← Quay lại trang sách

Chương 41 Thỏa hiệp trong động Lôi Âm

Động Kim Tiên, tứ bảo Vân Cư, báu vật thứ tư“Hình như là đồ vật của triều Minh” Vương Gia Duy nhận ra hình điêu khắc trên chiếc hộp đá này, rõ ràng là đồ dùng của Phật giáo. Thích khách già mở chiếc hộp đá đời Minh ra, bên trong lại là một chiếc hộp đá xanh đời Tùy Đường. Tiếp tục mở chiếc hộp đá xanh, bên trong lại cất một chiếc hộp bạch ngọc Hán, tiếp tục mở, lại có một chiếc hộp bạc Tùy Đường. Chiếc hộp trong hộp này khiến bảy đại tài tử trở nên hứng thú, cuối cùng là một chiếc hộp ngọc dương chi Tùy Đường. Thích khách già chắp hai tay, mồm niệm thần chú kinh văn, thắp hương cầu khấn, đặc biệt trang nghiêm mở chiếc hộp ngọc dương chi ra. Tần Bắc Dương cố gắng đào bới kẽ hở của mật đạo ra, từ trên đỉnh đầu của mọi người, cậu nhìn thấy hai hạt Xá Lợi Phật cốt có hình dạng như hạt thóc đỏ nằm bên trong chiếc hộp ngọc, chúng ngầm phát ra ánh phản chiếu vàng rực. “Xá Lợi Phật cốt Thích Ca Mâu Ni?” “Hai nghìn năm trăm năm trước, Phật Thích Ca nhập niết bàn, sau khi hỏa táng, người ta thu được tám mươi tư nghìn viên xá lợi tử, trở thành thánh vật được các tín đồ đời đời cung phụng. Báu vật thứ tư trong tứ bảo Vân Cư vừa là báu vật trấn tự của chùa Vân Cư, cũng là Phật bảo của Trung Quốc” Thích khách già nói rõ ràng mạch lạc, “Năm đó, khi đại hòa thượng Tĩnh Uyển khắc kinh ở chùa Vân Cư, Hoàng đế Tùy Dạng đã đặc biệt ban cho ông Xá Lợi Phật, coi như một sự biểu dương” Giáo sư Vương Gia Duy phát hiện ra dòng chữ trên nắp hộp: “Đại nghiệp của Đại Tùy mười hai năm, năm Giáp Tý, tháng Tư Đinh Dĩ Sóc, ngày mùng tám Giáp Tý, trong hộp này có đặt ba hạt Xá Lợi Phật, mong gìn giữ đời đời kiếp kiếp” Thích khách già giải thích một câu: “Đây là Xá Lợi duy nhất trên đời được cất giữ trong hang chứ không phải trong đỉnh tháp” Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc tán thán thì bỗng nghe thấy tiếng kim loại va đập vào nhau truyền đến từ cửa động Kim Tiên, chiếc cửa sắt giam kín mọi người lại. “Tiên sinh, đây là ý gì?” Hồ Thích Chi nhìn thích khách già rồi cố sức lắc cửa sắt, nhưng nó không hề nhúc nhích, “Nhốt chúng tôi vào nhà giam à?” “Tứ bảo Vân Cư, một hoa giáp lần này đã trình bày xong. Vòng kế tiếp phải đợi sau sáu mươi năm nữa!” Thích khách già mỉm cười thu lại Xá Lợi Phật cốt, lồng từng tầng một vào lại trong chiếc hộp báu năm tầng, trả về mật thất. Trong động Kim Tiên, Vương Gia Duy nhìn chằm chằm vào chiếc gương khảm nạm, khi đang nhìn vào đôi mắt của mình thì dường như cũng đồng thời nhìn thấy bóng dáng phía sau gương. Phía sau gương. Trong động Lôi Âm, cách một lớp gương một chiều, Từ Thụ Tranh chăm chú nhìn vào động Kim Tiên bên cạnh. “Tướng quân Tiểu Từ, nếu ông ra khỏi động này, hoặc ra lệnh cho lính vào đây giết chúng tôi, bảy vị tinh anh của Trung Quốc đang cách chúng ta một bức tường cũng sẽ cùng ngọc nát đá tan!” A U mười lăm tuổi đi đến cạnh Từ Thụ Tranh, đứng sóng đôi với ông nhìn về phía đối diện của chiếc gương một chiều – Thái Nguyên Bồi, Trần Trọng Phủ, Tiền Huyền Đồng, Vương Gia Duy, Chu Thụ Nhân, Cô Hồng Minh, Hồ Thích Chi. “Cô bắt họ làm con tin? Nhưng làm sao có thể kết luận được tôi sẽ coi trọng tính mạng của họ chứ?” “Khắp nơi đều sẽ biết là tướng quân Tiểu Từ giết chết bảy đại tài tử trong thiên hạ. Tôi đã thông báo cho rất nhiều kí giả ngoại quốc chuyện ông dẫn theo đại quân bao vây chùa Vân Cư, bọn họ đã chụp ảnh ở bên ngoài rồi” Từ Thụ Tranh nhớ tới đám người ngoại quốc mà ông đụng phải ở ngoài cửa chùa Vân Cư, lúc này mới tỉnh ngộ ra: “Không ngờ cô còn dùng chiêu này? Chính phủ Bắc Dương sợ nhất chính là đám ký giả Tây này” “Nếu thực sự đã đến nước này, tạm không nói đến dư luận xôn xao trong nước, chỉ riêng Thủ tướng Quốc vụ viện, cho dù quan hệ của hai người có thân thiết đến đâu, ông ta cũng tuyệt đối không bảo vệ nổi ông!” “Cô không hành xử theo quy tắc!” “Thích khách có quy tắc của thích khách!” A U lạnh lùng nói, “Mấy ngày trước, ông nổ súng bắn chết Lục Kiến Chương ở Thiên Tân thì là quy tắc nào? Đừng hoang mang, chúng tôi không đến để báo thù cho Lục Kiến Chương. Nhưng sau này sẽ có người thay ông ta báo thù” Thời xưa, thắng làm vua thua làm giặc, hoặc là vương đạo chính thống, hoặc là loạn thần tặc tử, đấu tranh một mất một còn, đào mộ tổ lẫn nhau. Quân phiệt Bắc Dương, có kẻ nào không phải loạn thần tặc tử chứ? Như nhau cả thôi, phe ngươi hát xong thì ta lên sân khấu, mỗi bên dẫn đầu vài trăm năm. Thất bại thì như Trương Huân – lui về Tô giới Thiên Tân làm một vị quan lại sống lưu vong xa quê là được. Đoạn Kỳ Thụy còn thịnh suy mấy lần, thua keo này bày keo khác, chỉ cần có đồng đảng và thuộc hạ cũ thì không có gì khó. Rất ít có kẻ thất bại nào rơi đầu, lại càng ít có tướng tử trận, những kẻ này đều lấy thân xác máu thịt của binh lính làm bia đỡ đạn. Kẻ cầm đầu đám quân phiệt hôm qua còn mài đao xoèn xoẹt, hôm nay đã khói lửa chiến trường, ngày mai lại nâng chén cạn ly xưng anh xưng em. Còn những trận chiến tranh liên miên không ngừng chẳng qua cũng chỉ là trò chơi của vài kẻ tranh giành quyền lợi và tiền của mà thôi. Tiểu Từ tự biết đuối lý, người đầu tiên phá hoại quy tắc chính là mình. Ông cúi đầu trầm ngâm rồi lại nhìn về phía bên kia tấm gương, bảy nhà tri thức lớn đã trở thành tù nhân, ngộ nhỡ thích khách bí quá hóa liều, chẳng những bản thân mình bị nổ tung mà còn chịu thêm tội danh giết hại tinh anh. Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn sống nhà nho, bị người có học trong thiên hạ chửi bới hơn hai nghìn năm, Tiểu Từ chỉ e sẽ bị cả thế giới chửi thêm hai nghìn năm nữa… “Cũng được! Tiểu Từ tôi đọc nhiều sách thánh hiền, xưa nay kính trọng nhất là người có học và những nhà tri thức, cũng không nỡ thấy tổn thất lớn của văn hóa Trung Quốc. Cũng để bảo vệ cho Nghị viên quốc hội của Trung Hoa Dân quốc, tôi đồng ý với điều kiện của các người – giao nộp quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường” Từ Thụ Tranh chán nản ngồi bệt xuống đất, vì hệ An Phúc vất vả tổ chức quản lý bấy lâu, không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành nuốt nỗi nhục nhã này xuống. “Ân đức của tướng quân Tiểu Từ, tiểu nữ sẽ không bao giờ quên!” “Đợi tôi trở về rồi sáng mai sẽ đưa quan tài đến địa điểm các người chỉ định” “Nói suông thì không có bằng chứng” A U lắc đầu, cùng lúc đó tên thích khách mặt sẹo cũng cản Từ Thụ Tranh lại. “Vậy tôi viết chứng từ cho các người” “Thời thế ngày nay, cho dù có chứng từ, con dấu, ký tên cộng thêm điểm chỉ tay thì vẫn chỉ là một tờ giấy vụn mà thôi” “Vậy phải làm sao để cô tin tôi?” Tên thích khách trẻ tuổi lấy từ trong góc động Lôi Âm ra một chiếc điện thoại màu đen, vỏ ngoài bằng gỗ của hãng Ericsson Thụy Điển, có một sợi dây điện thoại nối ra bên ngoài động. “Hãy gọi điện thoại thông báo cho Bộ Lục quân, ngay lập tức!” Từ Thụ Tranh nhìn vào mắt A U, rồi lại nhìn chiếc điện thoại, ông thở dài nói: “Không ngờ các người hành sự chu đáo chặt chẽ như vậy, tính toán đến từng bước một, chắc hẳn tối qua đã nối dây điện thoại đến chùa Vân Cư” “Đúng” A U cầm ống nghe điện thoại lên, đưa vào tay Từ Thụ Tranh, “Xin mời, tướng quân Tiểu Từ!” Bàn tay cầm điện thoại của Tiểu Từ đang run rẩy, đời này ông sống đến ba mươi tám tuổi cũng chưa từng phải chịu sự lăng nhục nào thế này. Ông từ từ lắc tay cầm điện thoại, phát ra luồng điện kết nối đến tổng đài điện thoại Bắc Kinh, cất giọng u ám nói với nhân viên trực tổng đài: “Xin chuyển đến Bộ Lục quân!” Một lát sau, thư ký Bộ Lục quân nhận điện thoại, Từ Thụ Tranh tự báo tên rồi chỉ đích danh sĩ quan phụ tá tâm phúc của mình nghe điện thoại. “Lão Điền, tôi là Tiểu Từ, hãy giải phóng quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường đi” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng ngạc nhiên: “Tướng quân, ông nói muốn giải phóng chiếc quan tài giấu dưới tầng hầm Bộ Lục quân và được ngày đêm canh phòng nghiêm ngặt sao? Ông không sao chứ ạ?” “Ừm, tôi không sao! Tôi nhận được sự chỉ dạy của đại sư chùa Vân Cư, đặt quan tài dưới lòng đất Bộ Lục quân quá đen đủi! Sớm muộn gì cũng khắc chết tất cả chúng ta! Ý của Thủ tướng Đoạn cũng là như vậy. Lão Điền, còn mấy chuyện nữa nói với ông, thứ nhất là việc con gái ông đi học…” Thông qua luồng điện cách xa hàng trăm dặm, giọng của Từ Thụ Tranh rất rõ ràng, ông nói chính xác tất cả thông tin cá nhân của sĩ quan phụ tá lão Điền, bàn giao các hạng mục công việc của Bộ Lục quân, khiến đối phương tin chắc thân phận của mình, tuyệt đối không phải do người khác giả dạng ngụy trang. Phía bên kia, sĩ quan lão Điền phụ tá luôn miệng nói: “Tuân lệnh, tướng quân, ngay bây giờ tôi sẽ cho giải phóng luôn cỗ quan tài xui xẻo đó, tuy nhiên phải giải phóng đi đâu vậy?” Từ Thụ Tranh nghẹn lời, A U chìa một mảnh giấy nhỏ ra trước mặt ông, phía trên là một hàng chữ ngay ngắn, nắn nót – Bắc Kinh, chùa Pháp Nguyên. “Bắc Kinh, chùa Pháp Nguyên!” Từ Thụ Tranh nhìn ánh mắt A U, dặn dò sĩ quan phụ tá lão Điền của Bộ Lục quân, “Cứ đặt ở lối lên núi, chỉ cần một đội người ngựa vận chuyển đi, sau khi đặt quan tài triều Đường xuống thì lập tức thu quân rút lui, không được dừng lại, cũng không được nhìn ngó! Đúng rồi, bây giờ xuất phát luôn, trong vòng một tiếng phải đưa đến nơi” Ngắt điện thoại, A U vỗ tay cho ông: “Tướng quân Tiểu Từ quả nhiên làm việc nhanh chóng, dứt khoát! Tiểu nữ bội phục” “Tôi có thể đi được chưa?” “Xin hãy đợi chút, chỉ cần người của chúng tôi có được quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường, ông có thể rút lui an toàn” Trong động Lôi Âm, Từ Thụ Tranh chỉ đành ngồi xuống nhìn bóng đêm dần buông xuống bên ngoài động, lại nhìn phía đối diện của chiếc gương một chiều, bảy nhà tri thức bên trong động Kim Tiên cũng đang nóng lòng như lửa đốt, thở ngắn than dài, chỉ là không nghe thấy tiếng của bọn họ thôi. Tần Bắc Dương ẩn náu trên đỉnh của hai động lúc thì nhìn A U và Tiểu Từ trong động Lôi Âm, cả kẻ thù giết mẹ – A Hải; lúc thì lại chăm chú nhìn bảy vị đại tài tử trong động Kim Tiên, cộng thêm thích khách già – kẻ thù giết cha. Một bên là kẻ thù giết mẹ, một bên là kẻ thù giết cha, rốt cuộc nên báo thù kẻ nào trước? Tần Bắc Dương tháo thanh Đường đao sau lưng xuống, lồng ngực hơi phập phồng. Lúc này, đợi bên ngoài động Lôi Âm đã lâu, Diệp Khắc Nan hét lớn vào trong động: “Tướng quân! Tướng quân Tiểu Từ!” “Tôi ổn! Đang cùng bạn cũ trò chuyện rất vui vẻ, xin chớ quấy rầy cuộc hội ngộ của chúng tôi, hãy kiên nhẫn chờ đợi” Bên trong hai động tổng cộng mười bốn người, cộng thêm một người một thú trong mật đạo trên đỉnh đầu, giằng co suốt một giờ liền, ai nấy đều vừa mệt vừa đói. Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên trong động Lôi Âm. A U ung dung nhận điện thoại, giọng của một người đàn ông trẻ: “Đã lấy được quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường, tra xét đúng người, xác nhận không có sai sót! Chúng tôi đã chạy xa khỏi chùa Pháp NguyênBắc Kinh, không có người theo dõi, hành động thành công” “Vất vả rồi” Cô bé ngắt điện thoại, quay người lại hành lễ vạn phúc với Từ Thụ Tranh. “Cuối cùng đã kết thúc!” Tiểu Từ ngửa mặt lên thở dài, tựa như vừa tỉnh giấc khỏi một cơn ác mộng, “Mong cô thực hiện lời hứa, trước tiên hãy thả đám người trong động đối diện ra” “Tướng quân Tiểu Từ, may mà ông có lòng vẫn còn nhớ đến bọn họ” A U khẽ ấn một chỗ lồi lên trên tấm đá, chiếc cửa sắt ở động Kim Tiên đối diện bèn tự động mở ra. Phía đối diện chiếc gương một chiều, bảy nhà tri thức vẫn giữ vững phong độ, nhường nhịn lẫn nhau, rút lui ra khỏi động một cách ngay ngắn trật tự. “Các tinh anh của Trung Quốc đã rút lui an toàn! Nhưng họ không hề biết Tiểu Từ đã vì họ mà nhẫn nhịn nỗi nhục lớn thế nào!” “Tướng quân Tiểu Từ, thực ra thuốc nổ mạnh bên dưới động Kim Tiên hoàn toàn không tồn tại” A U khẽ mỉm cười, lúc này nhìn mới giống một cô bé mười lăm tuổi, “Tiểu nữ lừa ông chơi thôi!”