← Quay lại trang sách

Chương 69 Tạm biệt núi Đạt Ma

“Như vậy chú cũng không còn bị tình nghi nữa!” Vị danh thám bịt mắt tóm lấy cánh tay Tần Bắc Dương như một người mù, đến cả súng cũng giao ra, “Ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện gì thì chỉ có thể truy cứu trách nhiệm của cháu và tiểu thư Anna thôi đấy!”Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna nhìn nhau, cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Vị danh thám lao tâm khổ tứ giao sinh mạng của mình và tất cả mọi người cho hai bọn họ nắm giữ. Mật đạo chật hẹp chỉ cho phép từng người một đi qua. Cửu Sắc đi đầu, bởi nó nhạy cảm nhất. Tần Bắc Dương đi thứ hai, tay trái cầm đuốc, tay phải cầm súng. Đi sau lần lượt là Diệp Khắc Nan, Tề Viễn Sơn, Haneda Taiki, Tiểu Mộc – bốn kẻ “mù” dùng dây thừng nối với nhau, còn phải không ngừng nghe hiệu lệnh của Tần Bắc Dương. Đi cuối là Âu Dương Anna, từ đằng sau cô nhìn thấy rõ tình trạng của mỗi người, nếu có ai lén mở bịt mắt thì chắc chắn không qua được mắt cô. Mặc dù không khí mang mùi biển mặn đang ở ngay phía trước, mật đạo lại lên lên xuống xuống quanh co, đồng thời còn cả mùi của con ác long. Trên đường còn gặp hai ba ngã rẽ, Tần Bắc Dương quyết định để Cửu Sắc dẫn đường, cậu tin vào cảm quan của thú trấn mộ. Để tránh sau này lạc đường, Tần Bắc Dương khắc kí hiệu trên vách đá, dùng mắt ra hiệu Âu Dương Anna nhất định phải ghi nhớ. Đi quá nửa ngày trong địa đạo, cuối cùng đã thấy ánh sáng. Thì ra là sườn Bắc của núi Đạt Ma, là vùng mộ đất đá lộn xộn hoang vu. Cửa ra của mật đạo tương đối khuất, ẩn trong khe chắn gió của một tảng đá lớn. Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna thầm ghi nhớ vị trí, lấy đường nối ngọn hải đăng trên đỉnh núi và góc biển làm tọa độ tham chiếu rồi dùng đá bịt chặt cửa ra. Diệp Khắc Nan hô lớn: “Đừng dừng lại, tiếp tục đưa chúng ta đi loanh quanh, kiểm tra vải bịt mắt của mỗi một người, đừng để vải bịt mắt lỏng ra” Tần Bắc Dương hiểu rõ ý tốt của Diệp Khắc Nan, cậu xác nhận lại bốn người phía sau vẫn bịt chặt mắt, lại dẫn mọi người đi vòng quanh cả hòn đảo ba vòng, giống như một đội người mù lang thang ăn xin, đằng trước còn có chó dẫn đường. Giữa trưa, bọn họ đeo theo bạc trắng, thở hồng hộc trèo lên đỉnh núi. Sau khi trở về ngôi nhà đá của nhà Âu Dương mới được tháo vải bịt mắt ra. Đối với đám người Diệp Khắc Nan mà nói thì giống như mắt mù mà đi một vòng mê cung Sherlock Holmes, không thể nào đi theo đường cũ mà tìm về được. Trong cơn gió loạn, A U mười bốn tuổi đang đợi Tần Bắc Dương dưới chân ngọn hải đăng. “Em A U!” Đeo mấy chục cân bạc trắng, Tần Bắc Dương khó nhọc chạy đến. Âu Dương Anna cũng ôm lấy A U, nhìn kĩ xem cô bé có bị thương không. A U nói mặc dù cô bé bị đám thích khách bắt nhưng không bị ức hiếp. Sáng sớm, khi tất cả mọi người trên đảo nhìn thấy Tần Bắc Dương giết ác long trên biển, ba tên thích khách sợ chết khiếp ngồi lên xuồng cứu hộ chuồn mất. Diệp Khắc Nan nhìn chằm chằm vào mắt A U, trong lòng hiện lên nghi vấn – đám thích khách vô cùng tàn nhẫn, ai mà đã rơi vào tay chúng tuyệt nhiên không còn đường sống, vì sao cô bé này vẫn còn sống? A U vô cùng thông minh đã thấy sự hoài nghi của vị danh thám, cô bé chủ động nói: “Anh Bắc Dương, đám thích khách giữ lại mạng em là muốn em chuyển lời cho anh – bọn chúng chưa từng muốn giết anh” “Nhưng chúng đã giết chết cha mẹ nuôi của anh, anh quyết sẽ không tha cho đám người này!” Nỗi hận diệt môn tám năm trước, Tần Bắc Dương cả đời không bao giờ quên, “Bọn chúng không phải sợ mà tháo chạy, mà là đánh giá thấp sức mạnh của chúng ta, sớm muộn gì chúng cũng sẽ kéo nhau trở lại” Đối mặt với sự lo lắng của Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna nói: “Tôi sẽ thông báo cho tất cả mọi người trên núi Đạt Ma, ba tên thích khách này chính là hung thủ sát hại cha tôi, nếu gặp lại ba người đó, giết chết bất luận tội! Nếu không bọn chúng sẽ giết sạch dân chúng trên đảo! Anh đừng coi thường những người dân trên đảo này, rất nhiều người đều từng là cướp biển cùng với cha tôi, trên người không biết đã gánh bao nhiêu mạng người, đều là những kẻ không phải dạng vừa” “Được thôi, Nữ hoàng cướp biển của tôi! Chủ nhân của núi Đạt Ma!” Cùng lúc đó, Haneda Taiki trèo lên cao nhìn về phía xa, phát hiện thuyền của nhà mình đã không thấy đâu nữa. Con thuyền vốn neo đậu ở vùng biển phía ngoài núi Đạt Ma, cách hòn đảo không quá một nghìn mét. Diệp Khắc Nan cũng chẳng ngồi không, anh chạy đến vách Xả Thân xác nhận lối vào mộ đạo đã hoàn toàn bị đá chôn vùi. Trừ phi dùng máy móc cỡ lớn hoặc dùng thuốc nổ của công binh để đánh sập, còn nếu đào bằng tay chỉ e phải tốn không biết bao năm tháng giống như xây địa cung cho Kiến Văn đế năm trăm năm trước vậy. Âu Dương Anna cam kết trong vòng một tháng cô sẽ cho trùng tu lại am Vô Thường để nó che lấp cửa mộ đạo như lúc xưa. Còn có một con đường nữa – nếu từ hố sâu dưới đáy biển luồn vào trong hang giấu kho báu thì sao? Tần Bắc Dương nói, bây giờ có cho cậu nhảy xuống lần nữa, thứ nhất là gặp đám đá ngầm um tùm dưới đáy biển cậu chưa chắc đã sống sót mà đi lên; thứ hai là cậu cũng không tìm được cửa hang kia, trừ phi được Cửu Sắc dẫn đường. Vấn đề tiếp theo chính là xử lý Tiểu Mộc. Anna đã có sắp xếp, cô và Tề Viễn Sơn cùng áp giải Tiểu Mộc đến sườn núi phía Nam của đảo. Đi được nửa đường, Âu Dương Anna gọi thêm cả hải nữ. Tiểu Mộc bị bịt mắt lại, dọc đường đi hắn cứ liên tục cầu xin: “Xin đừng giết tôi! Tôi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với mọi người mà” “Ngục giam” là một sơn động thiên nhiên, nhìn thẳng ra biển cả, bốn phía hoang vu không một bóng người, chỉ có một con đường nhỏ men theo núi vô cùng hiểm trở để đi lại. Năm xưa, cướp biển dùng hang động này để bắt nhốt những kẻ sống sót quan trọng trong những vụ tai nạn trên biển, dùng để đòi tiền chuộc. Bên trong sơn động có một hầm ngầm rất sâu, phía trên đậy lưới thép giống như thiên lao, tuyệt đối không có khả năng trốn chạy. Tiểu Mộc bị tống vào bên trong, kêu gào thảm thiết. Âu Dương Anna dặn dò hải nữ mỗi ngày mang cơm đến là được, nhưng tuyệt đối không được nói chuyện với hắn, cũng không được tiết lộ bí mật này cho bất cứ ai trên đảo. Nếu hắn phản kháng hoặc muốn chạy trốn thì giết luôn. “Đối với tôi mà nói, giết người dễ như giết cá vậy!” Hải nữ hai mươi tuổi luôn mang theo bên người một con dao cá sắc bén, lặn dưới đáy biển thường gặp phải những điều không ngờ tới, ví dụ như bị rong biển quấn vào chân, gặp phải cá mập ăn thịt người và bạch tuộc lớn, con dao này đều có thể giúp cô ta chuyển nguy thành an, “Nhưng hắn ta rốt cuộc là ai?” “Là đồng bọn của lũ sát thủ giết hại cha tôi!” Hải nữ lập tức rút dao ra: “Bây giờ tôi sẽ đi làm thịt hắn để báo thù cho cha hai đứa trẻ!” “Không, vẫn còn ba tên thích khách chưa bắt được, chúng ta giữ lại cái mạng đê tiện của hắn chính là để bắt được ba kẻ ác quan trọng hơn kia” “Ừ, tôi nghe cô” Rời khỏi con đường đến sơn động, Tề Viễn Sơn lạnh lùng nói: “Các cô đều có lòng nhân từ của đàn bà!” Sau bữa trưa, thấy mọi người tập hợp lại trên đỉnh núi, Diệp Khắc Nan đã hoàn thành nhiệm vụ nên quyết định lập tức về Bắc Kinh. Anh sẽ báo cáo công việc lại với Tổng trưởng Nội vụ và Tổng cục trưởng Cục Cảnh sát, nói rằng khoản bồi thường triệu lượng bạc trắng năm Canh Tý mất tích mười năm trước đích thực đã chôn vùi dưới biển do tai nạn. Nước biển ở khu vực gần núi Đạt Ma vô cùng sâu, tựa như vực sâu vạn trượng vậy, trong vòng năm mươi năm không thể trục vớt bạc lên khỏi mặt nước được. Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn, Âu Dương Anna, Haneda Taiki cùng đồng hành, cộng thêm cả Cửu Sắc và A U mười bốn tuổi, còn cả đôi đồng nam đồng nữ được cứu ở vách Xả Thân đó. Bọn họ còn phải mang theo ba nghìn lượng bạc trắng đã được gói ghém lại. Anna tìm được chiếc thuyền cá lớn nhất trên núi Đạt Ma, tải trọng ước chừng một nghìn thạch (1), mỗi tháng đều sẽ chở cá và hải sản đi Thượng Hải hoặc Ninh Ba để buôn bán, rồi chở lương thực và các nhu yếu phẩm cần thiết cho sinh hoạt về. Trên thuyền có năm sáu người lái đang cầm lái giương buồm, chuẩn bị khởi hành. ______ Chú thích: (1) Thạch là đơn vị dung tích, khoảng 100 lít.