← Quay lại trang sách

Chương 55 Chạy ra biển dữ

Dân quốc năm thứ sáu, ngày 4 tháng 12 năm 1917, trước 12 giờ trưaTất cả mọi người đều chưa kịp hiểu, chỉ có Tần Bắc Dương quỳ xuống dập đầu, “Thám trưởng Diệp, chú đã cứu mạng cháu lần thứ tư” Diệp Khắc Nan bấm tay tính, từ vụ án diệt môn ở Tô giới Đức tại Thiên Tân tám năm trước đến vụ ám sát ở Bích Vân Tự trên Hương Sơn hai năm trước, lại đến lần trong nhà giam Bắc Kinh khi Trương Huân khôi phục ngai vàng mùa hè năm nay, lần này chính là lần thứ tư! “Nếu chú đưa cháu đến phòng tuần bổ hoặc cầu Đề Lam, cháu tuyệt đối không thể sống sót mà ra ngoài, có lẽ ngay đêm nay sẽ chết thảm trong song sắt – vậy ba lần trước chú cứu cháu đều vô ích sao?” “Bắc Dương hổ thẹn, ơn cứu mạng không có gì báo đáp được” Tần Bắc Dương lại dập đầu một lần nữa, “Thám trưởng Diệp, có một chuyện cháu phải nói với chú, có lẽ có ích trong việc phá án – hai ngày trước khi vụ án diệt môn ở “Núi Đạt Ma trên biển” xảy ra, có một người Nhật Bản tên là Haneda Taiki đến nhà thăm hỏi, muốn xin mua thú trấn mộ ấu kỳ lân với giá cao, đó chính là báu vật mà tên trộm mộ Tiểu Mộc – cái tên được cướp đi trong vụ tàn sát liên hoàn ở phòng tuần bổ Hồng Khẩu – đích thân đào ra từ ngôi mộ lớn triều Đường” “Chuyện này chú đã điều tra, nhà Âu Dương có ghi chép tất cả người ra vào. Haneda Taiki là Chủ tịch công ty cổ phần tàu thủy Haneda, người này đã ngồi thuyền về Nhật Bản ngay trong buổi chiều cùng ngày xảy ra vụ án, không có thời gian gây án” “Có thể hắn không tự mình ra tay, nhưng nếu hắn đứng ở phía sau chỉ đạo thì sao? Nếu đám thích khách đó có liên quan đến hắn ta thì sao?” “Công bộ cục Tô giới công cộng đã gửi yêu cầu điều tra thông qua lãnh sự quán Nhật Bản” Diệp Khắc Nan nhìn đồng hồ quả quýt nói, “Thời gian của cháu không còn nhiều! Chú vẫn còn một thỉnh cầu nữa, cháu có thể đưa chú cùng lên khí cầu không?” Tần Bắc Dương và Tiền Khoa đều kinh ngạc, “Thám trưởng Diệp, chú cũng muốn đi núi Đạt Ma sao?” “Đúng, nguyên nhân chú sẽ nói với cháu sau” Diệp Khắc Nan nhìn túi khí khổng lồ của khí cầu, “Cộng thêm hành khách là chú đây chắc không quá chật chứ? Tranh thủ trước khi phòng tuần bổ đến lục soát” Vậy là Tần Bắc Dương, A U, Diệp Khắc Nan, cộng thêm Cửu Sắc đã hóa thành chú chó lớn, tất cả đều trèo vào buồng treo của khí cầu. Kỹ sư Mỹ ra lệnh một tiếng, mấy chục người công nhân buông dây thừng ra. Thân khí cầu đầy khí hydro từ từ bay lên bên bờ sông Tô Châu, mang theo ký hiệu đồng tiền hình thiên viên địa phương, dần vượt qua ống khói cao nhất của công xưởng, cưỡi mây lướt gió trong làn khói đen. Tần Bắc Dương nhìn xuyên qua tấm kính của buồng treo xuống dưới, Tiền Khoa vẫy tay lên không trung chúc phúc, nhưng rất nhanh đã không còn phân biệt được ai với ai nữa. Khí cầu mở cánh quạt, điều chỉnh về hướng chính Đông hơi chếch sang phía Nam một chút. Lướt qua vô số mái nhà bên trên thành phố lớn nhất Viễn Đông, gần như men theo bầu trời bên trên sông Tô Châu mà xuôi dòng xuống, đến trên bến Thượng Hải và sông Hoàng Phố. Vô số người ngẩng đầu lên nhìn chiếc khí cầu này, tuần bổ Ấn Độ và những người Anh đang ăn trưa, còn có cả đám người ăn xin và khuân vác trên bến tàu, tất cả đều trở thành khán giả của “Số hiệu Science”. Tần Bắc Dương nhận ra bến tàu Hồng Khẩu, trên boong của một chiếc thuyền không rõ treo cờ của quốc gia nào, rất nhiều thủy thủ ngoại quốc nhào ra xem náo nhiệt. A U cũng nằm bò bên cạnh cậu, sông Hoàng Phố cuồn cuộn ngất trời giống như một dòng suối nhỏ, Cửu Sắc cũng sán cái “đầu chó” lại ngắm phong cảnh. Khí cầu bay vào vùng trời phía trên vùng đất trống của Phố Đông, rất nhanh đã đến điểm hội tụ của Trường Giang với biển Hoa Đông. Vạn dặm Trường Giang đem theo bùn cát vàng nâu đục ngầu, biển Hoa Đông thì lại là một màu xanh xám mênh mông, hai loại màu sắc va chạm rồi dung hợp vào nhau ở đỉnh điểm của vùng châu thổ Trường Giang, từ trên cao nhìn xuống phân biệt rất rõ ràng. Kỹ sư Mỹ vừa xem hải đồ vừa điều chỉnh hướng bay. Nhờ trời, hôm nay gió Tây áp đảo gió Đông, vừa vặn cưỡi gió vạn dặm. Cuối cùng “Số hiệu Science” đã chạy ra biển dữ. Tần Bắc Dương quay đầu lại một lần nữa, đại lục Trung Quốc đã trở nên xa xôi nhỏ bé, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt đường ven biển Nam Bắc hình cánh cung, mà cậu đang ở chính trên vị trí mũi tên của chiếc cung này. Trên chuyến tàu hỏa từ Hàng Châu về Thượng Hải hôm trước, Tần Bắc Dương trò chuyện với Tiền Khoa mới biết, sau chiến tranh Giáp Ngọ, Hoa kiều Tạ Toản Thái – người được sinh ra ở Sidney – đã tự thiết kế chế tạo ra khí cầu “Số hiệu Trung Quốc”, bên trên treo cờ Hoàng Long của Đại Thanh, khí cầu bay thử thành công, Trung Quốc trở thành một trong những quốc gia có khí cầu sớm nhất. Tạ Toản Thái đã tặng bản kế hoạch thiết kế cho chính phủ nhà Thanh, hy vọng khí cầu được chế tạo hàng loạt theo quy mô lớn, thành lập đội không quân đầu tiên của Trung Quốc, chỉ tiếc là triều đình nhà Thanh không có chút phản hồi nào. Bức “Thời cục đồ” nổi danh sau này chính là bút tích của Tạ Toản Thái, nó thể hiện Trung Quốc bị gấu Nga, chó Bulldog Anh, ếch xanh Pháp, chim ưng Mỹ, mặt trời Nhật, xúc xích Đức chia cắt. “Thám trưởng Diệp! Nếu trong tương lai trên bầu trời của Trung Quốc đầy những chiếc khí cầu thế này, năm mươi chiếc, năm trăm chiếc, thậm chí năm nghìn chiếc. Nếu khí cầu trên trời cũng nhiều như lạc đà dưới đất, vậy thì lo gì Trung Quốc không giàu mạnh, không vùng lên” “Đúng là một giấc mộng hoàng lương!” “Science là một viên thần dược! Chí ít nó khiến chúng ta còn được mơ mộng” Cuộc nói chuyện trên khí cầu này khiến Diệp Khắc Nan nhớ lại tám năm trước, khi anh vừa đến Thiên Tân tìm Tần Bắc Dương, anh đã đứng ngoài trường học Đức để lén quan sát cậu bé chín tuổi này, khi ấy, anh cảm thấy nếu cậu bé trưởng thành chắc chắn sẽ làm được những việc lớn mà người khác không làm được. “Bắc Dương, chú chó lớn này khiến chú nhớ đến thứ gì đó” Diệp Khắc Nan ngồi xổm xuống nhìn vào mắt của Cửu Sắc, nó lùi lại mấy bước nấp sau lưng Tần Bắc Dương. “Cái gì ạ?” “Nhìn thấy nó, chú tựa như trở về địa cung Tây Lăng, cái ngày mà chú đem cháu đến bên cha cháu” “Nếu cháu nói với chú, nó chính là thú trấn mộ ấu kỳ lân, chú có tin không?” “Thú trấn mộ là vật sống sao?” Diệp Khắc Nan chỉ cần nhìn thế là đã đủ, “Nó đã sống hơn một nghìn năm trong địa cung ngôi mộ lớn triều Đường ư?” “Vâng, nó có những hình dạng khác nhau, bộ dạng bây giờ thì chưa có mấy người được thấy” Nhìn cảnh sắc trên biển ngày càng trở nên đơn điệu, Diệp Khắc Nan phủi tay áo của chiếc áo dài, bỏ chiếc mũ phớt xuống nói: “Chú cho cháu xem cái này” Anh lấy một chiếc túi da tinh xảo từ bên hông ra, cởi dây thừng, lấy ra một con dao găm. Tần Bắc Dương nhìn chằm chằm, con dao găm có vỏ bao da đơn giản, chuôi dao bằng ngà voi trắng như tuyết, khảm trai hình sao chổi đâm vào mặt trăng. “Chính là nó! Hung khí tám năm trước!” “Đúng, vỏ bao da là chú thêm cho nó” Diệp Khắc Nan cẩn thận rút con dao ra, ánh sáng sắc bén lóe lên, Cửu Sắc cũng trợn trừng hai mắt. Đây là vật chứng quan trọng của một vụ án diệt môn, tám năm nay nó chưa từng được rửa sạch, đến giờ vẫn còn lưu lại vết máu sậm màu – đây là máu của mẹ nuôi Tần Bắc Dương, nhìn thấy nó, nước mắt của Tần Bắc Dương chỉ chực rơi xuống. “Sao chổi đâm vào mặt trăng…” Cậu nhìn hình trang trí trên chuôi dao ngà voi khảm trai, đầu óc quay cuồng, đột nhiên nhớ đến một đoạn cổ văn, “Chuyên Chư hành thích Vương Liêu, sao chổi đâm mặt trăng!” “Nhiếp Chính hành thích Hàn Khôi, cầu vồng trắng vắt ngang qua trời; Yêu Ly hành thích Khánh Kỵ, chim ưng tấn công vào cung điện” Thảo luận chuyện này trên không trung khiến cho người ta trở nên kích động. Diệp Khắc Nan cũng được học hành đôi chút, lập tức tiếp nối câu nói nổi tiếng nghìn đời nay của Đường thư trong “Sách Chiến quốc”. “Ba người này đều là người có tài trong đám thường dân áo vải, sự phẫn nộ trong lòng chưa phát ra, ông trời đã giáng xuống điềm báo lành dữ, ba người này cộng thêm thần là bốn. Người tài bị ép buộc ắt sẽ nổi giận, vậy hãy để thi thể hai người ngã xuống, máu chảy ra năm bước, bách tính thiên hạ vì vậy mà mặc tang phục, tình hình hôm nay chính là như vậy” Tám năm trước, Tần Bắc Dương bị giam trong địa cung một năm, bầu bạn với cậu trong quãng thời gian dưới lòng đất, ngoại trừ bấc đèn ra thì là vô số sách cổ, “Chuyên Chư, Nhiếp Chính, Yêu Li – ba người này đều là thích khách nổi tiếng thời Xuân Thu chiến quốc, cũng chính là cái gọi là kẻ sĩ” “Kẻ sĩ áo vải thì cũng là kẻ sĩ mà thôi, hoặc có thể nói là kẻ sĩ thuần túy trong sạch hơn” Diệp Khắc Nan nhét con dao găm vào lại vỏ bao và túi da: “Có lúc, ranh giới giữa thích khách và kẻ sĩ cũng rất mong manh mơ hồ” “Tám năm trước, hai tên thích khách một già một trẻ giết chết cha mẹ nuôi của cháu, hai tên thích khách gây ra vụ tàn sát liên hoàn tại phòng tuần bổ Hồng Khẩu, giết chết mười bốn người ở “Núi Đạt Ma trên biển”, lại còn tên khốn vu oan cho cháu nữa, chúng đều là thích khách cả, lẽ nào tại trên người cháu có cất giữ bí mật nào đó chăng?” Trên bầu trời cao hàng vạn thước, Tần Bắc Dương ủ rũ cúi đầu vuốt chiếc bờm đỏ của Cửu Sắc. “Vì vậy, chú tuyệt đối không thể để cháu rơi vào tay của Thanh Bang hoặc phòng tuần bổ, càng không thể để cháu chết một cách không rõ ràng! Một khi cháu chết, tất cả các manh mối sẽ đứt đoạn, chỉ e những vụ án kia đều sẽ trở thành những vụ án không giải quyết được” “Nói vậy chỉ cần cháu còn sống, thiên hạ sẽ còn có mưa máu? Đám thích khách và con dao của chúng vẫn sẽ tấn công bốn phía, máu chảy nghìn dặm?” “Rất tiếc, đây là sự thực, nhưng cháu bắt buộc phải sống tiếp” “Được! Lần này cháu biến thành sao chổi rồi! Đến đâu cũng sẽ có người chết, xảy ra tai vạ? Sao chổi chính là sao chổi, cháu chính là sao chổi đâm vào mặt trăng!” “Ngôi sao chổi là cháu sắp lên núi Đạt Ma rồi, không biết liệu có mang đến tai họa cho hòn đảo đó không” Tần Bắc Dương nhìn về biển trời mênh mông phía chính Đông: “Thám trưởng Diệp, sao chú lại muốn đến núi Đạt Ma? Bây giờ chú trả lời được chưa?” “Được, Bộ trưởng Nội vụ Chính phủ Bắc Dương phái chú đến Thượng Hải, ngoài mặt là hỗ trợ phòng tuần bổ Tô giới công cộng phá án, thực chất là muốn điều tra vụ cướp biển ở núi Đạt Ma” Diệp Khắc Nan nhìn xuống mặt biển gợn sóng lăn tăn, anh vẫn còn có chút sợ độ cao, đỡ trán nói: “Sau biến loạn Canh Tý, biển Hoa Đông cũng không hề yên ổn, ở đây đã xảy ra rất nhiều tai nạn đắm thuyền – mỗi lần có đắm thuyền đều sẽ có cướp biển đến cướp bóc, vô số người đã chôn thân dưới đáy biển. Tương truyền, đám cướp biển lấy được rất nhiều vàng bạc châu báu, giấu ở trên một hòn đảo biệt lập nào đó trên biển Hoa Đông, có khả năng nhất chính là núi Đạt Ma nằm ở điểm trung gian của đường biển giữa Trung Quốc và Nhật Bản” “Khoản bồi thường năm Canh Tý?” Tần Bắc Dương nhớ lại hiện trường vụ tàn sát hàng loạt tại phòng tuần bổ Hồng Khẩu, cái ngày bị máu tươi nhuộm đỏ ấy, “Mười năm trước, ngày 2 tháng 9 năm 1907, một triệu lượng bạc trắng biến mất trên biển Hoa Đông! Cháu nghĩ, vụ án diệt môn ở “Núi Đạt Ma trên biển”, mục tiêu không phải là cháu, mà là…” Kỹ sư Mỹ chỉ về hướng biển cả phía trước hô to: “We are arriving in Bodhidharma Island” Đã đến núi Đạt Ma!