← Quay lại trang sách

Chương 70 Chuyến tàu đêm trên Đông Hải

Cơn gió Tây Bắc thổi mạnh trên mặt biển làm gợn lên sóng to gió lớn, chuyến đi này phải ngược gió rồiThuyền cá không thích hợp để đi xa, đến Thượng Hải đã là cực hạn. Mọi người bàn bạc rồi quyết định bí mật lên bờ ở ngoại ô Thượng Hải, tránh xa Tô giới công cộng và khu vực nội thành Thượng Hải để tránh Thanh Bang hoặc phòng tuần bổ đang truy nã Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn. Theo kế hoạch, hai cậu trai trẻ không ngừng một phút nào, lập tức theo đường bộ đến Bắc Kinh. Chuyến tàu đêm. Mấy người lái thuyền nấu canh đầu cá, uống rượu trắng xua tan cái lạnh, say sưa nói chuyện người thiếu niên anh hùng tiêu diệt ác long, chuyện này cũng đủ để họ khoe khoang với con cháu cả đời. Đôi đồng nam đồng nữ hiếm khi ăn được một bữa no, lúc này chúng đã dựa vào lòng Tề Viễn Sơn ngủ. Cô bé A U mười bốn tuổi nhìn xa xăm về phía màn đêm đen như đáy nồi bên ngoài khoang thuyền, nghe Haneda Taiki kể chuyện những chuyến hành trình trên biển. Kinh doanh tàu hơi nước đi lại giữa Trung Quốc và Nhật Bản là nghề chính của gia tộc Haneda. Người Nhật Bản thở ngắn than dài: “Sao con thuyền đó lại biến mất nhỉ?” Đêm đã về khuya, mọi người đều đi vào giấc ngủ. Cửu Sắc đã hóa thành con chó lớn, lủi thủi một mình đi đến mũi thuyền, nhìn những con sóng cuồn cuộn bị rẽ ra, nghẹn ngào không thành tiếng. Tần Bắc Dương xuất hiện phía sau lưng, ôm lấy cái bờm đỏ hỏi: “Này! Mày đang nhớ ai đó à?” Cửu Sắc gật đầu, hai mắt chớp chớp. “Nhớ chủ mộ của mày – tiểu Hoàng tử triều Đường ư?” Con thú trấn mộ nhỏ dụi đầu vào lòng Tần Bắc Dương, giống như một con chó mất nhà hồn bay phách lạc, viên ngọc ở ngực cậu cũng ấm nóng lên, “Tao sẽ giúp mày tìm ra cậu ấy!” “Này, Bá tước núi Đạt Ma, anh đang làm gì đó?” Âu Dương Anna lại gần, suýt chút nữa khiến Tần Bắc Dương sợ hãi đến nhảy xuống biển. Theo sau là vị danh thám Diệp Khắc Nan. Bọn họ cùng nghe tiếng cánh buồm vỗ vào cột buồm, tiếng áo dài bay phần phật. Ba người một thú cùng tụ họp ở mũi thuyền, Tần Bắc Dương bật ra một câu đã nín nhịn cả ngày: “Thám trưởng Diệp, ba ngàn lượng bạc trắng mang ra từ núi Đạt Ma phải làm sao đây?” “Đố cháu một đề số học – đồng bạc Viên đại đầu đang được dùng phổ biến, giá trị tương đương với bảy chỉ hai xu. Ba nghìn lượng bạc trắng tương đương với bao nhiêu đồng tiền?” Tần Bắc Dương chuyển đổi thầm trong đầu, khi còn học ở trường Đức ở Thiên Tân, môn số học là sở trường của cậu: “4166 đồng 6 hào 6 xu 6 li… còn chia không hết cơ ạ!” “Cháu có biết lương của chú là bao nhiêu không?” Diệp Khắc Nan siết chặt chiếc khăn lông cừu trên cổ, “Lương tháng một trăm đồng bạc” “Món tiền lớn này bằng với tiền lương hơn ba năm của chú” “Chú là công chức của chính phủ Bắc Dương, nếu như ở vùng nông thôn phía Bắc thì số tiền này đủ cho một hộ gia đình lớn chi tiêu mấy chục năm liền” Âu Dương Anna không kìm được, chen vào một câu: “Ở Thượng Hải có thể mua được một căn Thạch Khố Môn (1) nhỏ ở Tô giới công cộng! Thám trưởng Diệp, lẽ nào khoản tiền này chia riêng sao?” “Cháu xem chú là người thế nào? Anna, chú đã nói rồi, mặc dù triệu lượng bạc trắng thuộc về Tần Bắc Dương, nhưng do cháu trông coi bảo vệ. Cháu phải biết rằng, bạc trắng để trong hang vĩnh viễn vẫn là bạc trắng, mặc dù không mất giá trị nhưng cũng chưa chắc đã tăng giá. Giá bạc trên thị trường quốc tế có lúc tăng có lúc giảm, khó ai đoán được” “Đúng vậy, cha cháu cũng từng nói, giấu bạc trắng trong nhà là hạ hạ sách, gửi tiết kiệm vào ngân hàng ngoại quốc là hạ sách, đầu tư làm nhà xưởng là trung sách, mua đồ cổ tăng giá trị là thượng sách, mua nhà và đất ở Tô giới Thượng Hải mới là thượng thượng sách” Vừa nói đến cha, Âu Dương Anna đã nghẹn ngào. “Ngài Âu Dương là vị anh hùng đương thời, tất nhiên sẽ hiểu những đạo lý này. Bắc Dương, Anna, nếu chúng ta có thể định kì lấy ra một phần trong một triệu lượng bạc trắng này, cẩn thận đầu tư thì sẽ không ngừng sinh ra nhiều lợi nhuận hơn nữa” “Tiền sinh ra tiền, lợi nhuận đẻ ra lợi nhuận?” Diệp Khắc Nan lắc đầu cười: “Đó là cho vay nặng lãi, chúng ta không làm việc thất đức như vậy, hơn nữa việc đó cũng mạo hiểm. Cái chú nói là cẩn thận đầu tư, trước tiên là bất động sản, sau đó là vàng, đồ cổ, thậm chí trái phiếu chính phủ của hai nước Anh và Mỹ. Còn có những nhà doanh nghiệp đáng tin cậy như ngài Trương Kiển của Nam Thông” “Nhưng chúng ta đều không phải người làm ăn trên thương trường” Tần Bắc Dương gãi đầu nói, “Cháu không biết gì về việc kinh doanh cả” “Đúng, hai đứa vẫn còn trẻ, có thể gửi số bạc trắng này vào ngân hàng Thụy Sĩ, ủy thác người quản lý đầu tư hộ. Thụy Sĩ có chế độ bảo mật ngân hàng, mỗi khoản thu chi, trong tài khoản có bao nhiêu tiền, người ngoài đều không thể biết được. Cho dù một trăm năm sau, con cháu Tần Bắc Dương chỉ cần có chứng từ rút tiền là có thể rút tiền từ trong ngân hàng ra. Không chừng đến lúc đó giá trị thực tế đã tăng lên không chỉ mười lần” “Cháu hiểu rồi, Thượng Hải là trung tâm tài chính của Trung Quốc, cũng có chi nhánh của ngân hàng tư nhân Thụy Sĩ, cha cháu có qua lại với họ. Cháu sẽ mời người Thụy Sĩ quản lý quỹ bạc này.” Những ngày gần đây trải qua quá nhiều biến cố long trời lở đất, Anna dường như đã trưởng thành trong nháy mắt, không còn là nữ sinh trung học của trường học giáo hội nữa, “Còn về tên của khoản đầu tư này, sẽ gọi là – Quỹ Bá tước núi Đạt Ma!” Trên mũi thuyền gió bắc gào thét, mái tóc đen xoăn tự nhiên còn đen hơn cả màn đêm. Cô chỉ vào khuôn mặt mơ hồ của Tần Bắc Dương, chỉ có hai mắt sáng lấp lánh, tựa như sinh vật phát ánh huỳnh quang của biển sâu tăm tối vậy. “Tôi?” “Tần Bắc Dương, tôi chỉ là người quản lý quỹ này, phụ trách từ từ tăng giá trị của một triệu lượng bạc trắng” Anna nắm chặt tay cậu, “Khi lập quỹ tài khoản ủy thác ở ngân hàng, tôi sẽ lén điền tên anh – yên tâm, đây là bí mật của quỹ, chỉ cần ba người chúng ta không nói ra, dù cho biển cạn đá mòn, bí mật này vĩnh viễn không bao giờ bị tiết lộ” “Nói vậy, giờ tôi đã là phú ông bạc triệu bí mật rồi sao?” (Nếu quy đổi thành giá trị tiền đầu thế kỷ 21, chắc chắn là đại gia 300 triệu Nhân dân tệ) Diệp Khắc Nan vỗ vai cậu nói: “Đạo sĩ đã xem bát tự cho chú, mệnh chú không giữ được tiền của! Triệu lượng bạc trắng không phải là thứ người thường trấn áp được. Trong mấy người chúng ta, chỉ có Tần Bắc Dương cháu là xứng đáng” “Nhưng chú cũng biết cháu không hề quan tâm đến tiền, cháu trời sinh đã là một người thợ thủ công” “Thợ thủ công có lớn có nhỏ, nhỏ có thể chế tạo ra các đồ vật một cách khéo léo, lớn có thể thay đổi cả nhật nguyệt” “Khéo léo chế tạo ra đồ vật thì cháu hiểu, còn thay đổi nhật nguyệt là sao ạ?” Diệp Khắc Nan co quắp hai chân lại, hỏi: “Cháu đã từng đọc “Chuyến tàu đêm” chưa?” Tần Bắc Dương đã từng ở một đêm ở Khoái Viên – Thiệu Hưng, tự cảm thấy có tư cách trả lời: “Trương Đại cuối đời Minh, nửa đời đầu phong hoa tuyết nguyệt, nửa đời sau nước mất nhà tan. Ông ấy nói học vấn trong thiên hạ, duy chỉ có chuyến tàu đêm khó ứng phó nhất – chuyến tàu đêm có tăng nhân và sĩ tử cùng ngủ qua đêm. Sĩ tử ba hoa khoác lác, tăng nhân cuộn chân mà ngủ. Đột nhiên tăng nhân hỏi: Đàm Đài Diệt Minh là một người hay là hai người? Sĩ tử trả lời là hai người. Tăng nhân lại hỏi: Nghiêu Thuấn là một người hay là hai người? Sĩ tử đáp một người! Tăng nhân nói: muốn nói tiếp chuyện này thì phải đợi tiểu tăng duỗi chân ra đã!” “Thần Châu rộng lớn, ngoài núi có núi, ngoài người có người. Cháu và chú cùng ở trên chuyến tàu đêm này, ai cũng không dám tùy tiện duỗi chân. Đợi khi cháu lớn hơn chút nữa, đọc nhiều sách của các nước trên thế giới hơn thì sẽ tự nhiên hiểu ra thôi” “Đi học nữa sao? Nhưng cháu còn chưa học trung học, đến tiểu học cũng còn chưa tốt nghiệp nữa!” Tần Bắc Dương nhớ lại lần gặp nhau của hai người bọn họ tám năm trước, “Đại học Kinh sư, lớp thiếu niên?” “Ha ha… Cháu vẫn còn nghĩ chú nói dối à. Chú thấy cháu thực sự có tuệ căn để theo học tại Đại học Bắc Kinh” “Đến năm sau cháu cũng mười tám tuổi rồi, thực sự có thể sao ạ?” Diệp Khắc Nan không sợ sóng to gió lớn, anh nói đúng sự thật: “Bắc Dương, tuy rằng cháu có tiền đồ xán lạn, tài trí hơn người, nhưng cháu lại có một khuyết điểm chí mạng!” “Cháu muốn được nghe chi tiết hơn” “Tám năm trước, chú đưa cháu ra đi từ Tô giới Đức ở Thiên Tân, từ đó cháu lớn lên trong Hoàng lăng, học tay nghề thợ thủ công cạnh cha cháu, chưa từng thực sự tiếp xúc với cuộc đời phức tạp này” Tần Bắc Dương cúi đầu ngẫm nghĩ, từ năm chín tuổi, cậu đã bị nhốt trong địa cung, chỉ biết chế tạo thú trấn mộ, tiếp xúc với mộ phần, đá, gỗ, sắt thép, duy chỉ thiếu mỗi cơ hội tiếp xúc với người. Cha của cậu là Tần Hải Quan cũng là một người ít nói, cả đời hiền lành chân chất, tất cả tâm tư đều chìm đắm trong việc nghiên cứu tay nghề, đến một người bạn bên cạnh cũng không có. Đến đồng liêu trong phủ Nội vụ, thái giám quản lý cũng đều ức hiếp ông. “Thám trưởng Diệp, ý của chú là – cháu không rành thế đạo lòng người?” Chuyến tàu đêm trên biển Hoa Đông. Tần Bắc Dương, Diệp Khắc Nan, Âu Dương Anna và cả Cửu Sắc chen chúc trên mũi thuyền chật chội, gió biển thổi loạn tóc của bọn họ. Không đợi Diệp Khắc Nan trả lời, Âu Dương Anna đã vội chen lời: “Đúng, Tần Bắc Dương, anh đừng có thấy mình thông minh nhanh nhẹn, đọc đến đâu nhớ đến đấy, trong lồng ngực chứa hàng vạn quyển sách, nhưng thực sự ra lăn lộn ngoài xã hội thì những thứ này chưa chắc đã có tác dụng!” “Tôi hiểu mà, Anna, ngài Âu Dương cha cô cũng hiểu, vậy nên cũng không ép tôi làm đồ đệ của ngài ấy. Tính tình của loại người như tôi, cho dù có vào Thanh Bang cũng sẽ bị người ta bán đứng trong phút chốc, hoặc bị rìu chém chết. Tôi ấy mà, số phận đã định chỉ có thể làm một người thợ thủ công không có tiền đồ” “Bắc Dương, cháu trời sinh đã ngốc nghếch, cứng đầu cố chấp! Trong mắt cháu, trên đời này không phải đen tức là trắng, căn bản không cho phép một hạt cát lọt vào! Dùng tiếng Bắc Kinh mà nói chính là ngang bướng!” Mặc dù bị Diệp Khắc Nan giáo huấn nhưng Tần Bắc Dương lại ưỡn ngực nói: “Làm người không phải nên như vậy sao? Cháu chỉ nhớ cha từng nói với cháu một câu trong địa cung – không điên cuồng, không thể sống!” “Không điên cuồng, không thể sống, hay lắm! Bắc Dương, quả nhiên chú không nhìn lầm cháu, đây chính là khuyết điểm, đồng thời cũng là ưu điểm lớn nhất của cháu!” “Có một từ tiếng Anh gọi là social intelligence!” Anna lại bổ sung một câu, “Ý của nó chính là trí tuệ xã hội, chính là đối nhân xử thế của anh, là năng lực xử lý quan hệ ứng xử giữa người với người trong xã hội” “Cháu hiểu rồi, nếu cho điểm thì trí tuệ xã hội của cháu không đạt yêu cầu, thậm chí là 0 điểm.” Tần Bắc Dương ngồi xổm xuống nhìn vào đôi mắt lưu ly của thú trấn mộ, “Cửu Sắc, tao cũng giống như mày vậy!” “Bắc Dương, chú không yêu cầu cháu phải thay đổi tính cách” Trước mắt Diệp Khắc Nan dường như vẫn là cậu bé chín tuổi đọc “Tam Quốc Diễn Nghĩa” trong đêm ở tứ hợp viện Tô giới Đức tại Thiên Tân, “Ngược lại, chú chỉ sợ sau khi cháu trưởng thành, cháu sẽ trở thành một kẻ tầm thường, chỉ biết bo bo giữ mình, trở thành một kẻ lọc lõi mà quên đi mơ ước thuở niên thiếu” “Mơ ước thuở niên thiếu ư?” Tần Bắc Dương tựa như đang suy nghĩ điều gì, trong lòng có mấy phần cảm động! “Hãy nhớ lấy, đừng quên tấm lòng lúc ban đầu!” “Bắc Dương xin nhớ kỹ!” Diệp Khắc Nan nhìn bóng đêm mờ mịt phía trước mũi thuyền, xẻ đôi từng đợt sóng lớn cuộn trào của biển Hoa Đông, đại lục Trung Quốc phía trước vẫn còn nằm trong bóng tối hỗn độn: “Cháu không những phải học ở Trung Quốc mà còn phải ra nước ngoài, mở mang kiến thức văn minh Đông Dương và Tây Dương mới xứng với phong hiệu Bá tước núi Đạt Ma, xứng với triệu lượng bạc trắng, còn cả dòng họ và vết bớt hình sừng hươu của cháu nữa. Chớ phụ di nguyện của cha nuôi cháu!” Những lời này đã nói trúng nỗi lòng của Tần Bắc Dương, trong đầu cậu thoáng hiện lên cảnh tượng đêm diệt môn tám năm trước, bức thư ly biệt bị máu nhuộm đỏ nằm dưới thi thể của Thù Đức Sinh: “Sau này vẫy vùng thiên hạ, không phụ lòng yêu thương của cha mẹ nuôi! Quyết biệt!” “Ich liebe dich” Cậu hướng về hư không tăm tối, đọc ra lời cuối cùng cha nuôi viết cho mình. “Anh đang nói gì với tôi sao?” Anna vừa hay nhích đến trước mặt cậu, Tần Bắc Dương lúng túng gãi đầu: “Tôi đang nói… đêm nay trời trong, nhưng sóng lớn quá” “Trời trong ở đâu ra? Trăng sao còn không nhìn thấy, tôi thấy trên biển sắp có gió táp mưa gào rồi!” Tần Bắc Dương đứng trên mũi thuyền, hét ầm ĩ: “Hãy để bão táp đến mãnh liệt hơn đi!” “Thần kinh!” Ngoài miệng thì Anna nói vậy nhưng chính cô lại cười lớn. Cô gái lớn lên trên đảo có thể xem thiên văn, quả nhiên đúng như dự đoán, gió Tây Bắc gào thét, một trận mưa lớn lạnh lẽo rơi trên Đông Hải. Tần Bắc Dương sờ đầu Cửu Sắc: “Thám trưởng Diệp, chú là người thông minh, trong tương lai thực sự có kế hoạch lớn kinh thiên động địa sao ạ?” Mưa to gió lớn làm lắc lư mũi thuyền, Diệp Khắc Nan ngẩng đầu nhìn vũ trụ đen kịt, trầm giọng nói: “Viêm Hoàng liệt tổ liệt tông ở trên cao, vong hồn những người Trung Quốc mất năm Canh Tý ở trên cao, Kiến Văn đế trên trời có linh thiêng xin hãy làm chứng – chặn hàng trăm con sông để chúng đổ dồn về phía Đông, vực dậy những cơn sóng lớn đã đổ xuống, cứu lấy muôn dân Trung Quốc trong cơn nước sôi lửa bỏng” Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna cùng quỳ xuống mũi thuyền, cả thú trấn mộ Cửu Sắc nữa. Trên biển mưa như trút nước, người lái thuyền mặc áo tơi ra thu buồm lại. Mọi người trở về khoang thuyền, tựa như ngồi trên lưng ngựa, không ai có thể ngủ ngon, Tề Viễn Sơn say sóng nôn ọe tùm lum. Cửu Sắc biến luôn thành thú trấn mộ ấu kỳ lân đặc cứng, Haneda Taiki còn muốn sờ nó mấy cái nhưng bị Tần Bắc Dương đẩy ra. Giày vò suốt một đêm, khi trời sáng rõ, mưa gió cũng dần nhỏ hơn, thuyền kéo lại buồm tiến về phía trước. Buổi chiều, thuyền đã đến cửa sông Trường Giang xám xịt. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc lại nằm bò ở mũi thuyền, nhìn xa xăm vạn dặm địa thế thuận lợi của Trường Giang. Diệp Khắc Nan chen đến bên cậu nói: “Bắc Dương, còn một việc chú phải nói riêng với cháu – có liên quan đến nó” “Cửu Sắc?” Tần Bắc Dương thấy Diệp Khắc Nan gật đầu, cậu vuốt vuốt chiếc bờm của “chú chó lớn”, “Mỗi một câu chú nói nó đều nhớ hết” “Không sao, tất cả mọi người đều sẽ phản bội, duy chỉ có thú trấn mộ sẽ không phản bội, đúng không?” “Vâng, chỉ có thú trấn mộ vĩnh viễn trung thành” Cửu Sắc cũng hiểu ý, gật đầu nháy mắt. “Mấy ngày trước, chú nhận được điện báo của bộ Nội vụ”. Diệp Khắc Nan nhìn chằm chằm vào mắt của Cửu Sắc, “Cháu có còn nhớ không? Tên trộm mộ Tiểu Mộc đã khai rằng, đám quân phiệt không chỉ đào ra con thú trấn mộ nhỏ này từ trong ngôi mộ lớn triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên, mà còn cả quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường nữa. Theo nguồn tin đáng tin cậy, chiếc xe chở quan tài đã bí mật vận chuyển đến Bắc Kinh, bị một đám thương nhân đồ cổ mua lại” Tần Bắc Dương vung nắm đấm: “Chẳng trách chú sắp xếp cho cháu mau chóng đến Bắc Kinh, chính là để tìm cỗ quan tài này” Cửu Sắc cũng ngẩng đầu lên, đặt vuốt trước lên đầu gối Diệp Khắc Nan. “Cháu nghĩ mà xem, vì sao thích khách muốn tìm cháu? Vì sao lại gây ra trận tàn sát hàng loạt tại phòng tuần bổ Hồng Khẩu? Vì sao lại thiêu núi Đạt Ma? Thứ nhất là ở cháu, Tần Bắc Dương; thứ hai là ở thú trấn mộ Cửu Sắc; còn thứ ba là tiểu Hoàng tử triều Đường” Tần Bắc Dương ra sức day huyệt Thái dương, cảm thấy não đã không đủ dùng nữa: “Tiểu Mộc nói, tiểu Hoàng tử trong quan tài không hề bị thối rữa, mặt cậu ấy rất giống một người – đó là cháu. Mà quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường lại chính là nơi cháu sinh ra! Bởi vậy, thú trấn mộ nhỏ mới nhận cháu làm chủ nhân” “Không sai, nếu hành động của đám thích khách chỉ vây quanh cháu, vậy chúng chắc chắn sẽ đến Bắc Kinh tìm quan tài của tiểu Hoàng tử. Những kẻ này thần thông quảng đại, kết quả mà phía cảnh sát có thể tra ra được, bọn chúng cũng nhất định biết được. Nói không chừng trong sở cảnh sát của bọn chú ở Bắc Kinh, thậm chí trong bộ Nội vụ chính phủ Bắc Dương cũng đều có tai mắt của đám thích khách” “Cháu thật sự mong có thể bay đến Bắc Kinh ngay lúc này! Cháu sẽ mở quan tài của tiểu Hoàng tử ra, xem xem bên trong rốt cuộc có gì, có đáng để bao nhiêu người phải chết vì nó không!” Bắc Kinh! Bắc Kinh! Trong lúc hai người đang nói chuyện, A U nấp trong khoang thuyền, rình mò cuộc nói chuyện của hai người họ xuyên qua kẽ hở của nan trúc… Đã đến cửa Ngô Tùng. Đoàn thuyền xếp hàng dài, chiếc quân hạm treo cờ năm màu phong tỏa cửa vào sông Hoàng Phố. Trên bờ tiếng chém giết rung trời, tiếng pháo liên tiếp hết đợt này đến đợt khác, khói súng ngập tràn bờ Giang Nam, nhuộm đen cả bầu trời mùa đông. Trên sông dập dềnh mấy bộ thi thể máu thịt lẫn lộn của những người tử trận… Sân chơi chốn trần gian – Thượng Hải, cuối cùng đã trở thành chiến trường của quân phiệt Bắc Dương. Ở đuôi thuyền lắc lư chỉ có Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna, cộng thêm Cửu Sắc. Giờ phút sắp phải đối mặt với sinh ly tử biệt trong ngọn lửa chiến tranh, Tần Bắc Dương nắm chặt tay cô. Thiếu nữ mười bảy tuổi tự khắc cũng hiểu, mười năm tu mới cùng thuyền, trăm năm tu mới thành cái gì gì đó(2) Nước mưa làm ướt đẫm tóc của hai người, mười ngón tay đan vào nhau, Anna mở lòng bàn tay nóng ấm ra, trong bàn tay có thêm một chiếc nhẫn ngọc – đó là món quà gặp mặt Cửu Sắc đã tặng cho chủ nhân mới mấy tháng trước ở Thượng Hải, có lẽ tiểu Hoàng tử triều Đường cũng đã từng đeo trên tay. “Anna, từ ngày mai trở đi, tôi sẽ đi đến Bắc Kinh xa xôi, tôi và cô chân trời cách biệt, nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc này cũng như nhìn thấy tôi vậy!” Cửa Trường Giang sóng cuộn sóng xô, ánh mắt Tần Bắc Dương lấp lánh. Âu Dương Anna cũng đã nước mắt đầm đìa, cô mở to đôi mắt màu lưu ly, đeo chiếc nhẫn ngọc vào ngón giữa bàn tay trái – Cửu Sắc ngồi cạnh chân chứng kiến thời khắc này, một nghìn hai trăm năm trước, chiếc nhẫn ngọc này đã từng được đeo trên ngón tay tiểu Hoàng tử triều Đường. Trong làn sương mù, mái tóc dài của Anna tung bay như một ngọn lửa, cô khẽ hé miệng dặn dò bên tai Tần Bắc Dương. “Trên con đường phía trước hãy bảo trọng! Ngày nào đó chúng ta tất sẽ gặp lại nhau!” _________ Chú thích: (1) Thạch Khố Môn là một kiểu kiến trúc đặc trưng của Thượng Hải đầu thế kỷ 20, khi người Pháp mang theo văn hóa phương tây đến pha trộn với phong cách kiến trúc của Thượng Hải. Nhà thạch khố môn làm từ gỗ và gạch, đặt liền kề nhau thành dãy, cao không quá ba tầng. (2) Nguyên cả câu: Mười năm tu mới cùng thuyền, trăm năm tu mới nên duyên vợ chồng.