Chương 59 Tế ác long
Núi Đạt Ma, vách Xả Thân, am Vô ThườngHóa ra là am ni cô. “Vô thường”, tuy là từ thường dùng trong Phật giáo, nhưng không phải từ tốt lành. “Truyền thuyết kể rằng, những năm đầu Nam Tống, núi Đạt Ma biến thành ổ cướp biển, kinh thành Lâm An có danh kỹ bị bắt lên đảo. Nàng không muốn bị cướp biển làm nhục bèn nhảy xuống từ vách núi phía Đông. Sau khi bình định cướp biển, nơi này đổi tên thành vách Xả Thân, xây dựng một am ni cô.” Anna giảng giải cho bọn họ: “Hương khói không mấy thịnh vượng, lúc có lúc không, hồi tôi còn nhỏ có hai ni cô già, đều đã viên tịch.” Tần Bắc Dương bước vào am ni cô, quan sát tỉ mỉ nóc nhà kiểu Trọng diêm Hiết sơn, còn cả kết cấu đấu củng và xà nhà, trải qua 800 năm vẫn không phai màu sơn, thấy rõ từng cánh hoa sen. “Quả thật là kiến trúc Nam Tống!” Xây dựng lăng mộ không thể thiếu học tập xây dựng nhà cửa, dù sao Hoàng lăng không chỉ là địa cung, còn có những kiến trúc cỡ lớn trên mặt đất như điện Lăng Ân (1). Mấy năm nay, mỗi lần đi qua các ngôi chùa nổi tiếng, Tần Bắc Dương đều sẽ nghiên cứu tỉ mỉ đặc điểm các đời, tôi luyện mắt lửa ngươi vàng xác định lịch sử. Am Vô Thường thật sự vô thường, hoang phế đổ nát đến nay, không chống nổi năm tháng giày vò. Trong Phật đường mạng nhện chằng chịt, tượng Quan Âm vẫn ngủ say. Sương phòng hai bên có lẽ là phòng ngủ của các ni cô, có giường gạch đơn sơ, nay là sào huyệt của chim biển và chuột. Ánh mắt Cửu Sắc hơi kỳ dị, Tần Bắc Dương chợt hoảng hốt, trong am ni cô này âm ỉ dâng luồng khí lạnh. Cậu lao ra như chạy nạn, phía dưới vách núi là biển rộng gào thét, sóng to gió lớn đập vào đá ngầm, bất kỳ ai rơi xuống cũng không sống nổi. “Mọi người xem, đó là cái gì?” Diệp Khắc Nan đứng trên vách núi trông về phương xa, mặt biển xuất hiện một chiếc tàu thủy hơi nước. Ống khói trên tàu không phun khói đen, có nghĩa nồi hơi nước đang ở trạng thái dừng. “Chiếc thuyền đó vì sao dừng lại không di chuyển? Treo quốc kỳ gì vậy?” Diệp Khắc Nan móc ống nhòm quan sát: “Đỏ, trắng, đỏ xen trắng, nếu nhớ không lầm, đó là Cộng hòa Peru.” Trong lúc nói chuyện, phía sau lại vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, Tần Bắc Dương kinh ngạc. Nơi vách Xả Thân hoang vu hiểm trở tại sao lại ồn ào đến thế? Nhìn lại, rất nhiều dân đảo bò lên vách núi, tất cả đều mặc trang phục sặc sỡ, nâng hai cái giá treo một nam một nữ tầm 7, 8 tuổi. Nhìn thấy cái này, Âu Dương Anna thất sắc, cắn môi nói: “Tế ác long!” Gần như toàn bộ dân đảo đều tới vách Xả Thân. Ngay cả hải nữ – tình nhân nhỏ của Âu Dương Tư Thông cũng tay nắm một đứa, trong lòng ôm một đứa đi theo mọi người xem trò vui. Anna chạy tới cạnh hải nữ: “Tôi rời khỏi núi Đạt Ma 5 năm, bây giờ đã là Trung Hoa Dân quốc, tục lệ cũ kỹ này vẫn chưa bị hủy bỏ sao?” Hải nữ ôm chặt con út của Âu Dương Tư Thông: “Hàng năm ác long sẽ xuất hiện hại người, tháng trước lại có một chiếc thuyền đánh cá bị đắm, bảy người đàn ông chết đuối.” Tần Bắc Dương không nhịn nổi, hỏi: “Nghĩa là gì? Hai đứa bé bị trói chẳng lẽ là đồng nam đồng nữ?” “Đúng vậy!” Gương mặt trắng muốt của Anna chợt đỏ bừng, xấu hổ nói: “Xin lỗi, để mọi người thấy nghi thức dã man này. Trước kia quanh núi Đạt Ma thường xảy ra tai nạn, không chỉ vì rặng đá ngầm mà vùng biển ở đây còn có ác long xuất hiện” “Ác long?” “Phải, theo truyền thuyết có rất nhiều tai nạn trên biển là do ác long gây ra. Không biết từ bao năm trước, trên đảo đã bắt đầu tế ác long, hiến một đôi đồng nam đồng nữ xuống biển. Xưa kia chọn đứa trẻ nhà nào là do dân đảo bắt thăm quyết định. Từ trước khi tôi sinh ra, một dạo ác long đã mai danh ẩn tích, việc cúng tế cũng gián đoạn khoảng 10 năm. Năm Canh Tý, chính là năm tôi sinh ra, ác long lại xuất hiện lần nữa, dân đảo lại bắt đầu tiến cống đồng nam đồng nữ xuống biển.” Tần Bắc Dương nhìn mặt biển phẳng lặng: “Đều là mấy lời dốt nát vô căn cứ.” “Không, tôi tận mắt thấy ác long!” Hải nữ không e dè bên cạnh có đàn ông, cởi áo lộ ra đầu vú tròn trịa, nhét vào miệng đứa trẻ: “Ba năm trước, tôi lặn xuống tận đáy biển núi Đạt Ma, đá ngầm ở đó tuy nguy hiểm nhưng lại có sò biển và ngọc trai thượng đẳng, tôi chính mắt nhìn thấy ác long bơi qua người mình.” Tần Bắc Dương quay đi không nhìn ngực người phụ nữ, coi hải nữ như người phụ nữ nông thôn vô tri, cậu không tin bất kể truyền thuyết thần bí nào bên ngoài cổ mộ. Cậu tự nhủ “ác long” có lẽ là ảo giác của mọi người hoặc suy đoán mà thôi, nhiều nhất là sinh vật dưới đáy biển như bạch tuộc khổng lồ… việc này chợt làm cậu liên tưởng đến “Hai vạn dặm dưới đáy biển” của Verne. “Hải nữ sẽ không nói dối.” Anna trả lời thay tình nhân của cha, Tần Bắc Dương và Diệp Khắc Nan đưa mắt nhìn nhau. “Tạm không nhắc tới ác long! Vì sao người Trung Hoa lại thích đồng nam đồng nữ thế? Bởi vì chữ “tốt” ư?” Tám năm trước, cậu cứu A U ở dưới mật thất, nếu không cô bé cũng bị lão thái giám chôn theo Hoàng đế Quang Tự: “Hai đứa bé trước mặt này từ đâu tới?” “Sau năm Canh Tý, dân đảo không bắt thăm hiến tế em bé nữa mà đều mua từ bên ngoài.” “Thà làm chó thời bình cũng không làm người thời loạn.” Diệp Khắc Nan bất đắc dĩ thở dài, anh có thể phá vô số vụ hung án, nhưng không cản được mạng người chỉ như cỏ rác. Cùng với từng đợt tiếng pháo vang lên, “tế ác long” núi Đạt Ma bắt đầu, dân đảo trúc trắc đọc bài văn tế nửa văn ngôn nửa bạch thoại, chuẩn bị ném đồng nam đồng nữ xuống biển khơi. Hai đứa trẻ nhìn thấy sóng đục cuồn cuộn, liên tiếp kêu cứu mạng. Bấy giờ, một người vọt tới bên cạnh hai đứa trẻ, vật ngã mấy dân đảo định ném trẻ con xuống. “Tần Bắc Dương!” Âu Dương Anna hét lên, Tần Bắc Dương bị nhóm dân đảo vây lại. Cậu cởi trói cho hai đứa trẻ, khuỵu gối bày ra tư thế đấu vật, muốn quyết chiến đến cùng tại vách Xả Thân. Thấy cậu lẻ loi một mình, Diệp Khắc Nan và A U lao qua nhóm người, thêm cả Cửu Sắc đều tụ tập quanh Tần Bắc Dương. Dân đảo hùng hổ, tầm này là vào đông hàng năm là thời kỳ ác long ẩn hiện. Mà “tế ác long” sẽ bảo vệ an toàn núi Đạt Ma, bằng không còn ai dám xuống biển bắt cá, mọi người đều sẽ chết đói trên đảo. “Tôi thấy thằng nhóc này dù cao nhưng tướng mạo trông như gà tơ.” Dân đảo lại chỉ vào A U mười bốn tuổi: “Cả con bé này nữa, vừa khéo thành một đôi đồng nam đồng nữ, ném bọn bay xuống vách núi tiến cống cho ác long được đấy.” Tiếng địa phương nơi đây quá khó hiểu, bỗng có người thích thú nhìn Cửu Sắc: “Mẹ ơi, con thú này trông kỳ quặc quá, ném luôn xuống tế ác long thôi!” “Láo xược!” Tần Bắc Dương quyết định liều mạng, cậu liên tục vật ngã ba người đàn ông, nhưng càng nhiều người xông lên. A U ôm lấy Cửu Sắc, không cho nó manh động. Một tiếng súng vang vọng không gian. Diệp Khắc Nan móc ra một khẩu súng lục, khói súng phả ra từ nòng súng, đạn bay vào đám mây. “Tôi là đặc phái viên Bộ Nội vụ, chấp hành lệnh tổng giám cảnh sát lên đảo, hủy bỏ tất cả phong tục dốt nát xấu xa. Trung Hoa Dân quốc ta chính là quốc gia khai hóa văn minh, “tế ác long” quá dã man, đi ngược lại lời dạy thánh nhân, các người lập tức tan, nếu không sẽ xử theo pháp luật” Dứt lời, anh lại bắn phát đạn thứ hai lên không trung. ___________ Chú thích: (1) Điện Lăng Ân: Tòa lăng điện đầu tiên trong khu mộ Thập Tam lăng của nhà Minh, là nơi cử hành nghi thức hiến tế.