Chương 39 Giao dịch bí mật
“Tôi đợi đã lâu rồi! Chủ nhân nhà anh nếu không xuất hiện, Tiểu Từ xin cáo lui!”Trong động Lôi Âm, núi Thạch Kinh, Từ Thụ Tranh đã đốt hết ba nén nhang trước tượng Phật. Thích khách A Hải cười nói: “Chủ nhân chúng tôi tới rồi!” Đột nhiên, vách đá có một cánh cửa mở ra, dáng người nhỏ nhắn yêu kiều bước ra, thoạt nhìn như một cô gái? Tiểu Từ hơi nghi ngờ, chờ đến khi người đó đứng dưới ánh đèn, lộ ra khuôn mặt thiếu nữ mười lăm tuổi, bên cạnh không hề có người thứ hai. “Chủ nhân, đây là tướng quân Tiểu Từ” A Hải cung kính khom lưng với thiếu nữ, thái độ trang nghiêm như nô tài với chủ nhân. Mà cô gái được gọi là “Chủ nhân”, mặc một bộ đồ giản dị, tết đuôi sam to đen sau gáy, nhìn như một cô gái nhà nghèo bất kỳ nào đó ngoài đường. Nhưng dung mạo lại xuất chúng, khuôn mặt trắng xanh gầy gò được khảm lên đôi mắt đen lấp lánh, nhìn chằm chằm bạn như muốn câu hồn đoạt phách. Ngay phía trên động Lôi Âm, Tần Bắc Dương đang nhìn trộm qua khe hở ở mật đạo, kinh ngạc đến mức suýt hét lên – A U! Đúng thế, “Chủ nhân” của đám thích khách chính là “em gái” A U được Tần Bắc Dương cứu trong địa cung Sùng lăng chín năm trước. Đó cũng chính là “Âu Dương A U” mà Âu Dương Anna thường gọi. Tần Bắc Dương bịt miệng, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhớ lại năm ngoái đến núi Hội Kê Thiệu Hưng cứu cha con Tiền Khoa, tiện cứu luôn cả A U đang bị trói. Khi đó, trong đầu cậu lóe lên suy nghĩ, sao có thể trùng hợp như thế? Có vẻ như hơi kỳ quặc? Nhưng nghĩ nhớ tới niềm vui được gặp lại “em gái” A U, khoảnh khắc đó đã lãng quên mọi sự khi ngờ. Không ngờ A U lại là người của đám thích khách mai phục bên cạnh mình? Cô ấy còn cùng Tần Bắc Dương lên núi Đạt Ma trên biển! May mắn trong bất hạnh là A U không vào lăng của Kiến Văn đế trong vách Xả Thân, cũng không nhìn thấy hang chứa triệu lượng bạc trắng tiền bồi thường Canh Tý. A di đà Phật, mong là như thế! Tần Bắc Dương bảo Cửu Sắc chớ nóng, dán vào khe hở nhìn xuống động Lôi Âm. Rốt cuộc A U có phải là đồng bọn của thích khách không? Hay là chủ nhân của thích khách? Hoặc cô vốn là thích khách? “Tướng quân Tiểu Từ, tiểu nữ xin hành lễ ở đây” Thiếu nữ A U mười lăm tuổi, hành lễ vạn phúc với Từ Thụ Tranh. “Đúng là thời đại điên loạn, cô gái còn nhỏ tuổi thế đã thành đại ma đầu giết người vô số” Lúc Tiểu Từ nói chuyện, tay đặt lên khẩu súng. “Xin thứ cho thuộc hạ tiểu nữ hành động thất lễ, kinh động đến tướng quân Tiểu Từ” “Kinh động? Trong tòa nhà Bộ Lục quân, các người trốn trong quan tài triều Đường, âm mưu hành thích tôi, e là không thể chỉ là kinh động được” “Tướng quân Tiểu Từ, ngài hiểu lầm rồi. Đêm đó, thuộc hạ của tiểu nữ muốn lấy chiếc quan tài đó chứ không phải tướng quân Tiểu Từ. Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ vồ mồi. Thích khách chúng tôi là bọ ngựa, quan tài triều Đường là ve, bọ ngựa phải đi từ phủ của Nghị viên quốc hội Khúc Tĩnh Hòa mới bắt được con ve này, không ngờ ở giữa đường gặp chim sẻ mà tướng quân Tiểu Từ phái đi. Hai thuộc hạ của tôi không có nơi nào để chạy trốn đành phải ẩn thân trong quan tài. Tới khi các ngài mở quan tài, khiếp sợ trước hùng uy của ngài nên mới bay ra ngoài thoát thân” Trong ấn tượng của Tần Bắc Dương, từ trước tới nay, A U chưa bao giờ lanh lợi như thế! Từ Thụ Tranh thoáng dừng lại, nhớ lại tình hình đêm đó: “Ý cô là, các cô không tới để giết tôi. Chỉ là do tôi xuất hiện sai thời gian, địa điểm?” “Đúng thế, do tướng quân Tiểu Từ chặn quan tài trước nên mới có thích khách nhảy ra từ quan tài ở đoạn sau” “Được rồi, nể tình cô là một cô nhóc nên tôi không nhắc lại chuyện cũ nữa! Nhưng từ đêm đó, thích khách các cô giết Nghị viên Khúc Tĩnh Hòa, tới nay đã giết bảy Nghị viên hệ An Phúc của chúng tôi, chuyện này không thể chối cãi chứ?” “Thực ra, lúc chúng tôi giết người thứ ba mà ngài chủ động liên hệ chúng tôi thì sẽ không đến tận người thứ bảy” Khóe miệng A U lướt qua một nụ cười tàn nhẫn, khiến Tần Bắc Dương nhìn trộm ở phía trên cũng rợn tóc gáy. “Nói như thế, mục đích các người hành thích Nghị viên quốc hội là bắt tôi phải đàm phán?” “Đúng thế!” “Là thứ gì?” “Quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường” Đột nhiên, Từ Thụ Tranh cười lớn: “Ha ha ha! Vòng vo cả buổi vẫn là đòi cỗ quan tài đó của tôi! Vì trong Bộ Lục quân canh phòng nghiêm ngặt, các người không thể ra tay được nên liên tục giết những Nghị viên quốc hội phe tôi, cắt đứt cánh tay trái phải của tôi để ép tôi phải nhượng bộ giao dịch với đám trộm cướp các người” “Tướng quân Tiểu Từ, ông là người thông suốt, tiểu nữ không nhiều lời nữa. Xin ngài hãy giao quan tài của tiểu Hoàng tử ra đây, nếu không trong một tháng, tôi sẽ giết thêm bảy Nghị viên quốc hội của câu lạc bộ An Phúc. Tất cả mọi người đều biết quốc hội của Trung Hoa Dân quốc là cái khố và khăn liệm của quân phiệt Bắc Dương. Nghị viên quốc hội cả đời tham sống sợ chết, tuyệt đối không phải loại vì dân phục vụ mà chỉ muốn thăng quan phát tài. Nếu có nguy cơ bị cứa cổ, chắc chắn chúng sẽ rời khỏi câu lạc bộ An Phúc, thậm chí còn vạch rõ ranh giới với ngài, quay sang đầu quân cho Trực hệ của Phùng Quốc Chương, hoặc Nghiên Cứu hệ của Lương Khải Siêu. Bầu cử quốc hội hai tháng sau, An Phúc hệ thất bại. Ý đồ vĩ đại của ngài chỉ e phải trôi theo dòng nước” A U nói xong, Từ Thụ Tranh im lặng chừng nửa nén nhang, mặt tái như cà tím trong sương thu. Cô bé mười lăm tuổi trước mặt này lại có logic chặt chẽ, nói ra mối quan hệ lợi – hại, thậm chí cả bản chất của chính trị. Không có bạn bè mãi mãi chỉ có lợi ích mãi mãi, nhưng đứng trước lợi ích, bảo vệ tính mạng bản thân quan trọng hơn. Ông ta lùi lại nửa bước hỏi: “Không biết có triều đại nào thay đổi lịch sử vì thích khách không?” “Năm Canh Tý, phái Thiếu Tráng của Hoàng thất Mãn Thanh không đồng ý thoái vị, đề ra chủ trương huyết chiến tới cùng, thậm chí muốn loại bỏ Viên Thế Khải. Kết quả bị Đảng cách mạng giết một người ở Bắc Kinh, cuối cùng như rắn mất đầu không ai dám chủ chiến, long kỳ cứ thế rơi xuống” A U tiến lên nửa bước, “Lại ví dụ như thời nay” Nhìn đôi mắt u ám của cô bé, tay trái Từ Thụ Tranh run rẩy, bất cứ lúc nào cũng có thể làm vỡ bình thủy tinh. “Ồ… Tiểu Từ tôi sống như ngựa hoang hơn mười năm mà lại thua trong tay một cô bé, phải giao dịch với thích khách! Được, tôi đồng ý với cô, trả quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường cho các người” “Đa tạ tướng quân đã hợp tác! Tiểu nữ xin làm lễ!” A U chưa hành xong lễ vạn phúc, Từ Thụ Tranh đã lạnh lùng đáp: “Nhưng làm thế nào có thể đảm bảo các người không giết Nghị viên quốc hội của tôi nữa?” “Hôm nay tiểu nữ nói ở đây, tôi với thuộc hạ có quy định hà khắc, ngài có thể tin tôi!” “Tôi tin cô nhưng nếu cô không thể ràng buộc được thuộc hạ thì sao? Thiên hạ ngày nay, quân phiệt hỗn loạn, người dưới áp chế người trên nhiều vô số kể. Tổng thống không thể áp chế Thủ tướng, Thủ tướng không thể áp chế Bộ trưởng, Bộ trưởng không thể áp chế Đốc quân, Đốc quân không thể áp chế Sư trưởng, cứ thế…” “Ý ngài là Tổng thống Đoạn hiện nay cũng không thể áp chế ngài ư?” “Từ không rời Đoạn, Đoạn không rời Từ. Năm Canh Tý, quân Bắc Dương và quân Cách Mạng đối lập. Lão Đoạn nhận được điện thoại của Viên Thế Khải ủng hộ Cộng Hòa. Bức điện thư thúc giục vua Thanh thoái vị chính là do Tiểu Từ tôi soạn thảo. Để thành lập Trung Hoa Dân Quốc, tôi cũng góp không ít công sức. Sau này lão Đoạn làm Bộ trưởng Lục quân, Tiểu Từ tôi là Thứ trưởng Lục quân. Lão Đoạn làm Thủ tướng quốc vụ, Tiểu Từ tôi là thư ký quốc vụ” A U cười nhạt: “Nếu so quân phiệt với thích khách, thật là sỉ nhục cho thích khách rồi” “Thích khách… rốt cục các người thuộc thế lực nào? Phục vụ cho ai? Chẳng lẽ là Tổng thống? Hay là Tôn Trung Sơn ở Quảng Châu? Hoặc là Trương Tác Lâm?” “Tướng quân Tiểu Từ, ông đoán sai cả rồi!” “Đừng vòng vo! Có gì nói thì nói đi, không thì thôi!” Từ Thụ Tranh ra hiệu cho ba vệ sĩ, tay trái nắm chặt quả cầu thủy tinh, tay phải nắm khẩu súng Browning. “Cả tòa núi Thạch Kinh này đều bị lính của tôi bao vây, chỉ cần tôi ra lệnh thì tất cả hang động trong này đều không còn ai sống sót” “Tướng quân Tiểu Từ, cuộc đàm phán này coi như hỏng rồi sao? Thủ đoạn của ông mạnh mẽ quyết đoán, tiểu nữ sớm đã biết. Trong mắt ông, bất kỳ mạng sống nào cũng chỉ như hòn đá lót đường mà thôi” “Coi như là đúng! Cô bé, tôi cho cô hai lựa chọn, một là giơ tay chịu trói, tôi sẽ tha cho cô một mạng, hai là ngoan cố kháng cự sẽ phải chôn thây nơi này” Ba vệ sĩ đã đứng hình tam giác bảo vệ ông, lúc nào cũng có thể lùi ra khỏi hang. A Hải nở nụ cười kì dị, hắn ra hiệu cho A U rồi đẩy phiến đá chép kinh ở bên cạnh động Lôi Âm, lộ ra một tấm gương một chiều cực lớn. Tần Bắc Dương nhìn trộm trên đỉnh động, chuyển góc nhìn. Cậu phát hiện ra đằng sau tấm kính đó chính là động Kim Tiên bên cạnh. Bảy tinh anh của giới văn hóa Trung Quốc đang thưởng thức món bảo vật thứ ba của tứ bảo Vân Cư. Tấm gương một chiều cực lớn trên vách đá động Kim Tiên chắc hẳn là tấm gương này, kích thước hai bên bằng nhau. Có điều, động Kim Tiên chỉ có thể nhìn thấy gương phản chiếu bình thường còn động Lôi Âm có thể nhìn thấy bên kia. Đây chắc là gương một chiều, phủ một lớp bạc rất mỏng làm cho ánh sáng chỉ có thể nhìn thấy theo một chiều. Người Tây Dương đã dùng loại gương này để thẩm vấn phạm nhân. Từ Thụ Tranh trong động Lôi Âm kinh ngạc nhìn động Kim Tiên ở trong gương đối diện, nhận ra Thái Nguyên Bồi – Hiệu trưởng trường Bắc Đại. Còn có cả Cô Hồng Minh – học giả lớn. “Sao họ lại ở đây?” “Thái Nguyên Bồi, Trần Trung Phủ, Tiền Huyền Đồng, Vương Gia Duy, Chu Thụ Nhân, Cô Hồng Minh, Hồ Thích Chi” A U nói ra chính xác bảy cái tên. “Bảy người có học vấn nhất hiện nay đã được tiểu nữ mời lên động Kim Tiên trước khi tướng quân Tiểu Từ lên núi. Tôi mời họ tới thưởng thức tứ bảo Vân Cư sáu mươi năm một lần” “Thứ đó liên quan gì tới cuộc đàm phán hôm nay của chúng ta?” Đôi mắt đen láy của A U mở to, nhìn chăm chú bảy học giả trong gương đối diện: “Ngài có biết, dưới động Kim Tiên đã bị tôi chôn thuốc nổ rồi không?”