Chương 1 Cửa Ngô Tùng
Năm Dân quốc thứ sáu, ngày 7 tháng 12 năm 1917, ba giờ chiềuPháo đài Ngô Tùng tung bay cờ năm màu. Màn đạn như sương khói bắn về phía pháo đài chắc chắn nhất Trung Hoa từ trăm năm nay. Một sư đoàn quân đội, cũng ở dưới cờ năm màu triển khai đội hình tản binh, xung phong “tấn công thịt đạn” theo cách của Nogi Maresuke. Gió lạnh xào xạc trên đồng ruộng Giang Nam, súng Maxim và súng Gatling liếm cháy lưỡi, như lưỡi hái thần chết thu hoạch lúa mạch, xé tan vô số lồng ngực thanh niên Trung Hoa, dường như không vận đến chiến trường phương Tây, nơi địa ngục trần gian đại đồ sát… Cửa Ngô Tùng, trăm tàu tranh nhau trên sóng cả Trường Giang, một con thuyền đánh cá núi Đạt Ma Đông Hải chen chúc trong số những tàu lớn, chiến thuyền đó… Có tàu đến từ trung, thượng du Hán Khẩu Trùng Khánh, có tàu mang theo rong biển Yokohama và Kobe, còn có tàu xuyên qua kênh đào Suez, kênh đào Panama, thậm chí mũi Hảo Vọng giống như Ferdinand Magellan, vượt qua hơn nửa vòng trái đất chờ đợi tiến vào cảng Thượng Hải. Gió thổi từ bèo tấm (2), Tần Bắc Dương ngồi trên đuôi thuyền xóc nảy, nhìn về huyện Xích Thần Châu đại lục Trung Hoa. Ngay phía trước là chiến trường giết chóc cửa Ngô Tùng, bản thân cậu chuẩn bị chìm vào nước lũ cuồn cuộn này. Âu Dương Anna cùng mười bảy tuổi dựa vào bờ vai nóng bỏng của cậu, ngón giữa tay trái đeo vòng ngọc. Trong đôi mắt lưu ly của cô in bóng tòa pháo đài cháy hừng hực. Cửu Sắc biến hình thành chó lớn đón gió lạnh thổi từ bờ Bắc Trường Giang, ngồi nghiêm chỉnh, sẵn sàng chiến đấu. Hành khách trên thuyền đánh cá còn có trinh thám lừng danh của sở cảnh sát Bắc Kinh Diệp Khắc Nan, Tề Viễn Sơn mười bảy tuổi, thiếu chủ Công ty Thương mại Haneda Nhật Bản Haneda Taiki, cùng với A U mười bốn tuổi lẻ loi một mình. Một đôi nam đồng nữ đồng được cứu ở núi Đạt Ma đang run rẩy co ro trong khoang thuyền. Diệp Khắc Nan dứt khoát ra quyết định, bảo người lái thuyền đi về phía Tây. Cửa Trường Giang vào đông gió to sóng lớn, tàu bè dễ va chạm. Con thuyền đánh cá nho nhỏ này lại như kiến càng lay đại thụ, ngộ nhỡ đụng phải sẽ vỡ tan. Thuyền đánh cá giương buồm bay nhanh, qua vịnh pháo đài Bảo Sơn. Pháo đài trấn giữ Ngô Tùng, Trường Giang đang chìm trong biển lửa. Tới gần bờ đê hoa lau bay bay, mọi người tụ lại đầu thuyền. Đột nhiên, một con sóng trào dâng khiến Tề Viễn Sơn mất thăng bằng, rơi vào Trường Giang sóng cả! Cậu ta là con vịt cạn, cộng thêm say sóng nôn mửa hết hơi, sắp bị sóng biển nhấn chìm. Tần Bắc Dương tức khắc cởi áo ngoài, nhảy xuống con sông lạnh như băng. Diệp Khắc Nan, Âu Dương Anna, A U, Haneda Taiki đứng ở đầu thuyền hò hét, người lái thuyền lại không dám xuống nước. Trường Giang tháng Mười hai cực lạnh, cửa Ngô Tùng giao thoa giữa những dòng nước xoáy, thế nước nguy hiểm phức tạp, hễ nhảy xuống cứu người đa phần đều bị ma chết đuối kéo theo. Thuyền nhỏ vớt thi thể tụ tập lại, chuẩn bị hét giá mò xác. Giữa làn sóng cuộn hơi nóng, Tần Bắc Dương thoắt ẩn thoắt hiện, nách kẹp Tề Viễn Sơn đang vùng vẫy. Hai thiếu niên ra sức giãy dụa, thế mà chiến thắng Trường Giang lạnh băng, bước lên bờ đê đá Bảo Sơn. Trên bờ đê đá toàn lau sậy khô vàng, mái tóc Tần Bắc Dương vẫn còn nhỏ nước, hướng về thuyền đánh cá có Âu Dương Anna, vừa nhảy vừa kêu để cô yên tâm. Tề Viễn Sơn quỳ gối thở hồng hộc, đau khổ khụ nước, hai ngày chìm hai lần, cậu ta thầm hạ quyết tâm nhất định phải học bơi! Đột nhiên, mọi người trên thuyền đánh cá biến sắc, Diệp Khắc Nan gào to. Tần Bắc Dương đang nghi hoặc, lưỡi lê đã chọc vào sau lưng cậu. Trong khóm lau sậy xuất hiện vô số binh lính súng ống chỉnh tề, mặc quân trang Bắc Dương màu lam. Đối mặt với lưỡi lê lập lòe sắc lạnh, Tần Bắc Dương thừa biết không có cơ thắng, toan giải thích đôi câu, đầu đã bị báng súng đập vào. Các binh sĩ giết đỏ cả mắt, lưỡi lê còn nhỏ máu, họ nổ súng về phía thuyền, cảnh cáo không được tiếp cận khu vực giao chiến. Xe ầm ầm, ngựa hí vang, người đi cung tiễn thắt lưng đeo (3). Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn bị trói lên một chiếc xe ngựa, đưa vào huyện thành Bảo Sơn đề phòng sâm nghiêm. Phía sau là mười mấy chiếc xe ngựa chất đầy thương binh thiếu tay gãy chân, tiếng rên rỉ ồn ã, máu đào đàn ông chảy theo vết bánh xe. “Đây là quân đội của ai?” Tần Bắc Dương ướt đẫm người, miếng huyết ngọc ấm xua tan hơi lạnh. Tề Viễn Sơn từng làm binh sĩ trong quân Bắc Dương, nhưng cậu ta cũng ngơ ngác: “Quân phiệt thời buổi này, hôm nay là anh em kết bái, ngày mai lại giơ đao giơ kiếm vào nhau, ai biết được? Có điều nghe giọng thì đa số là đồng hương Trực Lệ của chúng ta.” Cả huyện thành tràn ngập binh lính, hai người họ bị áp giải vào miếu Quan Công, có tấm biển hiệu không bắt mắt “Tòa án quân sự lục quân lâm thời tỉnh Giang Tô, Trung Hoa Dân quốc”. “Không ổn!” Tề Viễn Sơn đang định vùng ra thì đã bị ép ngồi xuống trước một cái bàn dài, đối diện với thư ký và thẩm phán quân sự đeo phù hiệu trên tay áo. Thẩm phán quân sự ngẩng đầu liếc nhìn, mất kiên nhẫn hỏi: “Tên?” “Tề Viễn Sơn.” “Tần Bắc Dương.” “Tên đoàn?” “Chúng tôi là dân thường.” Thẩm phán quân sự vỗ bàn: “Bọn bay mặc đồ bình dân, bò lên từ Trường Giang, lẻn vào sau trận tuyến quân ta, rõ ràng là gian tế quân Chiết Giang!” Tề Viễn Sơn trợn mắt: “Các ông là quân Trực Lệ tỉnh Giang Tô ư? Sư đoàn thứ sáu lục quân Bắc Dương?” “Phải!” Thẩm phán quân sự thổi hơi đóng dấu, bảo thư ký ghi chép: “Hiện tại có Tề Viễn Sơn, Tần Bắc Dương là gian tế, căn cứ công ước Geneva, người mặc đồ bình dân dò hỏi tình hình quân sự không thuộc về nhóm tù binh. Tòa án quân sự lâm thời phán quyết hai tên nghịch tặc phạm tội gián điệp, xử tử hình, lập tức chấp hành!” “Oan uổng!” Nghe thấy bản thân bị phán quyết tử hình, Tề Viễn Sơn tức điên gào toáng, cơn lạnh khi bị rơi xuống sông bay sạch. “Tiếp theo.” Thẩm phán quân sự không thèm liếc bọn họ thêm một cái, vẫy tay hời hợt, tựa như đập chết hai con ruồi. Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn bị trói gô, không còn cách chống trả chạy trốn. Sau lưng cắm biển gỗ, mực đỏ viết tên từng người, thêm chữ X to tướng kèm theo hai chữ gian tế. Bọn họ bị đẩy đến chân tường thành Bảo Sơn, chính là nơi chuyên xử bắn, tường gạch toàn vết đạn, dưới đất còn vết máu chưa khô. Tề Viễn Sơn chảy nước mũi nước mắt ròng ròng, gào to: “Cứu mạng! Chúng tôi không phải gian tế!” Tần Bắc Dương nhớ tới hôm qua mới được Anna phong làm “Bá tước núi Đạt Ma” trên đảo, trở thành chủ nhân trăm vạn bạc trắng, vội vã lái thuyền như bay về cửa Ngô Tùng, tránh né lệnh truy nã của Tô giới, định lao tới Bắc Kinh tìm quan tài của tiểu Hoàng tử, ai ngờ lại rơi xuống tay quân phiệt Bắc Dương, còn bị coi là gian tế quân địch… “Thói đời coi mạng người như cỏ rác!” Tần Bắc Dương từ chối che mắt, càng từ chối quỳ xuống: “Đáng tiếc! Không thể chết nơi chiến trường đánh giặc ngoại xâm, mà lại chết vào nòng súng đồng bào, hãy để tôi nhìn mắt các người mà chết đi.” Đội hành hình đã chuẩn bị xong, mười họng súng trường Hán Dương nhắm chuẩn ngực bọn họ. Tần Bắc Dương mười bảy tuổi, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng, viên ngọc dán trên ngực bắt đầu nóng lên, trước mắt chợt hiện lên đôi mắt màu lưu ly của Cửu Sắc và Anna. Đạn nhắm ngực chỉ đợi lệnh, trên bầu trời màu xám chì, vô khối lũ quạ to bay lượn, chực chờ mổ xác người chết. Đôi chân Tề Viễn Sơn không còn run rẩy nữa, cậu ta hét lên: “Sư đoàn lục quân thứ sáu, năm đó cha tôi chính là chỉ huy của các người đấy!” Đạn lên nòng, chốt mở, chỉ đợi siết cò, bỗng có người quân nhân cưỡi ngựa đi qua ra lệnh: “Dừng!” Đội hành hình lập tức đặt súng xuống, đồng loạt hành quân lễ. Tề Viễn Sơn vốn đã nhắm mắt chờ chết, thở phào một hơi nhẹ nhõm, nheo mắt, thấy rõ người đàn ông trên chiến mã liền điên cuồng gào thét: “Bác ơi, cứu cháu với!” Đối phương hơn năm mươi tuổi, để râu, trông giỏi giang, quân hàm ba ngôi sao vàng, chính là quân hàm Thượng tướng cao nhất chính phủ Bắc Dương. Ông ta nghi hoặc xuống ngựa, cau mày lại gần. “Bác ơi, cháu là Tề Viễn Sơn, con trai Tề Trọng Binh từng thống lĩnh bộ binh thứ sáu lục quân Bắc Dương.” “Cậu… là con trai Tề Trọng Binh?” Vị tướng quân này có gương mặt uy nghiêm, vừa nhìn là biết lão thần Bắc Dương, giơ tay nhấc chân hiển hiện phong thái đại tướng. Tề Viễn Sơn liều mạng giãy giụa, rơm rớm nước mắt: “Nhớ năm cháu bảy tuổi, bác tới nhà cháu làm khách, còn từng ôm cháu đấy thôi?” “Đúng là Viễn Sơn!” Tướng quân tự tay cởi dây thừng cho cậu. Tề Viễn Sơn còn chưa kịp cảm ơn, ông ta cũng mở trói luôn cho Tần Bắc Dương. “Đây là ai vậy?” Tần Bắc Dương nhỏ giọng hỏi, Tề Viễn Sơn nói như hát: “Rồng Bắc Dương, người hiện giữ chức Thủ tướng Quốc vụ kiêm Tư lệnh lục quân – Vương Sỹ Trân!” Hai Rồng Bắc Dương gặp nhau. __________ Chú thích: (1) Là đội hình mà mỗi binh lính cách nhau khoảng 6-8m, vừa tấn công xạ kích vừa phòng thủ đằng sau địa thế có lợi. “Tấn công thịt đạn” là cách thức tấn công nổi tiếng của đại tướng lục quân Nhật Bản Nogi Maresuke, có nghĩa là liều chết xung phong bất kể thương vong bao nhiêu người. (2) Trích từ bài phú Phong của Tống Ngọc, một trong mười mĩ nam cổ đại, giỏi về từ, phú thời Chiến quốc. Câu thơ ý chỉ những việc quan trọng bắt nguồn từ những chi tiết nhỏ bé khó phát hiện. Huyện Xích Thần Châu là cách gọi đất Hán, Trung Hoa. (3) Trích Bình xa hành của Đỗ Phủ, bài thơ thể hiện sự căm hận của nhân dân với chiến tranh.