← Quay lại trang sách

Chương 56 Con thuyền Peru

Khi “Số hiệu Science” đưa Tần Bắc Dương và mọi người bay qua bầu trời sông Hoàng Phố thì cũng là lúc Tề Viễn Sơn đang trốn sâu dưới lòng đất, làm bạn với hàng nghìn hàng vạn con chuột nước. Tô giới công cộng Thượng Hải và Tô giới Pháp đương nhiên không thể so sánh được với công trình cống thoát nước lớn của Paris – Victor Hugo đã từng mô tả công trình này là “dạ dày của Leviathan” trong tác phẩm “Những người khốn khổ”, hệ thống cống thoát nước của Thượng Hải chẳng qua chỉ là dạ dày của chim sẻ thôi. Tề Viễn Sơn đang lủi thủi độc hành trong cái dạ dày chim sẻ này, khom lưng giống như người rung chuông Quasimodo (1), còn có cả con tôm hùm nhỏ Nhật Bản đang chui loạn lên trong bộ quần áoĐêm hôm trước, sau vụ án diệt môn phóng hỏa ở “Núi Đạt Ma trên biển”, Tề Viễn Sơn và Tần Bắc Dương bị buộc phải chia nhau ra chạy trốn. Cậu khó khăn lắm mới cắt đuôi được sự truy đuổi của đám tuần bổ Ấn Độ, lẩn vào giữa một đám ăn xin từ Giang Bắc chạy nạn đến, thoát được một đêm. Ngày hôm sau, khắp đường lớn ngõ nhỏ đều đầy tuần bổ, cũng phát hiện ra lệnh truy nã treo thưởng có dán ảnh mình, nghĩ đi nghĩ lại, lên trời không được, chỉ đành chui xuống đất. Tề Viễn Sơn cậy nắp cống nước ngầm, chui vào đường cống thoát nước bẩn thỉu chật hẹp. May mà cậu từng làm công binh, biết một vài nguyên lý công trình, có thể né tránh hiểm nguy, ví dụ như trúng độc khí metan vv. Sáng nay, Tề Viễn Sơn từ dưới lòng đất lần mò đến phố người Hoa Hộ Tây. Nơi đây cảnh giới không nghiêm, cậu thay một bộ quần áo rồi đến nhà tắm công cộng tắm. Đến phường xe ngựa, cậu định tìm người phu xe vào đêm xảy ra vụ án. Nhưng cậu lại phát hiện người phu xe đó đã chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết không rõ ràng. Không cần nói, việc này lại do tên thích khách đó gây ra, để hủy đi chứng cứ ngoại phạm của Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn. Đi đến đường cùng, Tề Viễn Sơn chợt nghĩ đến con thuyền đó – con thuyền ngoại quốc neo đậu ở bến Hồng Khẩu hơn hai tháng, cậu nghi ngờ con thuyền đó che giấu tên thích khách và tên trộm Tiểu Mộc. Tề Viễn Sơn lại chui xuống lòng đất lần nữa, men theo đường cống thoát nước đi xuyên qua Thượng Hải đến con ngõ nhỏ đối diện với bến tàu Hồng Khẩu. Cậu trộm một bộ quần áo của người bốc vác, công nhân vận chuyển thế này có ở khắp nơi bên bờ sông, hơn nữa đa số đều do Thanh Bang kiểm soát. Cậu vác một bao cát đi đến gần bến tàu, có con thuyền chở hàng treo cờ sọc dọc đỏ, trắng, đỏ – là quốc kì Peru, thời kì cuối nhà Thanh, có rất nhiều thuyền Peru chuyên vận chuyển người Trung Quốc đến Nam Mỹ đào phân chim, chặt mía, làm công nhân hợp đồng. Bốn bề không người, cậu leo lên cầu thang bên mạn thuyền, xoay mình lên boong. Vừa hay có hai thuyền viên mang dòng máu lai Ấn – Âu đi đến, nói toàn tiếng Tây Ban Nha. Tề Viễn Sơn trốn vào khoang thuyền, đây là con thuyền động cơ hơi nước đun than, trong khoang thuyền chất đầy than đen bẩn thỉu. Cậu men theo hành lang lần mò đi về phía trước, muốn tìm một chỗ sạch sẽ. Lên hai tầng cầu thang dường như là khu buồng của thuyền trưởng và thuyền viên cao cấp, trang hoàng bài trí đã đẹp hơn rất nhiều. Có một khoang phía ngoài đặt một cái khay trên mặt đất, trên khay toàn là bộ đồ ăn đã dùng, giống như dịch vụ đồ ăn của khách sạn vậy. Tề Viễn Sơn đã đói hai ngày, sự thèm ăn thôi thúc cậu mở cánh cửa khoang này ra. Phòng khách rộng rãi sạch sẽ như trong khách sạn lớn, một người đàn ông trẻ tuổi nằm trên chiếc giường lò xo – một người Trung Quốc chuẩn mực. Hắn còn chưa kịp hét lên đã bị Tề Viễn Sơn bịt miệng lại, khẩu pạc-hoọc chĩa vào ngực. “Đợi chút, hình như tôi nhớ mặt anh…” Tề Viễn Sơn nhìn kĩ khuôn mặt trắng bóc này, còn cả ngón tay cụt ở bàn tay trái, lập tức nhớ ra lệnh truy nã của phòng tuần bổ, “Tên trộm mộ – Tiểu Mộc?” Tiểu Mộc sững sờ vài giây, theo bản năng gật đầu rồi lại lắc đầu, nhưng đã bại lộ không thể cứu vãn được. Tề Viễn Sơn bóp cổ hắn. Trong khoang thuyền yên tĩnh, Tiểu Mộc đỏ bừng cả mặt: “Cậu là người của phòng tuần bổ hay là của Thanh Bang?” “Tôi là…” Tề Viễn Sơn không biết mình có còn được coi là người của Thanh Bang không, chỉ đành nói dối, “Tôi là người chính phủ Bắc Dương phái đến!” Tiểu Mộc che cổ họng, lùi lại vào góc chiếc giường lò xo: “Tôi chưa từng giết người” “Chỗ này của anh có đồ ăn không?” “Cái gì?” Tiểu Mộc nhìn bộ dạng quỷ đói của Tề Viễn Sơn mới hiểu ra, chỉ vào cái tủ ở góc tường. Tề Viễn Sơn mở tủ ra, nhìn thấy mấy cái bánh bao. Cậu bèn xé ra nhét luôn vào miệng, ăn ngấu nghiến, đến cả da môi cũng run rẩy. “Cậu không khát sao?” Tiểu Mộc thấy cậu sắp ăn hết rồi mới nhắc một câu, “Trên bàn có nước” “Cảm ơn!” Tề Viễn Sơn cầm bình nước lên rót vào miệng, vừa uống được hai ngụm thì đổ đầy ra đất. Thì ra dưới chân đong đưa, bến tàu ngoài cửa sổ mạn thuyền đã bắt đầu di chuyển, trên đầu vang lên hai tiếng còi hơi. Thuyền đã chạy rồi. Tiểu Mộc kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ. Thuyền đã rời bến, đi về phía hạ lưu cửa Ngô Tùng. Mùa đông, trên mặt sông Hoàng Phố bốc lên hơi nước trắng xóa, ẩn chứa vô số con hải âu trắng và xuồng ba lá dầy đặc. “Con thuyền này lúc trước đã từng chạy chưa?” Tề Viễn Sơn hỏi một câu, Tiểu Mộc lắc đầu: “Từ lúc tôi được cướp ra từ phòng tuần bổ Hồng Khẩu đưa lên thuyền đến bây giờ, nó chưa từng chạy” “Lần này là về Nam Mỹ sao?” Tiểu Mộc đương nhiên không biết, hắn càng không biết con thuyền này từ đâu đến. Tề Viễn Sơn cầm súng tiếp tục hỏi: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc anh là ai? Đám thích khách tàn sát phòng tuần bổ Hồng Khẩu là ai?” “Tôi chỉ là một tên lính quèn” “Nói láo!” Tề Viễn Sơn thật sự muốn cho hắn một cái bạt tai, “Tôi cũng từng là một tên lính quèn” Tiểu Mộc lập tức báo ra phiên hiệu của đội mình trong quân đội Bắc Dương, Tề Viễn Sơn đã nghe nói về nhánh quân này: “Bọn họ đã chết hết ở Thiểm Tây rồi” “Tôi là người duy nhất còn sống sót” Lời này khiến Tề Viễn Sơn liên tưởng đến bản thân mình: “Tôi cũng vậy – đoàn công binh quân Bắc Dương, bọn họ đều chết trên núi Thái Hành rồi” “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?” “Mười bảy” Ánh mắt Tiểu Mộc dịu xuống: “Tôi hai mươi tuổi” “Tôi biết” “Cậu không biết đâu, thực ra, chúng ta đều là cùng một loại người…” Tiểu Mộc nói rồi, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, đột nhiên hắn giơ cánh tay lên vuốt khuôn mặt Tề Viễn Sơn, “Tôi đoán không sai chứ?” Mới đầu, Tề Viễn Sơn còn chưa kịp phản ứng, ngón tay lạnh ngắt của Tiểu Mộc lướt trên gò má cậu mấy giây. Đột nhiên cậu sửng sốt, tát Tiểu Mộc một cái. “Thì ra… anh là loại người đó?” “Xin lỗi” Tiểu Mộc như người phụ nữ bị làm nhục trốn lên giường. Ngoài cửa sổ, con thuyền đã sớm chạy khỏi cửa Ngô Tùng, đi trên biển Hoa Đông sóng lớn cuộn trào. Thân thuyền bắt đầu rung lắc, Tề Viễn Sơn – con vịt cạn của phương Bắc – bắt đầu thấy say sóng, cái dạ dày chứa đầy bánh bao như muốn nôn ra. Cửa khoang mở ra. Tề Viễn Sơn vung cánh tay lên theo bản năng, bắn ra một phát đạn. Đồng thời có một vật cứng đập vào đầu cậu, dường như vô số hạt cát thấm vào trong đầu. Trời đất quay cuồng, trong ý thức của một giây sau cùng, cậu nhìn thấy Tiểu Mộc cầm một cái đèn bàn đã bị đập vỡ. Tựa như bị vứt xuống đáy biển sâu… Cậu cảm thấy như đang nằm giữa vô số xác thuyền đắm, bốn phía đầy những đầu lâu và xương vụn, toàn thân bị trói bằng đám rong biển dài như tóc phụ nữ. Lũ cá đỏ dạ theo kỳ nước lên kết thành đàn, bơi qua hốc mắt đã mục rữa của mình. Tề Viễn Sơn đã biến thành một bộ di hài, xuyên qua vùng mộ thuyền đắm. Đột nhiên, nước biển rút đi tựa như cuốn rèm, hất cát vàng lên đầy trời, gió lạnh bay nhảy, quân kỳ tung bay, trống hiệu nổi lên, thổi tan mặt trời lặn trên sông dài… Bốn bề toàn là tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, “Bắc Dương tam kiệt” Long Hổ Cẩu không thiếu một ai. Cậu bé nắm chặt dây cương của cha, ngửi mùi khói thuốc súng, nhìn thấy bộ binh giương lưỡi lê san sát, kỵ binh cưỡi ngựa phi như bay, pháo binh bánh xe lăn đều. Năm Tân Hợi, trên bàn tiệc mừng thọ của đại thần Thủ tướng Nội các Viên Thế Khải, Tề Viễn Sơn tuổi còn nhỏ mà đã có thể đọc thuộc lòng sách yếu lĩnh của bộ binh quân Bắc Dương, khiến vị anh hùng loạn thế như con cóc lấy làm kỳ lạ, đã tặng cho cậu bé một cây đoản đao Nhật ngay tại chỗ. Một tháng sau, cha cậu bị Viên Thế Khải ám sát. Năm sau đó, mẹ cậu sinh bệnh qua đời, gia cảnh khốn đốn, Tề Viễn Sơn không ngờ phải lang thang nơi đầu đường. Người em trai duy nhất không rõ tung tích. Thủ hạ cũ của cha đã thu nhận cậu, sắp xếp cậu đến đoàn công binh nhận lương bổng và lương thực của quân đội. Mười lăm tuổi, cơ thể cậu còn chưa dậy thì xong, không thể làm nổi những công việc thể lực nặng nhọc như vung xẻng đào hang nên bị phân cho đoàn trưởng làm lính cần vụ. Đoàn trưởng thích đến “kỹ viện nam”, nhìn thấy cậu thiếu niên thanh mảnh đẹp đẽ, bèn cưỡng ép lôi cậu vào trong lều vải… Tề Viễn Sơn đã thất thân như vậy đó. Sau đó, cậu không những trở thành trai bao của đoàn trưởng mà còn làm kỹ nam trong quân doanh, chuyên dành cho các sĩ quan cấp cao hưởng lạc. Lúc mới bắt đầu, cậu đau khổ đến mức không muốn sống. Về sau, cậu từ từ chấp nhận hiện thực. Có vị sĩ quan thô lỗ vô lễ, có người lại nho nhã, biết những điển cố đồng tính thời xưa, ân cần hỏi han, còn tặng chút quà bánh. Nhưng cậu căm ghét bản thân, lại càng muốn có một khẩu súng, cho dù chỉ là một khẩu súng trường Hán Dương cũng dễ ra chiến trường giết người hoặc bị giết. Mình đã chết rồi sao? Tề Viễn Sơn tự hỏi bản thân, trong mũi tràn đầy mùi than. Cậu ho mấy tiếng, hoàn hồn trở lại nhân gian. Cậu nhìn thấy cửa khoang khóa chặt, ô cửa sổ chật hẹp. Đêm đen, bầu trời mùa đông lạnh lẽo, sao trời dày đặc. Cậu sờ lên vết thương và bọc mủ trên đỉnh đầu, máu tươi đã sớm khô lại. Cậu nhớ lại rồi, cậu đã lẻn vào con thuyền Peru này, phát hiện tên trộm Tiểu Mộc đã bị đám thích khách cướp đi. Cậu còn chưa kịp nhìn rõ mặt tên thích khách thì đã bị Tiểu Mộc dùng đèn bàn đánh ngất. Đây là xó xỉnh nào trên Thái Bình Dương? Sắp đến Peru rồi sao? Phải đi đào phân chim rồi sao? ______________ Chú thích: (1) Nhân vật thằng gù trong câu chuyện “Thằng gù ở nhà thờ Đức Bà”