Chương 51, Chị em đường hẹp tương phùng
Mùa hè năm Dân quốc thứ bảy, núi Đạt Ma nằm giữa tuyến đường biển Trung – Nhật như con quái thú núp giữa Đông Hải, tiêu hóa hết thảy kẻ xâm lấn bằng cái dạ dày vô cùng vô tậnLại một con tàu hơi nước nhỏ phun khói đen xình xịch, bổ sóng xám, đón mặt trời mọc, thả neo trên cảng cá núi Đạt Ma. Âu Dương Anna mười tám tuổi, mặc áo trắng, váy lam, trang phục nữ sinh điển hình Bắc Kinh. Phía sau có người đàn ông, vẫn bộ trường sam, đầu đội mũ dạ đen, đứng thẳng tắp như cây tùng đón gió, lông mày đen rậm lẫn vào tóc mai, để chòm râu đen dày, đối tượng mà các tờ báo nhỏ tranh nhau phỏng vấn, trinh thám lừng danh Diệp Khắc Nan. Mấy hôm trước, Diệp Khắc Nan và Anna lặng lẽ gặp mặt. Phố lớn ngõ nhỏ Bắc Kinh vẫn dán đầy lệnh truy nã Tần Bắc Dương. Rõ ràng, quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường đã rơi vào tay nhóm thích khách. Nghe nói, chìa khóa mở ra bí mật của tiểu Hoàng tử chính là Tần Bắc Dương. Anna nhớ tới ánh mắt A U nhìn Tần Bắc Dương, tâm tư cô bé vô cùng mẫn cảm. Cho dù một cây kim rơi xuống cũng phân biệt được sự bất đồng. Cô tin tưởng, A U sẽ không làm tổn thương cậu. Đối tượng mà nhóm thích khách tìm kiếm chỉ có thể là tên trộm mộ Tiểu Mộc. Tiểu Mộc là người duy nhất từng chui vào quan tài tiểu Hoàng tử triều Đường mà vẫn còn sống. Núi Đạt Ma giam cầm Tiểu Mộc, xa ở Đông Hải, nhưng hòn đảo không thể di chuyển. Nửa năm trước, nhóm thích khách đã lên đảo một lần, ắt có lần thứ hai. Huống hồ còn có bạc trắng bồi thường năm Canh Tý giấu trên núi Đạt Ma này nữa. Âu Dương Anna và Diệp Khắc Nan quyết định lập tức tới núi Đạt Ma, di chuyển Tiểu Mộc và trăm vạn lượng bạc trắng. Bọn họ ngồi xe lửa đến Thượng Hải rồi thuê một con tàu hơi nước nhỏ vượt Đông Hải, tổng cộng mất bốn ngày. Anna bước lên núi Đạt Ma, phát hiện làng chài đã thành đống tro tàn đổ nát. Dân đảo trở về mấy trăm năm trước, từng người tìm hang động cư trú. Ai nấy nhìn thấy cô đều hoảng sợ, hỏi lý do thì chẳng ai dám mở miệng. Cô tìm kiếm hải nữ và em trai khắp nơi nhưng không thấy tung tích. Có người nói hải nữ chết rồi, cũng có người bảo cô ta mất tích. Anna nghĩ mọi người đều đang nói dối. Việc này không thể chậm trễ, cô và Diệp Khắc Nan đến hang núi giam cầm Tiểu Mộc. Trên bãi đá nhìn ra biển, họ thấy thi thể một người phụ nữ trẻ đang bị ruồi bâu. Anna không dám nhìn, Diệp Khắc Nan ngồi xuống kiểm tra. Làm trinh thám, cho dù không có bản lĩnh cao cường như pháp y nhưng cũng phán đoán được bằng kinh nghiệm. “Mới chết chưa đến một ngày.” Diệp Khắc Nan nhân tiện kiểm tra vết thương: “Trái tim bị vật sắc nhọn đâm thủng.” Anna đánh bạo thoáng nhìn mới biết không phải là hải nữ. Xông vào sơn động, liền cảm thấy bầu không khí quái dị, chân đèn trên vách đá hình như bị động vào. Quả nhiên, bọn họ phát hiện cột sắt cửa hầm bị cưa gãy, bên trong không có bóng người. Tiểu Mộc đã chạy trốn. Âu Dương Anna hối hận lúc đầu không giết chết Tiểu Mộc. Mặc dù để tên trộm mộ chạy trốn cũng không sao, nhưng lỡ nguy hại đến trăm vạn lượng bạc trắng thì sao? Cô không muốn nghĩ nữa. Bỗng nhiên, trong sơn động vang tiếng nổ ầm ầm, đá vụn rơi lả tả, Diệp Khắc Nan liều mạng túm Anna lao ra. “Có người đang dùng thuốc nổ.” Diệp Khắc Nan nhắc nhở, mặt Anna càng tái nhợt, chẳng lẽ cho nổ núi để đánh cắp kho báu? Hai người họ xuống dốc núi, bỗng thấy trong khóm đá lởm chởm gần biển có khói bụi bốc lên, một cửa hang lớn xuất hiện. Có mấy bóng người dính toàn bụi đất loạng choạng lao ra. Anna dợm bước tiến lên nhưng lại bị Diệp Khắc Nan ngăn cản, hai người núp sau khối đá to, để xem những kẻ đó là ai đã? Sáng sớm mặt trời lên, có người quỳ xuống đất ho, có người ngửa mặt nằm xuống hít sâu, còn có người xem xét địa hình xung quanh. Cuối cùng là thiếu nữ mười lăm tuổi, bím tóc to đen sáng lóa, vùi mặt và tóc xuống nước rửa ráy. A U. Còn cả thích khách mặt sẹo, thích khách khỏe như trâu, thích khách già râu đen – Diệp Khắc Nan nhận ra họ, trong đầu hiện lên chín năm trước, án diệt môn Tô giới Đức Thiên Tân, buổi đêm đẫm máu cuối xuân. Móc khẩu súng lục, nhắm chuẩn lão thích khách đang ho. Diệp Khắc Nan là trinh thám lừng danh, cũng là tay súng thiện xạ, lúc tập bắn bia ở sở cảnh sát Bắc Kinh luôn là người dẫn đầu. Ba điểm một đường, nhắm chuẩn gáy, chỉ cần siết cò thì chẳng khác gì bắn nát quả dưa hấu… A U ngồi trên đá ngầm, cả người ướt đẫm, cởi bím tóc đen bù xù như thác nước, từng giọt nước biển rơi, rửa sạch tro bụi trên người. Bỗng nhiên, cô cảm nhận được sát ý sau lưng. Hồi năm tuổi, Lão Cha ôm cô nói: “Đứa bé A U này không giống người bình thường, cô bé có thể cảm nhận được thứ chúng ta không thể cảm nhận, có thể nhìn thấy bóng dáng trong gió, âm thanh trong nước, mùi vị trong đá…” “Lão Cha!” A U tiện tay cầm một cục sỏi, đập trúng vào đầu Lão Cha. Một viên đạn vọt ra khỏi nòng súng của Diệp Khắc Nan, trượt sát qua gáy thích khách già. Nhóm thích khách tĩnh như xử nữ động như thỏ chạy, A Hải và Thoát Hoan tìm kiếm tảng đá ẩn nấp. Chỉ có A U tóc tai ướt sũng, như động vật biển ngoi lên từ dưới nước, đối mặt tảng đá to trên sườn núi. A U không còn là cô bé mười lăm tuổi, ánh mắt như nguyên soái chỉ huy thiên binh vạn mã, là chủ nhân hữu danh hữu thực của nhóm thích khách. Một ngày trước, cô dẫn A Hải, Thoát Hoan và Lão Cha đến núi Đạt Ma tìm tên trộm mộ Tiểu Mộc. Có quả phụ trẻ không chịu được dụ dỗ, dẫn đường cho họ đến hang núi giam cầm Tiểu Mộc. Ai ngờ, Tiểu Mộc trông ngoan ngoãn nhưng lại nhận ra mưu kế của thích khách, đột nhiên ấn cơ quan, làm bọn họ rơi vào bẫy. Nhóm thích khách đều biết khinh công, không bị ngã gãy xương. Bọn họ giết cả nghìn người nhưng lại suýt chết trong tay tên trộm vặt. Trên người họ, ngoài con dao găm thì còn có súng lục và thuốc nổ. Thời đại thay đổi, vũ khí lạnh lên ngôi. Cách mạng Tân Hợi, không mấy ai còn dùng đao kiếm nữa mà thích ném bom hơn. Thích khách vĩ đại đến đâu, nếu không thuận theo thời đại thì sẽ bị đào thải – chả khác gì các kỵ binh giơ đao vào súng máy Maxim và hàng thép gai trên chiến trường châu Âu. Bọn họ phát hiện hang núi này rất lớn, phức tạp, dưới đất đầy xương khô. Đi cả đêm mới tới điểm cuối cùng, ngửi thấy mùi nước biển mằn mặn, ắt hẳn đã tới gần bờ biển. A Hải biết đặt thuốc nổ, thông minh, cẩn thận, tính toán hồi lâu vì hơi sai sót sẽ nổ tung cả bản thân. Nhóm thích khách lùi xa đến chỗ chắc chắn, đào hang tị nạn, sau đó châm ngòi nổ. Một tiếng nổ vang lên, vách đá nổ tung, lộ ra ánh sáng mặt trời, không ngờ đã là sáng hôm sau. Nhóm thích khách vui mừng vì còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời trên Đông Hải. A U loáng thoáng đoán được, người trốn trên sườn núi đánh lén họ không thể là dân đảo, bọn họ đã bị dọa sợ vỡ mật, cũng không phải Tiểu Mộc. Phải là người vừa lên đảo, biết bí mật của hang núi này, còn hận thấu xương nhóm thích khách… “Anna?” A U kêu lên, không sợ bị đạn bắn thủng não: “Thám trưởng Diệp?” Gió thổi bay tóc cô, sau lưng là Đông Hải cuồn cuộn, khí thế khiến người khác phải sợ run cầm cập. Anna trốn sau tảng đá tóm lấy cánh tay Diệp Khắc Nan: “Không được nổ súng!” “Sao cô bé này thông minh thế?” Diệp Khắc Nan than thở: “Đáng tiếc không đi chính đạo.” Anna ló đầu, vẫy tay: “A U!” “Xin lỗi! Chị Anna, bây giờ em không thể giải thích với chị, nhưng chị cũng không thể giết chết bọn em – trừ khi đôi bên cùng chết.” A U nói đúng, bọn họ có bốn người, ba khẩu súng lục, còn thêm bốn con dao găm. Không biết nên đáp lại thế nào? Anna cúi đầu nhìn Diệp Khắc Nan, anh nhăn mày suy nghĩ chốc lát, mặc dù nằm mơ cũng muốn bắt lấy bọn thích khách này, nhưng tình hình trước mắt không có lợi. Nếu thích khách dễ bị tóm thì đã không phải hy sinh nhiều tính mạng đến thế. Anh là thám trưởng, không phải thằng liều, cũng không phải Tần Bắc Dương một lòng muốn báo thù, sẽ không lấy tính mạng bản thân và Anna ra làm tiền đặt cược. “Được rồi, ngừng chiến.” Diệp Khắc Nan đưa ra quyết định khó khăn này. Âu Dương Anna nhìn kẻ thù giết cha ở đối diện, lý trí chiếm thượng phong, nửa năm không ngừng trải qua sống chết đã khiến cô trưởng thành hơn cả trăm lần. “A U! Em đi đi, đời này đừng trở lại núi Đạt Ma!” Lần này, A U trao đổi ánh mắt với thích khách già trốn sau tảng đá, gật đầu nói: “Em đồng ý!” Nhóm thích khách yên lặng lần theo bãi đá dọc bờ biển, bò về phía cảng cá. Ban ngày ban mặt, không cho Diệp Khắc Nan trên sườn núi có cơ hội đánh lén, liền chứng minh khả năng ẩn nấp của họ siêu mạnh. Chỉ có A U thong thả đi trên bờ biển hong khô mái tóc dài vừa gội bằng nước biển, giống như cỏ dại đón gió sinh trưởng. Âu Dương Anna đưa mắt nhìn cô, trong lòng ngổn ngang, không biết nói thế nào? Nửa năm qua, hai cô bé sống nương tựa lẫn nhau mỗi ngày, kề vai mà ngủ, thân như chị em, chẳng lẽ tất cả đều là giả? Chẳng lẽ mình là kẻ ngốc bị thích khách lợi dụng? “Đuổi theo!” Diệp Khắc Nan nhắc nhở, hai người họ bám theo sườn núi, nhìn thấy nhóm thích khách đã tới cảng cá. A Hải, Thoát Hoan và Lão Cha cướp một chiếc thuyền đánh cá, giương buồm xuất phát. A U lên thuyền sau cùng, quay lại hô to về phía sườn núi: “Chị Anna, Tiểu Mộc đã chạy trốn, hãy cẩn thận với hắn, cả đời đều phải cẩn thận!” Anna và Diệp Khắc Nan nghe thấy rõ ràng. Thuyền đánh cá chở nhóm thích khách đi xa, trở thành cánh buồm hút bóng biến mất trên Đông Hải. “Hãy cẩn thận với Tiểu Mộc ư?” “Phải, chúng ta đã coi nhẹ kẻ này.” Diệp Khắc Nan lại hướng về vách Xả Thân ở phía Đông núi: “Đi xem kho báu thôi.” Chỉ có Âu Dương Anna nhớ lối vào kho báu, trinh thám lừng danh phải bịt kín mắt mới được bước vào địa đạo. Hang động dưới vách Xả Thân. Tạ ơn trời đất, trăm vạn lượng bạc trắng vẫn còn. Ngoài phần chuyển ra lần trước, còn lại vẫn nguyên. Anna và Diệp Khắc Nan lần lượt vận chuyển bạc trắng, lên tàu hơi nước về Thượng Hải, gửi vào “Quỹ bá tước núi Đạt Ma”, ngân hàng tư nhân Thụy Sĩ. Cô chuẩn bị mua thêm một trăm căn phòng ở Thượng Hải. Còn chủ nhân thật sự của trăm vạn lượng bạc trắng đang vượt qua Đông Hải bao la.