← Quay lại trang sách

Chương 42 Phòng giam dưới địa cung

Đêm khuya, động Lôi ÂmThớ thịt trên mặt Từ Thụ Tranh run lên, tựa như sắp hộc máu đến nơi, ông đã hoàn toàn bị cô bé này đùa bỡn trong lòng bàn tay! A U nhìn vào động Kim Tiên trống rỗng nói: “Bảy vị tiên sinh khi nãy vừa là những bậc thầy có tri thức nhất trong thiên hạ, cũng là nhân vật tiểu nữ sùng bái nhất, có thể nhìn họ qua khoảng cách một bức tường thôi, tiểu nữ cũng vô cùng vinh hạnh! Cả gan hạ cửa sắt xuống, giữ chân bảy vị một giờ đồng hồ cũng coi như giữ thể diện cho tứ bảo Vân Cư, đã đắc tội rồi!” “Tôi… thua cô rồi!” Tiểu Từ đấm ngực giậm chân, lắc đầu nói, “Xin hỏi vị cô nương này, rốt cuộc cô là ai?” “Tôi chỉ là một cô gái bình thường, lẻ loi một thân một mình trôi giạt khắp nơi” “Vì tranh đoạt quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường mà các người không tiếc giết hại hơn chục mạng người, lại còn uy hiếp cả Tiểu Từ tôi, cỗ quan tài một nghìn hai trăm năm trước này quan trọng đến thế nào với cô?” “Đối với rất nhiều người mà nói thì nó không đáng một xu; đối với một số người mà nói, nó lại là báu vật vô giá, còn hơn nhiều so với tứ bảo Vân Cư sáu mươi năm trưng bày một lần” A U cười hờ hững, “Tướng quân Tiểu Từ, vật này rốt cuộc là báu vật như thế nào? Thứ lỗi cho tiểu nữ không thể nói ra!” “Tôi có thể đi được chưa?” “Sau này gặp lại, tiểu nữ xin cáo lui trước!” Còn chưa đợi khách đi khỏi, A U đã mở một cánh cửa đá ở sâu trong động Lôi Âm rồi cùng tên thích khách mặt sẹo rời đi. Đang trong mật đạo trên đỉnh động, Tần Bắc Dương thấy kẻ thù giết mẹ sắp trốn thoát, cậu không nhịn được mà lên tiếng: “E hèm! Âm mưu và cuộc giao dịch của các người đã bị tôi nghe thấy hết rồi!” Mặt Tiểu Từ biến sắc, cho rằng thích khách lật lọng, ba tên vệ sĩ đều cùng rút vũ khí ra. Trần nhà trong động Lôi Âm rất mỏng, cặp sừng hươu sắc nhọn mọc ra trên đầu Cửu Sắc, dùng sức mạnh trời sinh đâm xuống dưới, phiến đá lập tức rạn vỡ, Tần Bắc Dương và thú trấn mộ cùng rơi vào trong động. Lúc này, tất cả trở nên hỗn loạn, Tần Bắc Dương lộn một vòng trên mặt đất, vung thanh Đường đao dài ba thước lên đâm thẳng về phía tên thích khách. A Hải khom người né đao, lưỡi đao sắc nhọn quét qua phiến đá khắc kinh văn triều Đường, bắn tóe ra tia lửa đáng sợ. Ba tên vệ sĩ che chắn phía trước Từ Thụ Tranh, vừa định nổ súng bắn, Cửu Sắc đã phun ra quả cầu lửa lưu ly, bay thành một đường vòng cung kỳ lạ bên trong động. Trong mấy giây ngắn ngủi, quả cầu lửa lần lượt đụng vào ba tên bảo vệ, thiêu chúng thành tro bụi… Tiểu Từ vô cùng kinh hãi, buông tay đập nát quả cầu thủy tinh, phát tín hiệu cầu cứu ra bên ngoài. Dưới ánh đèn trong động Lôi Âm, A U nhận ra gương mặt Tần Bắc Dương. Cô bé níu tên thích khách A Hải lại, lạnh lùng ra lệnh: “Không được làm anh ấy bị thương!” Ngoài động, Diệp Khắc Nan đã đợi từ giờ Thân đến giờ Tuất, lúc này anh đang ngửa mặt lên nhìn vầng trăng sáng vằng vặc vừa nhô lên trên núi Thạch Kinh, lo lắng bất an. Anh lại nhìn thấy bảy tám người đàn ông chạy ra từ trong hang động bên cạnh, không rõ những người này có lai lịch thế nào? Chỉ nhìn lối ăn mặc và tướng mạo thì giống với phần tử trí thức có ăn học. Cuối cùng, trong động Lôi Âm vang lên tín hiệu cầu cứu, Diệp Khắc Nan dẫn theo mấy người vệ sĩ xông vào trong động, chỉ thấy dưới đất có ba đống tro tàn. Một thanh Đường đao dài ba thước đang kề trên cổ Từ Thụ Tranh. Người đứng sau lưng Tiểu Từ là một thiếu niên mười tám, mười chín tuổi, mặt mũi sáng sủa, đường nét cương nghị, đó chẳng phải Tần Bắc Dương sao? Còn có một con thú trấn mộ ấu kỳ lân đang giương cặp sừng hươu trắng như tuyết, dường như sẵn sàng liều mạng với kẻ xông vào bất cứ lúc nào. Còn A U và thích khách A Hải thì vừa mới chạy thoát từ mật đạo trong hang. Tần Bắc Dương đã rút ra bài học kinh nghiệm, lúc trước mỗi lần truy đuổi thích khách đều rơi vào cạm bẫy, lần này không thể khinh suất. Tiểu Từ xui xẻo vừa mới rút súng lục ra đã bị Tần Bắc Dương kề đao vào cổ. Tất cả những việc kể trên đều xảy ra trong vòng mười giây. Diệp… Tần Bắc Dương vừa định kêu lên “Thám trưởng Diệp” bèn dừng lại, thầm nghĩ Diệp Khắc Nan chắc chắn là mai phục bên cạnh Tiểu Từ, nếu kêu lên khác nào khiến chú ấy bị lộ chứ? Sau thời khắc kinh ngạc ngắn ngủi, Diệp Khắc Nan làm bộ làm tịch mắng: “Ngươi là kẻ nào? Mau thả tướng quân ra!” “Lui ra ngoài, nếu không ta cắt cổ ông ta!” Tiểu Từ lên tiếng: “Nghe lời cậu ta đi, lùi ra ngoài!” Lời nói không hề hoảng hốt, hệt như đang ra lệnh trên chiến trường, thể hiện ra bản sắc của người quân nhân. Diệp Khắc Nan hơi do dự rồi hạ lệnh cho tất cả mọi người rút lui ra khỏi động Lôi Âm. Cửu Sắc thu lại sừng hươu, biến thành “chú chó lớn” nhanh nhẹn. Tần Bắc Dương tiếp tục dùng thanh Đường đao uy hiếp Tiểu Từ rồi cùng chạy thoát khỏi mật đạo. Mật đạo này quanh co khúc khuỷu, cũng không rõ là khi xưa hòa thượng nào đào ra, trên bốn vách đá khảm vô số kinh văn. Mới đi được mấy bước, một cánh cửa đá đã hạ xuống, các binh lính khó lòng đuổi theo. Hai tay Từ Thụ Tranh bị trói ngoặt ra sau lưng, ông thở hổn hển nói: “Cả ngọn núi này đã bị lính của tôi bao vây, cậu muốn thoát đi đâu?” “Không biết” Tần Bắc Dương không muốn nhiều lời, cậu chỉ tin vào cảm giác và phương hướng của Cửu Sắc. “Đúng rồi, con mãnh thú này là thứ gì vậy?” “Thú trấn mộ” Từ Thụ Tranh hít ngược vào một hơi lạnh: “Mấy ngày gần đây quả nhiên tôi xung khắc với mấy thứ trong mộ!” “Nó chính là thú trấn mộ của tiểu Hoàng tử triều Đường mà ông chiếm lấy đó” “Thì ra là vậy!” Tiểu Từ nhớ lại khoảnh khắc Tần Bắc Dương vừa rơi từ đỉnh động xuống đã giương đao chém về phía tên thích khách mặt sẹo, có lẽ họ không phải cùng một nhóm, “Cậu cũng vì cỗ quan tài đó?” “Đừng hỏi thêm gì nữa” Cuối cùng đã đi đến cuối mật đạo núi Thạch Kinh. Bước ra ngoài là một khe núi sâu, đá lởm chởm, bầu trời sao sáng lấp lánh. Dưới chân giẫm phải một đống hài cốt bằng sắt thép, Cửu Sắc hưng phấn chạy quanh. Tần Bắc Dương sờ thấy hai đôi cánh, thì ra là thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh gặp ban ngày. “Máy bay Pháp rơi vỡ ở gần đây nhỉ?” Từ Thụ Tranh hỏi một câu, Tần Bắc Dương không trả lời. Cửu Sắc cắn hài cốt của Thiên Sứ Bốn Cánh rồi lôi đống sắt vụn này từ từ đi xuống sườn núi. Thú trấn mộ ấu kỳ lân có sức mạnh vượt xa trọng lượng cơ thể mình, chắc hẳn là do ăn viên linh thạch của thú trấn mộ ác long Đông Hải. Mặc dù Từ Thụ Tranh nói là có một trung đoàn binh lính bao vây núi Thạch Kinh nhưng quần thể Phòng Sơn trùng trùng điệp điệp, đừng nói một trung đoàn, cho dù phải một sư đoàn đến cũng chưa chắc đã có thể bao phủ được hết. Tần Bắc Dương đã thuộc địa hình như lòng bàn tay, cộng thêm với cảm giác nhanh nhạy của Cửu Sắc, thừa lúc đêm tối nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây của binh lính, men theo con đường mòn nhỏ trong núi mà đi. “Người anh em, cậu đã thoát khỏi lớp lớp vòng vây, có thể thả tôi ra rồi chứ?” Từ Thụ Tranh đã không còn bị kề đao vào cổ nữa nhưng hai tay vẫn bị trói chặt không có cách nào thoát ra, “Cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu hết! Tiền bạc? Chức vị? Gái? Hay là vàng?” Thiếu niên thợ thủ công mười tám tuổi khẽ cười: “Tôi có triệu lượng bạc trắng, ông tin không?” Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đến trước một ngôi mộ rất lớn – ngôi mộ triều Đường ở thôn Phần Vương – Phòng Sơn, nơi được loan truyền nhầm trong nhiều năm là “mộ Thát Ma”. Một tháng trước, đội khảo cổ liên hợp Trung Pháp mới từ ngôi mộ này rút đi và dùng gạch bịt kín mộ đạo lại. Cửu Sắc phá vỡ gạch, kéo thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh xông vào mộ đạo. Từ Thụ Tranh tức giận gầm lên: “Lại đưa tôi vào mộ cổ? Thật là khốn kiếp!” “Tướng quân Tiểu Từ, thứ lỗi cho tôi vô lễ, trong vòng trăm dặm quanh đây, nơi này có lẽ là nơi an toàn nhất” Cửu Sắc mở đường, đi vào sâu trong mộ đạo, ngang qua tiền thất, trung thất, đi thẳng đến hậu thất. Tất cả những báu vật có giá trị đều không còn nữa, bao gồm cả những bức bích họa triều Đường đẹp đẽ tinh xảo. Quan tài ở gian sau địa cung đã bị vận chuyển đi, lộ ra giếng vàng dưới đáy, hang động đen ngòm, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt, Từ Thụ Tranh không dám nhìn xuống dưới. Giếng vàng đã bị đội khảo cổ mở rộng, Cửu Sắc vứt thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh xuống dưới, vật về chủ cũ, đây là tâm nguyện của Thiên Sứ Bốn Cánh. Tần Bắc Dương tìm dây thừng đến, buộc vào người Từ Thụ Tranh, kéo ông ta xuống địa cung bên dưới địa cung. Rơi xuống đến đáy, nhìn thấy đầm sâu dưới đất, toàn thân Từ Thụ Tranh lạnh ngắt, ông ta ngẩng đầu hô lớn: “Đây là nơi nào? Nước gì đây?” Tần Bắc Dương nằm bò trên miệng giếng vàng hô to: “Đây là hải nhãn Bắc Kinh, thông đến vùng nước mặn của biển Bột Hải, cho dù có khát đến thế nào thì ông cũng không uống được” Tiểu Từ tuyệt vọng gào lên: “Người anh em, cậu đừng hành hạ tôi nữa, chi bằng giết Tiểu Từ bây giờ luôn đi!” Bóng người đã biến mất ở miệng giếng. Trong bóng tối đen ngòm, Tiểu Từ điên cuồng chạy đến bên mép đầm sâu, sờ vào làn nước đen lạnh như băng, đưa lên đầu lưỡi nếm thử một giọt, quả nhiên là nước biển mặn chát. Ông tức giận đấm xuống đất rồi nằm vật ra trên đất gào thét điên cuồng, quả thực là xui xẻo, vì sao lại dính vào cỗ quan tài triều Đường ấy chứ? Ông lại nguyền rủa Nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa một vạn lần, cầu mong cho hắn vĩnh viễn không bao giờ đổi đời được dưới địa ngục. Nhưng mà nơi này không phải chính là địa ngục sao? Gào thét đến khản cả giọng, Tiểu Từ vừa mệt vừa đói, ông mơ màng thiếp đi… Ngày thứ hai, ông dần tỉnh giấc, ở trong địa cung phía dưới địa cung đã sớm mất đi khái niệm thời gian. Không rõ từ khi nào, Tần Bắc Dương đã đứng trước mặt, cậu thắp sáng một ngọn đèn bão, mang đến một bình nước lớn, còn có cả hai chiếc bánh bao. Từ Thụ Tranh ăn ngấu nghiến hết chỗ bánh bao, giờ ông đã không còn bộ dạng oai phong vênh váo mà rúc trong xó khẽ nói: “Cảm ơn” “Bên ngoài dán đầy lệnh truy nã tôi” Tần Bắc Dương sờ con thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh tàn tạ, mặt không biến sắc, “Hôm qua, trong đám thị vệ của ông, có người nhận ra khuôn mặt tôi” “Cậu đã từng ở trong quân đội sao?” “Tôi từng theo Sư đoàn 6 Bắc Dương đánh trận ở cửa Ngô Tùng, còn ngủ một đêm ở căn cứ Nam Uyển” “Ừm, tôi có một vệ sĩ vốn từng đi nghĩa vụ quân sự ở Nam Uyển” Từ Thụ Tranh nhấp mấy ngụm nước một cách dè sẻn, để lại cho mình non nửa bình nước, “Thì ra cậu là người của quân phiệt Trực hệ! Kẻ đứng đằng sau cậu rốt cuộc là Phùng Quốc Chương? Vương Sỹ Trân? Hay là Ngô Bội Phu?” Tần Bắc Dương lắc đầu: “Sai rồi! Cho dù là quân phiệt Trực hệ, An Huy hay Phụng hệ, đám quân phiệt Bắc Dương các ông đều là kẻ thù của tôi!” “Thiên hạ hiện nay giống như thời loạn thế Tam Quốc cuối triều Hán, chiến tranh Xuân Thu vô nghĩa, chiến tranh Tam Quốc càng vô nghĩa. Nhưng nếu có một Tào Tháo có thể thống nhất một nửa giang sơn, chí ít cũng khiến dân chúng bớt chịu khổ một chút” “Tướng quân Tiểu Từ, ông tự so sánh mình với Tào Mạnh Đức sao?” Từ Thụ Tranh cười khổ: “Tiểu Từ có tài đức gì mà dám sánh vai với Đại đế Ngụy Vũ?” Nói đến Tam Quốc thì lại là sở trường của Tần Bắc Dương: “Ông đích thực là kiêu hùng thời loạn, lòng ôm chí lớn, lại có mưu quyền, tài hoa, giống như Tào Tháo là đại thi nhân một thời vậy” “Cậu rốt cuộc là kẻ nào?” “Tôi chỉ là một người thợ thủ công” “Người anh em, ông anh già này khuyên cậu một câu – quay đầu lại là bờ! Nếu cậu bị bắt thì chắc chắn chết không có chỗ chôn” “Kể từ ngày tôi được sinh ra thì đã sớm chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần rồi” Tần Bắc Dương không hề sợ hãi trước sự uy hiếp của Tiểu Từ, đột nhiên cậu nghe thấy có tiếng động trên đỉnh đầu, lập tức rút thanh Đường đao ra, kề lên cổ Từ Thụ Tranh. Bên rìa miệng giếng vàng phía trên, một khuôn mặt mơ hồ ló ra, giọng con gái truyền đến: “Bắc Dương! Tôi đã nhìn thấy Cửu Sắc rồi, anh nhất định đang ở dưới!” Anna?