Chương 37 Mật hội Vân Cư Miễn phí
Diệp Khắc Nan cởi mũ dạ, dựng mái che hướng về phía động ở vách đá dựng đứng, giống như “Chênh vênh núi đá lạnh đường xa, mây trắng lửng lơ thoáng thấy nhà” của Đỗ MụcNăm Trinh Quán thứ năm là thời đại của Lý Thế Dân Đường Thái Tông, chùa Vân Cư thuộc về U Châu. Hang động của núi Thạch Kinh bên cạnh còn cổ xưa hơn ngôi chùa này. Trên núi có rất nhiều hang động, như hang đá Mạc Cao, kinh Phật khắc đá trải dài, thánh địa trang nghiêm phía Bắc. Thềm đá ngày càng dốc, vó ngựa mấy lần trơn trượt nguy hiểm. Tướng quân cưỡi ngựa trắng cởi áo khoác, phanh cúc cài ở ngực của bộ quân trang, xuống ngựa nói với Diệp Khắc Nan bên cạnh: “Lão đệ Diệp! Gian tặc chọn chỗ này, sơn cùng thủy tận, nhiều nơi ẩn nấp, có thể nói là đã tính toán cẩn thận” “Tướng quân Tiểu Từ, chúng ta không thông thuộc địa hình, phải thật cẩn thận” “Đừng sợ! Thám trưởng Diệp, để đề phòng cũng vì tìm tung tích của thú trấn mộ và máy bay Pháp. Một toán binh sĩ sẽ vây kín chùa Vân Cư, khiến người mọc cánh cũng khó bay” Nhìn ánh mắt tràn đầy tự tin của Từ Thụ Tranh, Diệp Khắc Nan cau mày không nói nhiều. Một tháng trước, danh thám kinh thành nhận lệnh điều tra án ám sát liên hoàn của Nghị sĩ quốc hội. Bộ trưởng Nội vụ và thanh tra Cục Cảnh sát đều hạn cho anh phá án trong ba mươi ngày. Diệp Khắc Nan điều tra xác định tên thích khách này cùng một nhóm với vụ án diệt môn Tô giới Đức ở Thiên Tân chín năm trước, thảm sát ngục Bắc Kinh năm ngoái, thảm sát phòng tuần bổ Hồng Khẩu ở Tô giới công cộng Thượng Hải. Tính sơ lược, đám thích khách này trong vòng một năm ngắn ngủi đã giết hơn năm mươi mạng người. Bảy ngày trước, lại có ba Nghị sĩ quốc hội bị đâm chết ở Thập Sát Hải, thi thể nổi lềnh phềnh trên nước ở chợ Hoa Sen, thu hút người dân thành phố đến xem, làm náo loạn kinh thành lần nữa. Chẳng cần nói cũng biết cuộc sống của Diệp Khắc Nan rất khó khăn, anh đã thức đêm nhiều ngày, không ngừng kiểm tra hiện trường án mạng, đến tất cả những nơi mà hung thủ có thể ẩn náu ở Bắc Kinh. Ra lệnh lục sát từng hộ gia đình trong kinh thành. Anh điều tra ra ba Nghị sĩ quốc hội này đi từ ngõ Bát Đại ra, sau nửa đêm đi ngang qua Thập Sát Hải rồi mất mạng. Diệp Khắc Nan dẫn người vao vây thanh lâu, khiến tú bà và các cô gái thanh lâu nhớ lại: ba Nghị sĩ đó ở đâu, xung quanh có ai khả nghi không vv… Có người nhớ được ba thanh niên trẻ tuổi, tầm mười tám mười chín tuổi. Một người trong đó là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, có một người mặc đồng phục sĩ quan, người thứ ba cao to ăn mặc giản dị. Ba thanh niên này nói vài câu với ba Nghị sĩ quốc hội, sắc mặt hai bên có vẻ căng thẳng. Bội Nhi Chỉ Cân Thiếp Mộc Nhi, Tề Viễn Sơn, Tần Bắc Dương. Diệp Khắc Nan viết ba cái tên này vào trong sổ tay. Danh thám lần lượt đi thăm ba người ở học viện Bắc Đại, ngõ Bách Hoa Thâm xử, vườn Viên Minh mới biết nội dung nói chuyện trên bàn rượu của họ với ba Nghị sĩ quốc hội. Có lẽ, khi đó tên thích khách nào đó đang mai phục quanh đó? Giả làm khách đến uống rượu. Nhưng, Diệp Khắc Nan cố nén không nói cho Tần Bắc Dương bí mật: Tướng quân Tiểu Từ không chỉ lệnh cho anh điều tra vụ ám sát liên hoàn Nghị sĩ quốc hội mà còn sai anh liên lạc với đám thích khách. Chuyện này vô cùng nguy hiểm, không khác nào lấy hạt dẻ trong lò lửa. Đám thích khách có thù giết cha mẹ Tần Bắc Dương, nếu để cậu nhúng vào, không chỉ phá kế hoạch mà còn khiến cậu phạm tội. Diệp Khắc Nan từng cứu cậu bốn lần, có lẽ lần thứ năm sẽ không may mắn như thế nữa. Bá tước núi Đạt Ma, xin cậu hãy ở lại Bắc Đại dù là yêu đương với Âu Dương Anna cũng được. Trong lòng Diệp Khắc Nan thầm nói như vậy. Diệp Khắc Nan tìm đến tòa báo. Khi đó trên báo đang lên chuyên mục dài kỳ, đa phần là chuyện tài tử giai nhân của phái uyên ương hồ điệp, thi thoảng có truyện trinh thám và chuyện thời sự. Anh nhờ tòa báo tìm tay súng, lên liên tiếp ba kỳ danh thám kinh thành thông minh phá vụ án giết người liên hoàn. Có tình tiết thế này, danh thám đăng tin rao vặt muốn quyết đấu với thích khách. Kết quả nhận được tin trả lời, hai bên hẹn nhau trên nóc điện Thái Hòa trong Tử Cấm Thành, ví như quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành. Sau ba kỳ truyện, Diệp Khắc Nan nhận được một bức thư nặc danh, chỉ có một dòng ngắn gọn. “Ngươi phục vụ cho ai?” Dòng chữ được viết bằng bút lông đẹp đẽ, chỉ ký tên bằng một dấu đỏ hình sao chổi, thể hiện thân phận thích khách. Nên trả lời lại thế nào? Trả lời cho ai? Diệp Khắc Nan vắt óc suy nghĩ. Anh mổ xẻ bức thư chỉ thiếu điều đem chi chụp X-quang mới phát hiện ra tem thư có gì đó sai sai. Con tem in hình tháp trắng Bắc Hải, trên hình tháp trắng bị người ta dùng mực đỏ chấm một cái, dấu bưu điện lại là màu đen. Đây chắc chắn do người gửi cố ý làm. Diệp Khắc Nan lập tức hiểu. Anh tới đảo Quỳnh Hoa – Bắc Hải một mình, dưới tháp trắng được chấm mực đỏ trong tem đúng là có một hòm thư. Anh viết một tờ giấy, bên trên chỉ có mấy chữ: Tiểu Từ, mong hồi âm! Lời ít ý nhiều, những thứ khác không nói tới. Anh bỏ thư vào hòm xong vội vàng bỏ đi. Anh chưa điều thám viên canh giữ, để thích khách tới lấy thư mới có thể dụ rắn khỏi hang. Ngày hôm sau, Diệp Khắc Nan đến tháp trắng Bắc Hải lấy được một bức thư trong hòm thư. “Hạ chí, giờ Thân, chùa Vân Cư, núi Thạch Kinh, động Lôi Âm, cung nghênh tướng quân Tiểu Từ. Miễn đi thay, quá thời gian không chờ” Phía dưới vẫn đóng dấu đỏ hình sao chổi. Diệp Khắc Nan nhìn thời gian, Hạ chí không phải hôm nay sao? Anh lập tức đến Bộ Lục quân đưa bức thư của thích khách cho tướng quân Tiểu Từ. “Chữ đẹp! Hành thư lối Vương Hy Chi thấm ra cả đằng sau! Tôi muốn gặp người này” Tiểu Từ lúc nhỏ đã được gọi là thần đồng, ba tuổi biết chữ, bảy tuổi có thể làm thơ, mười ba tuổi đỗ tú tài, mười bảy tuổi được bổ nhiệm làm Lẫm sinh (1). Ông giỏi thơ ca, câu đối, chữ rất đẹp. Sau năm Canh Tý, ông xếp bút nghiên để tòng quân, gia nhập quân Bắc Dương mới. Dưới sự giúp đỡ của Đoạn Kỳ Thụy, ông được cử sang Nhật học, tốt nghiệp trường Sĩ quan Lục quân. “Tướng quân Tiểu Từ, tôi từng đối mặt với đám thích khách này mấy lần. Thân thủ của chúng rất tốt, giết người dễ như trở bàn tay, canh ngục Bắc Kinh, tuần bổ Tô giới công cộng Thượng Hải gặp dao của chúng cũng không còn đường sống” “Cậu sợ phen này đại hung? Tôi sẽ chết trong tay thích khách sao? Tôi là quân nhân, đích thân xung trận, đạp lên núi xác, bơi trong biển máu, há lại sợ đám thích khách” Tiểu Từ sờ cái đầu đinh của mình, “Cũng không phải chúng chưa từng giết tôi! Rạng sáng hôm đó, ở trong tòa nhà của Bộ Lục quân, thích khách đã trốn trong quan tài của tiểu Hoàng tử hành hung…” Nói tới đây, Tiểu Từ bèn im lặng. Mặt Diệp Khắc Nan không chút biểu lộ, nhưng trong lòng chấn động. Quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường, mục tiêu thực sự của Tần Bắc Dương đã rơi vào tay quân phiệt rồi! Trong chính tòa nhà Bộ Lục quân canh phòng nghiêm ngặt, thảo nào bước vào đã cảm thấy âm khí ngùn ngụt. “Tôi còn có một chuyện chưa hiểu, tướng quân có người của mình, sao lại xếp tôi đi liên hệ với thích khách?” “Quân Bắc Dương của tôi ấy à, hoàng hôn vẫn còn nhân nghĩa đạo đức, đêm xuống nam thì trộm cắp nữ làm gái bao, không đáng tin một chút nào. Nếu xét về chuyện làm việc nghiêm túc đáng tin thì họ còn thua xa danh thám Diệp” Diệp Khắc Nan cũng muốn nhân cơ hội này điều tra ra chân tướng của thích khách, tương kế tựu kế trả lời mật lệnh, nhận nhiệm vụ kết nối hắc – bạch không ai có thể nhìn ra. Giờ Thân là từ ba đến năm giờ chiều, từ Bắc Kinh đến Phòng Sơn phải đi mất hơn nửa ngày. Thích khách không cho Tiểu Từ thời gian chuẩn bị trước. Từ Thụ Tranh cúp điện thoại, phái một toán binh đến căn cứ Nam Uyển, còn ông thì ngồi ô tô, chở Diệp Khắc Nan. Phía sau còn có một chiếc xe tải, chở đội thị vệ và ba vệ sĩ, đều xuất thân từ thế gia võ lâm Thương Châu. Trên đường ra khỏi thành, Diệp Khắc Nan thử dò hỏi: “Tướng quân Tiểu Từ muốn mạo hiểm gặp đám thích khách đó vì cớ gì?” “Thám trưởng Diệp, tôi nói những lời này riêng tư, mỗi Nghị viên trong câu lạc bộ An Phúc đều là một con cờ để tôi kiểm soát quốc hội. Tôi giống một người chơi vờ vây tài ba, mắt nhìn từng con cờ mình đã tinh tế bố trí bị nuốt mất, há không đau lòng? Đám Nghị viên kia lòng tham không đáy, không có tự trọng, chết cũng không tiếc, nhưng nếu phá hỏng đại nghiệp thống nhất thiên hạ của chính phủ Bắc Dương, tôi sẽ là tội nhân lịch sử” “Ông muốn đàm phán với thích khách?” “Chí ít tôi cũng muốn biết nguyên nhân chúng hành thích, đằng sau chúng là thế lực nào?” Diệp Khắc Nan liếc nhìn ánh mắt sáng như chim ưng của Tiểu Từ, âm thầm cảm phục sự gan dạ của ông. Thời thế hiện nay, quân phiệt chỉ biết tranh quyền đoạt vị, Tiểu Từ lại có chí lớn. Chỉ có điều ông ta không chừa thủ đoạn nào, còn mạnh mẽ hơn cả tên Viên Thế Khải độc đoán thích làm việc theo ý mình kia. Gần giờ Thân, họ đã đến chùa Vân Cư Phòng Sơn. Ngôi chùa cổ nghìn năm này quy mô lớn, nhiều sư sãi, tới nay vẫn còn đang khắc kinh trên đá. Một toán binh sĩ xông vào khống chế cả trong lẫn ngoài của ngôi chùa. Điều khiến Diệp Khắc Nan ngạc nhiên là ngoài cửa chùa Vân Cư có mấy người nước ngoài như ký giả tới tham quan, chụp ảnh quân đội ra vào. Đến cửa động Lôi Âm, nhìn xuống chân núi đã thấy binh lính sớm được bố trí kín. Tiểu Từ chỉ đem theo hai mươi thị vệ từ quê quán huyện Tiêu, cùng với ba vệ sĩ võ công cao cường. Diệp Khắc Nan móc súng ra, cẩn thận bước lên trước, Tiểu Từ lại nói: “Thám trưởng Diệp, không cần phải lén lút, chúng ta cứ đường hoàng đi vào, tránh bị thích khách khinh thường!” Danh thám lặng lẽ thở dài, người có tài khó tránh khỏi ỷ vào tài của mình, người ỷ vào tài của mình càng dễ kiêu ngạo, người kiêu ngạo coi trời bằng vung. Dù là Tiểu Từ tài trí hơn người, nhưng tính cách đó rồi sẽ đẩy ông ta vào chỗ chết. Hai năm trước, Tiểu Từ nhậm chức thư ký trưởng trong Quốc vụ viện, lúc bàn chuyện với Tổng thống Lê Nguyên Hồng, ông nói thẳng: “Tổng thống không cần hỏi nhiều, xin hãy mau đóng dấu, việc của tôi rất bận” Người luôn nhẫn nhịn như Lê Nguyên Hồng tức giận nói: “Nào phải đảm nhiệm chức gì trong nội các, cũng chỉ là thư ký trưởng mà thôi!” Cửa động Lôi Âm có một người đàn ông dùng khăn trắng che miệng đang chờ. Thềm đá này chật chội, chỉ đủ cho một người qua. Đối phương bỏ khăn xuống, lộ ra vết sẹo bên má phải. Diệp Khắc Nan nhận ra khuôn mặt này. Chín năm qua, không lúc nào anh không muốn bắt tên này đưa ra công lý. Nhưng trên núi Thạch Kinh chùa Vân Cư này, Diệp Khắc Nan không thể hiện thái độ vui buồn, nhỏ giọng hỏi: “Hạ chí, giờ Thân, chùa Vân Cư, núi Thạch Kinh, động Lôi Âm. Chúng tôi không tới muộn chứ?” “Rất đúng giờ” “Tướng quân đã tới, chúng ta nói ở đây đi” Diệp Khắc Nan không muốn vào trong sơn động tối tăm, chí ít ở trên vách núi này, binh lính phía dưới cũng nhìn thấy được mình. “Không, nói là động Lôi Âm thì tới động Lôi Âm đi” “Được” Diệp Khắc Nan định cứng đầu đi vào trong, nhưng tên thích khách mặt sẹo chặn lại: “Chủ nhân nhà tôi chỉ đàm phán với tướng quân Tiểu Từ, Thám trưởng Diệp xin chớ vào” “Ai có thể đảm bảo sự an toàn cho tướng quân?” “Thứ nhất, có thể dẫn theo ba vệ sĩ vào động. Thứ hai, lính của các người đã bố trí đầy dưới núi, nếu có sơ xuất, mọc cánh cũng khó có thể thoát” Diệp Khắc Nan còn muốn điều đình, Tiểu Từ mất kiên nhẫn nói: “Không cần nghĩ nhiều, Thám trưởng Diệp. Tôi dẫn ba vệ sĩ vào, cậu và thị vệ chờ ngoài cửa động là được” Tiểu Từ nắm quả cầu thủy tinh trong tay. Nếu trong động có biến, lập tức ném nó, thị vệ sẽ vào động cứu người. “Nhất định phải cẩn thận!” Diệp Khắc Nan dặn dò bên tai tướng quân, Tiểu Từ mỉm cười đáp: “Chớ lo” Tiểu Từ giấu súng, dẫn theo ba vệ sĩ, cúi đầu đi vào động Lôi Âm ngàn năm âm u. ___________ Chú thích: (1) Lẫm sinh: tên một danh hiệu trong chế độ thi cử thời Minh Thanh. Những người quá tuổi thi hương, thi hai lần đều hạng nhất được phong làm Lẫm sinh, hàng tháng được phát bổng lộc.