Chương 84 Liên minh thợ thủ công (1)
New York, đêm Manhattan, Bảo tàng Metropolitan, trước bức tranh “Washington băng qua sông Delaware”Trước mặt thích khách A Hải xuất hiện làn khói, hắn lao ra khỏi phòng trưng bày. “Đứng lại!” Tần Bắc Dương và Cửu Sắc bám sát A Hải ra khỏi bảo tàng, trở về Đại lộ 5 dưới ánh trăng. Bọn họ chạy qua phía Đông Công viên Trung tâm, vào một quảng trường xập xệ rách nát. Tháng Tư đầu xuân, hơi ấm ban đêm phảng phất chút hơi lạnh, người da đen đang sưởi ấm bên đường kinh ngạc nhìn hai người Trung Quốc chạy qua, còn có một con chó to bờm đỏ. Hắc Lai Mẫu – Harlem ở New York, khu vực sinh sống của hàng chục ngàn người da đen đến từ phía Nam, các khu ổ chuột ở khắp nơi. A Hải trốn trong một tòa nhà sắp sập. Một đám bợm rượu chặn lối bị hắn đánh bay ba thước. Đây là mẩu ruột thừa chưa tiêu hóa hết trong đêm của New York, lẩn khuất, hôi thối… Hành lang như mê cung, địa hình càng lúc càng thấp. Đi mấy lối bậc thang đã thấy như xuống dưới lòng đất, như một địa cung cổ mộ to lớn, điểm khác là đây là nơi sống của người da đen. Thích khách A Hải chạy đến tận sâu dưới cùng thì không có dấu vết con người, chỉ có một cánh cửa đá cổ. Một người đàn ông cao lớn mặc đồ đen, tay cầm kiếm thời Trung cổ, như một người giữ cửa đứng sừng sững. Người da trắng. A Hải cứ tưởng gặp đồ cổ phương Tây trong bảo tàng Metropolitan, nào ngờ người đó trợn mắt hỏi, “Who’s there?” Người dữ cửa hung tợn nhìn A Hải chằm chằm, phía sau là tiếng bước chân dồn dập – hai chân người, bốn chân thú. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đến gần rồi. A Hải không còn cách nào khác. Hắn lại gần người giữ cửa. Khi đối phương rút kiếm bổ xuống, dao găm chuôi ngà nhẹ nhàng lướt qua yết hầu… Thanh kiếm rơi trên mặt đất, tiếp theo là người giữ cửa to lớn nặng nề đổ ụp như bức tường cao sụp xuống. Nửa phút sau, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc chạy đến, thấy xác một người da trắng trên mặt đất, lại là dao găm cắt yết hầu. Cửa đá hé một khe rộng. A Hải đã trốn vào trong. Tần Bắc Dương ngẩng đầu lên nhìn. Phía trên cửa có một dấu hiệu – hình như là kim tự tháp, ở giữa có con mắt mở to. Kim tự tháp một mắt? Ký hiệu này nhìn quen quá! Cậu lách người qua cửa, cuối con đường ngầm dài vang lên tiếng ồn ào. Tần Bắc Dương nép mình vào bờ tường tối tăm, chỉ thấy trên những bậc thang đi xuống có rất nhiều người mặc áo đen đang ngồi. Các bậc thang uốn cong đi xuống, dưới cùng là khoảnh đất trống hình tròn, nhìn giống “trường Thiên Quốc” và “Đấu trường thú trấn mộ”. Nhìn qua chỗ này có khoảng một trăm người, hình như không có nữ, toàn bộ là người da trắng. Bọn họ tầm khoảng năm mươi đến sáu mươi tuổi, trẻ cũng có râu. Người mặt đồ đen, người mặc đồ lao động hoặc thợ thủ công, ai nấy đều có hộp dụng cụ, dưới bức tường tròn bao quanh có rất nhiều vật kỳ lạ, tất cả đều được phủ vải. Tần Bắc Dương nghi ngờ liệu đây có phải đấu quyền Anh dưới lòng đất? Hay nghi thức tôn giáo bí mật nào đó? Có vẻ giống phần sau hơn. Đèn trung tâm sáng lên, một ông già mặc đồ đen ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế chạm trổ tinh xảo. Mũ trùm che đầu ông ta, không rõ mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm râu đen trắng, rõ ràng cũng là người Âu Mỹ. Sau lưng người đó là ba người mặc đồ trắng, một cầm la bàn, một cầm thước ê-ke, một cầm sách vở. Áo choàng của bọn họ cũng có biểu tượng là sự kết hợp của la bàn, thước ê-ke và sách vở. Sau ba người mặc áo choàng trắng lại là mười hai người tay phải cầm kiếm, tay trái cầm cung nỏ. Bọn họ mặc trang phục thợ thủ công giản dị, đầu đội mũ lưỡi trai dày, đỉnh cắm cờ với hoa văn rõ ràng là “Kim tự tháp một mắt”. Đàn ông châu Âu cầm cung nỏ? Tần Bắc Dương nhớ lại gì đó, lại nhìn kỹ mười hai người đàn ông, quả nhiên nhận ra một gương mặt. Nửa năm trước, ngày Đức đầu hàng, ở Kyoto, Nhật Bản, phòng thí nghiệm bí mật của Giáo sư Yamamoto, Haneda Taiki đưa một thợ thủ công người châu Âu đến. Người này là Schmidt – họ Đức, muốn học nghề thợ thủ công. Người này còn dùng cung tên bắn đạn, đánh Tần Bắc Dương mắt nổ đom đóm. Rồi, ký hiệu trên cung của hắn chẳng phải “kim tự tháp một mắt” trước mắt sao? Đêm hôm đó, trong phòng rượu, Haneda Taiki đã từng nói người này thuộc về “Người gác cổng” của “Liên minh Thợ thủ công”, còn gọi là “Người cầm kiếm”, phụ trách bảo vệ cổng lớn của Liên minh, tay cầm kiếm sắc, chỉ có hội viên Liên minh mới được qua cửa. Người cầm kiếm vừa bị A Hải đâm chính là người giữ cửa của Liên minh? A Hải ở đâu? Tần Bắc Dương lặng lẽ nhìn xung quanh. Trong mấy trăm người đàn ông mặc áo choàng đen và đồ thủ công không có hắn. Dù sao người Trung Quốc có ngoại hình khác hẳn người Tây Dương, hình thể và bờ vai khác hẳn nhau, hơn nữa mặt hắn có vệt sẹo. Một trong những “Người cầm kiếm” tay cầm cung nỏ và kiếm – Schmidt từng gặp ở Nhật Bản, đến bên ghế, nằm rạp xuống hôn giày ông già, hắng giọng rồi cất giọng tiếng Đức chuẩn, “Đêm nay, Đại hội Liên minh Thợ thủ công Thế giới, chúng ta tề tựu tại thánh điện ở Bắc Mỹ, trước cho mời hai vị thợ thủ công lừng lẫy…” Cùng lúc đó, hai bức chân dung to hạ xuống từ đỉnh mái vòm địa cung. Tranh in bằng đồng phong cách đen trắng, chân dung toàn thân… Bức bên trái giống người Hy Lạp cổ, mắt sâu mũi cao râu quai nón, tóc xoăn ngang trán; bên phải lại là người Trung Quốc, là hình ảnh người nước ngoài tưởng tượng về Trung Quốc, khóa mắt xếch cao, râu lún phún, may mà không vẽ đuôi tóc kiểu nhà Thanh mà kiểu búi tóc trên đỉnh đầu của người Hán cổ. Schmidt nói tiếp, “Mời Đại tôn giả Liên minh Thợ thủ công nói!” “Đại tôn giả” chính là người ngồi trên ghế. Ông ta nói yếu ớt, hình như là tiếng Áo khẩu âm Đức? Tần Bắc Dương học tiếng Đức chuẩn từ bé, hoàn toàn nghe không rõ. Schmidt nói thay Đại tôn giả, “Hội viên Liên minh Thợ thủ công! Các thợ mộc vĩ đại đến từ khắp nơi trên thế giới, xin hãy hô to khẩu hiệu của thợ thủ công – “Thợ thủ công sẽ chết nhưng tác phẩm còn mãi!”” “Thợ thủ công sẽ chết nhưng tác phẩm còn mãi!” Toàn bộ địa cung hình tròn vang lên những ngôn ngữ khác nhau, tiếng Đức, tiếng Anh, tiếng Pháp đến tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nga và thậm chí cả tiếng Hà Lan, Tiệp Khắc, Thụy Điển, Ba Lan… Tần Bắc Dương nép trong góc tường cúi đầu nhìn Cửu Sắc im lặng không tiếng động thật kỹ càng. Cậu thầm nghĩ, tộc thợ mộ họ Tần chế tạo Cửu Sắc từ 1200 năm trước đã tan thành tro bụi, nhưng thú trấn mộ này vĩnh viễn trường tồn, thật hợp khẩu hiệu này! “Thợ thủ công sẽ chết nhưng tác phẩm còn mãi!” Cha cậu Tần Hải Quan còn có một câu: “Không điên cuồng, không sống!” Hai câu hòa vào nhau, như Thái Bình Dương và Đại Tây Dương.