Chương 58 Núi Đạt Ma
Thời cổ, muốn thấy một người, bạn phải lưng đeo tay nải chân khởi hành. Cho dù là đi bộ vài ngày, trèo vài ngọn núi, vượt mấy con sông, đến trước mặt chàng/nàng nói vài câu ngắn ngủi, cùng nhau nằm xuống ruộng lúa, ngẩng mặt ngắm sao trời. Sau đó cầm tay tạm biệt, lại vượt vài con sông, trèo vài ngọn núi, đi mất vài ngày. Cởi hành lý xuống, nằm xuống ruộng lúa một mình, ngẩng mặt ngắm sao. Mơ mộng, thơ thẩn nhớ đến chàng/nàng, đến tận khi chếtNúi Đạt Ma. Biển Hoa Đông, hoàng hôn, tịch dương tựa như món đồ đồng vừa đúc, men theo đường biển chiếu vào bụng hình thoi của khinh khí cầu tên “Science”, nhuộm những đồng tiền hình thiên viên địa phương thành tiền vàng. Khí cầu lơ lửng trên không trung sườn núi hòn đảo, Tần Bắc Dương dẫn đầu chui ra khoang, leo xuống thang dây. Lúc cậu nhảy xuống mặt đất, quan sát mặt biển với những tảng đá kỳ dị lởm chởm, bỗng nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh phương Tây. Cô cầm vạt váy chạy vội, chiếc mũ rộng bị gió lớn thổi tung, như chấm nhỏ màu vàng bay về phía mặt trời lặn, mái tóc xoăn đen tung bay, tựa đóa hoa hồng rung rinh trước gió. Tối tăm lạnh lẽo gió mưa, ó o gà gáy tiếng vừa vọng sang. Khi em đã gặp được chàng, rằng lòng sao chẳng nhẹ nhàng yên vui? (1) “Anna!” Tần Bắc Dương dợm ôm cô, song chợt lùi về sau nửa bước, thiên ngôn vạn ngữ không biết bắt đầu từ đâu? Bấy giờ cậu mới nhớ ra mình vội đến báo tang cho cô. Âu Dương Anna đấm vào ngực cậu, lảm nhảm hồi lâu, mắt long lanh nước, cuối cùng hỏi một câu: “Tần Bắc Dương! Cha tôi sai anh tới đón tôi sao?” “Cha cô…” Còn chưa dứt lời, một người đàn ông khác lại leo xuống thang dây khoang thuyền, là Diệp Khắc Nan mặc trường sam cầm mũ phớt. A U theo sát xuống, Diệp Khắc Nan nâng cô bé đứng vững dưới đất. Tần Bắc Dương không dám trả lời vấn đề của Anna, nhìn khí cầu treo lơ lửng, “Cửu Sắc đâu rồi?” Trong khoang thuyền lộ ra đầu ấu thú, tiếp đó là hơn nửa người nó. A U kêu to, “Đừng nhảy!” Mặt biển phản xạ nắng chiều, chiếu lên Cửu Sắc rực rỡ, ai nấy đều chói mắt. Chỉ mình Tần Bắc Dương thấy rõ một con thú lượn giữa không trung và biển rộng, vẽ ra vòng cung như cầu vồng. Cửu Sắc rơi xuống đất, lăn lộn như chó con, lắc đầu vẫy đuôi, rõ ràng không hề hấn gì. Âu Dương Anna giành ôm Cửu Sắc trước Tần Bắc Dương, hôn lông bờm màu đỏ, cả hai như bạn cũ xa cách gặp lại. Mà trên đầu họ, kỹ sư người Mỹ nghiêng người vẫy tay tạm biệt. Khí cầu không thể dừng lại trên đảo, phải trở lại Thượng Hải theo đường cũ. Đồng tiền hoa văn thiên viên địa phương bay lên trời, cánh quạt lần nữa quay, bay về phương hướng mặt trời lặn. Tần Bắc Dương vuốt ve Cửu Sắc, đưa mắt nhìn “Science” chìm vào đường tà dương như máu. “Bọn họ đều là bạn anh sao?” Anna khéo léo chào hỏi Diệp Khắc Nan và A U. Tần Bắc Dương giới thiệu Diệp Khắc Nan trước, trinh thám nổi danh kinh thành, các cô các bà bắt gặp đều ngưỡng mộ quỳ rạp xuống đất. A U bẽn lẽn đáp lại, còn định co vào sau lưng người khác thì đã bị Anna cầm tay, “Thật là một cô bé xinh xắn!” Trời tối, Âu Dương Anna đưa bọn họ lên núi, tới ngôi nhà đá dưới ngọn hải đăng. Tuy là tiểu thư của “Núi Đạt Ma trên biển”, nhưng dù sao sinh ra ở hòn đảo, Anna vẫn biết nhóm lửa nấu cơm, A U cũng đến hỗ trợ, hai cô gái cùng nhau làm một bữa tối trên biển. Hơn nửa ngày trên khí cầu, Tần Bắc Dương đói đến bụng kêu ầm ĩ, cậu ăn rất nhiều cua, rong biển, bạch tuộc và rau dại, đều là những thứ chưa từng ăn trước kia. Ngay cả trinh thám lừng danh kinh thành Diệp Khắc Nan cũng liên tục khen ngợi hải sản ngon lành. Cơm no rượu say, Âu Dương Anna lại thắc mắc: “Cha tôi có khỏe không? Hôm ông ấy bảo tôi về đảo, tôi cảm thấy rất lo lắng.” Tần Bắc Dương vẫn ấp úng, Diệp Khắc Nan thẳng thắn tiết lộ chân tướng: “Tiểu thư Anna, tiên sinh Âu Dương đã không còn trên đời nữa.” Bất ngờ là, Âu Dương Anna chỉ yên lặng giây lát, mắt ngập lệ nhưng chưa từng rơi xuống, chỉ cô bình tĩnh trả lời, “Tôi đoán đúng rồi! Ông ấy đã dự cảm sẽ xảy ra chuyện lớn, chỉ không biết bao giờ sẽ diễn ra. Ông ấy đưa tôi đến hòn đảo đơn côi này để tôi tránh khỏi tai họa. Cha tôi đã nói, đàn ông có thể chết, nhưng không thể trốn. Ông ấy tình nguyện ở lại nhà, đợi bọn họ đến. Mà ông ấy biết rõ con gái Anna chỉ cần còn sống trên đời này, chắc chắn sẽ báo thù cho ông ấy.” Diệp Khắc Nan tán thán, “Âu Dương Tư Thông có con gái như cô, dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt!” “Anna, bây giờ tôi và Tề Viễn Sơn biến thành nghi phạm giết cha cô, cả Thượng Hải đều dán đầy ảnh truy nã của tôi,” Tần Bắc Dương dứt khoát nói thẳng, để cô ấy tự quyết định, “Nhưng A U có thể chứng minh cho tôi…” “Không cần giải thích!” Cô chặn miệng Tần Bắc Dương, “Nếu anh có tội thì sẽ không đến đây với Diệp Khắc Nan.” “Lần này Tần Bắc Dương lên đảo, một là báo tang cho cô, hai là tránh né lệnh truy nã ở Thượng Hải, ba là muốn nhờ cô lấy lại trong sạch cho cậu ấy.” Diệp Khắc Nan nói hộ Tần Bắc Dương. “Tôi là trinh thám Kinh thành, không có quyền quản lý tư pháp ở Tô giới Thượng Hải. Nhưng hòn đảo này là lãnh thổ mà Trung Hoa Dân quốc trực tiếp quản lý, tôi nhận lệnh từ Bộ trưởng Nội vụ điều tra bắt trộm, có thể tìm hiểu vụ án của Âu Dương Tư Thông.” “Tối nay, nếu mọi người không chê, xin mời ở lại nơi này.” Âu Dương Anna quay lại nói với A U, “Em gái, em ngủ với chị đi.” Đương nhiên Tần Bắc Dương và Diệp Khắc Nan ngủ cùng phòng, Cửu Sắc cuộn mình ngủ dưới chân cậu. Nhà cũ họ Âu Dương lâu năm không được sửa sang, ngoại trừ phòng ngủ của Anna, nơi khác đều rách nát tả tơi, gió lùa bốn phía. Hai người đàn ông một con thú chen nhau nằm trong màn, ngủ chung. Tần Bắc Dương là người phương Bắc, từng ở dưới địa cung Hoàng lăng, cũng trải nghiệm bão tuyết trên núi Thái Hành, đêm nay ở trên hòn đảo đơn độc giữa biển Hoa Đông, lại bị đông lạnh đến nước mũi rơi liên tục. Cái lạnh miền Nam khẽ khàng nhưng thấu da thấu thịt, tựa như đao cắt kim châm, khiến người ta không thể lẩn trốn. Không có chậu than, càng không có giường sưởi, chỉ có thể dựa vào nhiệt độ cơ thể xua tan rét lạnh. Diệp Khắc Nan cũng lạnh run rẩy, may mà Cửu Sắc phát sáng sưởi ấm, khiến trinh thám lừng danh kinh thành cũng lấy bất ngờ. Lần đầu tiên ngủ cùng thú trấn mộ, Tần Bắc Dương cảm giác như trở lại địa cung, biến thành Đế vương trong quan tài, bất giác bật cười. Lại nhớ tới nửa năm trước, trong lăng mộ Viên Thế Khải ở núi Thái Hành, cậu nuôi dưỡng con sói con, cuối cùng nó mất mạng dưới lưỡi lê quân bím tóc. Lần này, cậu thề sẽ không rời khỏi đồng đội, bất kể là sói con hay là thú trấn mộ nhỏ. Không ngủ được, Tần Bắc Dương lặng lẽ xuống giường, Cửu Sắc tức khắc ngẩng đầu. Cậu đặt tay lên môi, để nó ở lại trên giường, sợ không có độ ấm của nó, Diệp Khắc Nan sẽ bị chết cóng. Ra khỏi nhà đá, giữa đêm lên đỉnh núi. Cậu đi một vòng quanh hải đăng, phát hiện có cửa nhỏ, bèn bước lên cầu thang xoắn ốc lên tầng trên cùng. Đỉnh ngọn hải đăng, “giá gì lên mút đỉnh chơi”(2), ánh sáng mạnh tới suýt chọc mù mắt, dòng điện phát ra tiếng ong ong, lấn át cả cuồng phong trên đỉnh núi. Có người hét lên một tiếng, đũng quần Tần Bắc Dương ăn một cú đá. Đau! Hóa ra Âu Dương Anna trốn sau ngọn hải đăng. Sợ bóng sợ gió, đến khi ánh đèn xoay đến mới phát hiện là Tần Bắc Dương. “Xin lỗi, tôi nhớ tới cha, trằn trọc khó ngủ, bèn lên ngắm sao trời.” Dưới chân Âu Dương Anna có một đống tro, thì ra cô đang hóa vàng cho ông, “Ừm, tôi theo đạo Thiên Chúa, đáng lẽ không nên làm thế này. Nhưng cha tôi không phải, theo tập quán của ông ấy vậy.” “Chờ tôi lấy lại trong sạch, tôi sẽ tìm long mạch cho cha cô, tự tay làm ngôi mộ khí phái!” Tần Bắc Dương vừa nhắc lại nghề cũ, vừa che phần thân dưới đau đớn. Anna yên lặng đứng sang mặt bên ngọn đèn hải đăng, tránh luồng sáng chói lóa. Thấu kính Fresnel (3) có thể chiếu đến 20 dặm biển, xoay tròn bốn phương tám hướng, cảnh báo tàu thủy tránh đá ngầm xung quanh hòn đảo này. Tần Bắc Dương cởi áo khoác, khoác lên lưng cô. Biển rộng đen ngòm, mịt mờ hư không, đại lục Trung Quốc, quần đảo Nhật Bản và cả bán đảo Triều Tiên xa xa tựa như đều trong tầm mắt. Anna khẽ khàng: “Kỹ sư xây dựng ngọn hải đăng này là người Đức, cũng là người yêu thích thiên văn, ông ta bất ngờ phát hiện núi Đạt Ma là điểm quan sát sao băng rất tốt.” “Người Đức?” Tần Bắc Dương nhớ tới bản thân vẫn nhớ tiếng Đức, lại dõi về phía bầu trời sao: “Ngoài sao băng, tôi còn muốn nhìn thấy sao chổi quét trăng.” Hòn đảo lẻ loi giữa biển Hoa Đông dường như trở lại 1500 năm trước, thời điểm sư tổ Đạt Ma đổ bộ. Ánh đèn hải đăng quét qua trời sao rực rỡ trên Bắc bán cầu, bồng bềnh giữa ngân hà. “Đẹp quá! Nếu bây giờ tôi nhảy xuống, liệu có phải sẽ giải thoát tất cả phiền muộn đời này?” Đứng quay lưng về nguồn sáng, không thấy rõ ánh mắt đôi bên, Tần Bắc Dương thản nhiên nói: “Không, cô sẽ mang phiền muộn sang kiếp sau.” “Anh nói xem vì sao tổ tiên của tôi lại xây nhà trên đỉnh núi, xa rời quần chúng, nhiều bất tiện thế này! Bởi vì bọn họ bị dân đảo kỳ thị, bị ép chuyển đến nơi đây, dường như làm vậy là có thể cách xa nhân gian một chút, lại gần trời sao một chút.” “Lại gần trời sao một chút!” Tần Bắc Dương tỏa hơi thở nồng đượm sau lưng, nóng ấm cả gáy cô. Anna vừa quay lại, đôi mắt màu lưu ly rạng rõ chớp nháy trong đêm tối, như ngôi sao trên trời: “Đúng rồi, anh thuộc chòm sao gì?” “Tôi không biết, tôi sinh ngày 2 tháng 10 năm Canh Tý, ngày dương lịch là 23 tháng 11, vào tiết Tiểu Tuyết.” “Vậy anh thuộc chòm Xạ Thủ! Hay còn gọi là chòm Nhân Mã, cung thứ 9 trong 12 cung Hoàng đạo. Nhưng 23/11 là ngày giao thoa giữa chòm Xạ Thủ và chòm Thiên Hạt (Bọ Cạp), anh đồng thời mang đặc điểm của hai chòm sao này – chòm Thiên Hạt trầm lắng, nghiêm túc, thần bí, ngoài lạnh trong nóng; chòm Xạ Thủ trời sinh khát khao mạo hiểm, đam mê tự do. Người sinh ở chòm sao này xem thường đạo Trung Dung, hoặc cao quý vô ngần, hoặc nghèo rớt mồng tơi.” “Hay đấy, bây giờ tôi đang nghèo rớt mồng tơi đây! Còn mạo hiểm và tự do… Tôi sinh ra trên quan tài cổ mộ triều Đường, vừa lọt lòng đã không có mẹ, chín tuổi mất cha mẹ nuôi, bị đưa đến địa cung Hoàng lăng nhà Thanh, thế này có tính là mạo hiểm không?” “Cả đời anh nhất định lang bạt, sống trong nguy hiểm!” Ở trường dòng trong Tô giới Pháp Thượng Hải, Anna là bà đồng, rất nhiều bạn học tìm đến nhờ cô xem số mệnh, cô nhìn ánh mắt Tần Bắc Dương: “Người thuộc Thiên Hạt giao Bọ Cạp biết quan tâm cả thế giới, ngực ôm vạn vật, càng giống nhà cách mạng! Hơn nữa, anh sẽ rất có duyên với phụ nữ, đời này sẽ có nhiều người mến mộ! Tôi không thích!” “Thế ư? Cô nói dường như không phải tôi ấy, ôi chao, chòm sao của người phương Tây chẳng đúng tí nào.” Anna ấn vào mũi cậu: “Bởi vì tôi và anh đều thuộc một chòm sao, tôi cũng giao giữa hai chòm Thiên Hạt và Xạ Thủ, cho nên tôi nói chuẩn nhất! Phải rồi, anh muốn biết quá khứ của họ Âu Dương không?” “Tôi tò mò lắm!” “Họ Âu Dương vốn là người Quảng Đông, cụ cố của tôi đi theo Thiên Vương Hồng Tú Toàn tham gia phong trào Thái Bình Thiên Quốc. Thiên Kinh thất thủ, ông nội tôi vẫn còn là thiếu niên, bị triều đình nhà Thanh lưu đày lên đảo này.” “Hóa ra cô là hậu nhân của trung lương Thái Bình Thiên Quốc.” “Còn gọi là sâu mọt hại dân hại nước ấy chứ! Cha tôi là đời thứ hai của gia tộc Âu Dương ở núi Đạt Ma, ông ấy có chị gái song sinh tên Âu Dương Tư Phàm, bị gọi là ma nữ, kể ra thì rất dài… Thời trẻ, cha tôi ra biển đến Nam Dương, quen biết mẹ tôi ở đảo Java, bà là con lai tộc Kasultanan vùng Yogyakarta (thuộc đảo Java – Indonesia ngày nay). “Thảo nào ngoại hình của cô khác người Hán thông thường, bởi vì cô mang huyết thống dị tộc Nam Dương.” “Mọi người đều nói mắt tôi quái dị, không giống người nước ngoài, cũng không giống người Trung Quốc, ai có thể nghĩ đến là Nam Dương? Tôi sinh ra trên núi Đạt Ma. Những năm đó, cha tôi hàng ngày chờ trên vách núi, cứ thấy có tàu thuyền va phải đá ngầm là đi thuyền ra cướp. Không phân biệt người Hán hay người nước ngoài, luôn giết hết người còn sống, cướp vàng bạc tiền của. Ông ấy thường đến Thượng Hải tiêu thụ tang vật, vì vậy gia nhập Thanh Bang. Những năm Dân quốc, mẹ tôi chết bệnh trên đảo. Tôi được cha đưa đến Thượng Hải, học ở trường dòng. Ngày ngày nghe thầy giáo giảng “Kinh Thánh”, tôi còn tiếp nhận lễ rửa tội. Mặc dù cha tôi vẫn theo dị giáo, cũng không phản đối, ông ấy nói làm thế càng dễ giao thiệp với người nước ngoài. Ông ấy xây “Núi Đạt Ma trên biển” ở Hồng Khẩu chính là để kỷ niệm quê hương của gia tộc Âu Dương, nhắc nhở bản thân không được quên cội nguồn” “Hóa ra cướp biển mà Thám trưởng muốn điều tra chính là nhà cô!” “Có phải ông ta nói với anh – tàu thủy vận chuyển phí bồi thường năm Canh Tý từ Trung Quốc tới Nhật Bản gặp bão đắm thuyền, bạc trắng như bông tuyết chôn giấu trên núi Đạt Ma?” “Bồi thường năm Canh Tý!” Nhắc tới năm sinh của mình, Tần Bắc Dương liền cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Vậy cô biết từng nào?” “Cha chưa kịp nói với tôi. Nhưng tôi nghĩ, chỗ bạc trắng này vốn không nằm trong tay ông ấy.” Lần đầu lên đảo, Tần Bắc Dương trải qua đêm đầu tiên trên đại dương. Nửa đêm, cậu và Anna cùng leo lên ngọn hải đăng, cậu còn đưa cô về căn nhà đá. Anna gọi cậu là tảng đá ngu xuẩn, cậu nói cậu là thợ đá trời sinh, phải giống tảng đá chứ. Sau bình minh, Tần Bắc Dương và Diệp Khắc Nan rời giường. Hai cô gái đã nấu cơm cho họ. Cửu Sắc ngồi bên cạnh giương mắt nhìn, ghét bỏ mùi tanh hải sản. Bốn người rủ nhau ra ngoài, Anna dẫn bọn họ tham quan hòn đảo, cố tình bảo Diệp Khắc Nan: “Trinh thám lừng danh, mời ông xem xem chỗ nào giấu bạc trắng? Có phải Chính phủ Bắc Dương lại không còn quân phí? Các vị đi đào lăng mộ Hoàng đế ấy, chỗ đó chính là vàng bạc tiền của xương máu nhân dân.” Diệp Khắc Nan từ chối, cười to: “Tôi ăn bổng lộc Chính phủ Bắc Dương để du ngoạn núi sông khắp nơi thôi.” Xuống núi, đến phía Đông núi Đạt Ma, trông thấy một vách núi đen sì, như vết đao phạt nhìn thẳng ra biển. Trên đỉnh núi là mấy ngôi nhà lụp xụp, dường như sẽ bị gió biển thổi bay bất kỳ lúc nào. Hình dạng kiến trúc cổ xưa này làm người ta nhìn mà sợ, nhưng lại khiến Tần Bắc Dương hứng thú. “Này, cậu thích thì lên thôi!” Âu Dương Anna dẫn bọn họ bò lên vách núi cao vút, nhìn thấy chữ khắc trên vách đá – vách Xả Thân. Trên đỉnh vách núi bẳng phẳng có đôi ba tòa kiến trúc, mộc mạc mà điêu linh. Nóc nhà đầy cỏ dại, cổng loang lổ, mái nhà kiểu Hiết sơn (4), âm ỉ hơi thở cổ nhân. Cửa treo tấm biển phai màu, lờ mờ nhận ra ba chữ – am Vô Thường. ___________ Chú thích: (1) Trích bài Phong Vũ – Trịnh Phong – Kinh Thi – Tạ Quang Phát dịch. (2) Ý chỉ đỉnh núi Thái Sơn trong bài Vọng Nhạc của Đỗ Phủ. Bản dịch mailinh. (3) Thấu kính Fresnel là một loại thấu kính có bề mặt ghép lại từ các phần của mặt cầu, làm giảm độ dày của thấu kính và do đó giảm trọng lượng, và độ tiêu hao ánh sáng do sự hấp thụ của thủy tinh làm kính. Thấu kính này do Augustin-Jean Fresnel chế tạo, với ứng dụng ban đầu dành cho hải đăng. (4) Mái Hiết sơn/Hiết sơn đỉnh: kiểu mái nhà cong bốn phía thường thấy ở kiến trúc cổ.