← Quay lại trang sách

Chương 54 Đưa quan tài ngàn dặm

Cùng lúc đó, ở cách đó ba nghìn dặm, cách các đảo, biển Hoa Đông, đồng bằng Hoa Bắc và cao nguyên trầm tích, quan tài của tiểu Hoàng Tử đang đang vượt sông Hoàng Hà giữa Tần TấnDưới ánh nắng chói chang, gió Tây cuốn cát vàng bay đầy trời, Hoàng Hà chín khúc có chín mươi chín khúc quanh. Duy nhất chỉ có đoạn này nguy hiểm nhất, chảy qua thung lũng của một ngọn núi trơ trụi. Đoán xe dẫn đầu, bốn con ngựa của Khẩu Bắc chở bốn kị sĩ tay áo bay bay. Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng hai tám, hai chín tuổi, có một vết sẹo hình con rết bên má phải, quấn khăn Tây Bắc. Các cô gái, phu nhân nhìn thấy khuôn mặt này, đầu tiên là cảm thấy đáng tiếc. Nếu không vết sẹo này chắc hẳn phải là một người đàn ông đẹp trai mê người. Người thứ hai, để ria mép đen, râu trắng, nhẹ nhàng cưỡi trên lưng ngựa. Người thứ ba như một tòa tháp sắt, trẻ tuổi, cơ thể to lớn đè lên con ngựa trông khổ sở. Người cuối cùng là một cô gái, cưỡi một con ngựa cái màu trắng, dung mạo xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy trìu mến. Cô mặc một bộ áo dài vải thô, ướt đẫm mồ hôi dưới cái hè oi ả. A Hải, Lão Cha, Thoát Hoan… đều là thích khách hàng đầu thiên hạ. A U mười sáu tuổi là chủ nhân của họ. Đằng sau bốn con ngựa là tám con ngựa khác đang kéo xe chở một cỗ quan tài lớn được bọc giấy dầu, ngăn nước mưa thấm vào gỗ. Dọc đường đi qua nhiều thôn làng, người già ở đó đều nhìn cỗ quan tài lớn ngưỡng mộ. Họ ước gì sau khi chết được nằm trong cỗ quan tài như thế là đẹp, còn có thể phù hộ bình an cho con cháu. Có người đoán đây là quan tài của quan, không phải quân phiệt thì cũng là Nghị viên Quốc hội. Thích khách và chủ nhân của chúng sau khi ra khỏi núi Đạt Ma trở về Bắc Khẩu cũ, lên lầu Tiên Nữ. Chúng chuyển quan tài của tiểu Hoàng tử Chung Nam Quận vương Lý Long Kỳ qua cáp treo xuống Trường Thành, rồi chuyển từ Cư Dung Quan đến Trương Gia Khẩu, qua Nhạn Môn Quan và thung lung Tấn Trung thẳng đến Thái Nguyên. Đây chính là đường chạy trốn của Thái hậu Từ Hy năm Canh Tý. Đoàn xe rẽ hướng Tây, xuyên qua mạch núi Lã Lương, đến bến sông Hoàng Hà. Bao trọn một chiếc thuyền, tất cả cùng lắc lư lướt sóng. A U nghe người lái thuyền hát điệu tín thiên du của Thiểm Bắc. Quan tài của tiểu Hoàng tử vượt sông Hoàng Hà không có gì nguy hiểm lắm, cuối cùng cũng tới địa phận Thiểm Tây. Cao nguyên trầm tích hằn những vệt rãnh ngang dọc, phong cảnh dọc đường không phải là núi hương thì cũng là nhà hầm để ở. Dưới cái nắng chói chang, gió cát làm mờ mắt, đất đai khô nứt, dân chúng quỳ trước miếu Long Vương cầu mưa. A U thầm hát “Đầu thanh long, đuôi bạch long, em nhỏ cầu mưa trời hoan hỉ. Lúa mì, lúa mì đã khô vàng, gọi Long vương dậy nào dậy nào. Mưa lớn mưa nhỏ, mưa từ mùng một đến mười tám. Ma-ha-tát…” Đoàn xe chở quan tài triều Đường đi xuống phía Nam. Đi tắt qua lăng hoàng đế núi Kiều Sơn, xuyên qua đường Tần Thủy Hoàng, dần xuống đến đồng bằng Quan Trung, xa xa đã nhìn thấy huyện Càn. “Càn lăng!” A Hải chỉ vào hai ngọn núi nổi lên giữa đồng cỏ bao la, nhìn xa trông như bầu ngực đầy đặn của phụ nữ, nên mới gọi là núi Nãi Đầu (Nhũ hoa). Thích khách Lão Cha phóng ngựa tới: “Càn lăng được xây ở núi Lương, tổng cộng có ba đỉnh. Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên được chôn ở dưới đỉnh Bắc cao nhất. Hai đỉnh phía Nam khá thấp, đối diện nhau ở hai hướng Đông – Tây, ở giữa là thần đạo, nhìn như khe ngực” A U nghe những điều này cảm thấy ngại ngùng, nhìn ba đỉnh núi phái xa Càn lăng, nhìn như một phu nhân nằm ngửa mặt lên trời. “Đường Cao Tông chết ở Đông Đô Lạc Dương, Võ Tắc Thiên cho gọi hai thầy phong thủy nổi tiếng là Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong, yêu cầu tìm mảnh đất may mắn vạn năm. Hai người dùng những thuật chiêm tinh phong thủy khác nhau, tìm được cùng một long mạch, cùng một giếng vàng. Viên Thiên Cương chôn một đồng tiền, Lý Thuần Phong cắm một cái đinh sắt. Võ Tắc Thiên lệnh đào long huyệt, phát hiện ra đinh của Lý Thuần Phong cắm vào trúng giữa đồng xu của Viên Thiên Cương. Đó chính là truyền thuyết điểm huyệt của Càn lăng. Mọi người nhìn tòa nhà trên hai đỉnh núi kìa, như nhũ hoa của bầu ngực. Võ Tắc Thiên cố ý làm thế để nhấn mạnh đây là huyệt của “Nữ chúa thủ cung”.” “Lão Cha, đừng nói luyên thuyên nữa. Chúng ta xuống xem đi” Thoát Hoan xông xuống Hoàng lăng triều Đường không có bóng người, xuống đến hai bên thần đạo ngoài của Chu Tước, nhìn thấy mấy chục bức tượng đá hình người ăn mặc như người Hồ ở Tây Vực. Tất cả tượng đều không có đầu, như bị cắt sạch, chỉ còn lại nửa cái cổ hoặc vai. Canh giữ lăng mộ là những kị sĩ không đầu, điều này khiến cho kị sĩ Thoát Hoan đến từ thảo nguyên cảm thấy hoảng sợ. “Ở đây có sáu mươi mốt tượng thần” Thích khách Lão Cha dong ngựa xuống. A U và thích khách A Hải đánh xe ngựa chở quan tài của tiểu Hoàng tử đến trước lăng Càn. “Cháu trai, đưa ông bà lên mộ nào!” Lão Cha xuống ngựa, thiếu niên nằm trong quan tài gỗ tung này chính là cháu trai của Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Ông nội Lý Trị, bà nội Võ Tắc Thiên, cháu trai Lý Long Kỳ… Cháu ba đời, gặp lại nhau sau một ngàn hai trăm năm, khiến trời đất sinh cảm tính. Bốn con ngựa còn hí vang, nếu không phải có Thoát Hoan cố gắng giữ thì tám con ngựa kéo xe đã đưa tiểu Hoàng tử đi rồi. A U bước tới trước mặt sáu mươi mốt bức tượng không đầu, các võ sĩ trung thành bảo vệ. Họ tượng trưng cho uy quyền của nước Đại Đường vang xa khiến vô số các nước nhỏ phiên bang thần phục. Hai bên thần đạo của Càn lăng, phía Bắc dựa vào tòa nhà bằng đất, phía Nam dựa vào ông trọng, có hai tấm bia đá. Phía Tây là tấm bia Võ Tắc Thiên ca ngợi công đức của chồng là Cao Tông Lý Trị. Nữ hoàng đích thân viết hơn năm nghìn chữ trên bia. Đỉnh, thân, đáy tổng cổng có bảy tiết, tượng trưng cho nhật, nguyệt, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Tấm bia sơn đen chữ vàng. Đối diện với tấm bia ghi công đức là tấm bia không có chữ ở phía Đông. A U không thấy hứng thú với tấm bia có chữ mà lại lưu luyến trước tấm bia không chữ. Tấm bia như tên, bia không chữ, không hề có một chữ nào. Rốt cục là gác lại ưu khuyết để người sau bình luận? Hay Võ Tắc Thiên tự thấy công đức hiển hách, không cần nói lên lời? Không giống như tấm bia bảy tiết làm cho chồng, Võ Tắc Thiên tự tặng cho mình một tảng đá nguyên vẹn, cao tựa trời, nặng cỡ trăm tấn… Triều Đường chưa có máy móc nâng vật nặng, tảng đá này chỉ có thể lấy từ sâu trong núi Tần Lĩnh. Chất liệu đá đào được đã khó như lên trời, trải qua quá trình gia công đơn giản của thợ đá, rồi chuyển xuống sơn cốc dựng đưng, qua cao nguyên trầm tích như Bạch Lộc Nguyên, rồi qua sông Vị Hàm, lên rừng xuống biển phải tốn bao nhiêu công sức của người và vật? Phải hi sinh bao nhiêu tính mạng? Người ta nói một quan được việc vạn đầu đen rơi(1), một tấm bia thành cũng vạn đầu đen rơi! Tấm bia không chữ khắc tám con li, cả động lẫn tĩnh, vảy màu tươi sáng, bay loạn trong bia. Hai bên bia đá có đường khắc rồng, dưới ánh nắng tung bay lên trời. Dưới chân bia đá trồi lên hình sư tư và ngựa đối đầu nhau. Con ngựa quỳ gối khuất phục, con sư tử ngẩng cao đầu kiêu hãnh, sư tử và ngựa cũng là biểu tượng của người châu Âu. Dường như cô chạm được vào cơ thể của người phụ nữ vĩ đại. Chiếc xe do tám con ngựa kéo chở quan tài cháu trai Võ Tắc Thiên đến trước bia mộ không chữ. Lão cha chợt nói: “Mười tám lăng hoàng đế triều Đường ở Quan Trung, chỉ có Càn lăngkhông bị trộm mộ. Vì dưới lăng mộ có thú trấn mộ thiên tử” “Mà chìa khóa mở Càn lăng” Thích khách A Hải vỗ nhẹ lên cỗ quan tài triều Đường trên xe ngựa, “Chính là nó!” “Không được chạm vào quan tài!” Dù cách hai lớp giấy dầu chống thấm nước, A U vẫn cau mày trách mắng A Hải. “Xin lỗi, chủ nhân!” Vết sẹo bên má trái của A Hải hơi vặn vẹo. “Chúng ta đã có được quan tài của tiểu Hoàng tử, chi bằng thử mở Càn lăng?” Mở Càn lăng? Lời vừa khói khiến đám thích khách hoảng hốt. Lão cha mặt xám như tro, A U suýt ngã trước bia không chữ. Dưới đất vang lên tiếng ầm ầm, tựa như Võ Tắc Thiên đã nghe thấy. Quan tài trên xe ngựa thỉnh thoảng khẽ động, như “xác chết sống dậy” trong truyền thuyết. Bầu trời nắng chiếu chói chang ở Càn lăng đã bị mây mù che khuất. Cao nguyên trầm tích hướng Đông Bắc, cửa quỷ trong bát quái thổi tới một trận gió cát che khuất bầu trời, như bão cát ở Bắc Kinh ngày xuân. Bốn con ngựa sợ hãi nhảy chồm lên, Lão Cha vội túm chặt dây cương. A Hải bị gió cát làm mờ mắt, nước mắt chảy ròng ròng. Giống như đang khóc mộ của hai vị Hoàng đế triều Đường, cũng như thương tiếc cho tiểu Hoàng Tử phải lang thang đầu đường xó chợ. Dưới đám mây rơi xuống những giọt mưa đá, ban đầu chỉ nhỏ như bông tuyết, sau đó là như quả trứng gà, rồi to như viên đá. Trong đó có một viên rơi trúng đầu A Hải chảy máu. “Bảo vệ tiểu Hoàng tử!” Chủ nhân của thích khách, A U hét lên. Thoát Hoan cũng nhảy lên xe ngựa, lấy tầng tầng lớp lớp áo tơi, nón lá bọc vào chiếc quan tài có hai lớp giấy dầu. Lão Cha hoảng hốt quỳ dưới đất lăng Càn dập đầm: “Hoàng đế Cao Tông, người có ở trên trời xin hãy thứ cho chúng con tội bất kính!” Mưa đá vẫn chưa dừng, tựa như trong đám mây giấu một chiếc máy ném bom, không ngừng bắn những phát đạn chí mạng, đập bình bịch trước bia không chữ và sáu mươi mốt bức tượng không đầu, có vẻ như sắp đập chết bốn thích khách và mười hai con ngựa… __________ Chú thích: (1) Trích một câu thơ trong bài Kỷ Hợi tuế của tác giả Hy Tông Quảng Minh niên kỳ 1. Bản dịch của Tiêu Diêu trên thiviennet.