Chương 53 Mùa hè ở Osaka
Kobe Nhật, góc bến cảng heo hút không bóng người, cánh môi của Tiểu Mộc đã từng là tay trộm mộ không ngừng run rẩyTần Bắc Dương còn chưa hiểu: “Anh đã giết ai?” “Thích khách!” Tiểu Mộc và hải nữ cùng giải thích về tình hình trên núi Đạt Ma hai ngày trước. Đám thích khách lên đảo lạm sát kẻ vô tội, nhưng lại sập bẫy trong động. Hải nữ còn nhấn mạnh một câu, đó là cơ quan của bọn cướp biển giết người, tuyệt không còn đường sống. Tần Bắc Dương không tin lắm. Thích khách có thân thủ cao cường, mười bước giết một người, trăm dặm không ai có thể cản nổi chúng. Đến người xuất chúng như tướng quân Tiểu Từ của quân phiệt Bắc Dương còn bị chúng chơi đùa trong lòng bàn tay, làm sao kẻ trộm mộ yếu đuối như Tiểu Mộc lại có bản lĩnh lớn thế được? “Nói không có bằng chứng, ai có thể tin lời của hai người?” “Nếu cậu không tin thì giết tôi đi. Chỉ cần cậu tha cho hai đứa con tôi, chúng đều là con đẻ của Âu Dương Tư Thông, em trai của Âu Dương Anna, cũng chính là hương hỏa cuối cùng của gia tộc Âu Dương. Cậu hãy nể tình Âu Dương Anna đi!” Hải nữ không một chút sợ hãi, ngửa cổ đối diện với Đường đao của Tần Bắc Dương, không tham sống sợ chết như Tiểu Mộc. Hơn nữa, cô ta đã nhìn ra được điểm yếu của Tần Bắc Dương, chính là Âu Dương Anna. Đột nhiên, Tiểu Mộc nói: “Tôi có thể chứng minh, hình dạng thi thể của bốn thích khách: người đàn ông có vết sẹo ở má phải tên là A Hải. Người cơ thể cường tráng tên là Thoát Hoan. Còn có một ông già để ria mép, chúng gọi ông ta là Lão Cha. Cuối cùng, chính là cô bé mà các cậu đưa tới tên là A U. Cô ta mới chính là chủ nhân của đám thích khách” Câu cuối cùng vừa dứt, môi Tần Bắc Dương giật giật, lập tức tát Tiểu Mộc một cái! Má Tiểu Mộc sưng đỏ, khóe môi rướm máu. Đứa bé trai ba tuổi trong lòng hắn liền khóc ré lên. Nhưng hắn nói không sai, A U chính là chủ nhân của đám thích khách. Đây là bí mật động trời, sao Tiểu Mộc lại biết chứ? “Em gái A U” là nỗi đau trong lòng Tần Bắc Dương, nếu cô bé thật sự bị Tiểu Mộc giết… đây mới là lý do mà cậu vung cái tát này. Nhưng nếu tên A Hải mặt sẹo cũng chết rồi, còn thích khách tên là Lão Cha kia nữa, án diệt môn Tô giới Đức Thiên thân chín năm trước, hai tên thích khách đó đã đâm chết cha mẹ nuôi của Tần Bắc Dương, vậy khác gì Tiểu Mộc đã giúp cậu báo thù! Nghĩ tới đây, Tần Bắc Dương lại tát cho Tiểu Mộc cái thứ hai! Tiểu Mộc càng ngạc nhiên hơn, hai gò má sưng đỏ chảy máu. Hải nữ đau lòng ôm mặt hắn, trợn mắt nhìn Tần Bắc Dương, ý là “Đánh tôi này, đừng bắt nạt người đàn ông của tôi!”. Tần Bắc Dương chán nản ngồi xuống. Nguyên nhân của cái tát thứ hai là cậu đã từng thề độc tự tay mình báo thù cho cha mẹ nuôi, tự tay đâm chết hai tên thích khách. Không ngờ Tiểu Mộc lại làm làm việc đó, khiến cậu không thể hoàn thành lời thề. Cậu kéo Cửu Sắc về bên cạnh, cảnh cáo nó đừng làm Tiểu Mộc và hải nữ bị thương. Tần Bắc Dương sờ hai đứa bé, chúng đều là em cùng cha khác mẹ của Âu Dương Anna. Chỉ vì Âu Dương Anna thì cũng nên bảo vệ chúng. Ngửi thấy mùi hôi tanh của thành phố cá Kobe, hải nữ cảm thấy thoải mái. Cô ta vạch áo cho con bú mà không hề ngại ngùng chút nào. Tần Bắc Dương quay mặt đi, nhìn đường phố nước ngoài lạ lẫm, dù cậu có thể đọc được những chữ Hán trên biển hiệu nhưng lại không hiểu câu nào. Tiểu Mộc túm tóc mình nói: “Muốn đi đâu? Chúng tôi chỉ muốn sống tiếp thôi!” “Nói nhỏ thôi, nếu để người Nhật phát hiện các người là dân lang thang, hai người sẽ bị bắt ngay” Tần Bắc Dương cũng sợ mình bị cuốn vào, Cửu Sắc của cậu sớm đã thu hút ánh nhìn của mọi người. Người Nhật qua đường đều nhìn thêm vài cái. Chẳng may thân phận Tề Viễn Sơn của cậu bị vạch trần… cậu chính là tội phạm bị truy nã của chính phủ Bắc Dương. Trời tối. Tần Bắc Dương dẫn theo Cửu Sắc, Tiểu Mộc và hải nữ bế con mình, bước lang thang bên bờ biển Kobe. Hải nữ nói thầm, lớn như thế rồi mà chưa từng rời khỏi núi Đạt Ma. Vốn lúc nào cũng tâm niệm về Thượng Hải, không ngờ cô ta từ đảo nhỏ sang một quốc đảo luôn. Đột nhiên, bên bờ biển tối om vang lên một tràng tiếng phổ thông. “Bên dưới ngôi sao lấp lánh kia chính là Tổ quốc của tôi, cũng chính là nơi tôi sinh ra. Tôi đã từng trải qua mười tám mùa thu đông dưới ngôi sao đó. Quê hương của tôi, giờ tôi không thể gặp lại cậu nữa rồi” Họ cùng xúm lại nhìn, quả nhiên có một thanh niên đang nằm trên bãi đá ngầm ở biển. Tần Bắc Dương hét lên: “Này, anh đừng tự tử!” Đối phương cười lớn: “Sao tôi có thể nhảy xuống biển được? Chỉ là tôi vừa bị người Nhật mắng, đến bên bờ biển phàn nàn tí thôi” Nhưng Tần Bắc Dương có thể nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt anh ta: “Anh là du học sinh à? Tôi là Tần Bắc Dương” “Tôi là Úc Văn” Năm đó, Tần Bắc Dương mười tám tuổi, Tiểu Mộc hai mươi tuổi, hải nữ hai mươi tuổi, Úc Văn hai mươi hai tuổi, Cửu Sắc một nghìn hai trăm tuổi. Úc Văn tỉnh rượu, anh ta dùng giọng Chiết Giang: “Nhìn ngôi sao này, cậu nghĩ đến ai?” “Tôi nhớ tới một cô gái, tựa như tôi nhìn thấy đôi mắt màu lưu ly của cô ấy” “Hay, cậu cũng đa tình đấy chứ” Úc Văn học y tại Trường Cao cấp số 8 Nagoya, vừa trở lại từ bên sông Phú Xuân của quê hương. Còn hai tháng nữa mới khai giảng nên ở lại Kinki chơi vài ngày. Khẩu âm của hải nữ và Úc Văn tương tự nhau, hai người dùng giọng địa phương nói chuyện với nhau cũng hiểu được hầu hết. Cô ta nhìn Úc Văn giống một người đọc sách, nói mình và Tiểu Mộc là vợ chồng, vì đắc tội ác bá ở quê nên lưu lạc đến Nhật. Cô ta không quen con người và cuộc sống ở đây, xin người đồng hương Chiết Giang giúp đỡ. Úc Văn đưa họ tới trạm xe lửa. Tần Bắc Dương móc nốt vài đồng bạc đổi thành yên Nhật, mua vé xe lửa hạng ba đến Osaka cho mọi người. Trên xe lửa Nhật Bản, cảm giác không giống với xe lửa của Trung Quốc. Ít ra cũng rất sạch sẽ, không có tiếng người ồn ào, hành khách đều nhẹ nhàng nhã nhặn, không giống nạn ăn mày hoành hành trạm xe lửa ở Chính Dương Môn Bắc Kinh. Chỉ có điều, người Nhật thấp nhỏ, Tần Bắc Dương vào đây như Gulliver vào vương quốc người tí hon. Đàn ông ở đây tuy thấp nhưng không yếu đuối, có thể thấy những cơ bắp cường tráng sau lớp kimono, hẳn đây là kết quả của một quá trình luyện tập từ nhỏ. Không như người Trung Quốc, hoặc là thư sinh yếu đuối, hoặc là những con bệnh ốm yếu hút thuốc phiện. Dọc đường đi, Tần Bắc Dương nói chuyện vui vẻ với Úc Văn. Dù chỉ học đến lớp ba, Tần Bắc Dương đọc rất nhiều sách vở trong “Thư viện Thiên Quốc” và địa cung nên vẫn có thể xuất khẩu thành chương. Ức Văn cũng là thanh viên văn vẻ, đặc biệt có sở trường là thơ từ cổ điển. Tần Bắc Dương nói dối mình là du học sinh tự túc, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nghèo túng nên hiện giờ chưa thể đóng học phí dự bị. Cậu vừa đến Nhật, ngơ ngác không biết gì, Tiểu Mộc và hải nữ là họ hàng của mình. Úc Văn có chữ “Văn” tương lai chắc chắn sẽ thành văn hào. “Bắc Dương” thế nào cũng phải vào cảnh hiểm nguy, lang bạt đầu đường xó chợ. Đường sắt Hanshin không quá 30km, ngồi chưa nóng mông đã tới trạm Osaka. Osaka, thành phố trong mơ của Toyotomi Hideyoshi. Cả đám đối diện với cửa hàng và kiến trúc nhà kiểu Nhật san sát nhau, nam nữ mặc kimono trong màn đêm. Hướng Đông Nam còn có một tòa thành tường đá nguy nga, đó chính là thành Osaka của Toyotomi Hideyoshi, chỉ có điều canh phòng hôm nay không nghiêm ngặt. Không biết hôm nay nghỉ ở đâu? Úc Văn cũng là người không có kế hoạch gì, đi lang thang vô định đến tận chùa Shitennoji. Xung quanh tòa tháp cổ này thành phố nhộn nhịp, giống chùa Tịnh An của Thượng Hải. Tần Bắc Dương mua mấy nắm cơm trên đường chia cho mọi người cùng ăn. Chùa Shitennoji nghe nói là ngôi chùa cổ nhất ở Nhật Bản. Bắt đầu xây dựng vào thời Thái tử Shotoku. Vào cửa chính có một tòa tháp ngũ trọng (1), quả nhiên có phong cách thời Tùy Đường còn sót lại. Cửu Sắc giả dạng chó, lớp lông màu đỏ thu hút sự chú ý của mọi người. Người cao to như Tần Bắc Dương cũng không giống người Nhật, họ nhanh chóng đến đền thờ Kỳ Lân bên cạnh. Nghênh đón mọi người là một đền thờ lớn màu đỏ, có hình giống chữ “Khai”, chính là cổng trời Torii thường gặp ở NhậtĐi qua sando với hàng lồng đèn bảo vệ, hai bên cây cối được cát tỉa gọn gang, bắt chước theo vẻ tự nhiên hoang dã. Tần Bắc Dương nhớ đến hồi còn ở Thượng Hải, Haneda Taiki đến thăm “Núi Đạt Ma trên biển” hỏi mua thú trấn mộ ấu kỳ lân của Âu Dương Tư Thông, còn muốn đem thờ trong đền thờ Kỳ Lân của chùa Shitennoji… Dẫn Cửu Sắc vào đây khác nào tự sa vào bẫy. ”Kỳ lân!” Trộm mộ Tiểu Mộc nhỏ giọng hô lên, đền vốn thờ tượng kỳ lân. Lớp đồng đen bên ngoài, cái cổ dài, đầu và râu giống rồng, còn có một cặp sường hươu, bốn chân như vó ngựa hoặc chân hươu. Có vài điểm khác với kỳ lân Trung Quốc, giống ngựa và rồng kết hợp hơn. Cửu Sắc lui về sau vài bước, không muốn vào trong đền. Có lẽ, kỳ lân không thể gặp kỳ lân? Giống như trong cờ tướng Trung Quốc, quy tắc hai tướng không thể gặp nhau. “Đi mau!” Tần Bắc Dương dẫn cả nhóm chạy ra khỏi đền thờ Kỳ Lân. Trước đền thờ Kỳ Lân có một người đàn ông trẻ tuổi mặc kimono đi tới, nhìn bóng người Trung Quốc dưới ánh đèn, lẩm nhẩm trong miệng: “HATA?” Đêm Kobe. Vội vàng ra khỏi chùa Shitennoji và đền thờ Kỳ Lân, Úc Văn không hiểu, hỏi: “Bắc Dương, cậu nhìn thấy ma à?” “Đúng, đúng là gặp ma rồi! Anh tin không? Tôi có mắt âm dương, có thể nhìn thấy thứ mà người thường không thấy!” Tần Bắc Dương cố tình dọa Úc Văn, đến cả hải nữ và hai đứa con cũng sợ. Đêm đã khuya, cứ lang thang mãi trên đường phố Osaka thế này cũng khó tìm quán trọ, vì thế nên họ quyết định ngủ ngoài trời một đêm. May mà trời mùa hè, nhóm người Trung Quốc trú tạm dưới mái một ngôi chùa, xun quanh là rừng trúc, gió thổi rì rào. Tần Bắc Dương ôm Cửu Sắc ngủ, Úc Văn ngâm thơ dưới trăng. Tiểu Mộc trốn cách xa Cửu Sắc một chút, nói không chừng con thú trấn mộ này ban đêm đột nhiên biến thân phun cầu lưu ly thiêu hắn thành tro. Hai đứa con nhỏ của Âu Dương Tư Thông, thêm cả người mẹ hải nữ có thể thích ứng ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Thời đại hỗn loạn hiểm ác thế này, chỉ có những đứa trẻ như thế mới có thể sống tiếp. Buổi sáng, sư sãi phát hiện ra họ. Ở đây hương hỏa không thịnh, có nhiều phòng trống nên trụ trì quyết định cho những người ngoại quốc này ở lại. Tần Bắc Dương, Úc Văn và Cửu Sắc cùng một phòng. Tiểu Mộc, hải nữ và bọn trẻ chung phòng. Không có gì bất tiện cả, hòa thượng Nhật Bản được kết hôn sinh con. Trong chùa cũng có mấy bé còn chưa dứt sữa. Tần Bắc Dương xung phong làm mộc cho chùa. Kiến trúc Nhật Bản giống Trung Quốc ở chỗ dùng kết cấu mộng gỗ, chỉ khác nhau ở cấu tạo hình dạng. Ví dụ Nhật Bản là kiến trúc nhà sàn, nền nhà cách mặt đất, dưới nhà có cột để đỡ nhà đứng lơ lửng. Kết cấu này có thể tránh ẩm và côn trùng. Những ngôi nhà cao cấp không dùng gạch mà dùng vỏ cây hoặc ván gỗ làm sàn. Trụ trì rất hài lòng với tay nghề của Tần Bắc Dương, trả gấp đôi tiền công. Trụ trì có trình độ tiếng Hán cao, không cần phiên dịch. Ông cầm giấy bút, chỉ bằng vài nét bút trao đổi tiếng Hán là có thể trao đổi ý tưởng. Bảy ngày sau, Tần Bắc Dương kiếm được một bộn yên Nhật. Úc Văn giúp cậu tìm một trường ngôn ngữ. Số tiền đó vừa hay trả được hai tháng tiền học. Học sinh đa phần là du học sinh hoặc Triều Tiên, thường xuyên nghe thấy các loại phương ngữ Trung Quốc, còn cả “seum ni da” mọi người nói với nhau. Sau khi nắm được 50 âm và từ ngữ đơn giản, theo kinh nghiệm học tiếng Đức, cậu không nói chuyện giấy bút với trụ trì nữa mà kiên trì luyện khẩu âm. Người Trung Quốc không quen ngồi chiếu và ngồi trên tatami, cũng may Tần Bắc Dương từng sống hai năm ở thôn Lạc Đà Kinh Tây, ngày nào cũng ngủ như thế. Tối nào cậu cũng để Đường đao dưới gối, nhớ tới tích xưa thời Tam Quốc, Quan Vũ ở nhờ nhà Tào Doanh, đúng là coi Cửu Sắc thành phu nhân Lưu Bị đến bảo vệ. Đồ ăn Nhật Bản không nhiều dầu, tương như Trung Quốc, mà chú trọng thanh đạm, đặc biệt là Kinki. Tần Bắc Dương cam chịu khổ đau. Từ năm 9 tuổi vào địa cung, cậu cũng chưa được ăn đồ ngon. Cậu được cao như thế này hoàn toàn do di truyền của gia tộc. Hải nữ giả làm thiếu phụ Nhật Bản đến thành phố cá làm công. Cô sống ở biển đảo, giết cá cắt khúc là kỹ năng sống. Mùa hè oi bức, công việc của cô cứ đi sớm về muộn nhưng nuôi được hai đứa trẻ và một người đàn ông. Tiểu Mộc ngoài trộm mộ ra không có sở trường nào khác. Hắn ta nói muốn quay về nghề cũ nhưng lại phát hiện ra người Nhật đều hỏa táng. Trong mộ đến quan tài cũng chẳng có, trộm mộ không có đất dụng võ. Ngày nào hắn ta cũng nhàn hạ quanh quẩn trong chùa, giặt tã cho hai đứa trẻ. Hải nữ thật lòng thích Tiểu Mộc, cam tâm tình nguyện nuôi hắn. Phụ nữ trên đảo quả nhiên mạnh mẽ, Tần Bắc Dương nhớ tới Anna, cô gái với đôi mắt màu lưu ly, hấp dẫn, tự lập, tình cảm, nội tâm mạnh mẽ… Rằng tháng Bảy, lễ Vu Lan là những lễ lớn chỉ sau tết Nguyên đán ở Nhật. Úc Văn mời Tần Bắc Dương và Tiểu Mộc cùng đến suối nước nóng. Tần Bắc Dương nhận lời. Hải nữ cởi mở nói với Tiểu Mộc: “Anh ở trong chùa sắp mốc lên rồi, ra ngoài chơi đi. Em sẽ trông hai đứa nhỏ” Ba cậu thanh niên dẫn theo Cửu Sắc đi xe lửa đến Ogoto của Otsu. Ở đây trải dài các nhà tắm và khách sạn suối nước nóng, thưởng trăng thu hồ Biwa, nhìn thấy các Geisha đi lại đầu đường lại nhớ tới “Tỳ bà hành” của Bạch Cư Dị. Ngâm mình trong hồ nước nóng lộ thiên khói nghi ngút, Tần Bắc Dương để lộ ngực trần rắn chắc vùng với viên ngọc, hai vết bớt sừng hươu sau gáy. Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao. Cửu Sắc không thích nước, nằm bên cạnh hồ, rên rỉ ai oán. Tiểu Mộc không thích cởi trần trước mặt đàn ông, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Hắn nhìn vào nửa ngón áp út tay trái bị mất, ngón tay này bị cầu lưu ly của Cửu Sắc đốt mất hồi trong lăng mộ thời Đường ở Bạch Lộc Nguyên. Tần Bắc Dương để ý thấy bên vai trái của Tiểu Mộc có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm, nhìn thoáng qua giống sẹo đậu mùa. Tiểu Mộc sinh ở thôn trộm mộ Hà Nam, không thế bị bệnh này. Hơn nữa vết sẹo của Tiểu Mộc to hơn bình thường, hình trăng lưỡi liềm lõm xuống, còn có một vòng tròn bên ngoài như hình nhật nguyệt gặp nhau. “Cậu nhìn gì vậy?” Tiểu Mộc cảnh giác ôm vai, “Đây là vết thương ngày bé của tôi” “Đừng hiểu nhầm, tôi với anh không cùng một loại người” “Cùng một loại người?” Tiểu Mộc cảm thấy ác ý của đám đàn ông thẳng. Hắn hoàn toàn hiểu lầm ý của Tần Bắc Dương, Tần Bắc Dương chỉ muốn nói mình không cùng một loại người với lũ trộm mộ thôi. Sau đó, Tần Bắc Dương chà lưng cho Úc Văn: “Anh Úc, mấy năm nay anh ở Nhật thì chuyện gì anh thấy phiền nhất?” “Tàu khựa!” “Tàu khựa?” Úc Văn âu sầu nói: “Cậu nhìn tướng mạo cậu đoan chính, tôi còn có tài văn chương, có chỗ nào thua kém đàn ông Nhật đâu. Phong tục Nhật không giống Trung Quốc, phụ nữ không để tâm lắm đến truyện trinh tiết, càng đừng nói đến nam nữ thụ thụ bất thân, muốn qua đêm với thiếu nữ không khó. Nhưng chúng ta vừa nói chuyện đã lộ ra thân phận người Trung Quốc, dù các cô ấy không nói nhưng trong lòng chắc chắn đang nói “Tàu khựa”!” “Sao anh lại tự ti thế?” “Người Nhật coi thường người Trung giống như chúng ta coi thường chó lợn vậy. Người Nhật đều gọi người Trung là “Tàu khựa”. Từ “Tàu khựa” này ở Nhật còn khó nghe hơn mắng chúng ta là “Ti tiện”!” Cửa phòng tắm mở ra, gió lạnh thổi vào ngực. Ba cô gái bước vào, đầu tiên là đôi chân trần sau đó là cả cơ thể trần trụi, không tì vết. Họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Nhật, nhìn thấy ba người đàn ông đang ngâm mình trong nước nóng mà chẳng chút ngại ngùng, chỉ như há cảo trong nước, lộ ý xuân khắp chốn. Tần Bắc Dương 18 tuổi cảm thấy máu nóng chảy trong người, rồi… chảy máu mũi. Tiểu Mộc 20 tuổi, đây cũng không phải lần đầu hắn nhìn thấy con gái Nhật khỏa thân. Ở Nhật có phong tục nam nữ tắm chung. Đối với da thịt trắng nõn, đường cong như vỏ trai, đầu tiên Tần Bắc Dương nhìn không chớp mắt sau đó nhắm chặt mắt, che chỗ hiểm rồi vất vả ra khỏi hồ nước nóng. Cửa phòng tắm, Tần Bắc Dương mặc xong quần, đang ngồi ôm thú trấn mộ lông đỏ, nhìn ánh đèn của các gia đình bên hồ Biwa. Tiểu Mộc cũng trốn ra ngoài, hắn nghĩ đời này mình chỉ thích một người khác giới là hải nữ. Úc Văn ngửa mặt lên trời cười lớn, khoác vai Tần Bắc Dương và Tiểu Mộc nói: “Hồi ở Tokyo, tôi quen một cậu bạn học cùng họ Quách, người Tứ Xuyên. Có một lần cậu ấy xuống bơi rồi trần truồng đi lên, bị một đám thiếu nữ Nhật Bản khỏa thân vây lấy. Họ khen da của cậu ấy trắng, đùa giỡn vui vẻ, nhưng cậu ấy thì sợ chết khiếp. Bắc Dương, cậu có người trong lòng ở Trung Quốc rồi à?” Tần Bắc Dương đỏ mặt, gãi đầu: “Chỉ sợ tôi không xứng với cô ấy” “Ngẩng đầu ngắm trời mà nhớ người, chớ đừng hoài nghi với trăng tàn” Úc Văn lôi một chiếc quạt giấy đề thơ Waka(2) bên trên. “Cô ấy tên là Kaya Pon, tôi từng viết một bài thơ cho cô ấy. Vẫn còn ba phần chưa muốn quên, hai phần cợt nhả, một phần điên. Chỉ e khó giải nỗi sầu này, viết bài thơ mới gửi hải đường” “Úc Văn, tôi học đại học Nhật! Giống như anh” Lúc Tần Bắc Dương làm công ở trường đại học Bắc Kinh đã nghe trộm được khá nhiều bài giảng. Trong động ở núi Thạch Kinh, cậu đã thấy cuộc tranh luận của bảy vị học giả. Bây giờ đã tới Nhật Bản, nếu không học một chút gì đó thì chẳng phải tự phụ mình sao? Chín năm trước, người cha nuôi Thù Đức Sinh bị đâm chết đã vô cùng kỳ vọng con mình được sang nước ngoài học. Lên tàu tới Nhật, gặp bạn Chu – anh tuấn, tiêu sái, quả thực khiến Tần Bắc Dương ao ước. “Là do học phí ở Nhật rẻ hơn ở châu Âu. Cậu muốn học ở đâu? Tokyo? Nhưng tôi chẳng thích Tokyo chút nào! Gần đây trường tốt nhất là trường Đại học Đế Quốc Kyoto!” Kyoto. Tần Bắc Dương cũng từng nghe nói, đó là thành phố cổ nghìn năm, tên là Heian-kyo thời xưa, giống sự tồn tại của Tây An với Bắc Kinh ở Trung Quốc. “Được, tôi trời sinh thích đồ cổ. Tôi sẽ đi Kyoto!” “Trường Đại học Đế Quốc là trường quốc lập hàng đầu Nhật Bản, người Nhật thi vào cũng rất vất vả. Đầu tiên, phải học giỏi tiếng Nhật, rồi phải học trường Số 3 Kyoto. Sau ba năm, người đạt thành tích tốt mới được học ở đại học Đế Quốc Kyoto” “Ba năm?” Tần Bắc Dương nhớ đến những năm tháng lãng phí trong địa cung, đến cấp hai cũng không học. Huống hồ giờ cậu mới 18 tuổi, học ba năm bên Nhật cũng coi như học bù. “Cậu muốn học khoa Văn hay khoa Lý?” “Tôi muốn học chuyên ngành cơ giới” Úc Văn vươn vai nói: “Thế thì khó quá! Những người học cơ giới ở Nhật đều đến từ Đức, học sinh nào cũng phải học tiếng Đức. Tôi học ngành y ở trường Đại học số 8 Nagoya cũng phải học tiếng Đức, tôi muốn nôn luôn đó!” Tần Bắc Dương thầm vui trong lòng, tiếng Đức vừa hay là ngoại ngữ mà cậu khá nhất. Một cô gái Nhật từ suối nước nóng lên, đi guốc gỗ, khoác kimono như đóa phù dung từ dưới nước lên, cô gái còn liếc mắt đưa tình với ba chàng trai Trung Quốc. Úc Văn hai phần cợt nhả, một phần điên đương nhiên đi theo làm quen với cô gái, rồi vào phòng rượu bên cạnh. Hồ Biwa chỉ còn lại Tần Bắc Dương, Tiểu Mộc và Cửu Sắc đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi… Tần Bắc Dương túm cánh tay Tiểu Mộc, cảm thấy hắn nổi cả da gà: “Nói về tiểu Hoàng tử thời Đường mà anh nhìn thấy trong quan tài đi” “Tiểu Hoàng tử thời Đường. Tôi chỉ có thể nói, cậu đã tự nhìn mặt mình chưa?” “Giống thật sao?” Tiểu Mộc đánh giá Tần Bắc Dương kỹ lưỡng một phen: “Hơi…. khác một chút. Cậu ta nhỏ hơn cậu bây giờ, da trắng mịn, cũng có thể do ảo giác mà người chết tạo ra” Tần Bắc Dương nặn trứng cá trên mặt: “Còn gì nữa?” “Cậu ta là hoàng tử, cậu là thợ mộ” Tiểu Mộc không hiểu từ “khí chất”, nhưng hắn muốn nói ý đó. “Anh còn muốn tìm tiểu Hoàng tử không? Nói thật đi!” “Có” Sau khi im lặng hồi lâu, Tiểu Mộc thừa nhận. Hắn nhắm mắt, dường như quay lại địa cung, bên trong quan tài, thiếu niên nhắm mắt ngủ say nghìn năm… “Tôi cũng muốn tìm được tiểu Hoàng tử. Nhưng tiếc là hiện giờ quan tài và xác của cậu ấy đều ở trong tay đám thích khách. Dù A U chết rồi! Nhưng thích khách chắc chắn không chỉ có bốn người, còn cả trường Thiên Quốc… không biết ở đâu? Có thể là ở Nhật chăng?” Tần Bắc Dương nhìn vào đôi mắt thú trấn mộ: “Nếu mày tìm thấy tiểu Hoàng tử, mày sẽ bỏ tao để về lại bên cậu ấy chứ?” Cửu Sắc gật đầu, cuối cùng thì Tần Bắc Dương cũng không phải chủ nhân thực sự của nó. “Chủ mộ của mày, tiểu Hoàng tử thời Đường, Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ đang ở đâu?” ________ Chú thích: (1) Tháp Ngũ Trọng hay còn gọi là ngũ trùng. Tháp có năm tầng xây kiểu Nhật mang theo phong cách Đường. (2) Waka hay Hòa ca là một thể loại văn học cổ của người Nhật Bản, là thể thơ 31 âm tiết, xuất hiện vào thời đại Nara cách đây khoảng hơn 1000 năm. Để dễ hiểu hơn, Waka đối với người Nhật cũng giống như thơ lục bát với người Việt Nam.