Chương 35 Chuyện xua đuổi tà ma
Ngõ Bát Đại, dạ yến kỹ viện, bàn sát vách bên cạnh ngồi ba vị Nghị sĩ quốc hội ăn mặc trang trọngRâu rậm ăn hai củ lạc, nói: “Dạo này tướng quân Tiểu Từ trông có vẻ thuận lợi, nhưng thực ra nguy cơ tứ phía, nghe nói trong Bộ Lục quân có kẻ trốn vào quan tài triều Đường hành thích anh ta. Nghe nói bộ quan tài đó đến từ Nghị sĩ quốc hội bị ám sát sớm nhất – Khúc Tĩnh Hòa” Nghị sĩ trẻ tuổi mặc Âu phục còn non dạ: “Ai nha, vụ ám sát liên hoàn Nghị sĩ quốc hội này làm lòng người hoảng sợ, hệ An Phúc của chúng ta đã bị ám sát tới bốn người rồi!” “Tôi không sợ!” Nghị sĩ quốc hội tự nhận làm chủ buổi tiệc rượu buồn bực uống chén rượu: “Hôm nay lại có thêm một chuyện, Hiệu trưởng Bắc Đại – Thái Nguyên Bồi kháng nghị với chính phủ, nói rằng Bộ Lục quân đào được văn vật trong mộ, gọi là gì… a phải rồi – thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh! Phân phối đến xưởng quân giới Nam Uyển, Thái Nguyên Bồi cho rằng vật đó là quốc bảo, không được sử dụng làm vũ khí giết người” “Anh em trong Bộ Ngoại giao tiết lộ, công sứ Pháp trú tại nước ta muốn mua bảo vật này, chính là thứ quan tùy viên quân sự sứ quán Pháp, đại Hán học gia Pelliot đề nghị” Nghị sĩ quốc hội mặc Âu phục trắng bật thốt vài câu tiếng Pháp: “Chẳng lẽ định mang thú trấn mộ đi đánh trận châu Âu à?” “Ôi dào, không nhắc đến những chuyện phiền lòng nữa, chúng ta chọn lựa các cô gái, chơi đố số uống rượu thôi!” (1) Khi họ ăn chơi rượu chè, Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn và tiểu Quận vương ngồi bàn bên cạnh liền âm thầm thương lượng xong đối sách. Đầu tiên là tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi kính rượu với họ: “Ba vị Nghị sĩ tiên sinh, tôi thay mặt phụ vương tới chào hỏi các vị” Lão Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư cũng là Nghị sĩ quốc hội, thanh danh hiển hách, tầm ảnh hưởng vượt qua vài vị thân vương Mông Cổ Trát Tát Khắc. Mà tiểu Quận vương thường xuyên thay mặt phụ vương hoạt động ở Bắc Kinh, người nam tướng bắc, phong độ lịch thiệp, nổi tiếng trong vòng xã giao. Ba Nghị sĩ đều biết cậu, cung kính chắp tay thi lễ, cạn chén trước tỏ lòng tôn trọng. Tiểu Quận vương lại giới thiệu Tề Viễn Sơn – tướng môn hổ tử sắp du học trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản, tương lai ắt là người nối nghiệp “rồng Bắc Dương”. Tần Bắc Dương dù ăn mặc giản dị, nhưng được tiểu Quận vương bịa thành con trai phú thương Thiên Tân, gia huấn chất phác không cho ăn mặc bảnh bao, kỳ thực sở hữu gia tài bạc triệu – Tần Bắc Dương nhớ đến bản thân được Anna phong làm Bá tước núi Đạt Ma, động bảo tàng có bạc trắng bồi thường năm Canh Tý, như vậy cũng không sai. “Các vị, tôi đang học tập ở khoa Lịch sử trường Bắc Đại, giáo viên của tôi là Giáo sư Vương Gia Duy, chính ông ấy và đại Hán học gia Pelliot cùng nhau đào ra thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh ở Phòng Sơn. Tôi tận mắt chứng kiến quá trình khai quật, còn từng xảy ra chuyện rất nguy hiểm, có bốn người khảo cổ gặp nạn tại chỗ” “Chẳng lẽ là… thú trấn mộ ăn thịt người thật hả?” “Đâu chỉ là ăn thịt người! Hễ ai động đến con thú trấn mộ đó, kẻ đó sẽ gặp phải nguyền rủa chết chóc” “Khoa trương như thế ư?” “Dạo này sự kiện Nghị sĩ quốc hội bị ám sát liên hoàn thực ra có liên quan tới nó đấy! Ba vị có điều không biết, con thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh này xuất xứ từ ngôi mộ lớn Cảnh giáo thời Đường. Cảnh giáo chính là một nhánh của Cơ Đốc giáo. Nhưng Thiên Sứ Bốn Cánh được giáo phái khác thời thượng cổ sùng bái, bị coi là tà linh. Mấy năm trước, ở London nước Anh có một cô bé, cha nó nhận được một pho tượng di chỉ khảo cổ Thiên Sứ Bốn Cánh từ vùng Lưỡng Hà, cô bé bị tà linh nhập hồn, cha sứ cũng bó tay hết cách, cuối cùng mời tới một vị xua đổi tà ma cứu được nó, trong đó không biết chôn vùi bao nhiêu tính mạng người vô tội” Nghị sĩ quốc hội mặc âu phục gật đầu nói: “Đúng! Lúc du học tôi cũng từng nghe nói qua truyền thuyết về Thiên Sứ Bốn Cánh” Tần Bắc Dương bụng bảo dạ vớ vẩn! Câu chuyện nước Anh đó cậu mới bịa đặt ra chứ đâu. “Nếu thú trấn mộ này tiếp tục ở bên ngoài, chẳng hạn ở căn cứ Nam Uyển, hoặc rơi vào tay người nước ngoài, ắt dẫn tới đại họa. Mấy hôm trước, Bộ Lục quân đề phòng nghiêm ngặt lại bị thích khách lẻn vào trong quan tài triều Đường hành thích tướng quân Tiểu Từ. Mọi người nghĩ mà xem, quan tài triều Đường và thú trấn mộ triều Đường tất có liên quan. Chưa biết chừng lại còn có Nghị sĩ quốc hội thứ năm, thứ sáu, thứ bảy gặp phải ám sát đấy!” Tiểu Quận vương vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn lần lượt ba người, làm bọn họ không rét mà run. Ba người liếc nhau, người tự nhận chiêu đãi tiệc rượu ôm quyền lên tiếng trước: “Tiểu Quận vương quả nhiên là thiên chi kiêu tử, tương lai ắt là nhân vật phong vân. Cảm ơn ngài nhắc nhở, chúng tôi ngày mai sẽ đề nghị với Thủ tướng Quốc vụ đưa thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh trở về kho bạc ngân hàng Giao thông, không lấy ra sử dụng, càng không thể giao cho người nước ngoài” “Tốt!” Vì lời hứa hẹn của họ, Tần Bắc Dương uống cạn ba chén rượu liên tiếp. Tiểu Quận vương tiếp tục uống rượu mua vui với họ, Tần Bắc Dương lại vỗ vai Tề Viễn Sơn, vội vã chạy ra khỏi nơi tiêu hồn này. Dạo bước ngõ Bát Đại giữa đêm khuya, liên tục có cô gái liếc mắt đưa tình với chàng thiếu niên, nhưng cậu đỏ mắt cúi đầu chạy, leo tường trở lại vườn Viên Minh đổ nát ở ngoài thành. Còn trong ngõ Bát Đại, ba tên Nghị sĩ quốc hội chơi đùa đến nửa đêm canh tư, màn phù dung êm ái đêm xuân (2), mỗi người đều say như bát tiên, ngồi lên ba chiếc xe kéo, dưới sự hộ tống của vệ sĩ trở về nơi ở phía Bắc thành. Trên đường về nhà, đi qua cầu Ngân Đĩnh Thập Sát Hải (3), Nghị sĩ trẻ tuổi nhất lên tiếng hỏi: “Sáng mai chúng ta đi tìm Thủ tướng Quốc vụ lúc nào?” “Đi làm gì?” “Thuyết phục ông ấy đưa thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh về kho bạc” Nghị sĩ râu rậm nằm trên chiếc xe khác nói: “Ôi dào! Cậu em à, cậu trẻ người non dạ quá, trò trẻ con đó mà cũng tin tưởng sao?” “Chẳng phải để đề phòng Nghị sĩ quốc hội bị ám sát ư?” Nghị sĩ làm chủ bữa rượu cười ha hả: “Thích khách? Làm gì có chuyện đó? Tiểu Quận vương là đứa quần là áo lượt chưa đủ lông đủ cánh, cậu ta mặc cùng cái ống quần với nhóm Giáo sư Bắc Đại đó, làm sao mà tin được những lời nhăng cuội ấy?” Nghị sĩ râu rậm say rượu, gào thét điên cuồng: “Thử xem nào! Thích khách đến giết ta luôn đi này! Đến giết đi! Đến giết đi!” Đột nhiên, đằng trước vẳng tiếng trầm lắng: “Được thôi…” Phu xe kéo vừa quay đầu lại, lộ ra nửa bên mặt có vết sẹo. Đồng thời, cổ họng Nghị sĩ quốc hội bị dao găm cắt đứt, khí quản phơi ra giữa không khí, vang tiếng xì nhẹ như rắn độc… Không ai kịp hét lên, hai chiếc xe kéo còn lại cũng dừng lại, một tên xa phu tuổi trẻ vóc người vạm vỡ, còn một xa phu là ông già râu đen, trong tay họ đều có một con dao găm, cắt đứt cổ họng hai Nghị sĩ còn lại. Nghị sĩ quốc hội mặc Âu phục trắng từng du học phương Tây, trước khi chết còn mắng thầm trong lòng: “Đồ râu rậm! Ai bảo thú trấn mộ không liên quan tới thích khách hả…” Một giây đồng hồ sau, ba tên thích khách động như thỏ chạy, đêm hôm không ai thấy rõ động tác. Sáu, bảy vệ sĩ bên cạnh hoặc bị cắt đứt cổ họng, hoặc bị đâm thủng tim, hoặc đỉnh đầu hở toác. Toàn bộ bị giết. Thích khách mặt sẹo trẻ tuổi nhìn râu rậm chết vẫn giương đôi mắt hoảng sợ: “Ai bảo mi kêu ta giết mi!” Thi thể vệ sĩ ở trên đất, thi thể Nghị sĩ quốc hội bị ném xuống Thập Sát Hải. Đêm tối mịt mùng, vô số linh hồn “nhìn núi Ngân Đĩnh” (4). Sáng sớm, ba thi thể bồng bềnh bên bờ sen, mọi người phát hiện gọi cảnh sát. Hôm sau các tờ báo lớn ở kinh đô đăng số báo đặc biệt nói tới ba Nghị sĩ bị ám sát, xác chết trôi trên Thập Sát Hải. Ngắn ngủi hai tháng có bảy Nghị sĩ quốc hội bị giết chết, toàn là thành viên câu lạc bộ An Phúc, từ lúc Trung Hoa dân quốc thành lập tới nay chưa từng thấy. Thủ tướng Quốc vụ ra lệnh toàn thành cấm đi lại ban đêm. ___________ Chú thích: (1) Đố số uống rượu: Khi uống rượu, hai người cùng giơ ngón tay ra một lúc rồi đoán số, ai nói đúng là được, nói sai bị phạt uống rượu, cả hai người đều nói sai thì hoà. (2) Trích Trường Hận Ca – Bạch Cư Dị. Say như bát tiên là chỉ tư thế khi say rượu của tám vị tiên trưởng Đạo gia. (3) Hay còn gọi Cái Sát Hải: Gồm ba khu nước Tiền Hải, Tam Hải, Tây Hải và mười ngôi chùa gần đó. (4) Ngân Đĩnh là cây cầu giống hình thỏi bạc, đứng trên cầu nhìn về phía bắc là nước biển Thập Sát Hải, thấy Tây sơn ảnh ngược trên mặt nước nên gọi là “nhìn núi Ngân Đĩnh”.