← Quay lại trang sách

Chương 34 Ngõ Bát Đại

Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn chào tạm biệt, ra cửa xưởng quân giới Nam Uyển, có đội ngựa đang chờ hai người họCơn gió cát thổi qua, tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La Bột Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi cưỡi ngựa trắng oai hùng anh tuấn, mặc trang phục Mông Cổ, mang khí khái giương cung bắn đại điêu của ông tổ Thành Cát Tư Hãn. Cậu ta hẹn Tề Viễn Sơn tối đi chơi, cho Tần Bắc Dương cưỡi con ngựa đen. Ba thiếu niên chưa tròn 20 tuổi cưỡi ba con ngựa Mông Cổ thượng đẳng sóng vai đi dưới trời chiều. Đồng hành với tiểu Quận vương, vương công Mông Cổ thế này, Tần Bắc Dương cứ cảm thấy mất tự nhiên, dù sao hai người xuất thân khác hẳn, cậu ngồi trên lưng ngựa nói: “Đa tạ ý tốt của tiểu Quận vương, nhưng tôi không thích yến tiệc ca hát, hai người cứ chơi thỏa thích.” Tề Viễn Sơn phiền muộn: “Bắc Dương, vài hôm nữa chúng ta sẽ không gặp nhau đâu.” “Cậu đến phía Nam đánh trận?” “Tháng sau tôi đi Phù Tang du học, trường Sĩ quan Lục quân Nhật Bản.” “”Rồng Bắc Dương” Vương Sỹ Trân sắp xếp cho cậu sao?” Tần Bắc Dương lập tức đoán được, Tề Viễn Sơn gật đầu: “Phải, tôi là du học sinh được nhà nước tài trợ, tất cả chi phí do chính phủ Bắc Dương chi trả. Tôi biết cậu không thích Nhật Bản, nhưng trường Sĩ quan Lục quân này đã bồi dưỡng rất nhiều anh hùng nhân vật cho Trung Hoa, như Thái Ngạc, Tưởng Bách Lý, Hứa Sùng Trí…” “Nghe nói cũng bồi dưỡng không ít quân phiệt.” “Đúng vậy, tướng quân Tiểu Từ cũng tốt nghiệp trường đó.” Tiểu Quận vương giục ngựa đi lên, “Học xong về nước, Viễn Sơn, cậu sẽ có tư cách giữ chức Đoàn trưởng trở lên trong quân Bắc Dương. Tối nay, để tôi cho cậu biết mùi đời!” Tề Viễn Sơn liếc nhìn tiểu Quận vương, bụng nghĩ tên quý tộc Mông Cổ này thật không đơn giản, học khoa lịch sử đại học Bắc Kinh, thoạt đầu gia nhập nhóm học sinh đứng đầu Trung Hoa; kế đến kết bạn với du học sinh chuẩn bị sang Nhật học trường sĩ quan do nhà nước đài thọ, tương lai có thể đặt chân vào mạng lưới quan hệ quân phiệt Bắc Dương. Năm, mười năm nữa, mối quan hệ bạn bè của tiểu Quận vương sẽ biến thành rắc rối khó gỡ, làm nền tảng phát triển sự nghiệp lâu dài. Cho nên hàn vi khó ra quý tử, vì lớp ưu tú của xã hội có quy cách riêng, cổ kim nội ngoại đều như vậy. Ba người qua cổng thành Vĩnh Định, đến phố Đại Sách Lan trước cửa phố lớn, chuyển sang ngõ nhỏ phía Tây. Trăng lên đầu cành, nam nữ đông vui tấp nập. Bọn họ đành phải xuống ngựa, đi bộ vào ngõ sâu, cổng lớn treo đèn lồng đỏ. “Đây là chỗ nào?” Tần Bắc Dương nhìn mà âm thầm bất an, tiểu Quận vương mỉm cười: “Đừng sợ! Đi vào sẽ biết.” Vừa vào cửa đã có phụ nữ và hầu phòng vây lên, dắt ba người vào phòng. Nơi này bố trí tráng lệ, trên chiếu ngồi đầy khách quý, có người trẻ tuổi mặc Âu phục, cũng có di lão (1) đội mũ quả dưa, nhưng đa phần là đàn ông trung niên trang nghiêm. Nhìn thấy bàn đầy rượu nước, Tần Bắc Dương càng mất tự nhiên, lặng lẽ hỏi Tề Viễn Sơn: “Rốt cuộc đây là đâu?” “Ngõ Bát Đại!” Tần Bắc Dương nghe vậy liền muốn đi ra, lại bị tiểu Quận vương tóm chặt: “Bắc Dương, nếu cậu lại bỏ đi nghĩa là không nể mặt tôi, chẳng lẽ chúng ta lại phải đánh một trận nữa sao?” Tề Viễn Sơn cũng đổ một chén rượu cho cậu, khuyên cậu ngồi xuống trò chuyện, cuộc đời gặp nhau không dễ, tụ một lần, ít một lần! “Lên thuyền cướp dễ, xuống thuyền cướp khó!” Tần Bắc Dương không khỏi chán nản, bèn uống một chén. Tiểu Quận vương cũng không e dè, thoải mái hàn huyên: “Phụ vương tôi khi còn trẻ thường hay đến ngõ Bát Đại. Khi đó đa phần là kỹ viện tướng công, thiếu niên nhiều hơn thiếu nữ. Sau biến cố năm Canh Tý, liên quân tám nước thiên vị kỹ nữ hơn, thêm cả câu chuyện của danh kỹ Trại Kim Hoa (2), kỹ viện tướng công mới đổi thành kỹ viện kỹ nữ” “Nhưng cậu còn trẻ tuổi, tại sao lại thuộc như lòng bàn tay vậy?” “Hai mươi năm trước, biến pháp Mậu Tuất, phụ vương tôi vào kinh cống quà mừng cho Lão Phật Gia, đi qua ngõ Bát Đại, quen biết một vị danh kỹ Tô Châu. Ngày đầu tiên Bách Nhật Duy Tân, cha tôi vì người phụ nữ ấy mà ở tòa lầu này. Đến lúc Từ Hy thái hậu giết “Lục quân tử” năm Mậu Tuất, phụ vương tôi bỏ ba ngàn lượng bạc chuộc thân cho danh kỹ này, mang về Ngạc Nhĩ Đa Tư, phong làm trắc phúc tấn. Hai năm sau, tôi được sinh ra.” “Cậu là con trai kỹ nữ ngõ Bát Đại?” Tiểu Quận vương thờ ơ cười: “Đáng lý ra, tôi có xuất thân hèn mọn, làm sao trở thành Thế tử Quận vương được? Phụ vương còn có hai mươi mấy bà vợ, sinh cho tôi mười hai đứa em trai, chín đứa em gái. Nhưng vợ cả đại phúc tấn không sinh nở được, tôi là con vợ lẽ lớn nhất nên trở thành người thừa kế. Năm đó, ở kỹ viện này, mẹ tôi nổi danh thơ từ tài nghệ hơn người. Bà ấy ép tôi đọc sách viết chữ, dạy tôi tiếng Tô Châu (3), học thuộc “Ba trăm bài thơ Đường” và “Nam Đường nhị chủ từ”, còn mời giáo viên từng du học về dạy tôi. Mấy năm trước, mẹ tôi qua đời, mai táng ở quê hương Tô Châu, tôi rất nhớ bà ấy.” “Cậu may mắn hơn tôi! Mẹ tôi vì sinh ra tôi mà chết.” “Đồng bệnh tương liên.” Trong ngõ Bát Đại nơi trăng hoa, tiểu Quận vương bày tỏ nỗi lòng, hoàn toàn xóa bỏ khoảng cách với Tần Bắc Dương. Trong phòng tiếng trống, tiếng đàn sắt cùng kêu, có người đánh đàn tì bà Tô Châu, có kẻ chơi đàn sáo Giang Nam, trên lầu vẳng tiếng hát ngâm nga… “Áo vàng chàng tiếc mà chi, tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai. Hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.” (4) Một nhóm cô gái mặc đồ tơ lụa đẹp đẽ xuống lầu, song tuyệt đối không để lộ da thịt, mặc che kín mít, nhiều nhất là để lộ đôi giày thêu hoa với gót sen ba tấc, sát thương vô số lão Trạng nguyên, lão Bảng nhãn thời Thanh trước kia. Tần Bắc Dương lần đầu chứng kiến dạ yến ngợp vàng son chốn kinh kỳ, lại không dám nhìn gương mặt các cô gái tô son điểm phấn. “Triều Đường thịnh hành cổ khúc, thường được thị thiếp biểu diễn trong các buổi yến ẩm. Chúng ta đừng bỏ lỡ thời niên thiếu tươi đẹp này!” Tiểu Quận vương móc mấy chục đồng bạc trong tay áo ra, ban tặng cho các cô gái: “Cũng chớ coi thường lầu xanh, ngọa hổ tàng long cả đấy. Viên Thế Khải thời trẻ liên tiếp thi trượt, sống nhờ thư ngụ Thượng Hải (5), may mắn được danh kỹ Tô Châu Thẩm thị giúp đỡ, con đường công danh tiến triển vùn vụt, sau này người kỹ nữ ấy lại trở thành Thẩm phu nhân được chiều chuộng nhất của đại Tổng thống Trung Hoa dân quốc. Càng khỏi bàn hai năm trước, trong ngõ Bát Đại này, chuyện tình của tướng quân Thái Ngạc và Tiểu Phượng Tiên đã phá tan ước mơ làm Hoàng đế của Viên Thế Khải.” Còn chưa dứt lời, các cô gái đã bao quanh bàn hát bài ca dao: “Đôi ta ân ái vợ chồng, trăm năm hẹn ước kiếp sau, giữ sợi tơ tình đừng để đứt. Nếu như mong ước chưa thành đợi ngày khác! Hóa thành đóa sen cùng gốc, tiếp tục ước nguyện sinh thời!” “Ha ha! Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến! Đoạn này chính là Tiểu Phượng Tiên hát cho Thái Ngạc đấy.” Tiểu Quận vương tiếp tục vẩy đồng bạc, say mê vô tận. Tần Bắc Dương lại chú ý xung quanh, khi nghe tới chữ “ngọa hổ tàng long”, ở kỹ viện cao cấp này, đương nhiên có nhân vật quan trọng trong giới quân sự chính trị. Quả nhiên, cậu thính tai nghe thấy bàn bên cạnh nói chuyện. “Các vị, hè này tuyển cử Nghị sĩ quốc hội, đây chính là việc lớn quyết định sống chết của câu lạc bộ An Phúc chúng ta. Tướng quân Tiểu Từ đã tiêu tốn mấy vạn đồng bạc làm kinh phí cho tuyển cử. Tháng sau, chúng ta phải đi cả nước thu mua phiếu bầu. Hôm nay tôi làm chủ, chúng ta không say không về, mặc kệ cọp cái trong nhà!” Người nói chuyện tuổi tầm trung niên, mặt trắng không râu, mặc áo choàng tơ lụa sang trọng, ngón tay đeo rất nhiều ngọc thạch, liên tục kính rượu hai người đàn ông bên cạnh. “Cậu khách khí quá! Giá mỗi tờ phiếu bầu, tôi dự tính trước rồi, tổng cộng cần khoảng ba trăm tới tám trăm đồng bạc, chúng ta đến nơi màu mỡ như Chiết Giang thu mua, tất nhiên phải tiêu nhiều tiền, nhưng đến các tỉnh Tây Bắc nơi chim không thèm ỉa, mua một tờ phiếu bầu Nghị sĩ quốc hội còn chả bằng mua một đêm của cô gái ngõ Bát Đại!” Người lên tiếng lớn tuổi hơn, để râu rậm, hào phóng uống một hơi cạn sạch. Người thứ ba tầm ba mươi tuổi, mặc âu phục trắng, xem ra bụng đầy mực nước phương Tây: “Tướng quân Tiểu Từ có vẻ hạ vốn gốc với lần tuyển cử Quốc hội này, đây cũng là ý của Thủ tướng Quốc vụ. Anh ta không đánh bại được Trực hệ trên chiến trường, nhưng lại mưu lược toàn thắng trên bàn đàm phán, đúng là kỳ tài văn thao vũ lược. Chả trách Lâm Thư tiên sinh vẽ tặng một bức “Thất mã độ quan đồ”” “Ba chúng ta đều là Nghị sĩ quốc hội, đều thuộc câu lạc bộ An Phúc, đừng phụ lòng tướng quân Tiểu Từ hết lòng cất nhắc. Trực Hoàn mâu thuẫn nặng nề, Ngô Bội Phu thủ chắc hai đầu phương Nam. Thủ tướng Đoạn ký “Hiệp định Lục quân Trung – Nhật cùng phòng chống quân địch”, bị dư luận cả nước mắng mỏ chúng ta là quân bán nước, nên cần phải cẩn thận” Cho dù ba người nói chuyện khẽ khàng, nhưng Tần Bắc Dương nghe trộm vẫn biết được, bọn họ là Nghị sĩ quốc hội hệ An Phúc, cũng là Nghị sĩ tay sai thuộc quân phiệt Hoàn hệ với tướng quân Tiểu Từ. ____________ Chú thích: (1) Di lão: lão thần triều đại trước, người già trung thành với triều đại trước. (2) Trại Kim Hoa: là danh kỹ góp công hòa giải với phương tây trong biến cố năm Canh Tí. (3) Tiếng Tô Châu, hay còn gọi tiếng địa phương Ngô Việt xưa, có nhiều loại, nổi tiếng giọng mềm mại, xuất xứ xa xưa, lưu truyền đến nay. “300 bài thơ Đường” là một tuyển tập thơ Đường do học giả Tôn Thù còn được biết đến là “Hành Đường thoái sĩ” tuyển soạn vào khoảng năm 1763 thời nhà Thanh. “Nam Đường nhị chủ từ” là tập thơ được tổng hợp đầu tiên ở thời Tống, gồm các bài thơ của hai vị vua Nam Đường thời Ngũ Đại Thập quốc là Lý Cảnh và Lý Dục. (4) Trích Kim lũ y – Đỗ Thu Nương. (5) Thư ngụ: Từ chỉ kỹ nữ cao cấp bến Thượng Hải. Chuyện tình Thái Ngạc – Tiểu Phượng Tiên: Kỹ nữ Tiểu Phượng Tiên giúp Thái Ngạc, người phản đối Viên Thế Khải thời bấy giờ thoát khỏi bị giam lỏng ở Bắc Kinh.