn trèo từ đây lên. Tần Bắc Dương, A U và Cửu Sắc chạy băng băng trên nóc nhà, giữ sự thăng bằng trên mái ngói nghiêng nghiêng. Quay đầu nhìn lại “Núi Đạt Ma trên biển” ở phía đối diện, hỏa hoạn cũng sắp được đội cứu hỏa dập tắt. Đường phố ở khu vực đó hết sức chật hẹp, mái hiên lại chìa ra một khoảng lớn, phía trên con ngõ chỉ có một vạch trời, có thể phi thân bay qua. Nửa đêm trăng sáng sao thưa, hai người một thú chạy xuyên qua vô số nóc nhà ở Thượng Hải. Đợi đến khi phòng tuần bổ phá vỡ nóc nhà để xông lên thì Tần Bắc Dương đã chạy trốn đến tận ba con phố. Cậu kéo A U ngồi xuống dưới chân ống khói trên một nóc nhà tây, Cửu Sắc tựa như có sức lực dùng mãi không hết, nếu là con chó khác hẳn đã sớm thè lưỡi ra thở hồng hộc rồi, vậy mà nó vẫn ngồi cạnh chủ nhân ngắm trăng. Ở đây có thể nhìn ra bến tàu bên cạnh sông Hoàng Phố, ở đó, các con thuyền máy và xuồng ba lá neo đậu kín mít, xa hơn nữa là hình bóng mấy tòa nhà lớn của bến Thượng Hải, Phố Đông ở bờ bên kia lại là một vùng đồng ruộng hoàn toàn yên tĩnh. A U nói, sau khi vào phòng trọ thì cô nằm bò trên cửa sổ suốt, nhìn thấy Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn xông vào “Núi Đạt Ma trên biển”, lại nghe thấy tiếng gào của Tần Bắc Dương, tiếp đó ngọn lửa lớn từ tầng dưới cháy lên trên. “Em có nhìn thấy người nào phóng hỏa không?” “Em nhìn không rõ, hình như có người trèo tường phía sau vườn chạy trốn” “Thích khách!” Tần Bắc Dương đấm một cái vào ống khói, “Đó chính là tên thích khách hành hung giết người rồi phóng hỏa!” “Anh, sau đó có rất nhiều người bao vây lại, xe cứu hỏa và lính nước ngoài cũng đến” A U không biết cái gì là a tam đầu đỏ, chỉ biết dùng lính nước ngoài để diễn tả, “Em nhìn thấy chú chó lớn này xông ra, anh và anh Tề chia nhau ra chạy trốn, mà anh lại xông vào quán trọ của em. Em rất sợ nhưng em muốn giúp anh, vậy nên đã tìm một cái bình hoa lớn, trốn trên tầng ba, đập trúng tên lính nước ngoài đó. Anh, anh bảo liệu hắn có chết không?” “Không đâu!” Cậu ôm đầu và bím tóc của A U, “Hắn chỉ bị thương thôi, nằm viện vài ngày là khỏi” “Anh, anh chỉ là đang an ủi em thôi” Đối diện với A U thông minh thanh khiết, Tần Bắc Dương cười khổ một tiếng, tên tuần bổ Ấn Độ đó chết chắc, không còn nghi ngờ gì nữa – mình lại cầm chắc một tội danh chống lại lệnh bắt giữ, giết cảnh sát. “Xin lỗi A U, anh đưa em từ Thiệu Hưng đến Thượng Hải, không ngờ lại làm liên lụy đến em” “Anh, tính mạng này là anh cho em, cho dù anh có đi đâu, em cũng sẽ đi theo” Vừa dứt lời, Cửu Sắc đã chúi đầu lại, dùng chiếc bờm đỏ như một con sư tử nhỏ dụi dụi vào nách Tần Bắc Dương. Trong đầu Tần Bắc Dương toàn là hình ảnh trận hỏa hoạn “Núi Đạt Ma trên biển”, còn có mười ba thi thể trong phòng khách ở tầng dưới. Tự nhiên, cậu lại nhớ đến cái buổi sáng thi thể nằm la liệt sau cuộc tàn sát hàng loạt ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu chỉ cách đây hai con phố. Đám thích khách đó rốt cuộc là người thế nào? Âu Dương Tư Thông đường đường là kẻ cầm đầu Thanh Bang, được mệnh danh là bá chủ bến Thượng Hải, là chủ nhân của “Núi Đạt Ma trên biển”, là ma vương giết người không chớp mắt, vậy mà lại chết ngay trong nhà mình như một con chó bị làm thịt vậy! Những món đồ cổ có giá trị liên thành mà ông tích lũy cả đời cũng bị dọn sạch. Vì sao lại chọn lúc này để ra tay? Bởi vì Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn vừa hay lại đi Thiệu Hưng, lực lượng phòng vệ “Núi Đạt Ma trên biển” khá mỏng manh, thích khách dễ dàng tấn công – cũng có lẽ chúng đã sớm thăm dò tất cả các chi tiết trong phủ, bao gồm phòng và vị trí hiện tại của mỗi người, vì vậy có thể tìm thấy người chính xác. Nếu không, chỉ cần có một người thoát khỏi đòn tấn công đầu tiên thì đã có thể hô hoán cứu mạng để cảnh báo mọi người. Ngoại trừ hai tên vệ sĩ chưa ngủ còn có thể chống đỡ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả những người khác e rằng đều bị cắt cổ khi đang trong giấc mộng. Còn về con chó chăn cừu Đức canh cửa, chắc chắn nó đã trúng một loại thuốc mê nào đó, vậy nên mới rời khỏi phủ trước rồi sau đó phát cuồng, chạy tán loạn trên phố. Vì sao Âu Dương Tư Thông lại chết trong bảo tàng tư nhân của mình? Còn bị cắt cổ sau khi bắn một phát súng từ phía sau tủ kính của thú trấn mộ nhỏ nữa, có lẽ chỉ có Cửu Sắc mới giải thích nổi. “Cửu Sắc à Cửu Sắc, vì sao khi tao mới bước vào lại không nhìn thấy mày chứ? Có phải mày dự cảm thấy nguy hiểm đang đến gần nên đã trốn trước vào một chỗ nào đó không? Vì vậy mới thoát được nanh vuốt ma quỷ của đám thích khách? Vì vậy, khi Âu Dương Tư Thông đến bảo tàng tư nhân, ông ấy vừa phát hiện mày mất tích, tên thích khách liền mò đến cửa, thừa lúc tối lửa tắt đèn giết chết ông ấy. Sau đó, bọn chúng đã dọn sạch tất cả đám bảo bối” Tần Bắc Dương thấy Cửu Sắc gật gật đầu, thực ra mỗi một câu mà loài người nói, nó đều hiểu cả. “Quả nhiên là vậy!” Cậu xoa đầu con thú nhỏ, “Khi tao và Tề Viễn Sơn xuống khỏi xe ngựa, chúng tao đã thấy một chiếc xe chở hàng đi ngang qua, chắc chắn đó là xe chở tang vật vận chuyển đồ cổ. Mà khi chúng tao xông vào “Núi Đạt Ma trên biển”, đám thích khách cũng ẩn nấp trong chỗ tối, đợi khi chúng tao lên tầng thì bọn chúng phóng hỏa dưới tầng rồi trèo tường sân sau để chạy trốn. Tao và Tề Viễn Sơn vừa hay lại ở hiện trường xảy ra vụ án, tay tao còn chạm vào khẩu súng lục của Âu Dương Tư Thông – phòng tuần bổ đã dùng dấu vân tay để phá án, vậy tao tự nhiên trở thành nghi phạm giết người, cướp bóc, phóng hỏa”