← Quay lại trang sách

Chương 50 Thoát khỏi núi Đạt Ma

Núi Đạt MaChỉ còn mình Tiểu Mộc sống sót. Hắn nhạy bén đứng sát vào rìa vách đá, túm lấy chân đèn để giữ thăng bằng. Nhìn thấy nhóm thích khách rơi xuống vực sâu, hắn xoay lại chân đèn, nền đá xanh khôi phục nguyên trạng. Hang núi yên tĩnh. Tiểu Mộc quỳ xuống đất run rẩy, nước mắt nước mũi tuôn trào. Hắn rụt rè áp tai xuống nền đá, không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Thích khách giết vô số người lại bị tên trộm mộ gầy yếu nhỏ bé tiêu diệt dễ dàng thế này sao? Miệng lộ nụ cười kỳ dị, rồi hắn cười to điên cuồng. Hắn không tin bọn thích khách tới cứu hắn, ở thời loạn thế mạng người như rác, ngoài bí mật khó hiểu trên người hắn mà chính hắn cũng không biết, bản thân hắn chỉ là một quân cờ không quan trọng, cũng giống cái tên thấp hèn của hắn. Một khi mất giá trị lợi dụng, hắn sẽ bị cứa cổ ngay lập tức, sẽ chẳng khác gì những kẻ bị bọn thích khách giết như giết gà. Hắn không muốn vận mệnh bị kẻ khác thao túng, không muốn làm cương thi trong quan tài mộ cổ! Hắn nắm được chân lý đơn giản – dùng đầu óc còn mạnh mẽ hơn dùng dao. Giờ này ngày này, bắt đầu từ hòn đảo này, Tiểu Mộc chỉ muốn làm chủ nhân của bản thân mình, bắt người khác quỳ dưới chân, mà không phải ngược lại. Hắn lao ra khỏi hang núi, nhìn thấy tia nắng đầu tiên trong suốt nửa năm qua. May mà đã có chuẩn bị, hắn nhắm mắt rồi mới ra ngoài, sau đó từ từ mở ra. Hắn nhìn thấy biển khơi, đá, bãi hoang vu và hải đăng trên đỉnh núi. Hắn ngửi thấy mùi gió biển, mặn chát ẩm ướt, làm hắn không cầm nổi nước mắt. Hắn nhìn thấy hải nữ, biển trời hoang vu, có người con gái hai mươi tuổi, làn da vàng nhuốm vết máu đỏ tươi, như dân đảo quỳ lạy nữ thần. Cô ta rút con dao mổ cá sắc bén ra khỏi ngực người phụ nữ trẻ tuổi. Hải nữ giết chết quả phụ trẻ làng chài. Dân đảo bán rẻ cô ta, bán rẻ hai con trai cô ta, suýt thì bị bọn thích khách thiêu sống. Cô ta còn phát hiện quả phụ trẻ dẫn thích khách lên sơn động. Cô ta không thể tha thứ cho kẻ phản bội, cho dù là phản bội Âu Dương Tư Thông hay chính bản thân cô ta. Cô ta thề phải giết hết kẻ phản bội vô sỉ. Hải nữ giơ dao lao vào Tiểu Mộc, định quyết cùng chết với kẻ tù tội. Tiểu Mộc trói gà không chặt, huống hồ bị giam cầm lâu như vậy, không phải đối thủ của hải nữ dã man. Hắn từ bỏ chống cự, giang rộng tay, quỳ trên tảng đá, mỉm cười. Con dao dừng lại trước ngực hắn. Lần đầu tiên hải nữ nhìn thấy rõ Tiểu Mộc dưới ánh mặt trời, đôi mắt và mái tóc như vai đào trong gánh hát, ngoại trừ phần râu trên môi, hắn là người đàn ông tuấn tú. Con dao rơi xuống khe đá. Tiểu Mộc đứng dậy hôn môi cô ta. Cô ta không phản kháng, ngược lại siết cổ hắn, dường như muốn khắc hai người vào với nhau. Bọn họ từng hôn nhau vô số lần ở dưới sơn động u ám, nhưng dưới ánh mặt trời núi Đạt Ma lại là cảm giác hoàn toàn khác. Trái tim hải nữ cháy hừng hực. Trên thế giới này, hải nữ là người duy nhất để mắt đến Tiểu Mộc, sẵn sàng giao cả thân xác lẫn trái tim cho hắn. Cho dù, cô ta là phụ nữ, không phải đàn ông mà hắn vẫn thích. Hải nữ thở dốc tách ra, bối rối: “Bọn thích khách đâu?” “Anh di chuyển chân đèn trên vách đá, bọn họ đều rơi vào bẫy rồi.” Cô ta ôm chặt Tiểu Mộc lần nữa: “Tâm can của em, anh tốt quá! Chúng đều là kẻ khốn nạn tội ác tày trời, nên bị chém thành ngàn mảnh!” Hải nữ hận chết bọn thích khách, chẳng những giết chết Âu Dương Tư Thông, còn định thiêu cháy con trai cô ta. “Em yên tâm, dù bọn họ không ngã chết cũng sẽ chết đói! Bây giờ nên làm thế nào?” “Đi tìm lão Đại và lão Nhị.” “Lão Đại” mà cô ta nói chính là con trưởng Âu Dương Tường Lỗ, “lão Nhị” chính là con thứ Âu Dương Liên Phàm. Tiểu Mộc đi cùng cô ta lên nơi cao nhất núi Đạt Ma. Dân đảo vẫn tụ tập trước cửa nhà đá. Hai đứa con trai Âu Dương Tư Thông được hải nữ hổn hển giành lại. Tiểu Mộc ôm đứa bé hộ cô ta. Còn cô ta thì lấy dao mổ cá bổ về phía dân đảo. Đàn ông khỏe mạnh đều bị thích khách giết, còn người già và phụ nữ đánh không lại cô ta, chạy trốn tới tấp vào một góc. “Em không giết hết nổi họ đâu.” Tiểu Mộc nhắc nhở hải nữ. Bấy giờ cô ta mới hiểu ra, trải qua biến cố long trời lở đất này, bản thân cô ta không thể ở lại núi Đạt Ma nữa. Mỗi người dân đảo đều thành kẻ thù của cô ta. Dân đảo cũng cho rằng vì hải nữ và Tiểu Mộc tồn tại mới mang đến tai họa và chết chóc cho hòn đảo này. Hải nữ nhìn thấy một con tàu hơi nước nhỏ thả neo tại cảng cá dưới chân. Rời khỏi núi Đạt Ma là lựa chọn duy nhất của họ, cho dù Âu Dương Anna trở lại hòn đảo cũng nhất định không thể tha thứ cho mối quan hệ nhục nhã giữa hải nữ và Tiểu Mộc. Bọn họ ôm hai đứa trẻ, đến thẳng cảng cá chân núi. Toán thủy thủ trên tàu hơi nước đều do thích khách thuê tạm thời, không có sức chiến đấu. Hải nữ dễ dàng lên thuyền, đâm chết hai tên thủy thủ. Người cuối cùng bị cô ta đẩy vào khoang lái, đành phải đốt lửa nhổ neo, khởi hành rời núi Đạt Ma. Tiểu Mộc vứt thi thể xuống biển, chăm sóc hai đứa trẻ, biển trời bao la, núi Đạt Ma thu lại thành một chấm đen nhỏ. Khoang điều khiển, con dao đè vào cổ thủy thủ. Thủy thủ hỏi hải nữ đi hướng nào? Cô ta không biết, chỉ cần rời khỏi núi Đạt Ma… Đột nhiên nhớ ra, Âu Dương Tư Thông chẳng phải lão đại ở Thượng Hải ư? Cho dù không còn ở nhân thế, nhưng dù sao vẫn còn nền tảng, đồ đệ của ông ta chắc phải chăm sóc con cái sư phụ chứ? “Đi Thượng Hải!” Hải nữ ra lệnh. Tiếc rằng cô ta tính sai – đồ đệ của Âu Dương Tư Thông hận thấu xương người sư phụ thủ đoạn độc ác, hai đứa con trai nếu rơi vào tay họ chỉ e càng thảm. Trong lúc nói chuyện, thủy thủ đấm vào mặt hải nữ, con dao rơi xuống biển. Thủy thủ thầm tính toán, bản thân là đàn ông, chả lẽ không đánh lại một phụ nữ. Thủy thủ cầm cờ lê sắt lên, toan đập vỡ đầu hải nữ. Bỗng nhiên, gáy thủy thủ vỡ tung – Tiểu Mộc lấy búa chém chết hắn. Vứt thi thể xuống biển khơi, trên thuyền chỉ còn lại đôi nam nữ trẻ tuổi và hai đứa trẻ đang tuổi bú sữa. Nhưng bọn họ không về được Thượng Hải. Không đi đâu nổi. Hải nữ biết lái thuyền nhỏ, nhưng cô ta chưa từng tiếp xúc với tàu hơi nước, không biết điều khiển máy móc như thế nào? Tiểu Mộc cũng không biết gì. Máy hơi nước tắt lửa. Tàu mất động lực, không có cột buồm, cho dù cởi hết quần áo ra cũng không đủ làm cái buồm. Tiểu Mộc tìm được hai mái chèo, nhưng muốn di chuyển con tàu sắt thép nhỏ này trên biển thì quá khó. Bọn họ lênh đênh trôi dạt trên biển. Nước ngọt để lại hết cho hai đứa con. Vạn dặm không mây, không có dấu hiệu mưa. Đây không phải con tàu đi về tự do, mà là đi vào địa ngục. Hải nữ không e dè bị hai đứa con trông thấy. Cô cởi hết quần áo như lúc lặn biển, ôm lấy Tiểu Mộc, hôn gã thanh niên cùng tuổi. Như người sắp chết chìm, Tiểu Mộc cũng không còn lựa chọn khác, mặc kệ đàn ông hay phụ nữ, sắp chết đến nơi, còn giữ vững cái gì? Hắn như cây cối dưới lòng đất, còn cô ta như ngọn lửa hừng hực biển khơi, lại tựa dòng nước mát trên núi, khi thì làm hắn dễ chịu sinh sôi nảy nở, lúc lại đốt hắn thành tro bụi… Nước chảy bèo trôi, lênh đênh trên Đông Hải, dòng hải lưu cuốn họ về phía Đông. Nước biển xanh đậm gần như màu đen, đây là khởi nguồn của vùng biển “hắc triều” (Kuroshio) Đài Loan. Từng đứa con trai Âu Dương Tư Thông ngậm một bên ngực Hải Nữ. Tiểu Mộc nằm trên bụng cô ta, nhìn chăm chú lên nắng chiều phía Tây, đó là đại lục châu Á, là quốc thổ chôn cất vô số phần mộ cổ xưa. “Tiểu Mộc, anh báo thù cho chồng em. Theo quy củ cũ trên núi Đạt Ma, để cảm ơn và báo đáp anh, em sẽ theo anh cả đời, mặc kệ anh đi đâu?” Hải nữ nói không sai, hòn đảo lạc hậu vẫn thịnh hành tục lệ báo thù cho người thân từ thời thượng cổ. Có thù không báo sẽ bị mọi người nhạo báng. Nếu có người báo thù thay người chồng bị chết, quả phụ có thể mang toàn bộ gia sản gả cho người đó. Tiểu Mộc tuyệt vọng nhìn biển khơi mịt mùng: “Nhưng chúng ta đang đến âm phủ đây này.”