Chương 38 Bảy tài tử trong thiên hạ
Ba năm trước, Tần Bắc Dương sống tại thôn Lạc Đà ở phía Nam kinh thành với cha mình, hai cha con thường tới chùa Vân Cư núi Phòng Sơn cả ngày. Hòa thượng ở đây rất biết thưởng thức, coi trọng tay nghề của Tần Hải Quan. Họ mời ông sửa tượng Phật và chùa. Phật giáo hơi suy, trong chùa cũng nghèo rớt mùng tơi, vì thế nên tiền thù lao rất ít, đa phần là một bao thóc, cũng đủ cho hai cha con thợ đá ăn. Họ cũng hay trèo lên núi Thạch Kinh, vào làm việc trong động giấu tấm kinh văn bằng đá thời Tùy Đường nên họ thông thuộc địa hình ở đây như lòng bàn tayHôm nay, Tần Bắc Dương trèo từ đằng sau tháp cổ lên đỉnh núi, Cửu Sắc cũng nhanh nhẹn không phát ra tiếng động. Cậu phát hiện ở cửa động Lôi Âm dưới vách núi có mấy người đàn ông đang nói chuyện. Trừ danh thám Diệp Khắc Nan còn có một thượng tướng Bắc Dương vai đeo ba ngôi sao kim, chắc chắn là “Tiểu Từ” trong truyền thuyết. Còn người đàn ông có vết sẹo trên mặt… Thích khách A Hải, chính là khuôn mặt đó! Tần Bắc Dương suýt chút nữa bay từ trên đỉnh núi xuống, rút Đường đao ra chém đầu hắn ta. Nhưng nhìn thấy Tiểu Từ dẫn vệ sĩ vào trong động, cậu kiềm chế cơn giận, len vào trong khe đá. Vốn dĩ có một mật đạo khác xuyên thẳng vào động Lôi Âm, dưới mật đạo đó có khe đá nhìn được rõ ràng cảnh trong động. Ở bên cạnh động Lôi Âm có một động khác tên là động Kim Tiên. Trần nhà hai động có một lối đi bí mật thông hai bên với nhau. Ở tại lối đi bí mật này có thể giám sát cả động Kim Tiên và động Lôi Âm. Năm đó, Tần Bắc Dương theo cha khắc kinh trên đá tình cờ phát hiện ra lối đi bí mật đó. Lão Tần đoán rằng lão hòa thượng thời Đường đã đào mật đạo này ở phía trên để giám sát các hòa thượng trẻ. Núi Thạch Kinh – Phòng Sơn do hòa thượng Tịnh Uyển triều Tùy phát hiện và điêu khắc. Đến năm Trinh Quan triều Đường thứ mười ba đã khắc xong “Kinh niết bàn” rồi viên tịch. Các hòa thượng đời sau khắc kinh ít nhất trong chín động, lên hơn mười bốn ngàn tấm đá. Ở giữa động Lôi Âm có một bức tượng Phật, còn có bốn cột đá khắc đầy hình Phật. Nghe nói đây là Phật điện cổ nhất còn lại ở Trung Quốc. Tiểu Từ ở trong động cùng ba vệ sĩ, thích khách A Hải: “Mời tướng quân Tiểu Từ ngồi, chủ nhân nhà tôi lát nữa sẽ tới” “Ông ấy từ đâu đến? Cả ngọn núi này bị lính của tôi bao vây rồi” “Chủ nhân nhà tôi lên trời xuống đất, không gì là không thể” Từ Thụ Tranh nheo mắt, cầm đèn ngắm kinh trên đá trong động Lôi Âm, tỉ mỉ cảm nhận những gian khổ và sự thành kính của các hòa thượng triều Đường khắc chữ. Tần Bắc Dương trốn ở trong mật đạo động Lôi Âm, nghe thấy tiếng nói bên động Kim Tiên. Mọi âm thanh đều vang lên trên, động Kim tiên và Lôi Âm hoàn toàn không nghe thấy nhau. Nhưng trong mật đạo phía trên hai động lại nghe rất rõ. Giống như trộm trên nóc nhà rình một lúc hai phòng ngủ. Lúc thì nghe trộm lão gia và phu nhân nói thầm, lúc lại nghe trộm thiếu gia và thiếu phu nhân tình tứ. Trong động Kim Tiên treo mấy cái đèn lớn chiếu sáng cả một mặt gương lớn. Tần Bắc Dương vô cùng kinh ngạc, trong gương xuất hiện khuôn mặt của Giáo sư Vương Gia Duy. Ngồi bên cạnh Giáo sư chính là Hiệu trưởng trường Bắc Đại – Thái Nguyên Bồi. Bên kia đương nhiên không thể thiếu được chủ biên tờ “Tân thanh niên”, học sinh khoa văn trường Bắc Đại – Trần Trọng Phủ. Người thứ tư, Giáo sư quốc văn Tiền Huyền Đồng. Bốn người Vương Gia Duy, Thái Nguyên Bồi, Trần Trọng Phủ, Tiền Huyền Đồng đến động Kim Tiên của chùa Vân Cư núi Thạch Kinh từ bao giờ? Bốn vị Giáo sư này không biết, “Tiểu Từ” nổi tiếng của quân phiệt Bắc Dương đang ở động Lôi Âm bên cạnh, lát nữa sẽ gặp chủ nhân của đám thích khách. Trong động Kim Tiên còn có bốn người. Người đàn ông mặc trường sam khoảng 37-38 tuổi, cắt đầu đinh, để ria mép. Người thứ hai đội mũ quả dưa, để đuôi sam to dày sau gáy, ăn mặc như bô lão thời Mãn Thanh, khuôn mặt sắc nét, mũi cao, để râu xoăn. Người thứ ba là người trẻ nhất trong động, không quá hai bảy, hai tám tuổi, khuôn mặt nho nhã anh tuấn, mặc đồ tây, mang phong cách Âu Mỹ về nước. Người thứ tư, Tần Bắc Dương nhận ra khuôn mặt đó. Đàn ông khoảng hơn năm mươi tuổi, để râu đen, hai mắt như chim ưng. Người đã đâm chết cha nuôi của Tần Bắc Dương từ sau lưng ở Tô giới Đức Thiên Tân 9 năm trước. Thích khách già. Lần trước, Tần Bắc Dương nhìn thấy khuôn mặt này là lúc còn ở Vân Hải của Thiên Quốc, mọi người gọi là “Lão Cha”. Người này mặc áo dài màu trắng, quấn khăn vuông, nhìn rất có phong cách tiên phong đạo cốt, ôm quyền nói: “Các vị nổi tiếng chốn kinh thành, cảm tạ đã tới tham quan chùa Vân Cư núi Thạch Kinh. Tôi theo lời dặn của sư phụ, theo quy định từ thời Càn Long truyền xuống, tứ bảo Vân Cư cứ cách một hoa giáp, tròn sáu mươi năm lại cho những người có học vấn cao nhất thiên hạ được biết” Tứ bảo Vân Cư? Tần Bắc Dương nghĩ bụng, đã từng nghe các cư sĩ nhắc đến “Tứ bảo Vân Cư”. Bốn món bảo vật này cất giấu ở chùa Vân Cư mấy đời, từng được vua Càn Long đặt tên, bí mật không công bố cho người ngoài. Cứ mỗi một hoa giáp (60 năm), chỉ có bảy tài tử đầu bảng mới có duyên được thấy chúng. Thích khách Lão Cha lấy danh “Tứ bảo Vân Cư” thu hút bảy học giả hàng đầu Trung Quốc. Mà động Lôi Âm bên cạnh, lại có thích khách A Hải mặt sẹo thu hút sự chú ý của tướng quân Tiểu Từ. Đây chắc hẳn là một âm mưu được lên kế hoạch tỉ mỉ. Người đàn ông mặc đồ Tây trẻ tuổi nhất trong động Kim Tiên nói: “Vãn sinh lần đầu được vào danh sách bảy vị học vấn cao nhất, xấu hổ không dám nhận! Tứ bảo Vân Cư có hình dạng thế nào? Đây chính là giấc mơ của tất cả các học giả trong thiên hạ” “Thích Chi, thay vì nói là thứ mà học giả trong thiên hạ muốn được một lần tận mắt chiêm ngưỡng nhất là tứ bảo Vân Cư thì không bằng nói là ham hư vinh muốn được liệt vào danh sách bảy tài tử trong thiên hạ thì hơn!” Người nói chuyện là người đàn ông để đầu đinh, hai ria mép, Hồ Thích Chi trẻ tuổi cúi đầu: “Tiên sinh Chu, ngài nói đúng! Vãn sinh xin nghe” “Có người nói, tứ bảo Vân Cư chỉ là trò lừa! Hoàng đế Càn Long chỉ muốn thúc đẩy văn nhân trong thiên hạ. Tôi muốn thử xem nếu thật sự có tứ bảo Vân Cư thì có thể được đọc lịch sử ăn thịt người bốn ngàn năm trước không?” Trong động Kim Tiên, mọi người đang lúc rôm rả, tên thích khách già đã mở một cánh cửa trong vách đá. Ông ta lấy một hộp gỗ đàn hương ở trên bàn gỗ. “Đây là bảo vật đầu tiên trong tứ bảo Vân Cư: “Bát nhã ba la mật đa tâm kinh” do chính công chúa Kim Tiên thời Đường chép tay” Thích khách già mở cuộn giấy màu vàng, có một lớp sáp trên tờ giấy sáng lấp lánh, đầy những chữ nhỏ li ti… “Bồ tát Quán tự tại khi hành Bát nhã ba la mật đa sâu xa soi thấy năm uẩn đều không, vượt qua mọi khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc chẳng khác không, không chẳng khác sắc; sắc tức là không, không tức là sắc; thọ, tưởng, hành, thức cũng lại như vậy” (1) Nội dung chính chỉ vẻn vẹn hai trăm sáu mươi chữ, chắt lọc tinh túy trong sáu trăm quyển kinh bát nhã. Thư pháp trên giấy thời Đường thanh tú, đường nét tròn trịa, chắc chắn phải là một người phụ nữ có ý chí trung trinh viết ra. Phần ký tên có dấu ấn chữ triện của công chúa Kim Tiên, Giáo sư Vương Gia Duy tỉ mỉ xem xét. Dù chất giấy hay đặc trưng thư pháp đều là hàng thật thời Đường chứ không phải đồ giả. “Tâm Kinh có ý nghĩa sâu xa, kim chỉ nam thành chánh quả, pháp bảo của lợi ích chúng sinh”. Người đàn ông lớn tuổi nhất trong động, để đuôi sam nói. “Nghe nói động Kim Tiên này được tạo ra để thờ phụng công chúa Kim Tiên” “Công chúa Kim Tiên là con gái của Đường Duệ Tông Lý Đán, cháu gái của Võ Tắc Thiên và Cao Tông Lý Trị, em gái của Đường Huyền Tông Lý Long Cơ. Không chịu được bóng tối chốn cung đình, lúc công chúa mười tám tuổi đã xuất gia làm nữ đạo sĩ, tu tiên ở Kim Tiên núi Chung Nam, cưỡi hạc quy tiên.” “Công chúa tôn sùng đạo Phật, dâng tấu xin huynh trưởng Đường Huyền Tông đem hơn bốn ngàn quyển kinh cũ mới đại Đường đến chùa Vân Cư Phòng Sơn của U Châu – Phạm Dương, đẩy mạnh việc mở hang động núi Thạch Kinh. Thế nên mới có tháp công chúa Kim Tiên trên đỉnh, và cả động Kim Tiên này. Đời này có vinh hạnh được nhìn thấy một trong tứ bảo Vân Cư, Cô Hồng Minh chết không hối tiếc” Tần Bắc Dương hơi giật mình, thì ra ông lão để đuôi sam chính là Cô Hồng Minh nổi đình nổi đám! Thích khách Lão Cha nhìn thấy mọi người bị bảo vật đầu tiên thu hút, mỉm cười lấy bảo vật thứ hai ra. “Ngô Đạo Tử thời Đường vẽ bức tranh chân dung Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ” Chung Nam Quận vương, Lý Long Kỳ, nghe đến bốn chữ này Tần Bắc Dương giật nảy người, Cửu Sắc cũng thò đầu lại gần. Bảy học giả nín thở nhìn lão thích khách cẩn thận mở cuộn giấy. Lại là giấy vàng sáp, vừa chống mối mọt vừa chống ẩm, bảo quản nghìn năm không hỏng. Trên bàn lộ ra bức tranh nguyên vẹn, thiếu nên mặc trang phục triều Đường, như tia chớp đánh vào đôi mắt Tần Bắc Dương. Khuôn mặt của Lý Long Kỳ. Thoáng chốc hang động trong núi Thạch Kinh như trở về địa cung lăng mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên. Giống như nhân vật ở bức tranh trên tường trong mộ cổ, tiểu Hoàng tử mười ba, mười bốn tuổi, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ có đôi mắt vừa to vừa sáng, mũi cao, môi dày, khuôn mặt gầy gò sắc nét. Không mang mũ miện, trên đầu chỉ có một búi tóc cắm một cây trâm. Không mặc trang phục quý tộc triều Đường, chỉ có một bộ áo trắng rộng rãi, nhìn như con nhà nông dân thôn dã. Trải qua một ngàn hai trăm năm, nước da của Lý Long Kỳ sáng chói mắt, đôi mắt càng có hồn hơn, nhìn vô cùng sinh động. Tần Bắc Dương có ảo giác như tiểu Hoàng tử trong bức tranh nhìn về phía cậu, đồng thời truyền âm… Bức chân dung của Ngô Đạo Tử này đúng là vẽ Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ. Vì Cửu Sắc đang run rẩy, lớp lông màu đỏ lướt qua gò má Tần Bắc Dương, sừng trên đầu cũng sắp nhô ra. Cậu cố gắng trấn an nó, đừng làm người trong động phát hiện. Tần Bắc Dương nhìn thấy khuôn mặt của mình. Khi còn là thiếu niên, trong địa cung Sùng lăng của Hoàng đế Quang Tự, thỉnh thoảng cậu lại soi gương nhìn thấy gương mặt này. Cậu sờ cằm mình, môi mình và cả lông mày. Mười tám năm trước, năm Canh Tý trời long đất lở, cha mẹ rơi xuống địa cung lăng mộ Bạch Lộc Nguyên. Còn nguyên cớ gì lại sinh cậu trên quan tài của tiểu Hoàng tử? Miếng huyết ngọc ấm Hòa Điền trước ngực lại nóng lên. Trước ngực tiểu Hoàng tử trong bức tranh cũng đeo một viên ngọc như thế, chỉ là nó có màu trắng thuần khiết. Nhưng hình dáng và kích cỡ giống nhau hoàn toàn. Đây là quà của Cửu Sắc mừng Tần Bắc Dương chào đời. Nhưng nếu lấy trong địa cung của tiểu Hoàng tử triều Đường thì chắc chắn cùng một miếng ngọc! Còn về màu huyết trên miếng ngọc ấm đó chắc là xuất hiện sau khi tiểu Hoàng tử qua đời. Bảy tài tử vô cùng kinh ngạc. Cô Hồng Minh còn lấy tay bịt miệng, tránh cho nước bọt bắn vào bức tranh: “Được tận mắt nhìn thấy bản gốc bức họa của Ngô Đạo Tử, vinh hạnh ba đời!” Bức tranh này vẽ Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ, cũng chính là con trai của Duệ Tông Lý Đán, chết yểu khi còn niên thiếu, sau khi chết được mai táng ở Bạch Lộc Nguyên. Cái chết của tiểu Hoàng tử này có một câu chuyện vô cùng kinh hoàng, tiếc là không truyền lại cho hậu thế” Tiền Huyền Đồng tinh thông âm vận của triều Đường lẫn cả âm điệu của Chiết Giang, Hồ Châu bổ sung. “Tứ bảo Vân Cư, món thứ nhất là bản “Tâm Kinh” chép tay của công chúa Kim Tiên, món thứ hai là bức tranh vẽ Chung Nam Quận vương của Ngô Đạo Tử. Công chúa Kim Tiên và tiểu Hoàng tử Lý Long Kỳ đều là con của Duệ Tông Lý Đán, cháu của Võ Tắc Thiên, là anh em cùng cha khác mẹ, Đường Huyền Tông Lý Long Cơ là huynh trưởng của họ” Tần Bắc Dương mới hiểu, vì sao Cửu Sắc lại quỳ trước tháp công chúa Kim Tiên. Vì tháp này thờ chị của tiểu Hoàng tử. Trong động Kim Tiên, lão thích khách thu bức tranh tiểu Hoàng tử lại, cất vào trong vách đá. Trong lúc bảy tài tử chờ món bảo vật thứ ba của Tứ bảo Vân Cư, Tần Bắc Dương nghe thấy tiếng động vang lên bên động Lôi Âm… _____________ Chú thích: (1) Trích bản dịch kinh Bát nhã ba la mật đa tâm kinh trên Thư Viện Hoa Sen.