Chương 83 Đêm kỳ diệu ở bảo tàng
New York, Manhattan, khách sạn JeffersonTần Bắc Dương và Cửu Sắc chăm chú nhìn A Hải. Dù Tiểu Mộc và hải nữ thề rằng bọn họ đã giết thích khách ở núi Đạt Ma, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này lần nữa, Tần Bắc Dương lại cảm thấy ruột gan sôi sục, hận thù dâng trào, vô cùng phấn chấn. Có thể Tiểu Mộc nói dối, có thể thích khách mạng lớn, tìm được đường sống trong chỗ chết. Tần Bắc Dương từng thề trước mộ cha mẹ nuôi rằng sẽ tự tay giết thích khách. Giờ cơ hội lại đến rồi. Đêm nay. Báo thù. “Bỏ vali tài liệu xuống!” Anna cũng xông lên mái nhà, nhìn thấy mặt thích khách A Hải. Cô còn chưa kịp nói cho Tần Bắc Dương chuyện mùa hè năm ngoái, không thể dung thứ được cho đám thích khách này. A Hải nhếch mép. Chín năm trước, khi còn là đứa trẻ chín tuổi, Tần Bắc Dương đã để lại vết sẹo vĩnh viễn cho hắn. Tay trái hắn cầm vali tài liệu, tay phải lấy dao găm chuôi ngà. Tần Bắc Dương giơ Đường đao bổ thẳng vào tay trái hắn, muốn một lần ăn ngay, tranh thủ cướp lại vali tài liệu. Thích khách phi thân lao ra khỏi mái nhà. Nhảy lầu tự sát? Tần Bắc Dương muốn tự tay bắt hắn nhưng hụt, bản thân suýt rơi khỏi tòa nhà hai mươi tầng. A Hải lộn nhào trên bầu trời New York, lướt qua đường phố chật hẹp, giương tay như chim bay nhảy lên nóc nhà đối diện. Không thể để hắn thoát – Tần Bắc Dương chỉ nghĩ vậy. Cậu lùi mấy bước để lấy đà như lúc chạy trốn khỏi tàu Pháp ở Nhật, giang hai tay ra không trung. Gió thổi vù vù bên tai. Manhattan vụt qua dưới chân. Cảng New York tối thẫm đang say ngủ. Khinh công của đạo Thích khách! Dường như hạc trắng ở vách núi Thiên Quốc lại bay lượn trên bầu trời đêm Manhattan… Cuối cùng cậu nhảy xuống nóc nhà đối diện, may mà cũng thấp hơn khách sạn Jefferson hai tầng nên có góc giảm tốc, không thì sẽ ngã chết dưới vực sâu vạn trượng. Cửu Sắc cũng nhảy. Đối với thú trấn mộ, nhảy kiểu này không thành vấn đề. Tần Bắc Dương tiếp tục đuổi theo thích khách A Hải. Âu Dương Anna không nhảy được thì vịn người cúi xuống gọi to, “Bắc Dương! Dù có lấy được vali tài liệu hay không cũng phải chú ý an toàn!” A Hải lại nhảy lên nóc tòa nhà bên cạnh, thấp hơn nửa tầng. Xem ra hắn là kẻ giỏi đạo Thích khách, vừa am hiểu vừa võ nghệ cao cường. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc vẫn bám sát. Giữa không trung New York, bọn họ liều mạng đuổi theo từ nóc nhà này sang nóc nhà khác, từ con phố này đến con phố khác. Dù máu trong người sôi trào, cậu vẫn ngăn cản Cửu Sắc biến thân phun cầu lửa lưu ly. A Hải chết cháy, vali tài liệu về Sơn Đông cũng sẽ mất hết. Hai người một thú như ba bóng ma, cứ thế bay nhảy đến phố Broadway (1). Trên nóc một rạp hát lớn, không còn chỗ nhảy, A Hải leo xuống thang của rạp, nghe tiếng dàn nhạc đệm những âm thanh sôi động… Đêm nay, vở kịch cuối cùng của New York đã diễn ra năm tiếng liên tiếp. Một nhóm người da đen đang hát, thể hiện sự cực khổ trong chiến tranh Nam-Bắc. Rạp hát chật kín không còn chỗ ngồi. A Hải cầm sợi dây thừng, bay qua sân khấu Broadway. Các diễn viên thét lên bỏ chạy, khán giả bên dưới há hốc mồm. Tần Bắc Dương cũng cầm dây thừng lao xuống, Cửu Sắc nhảy xuống sân khấu. Cậu chặn đường thích khách, lấy Đường đao ra. Dưới ánh đèn, A Hải nhanh nhẹn né tránh, vẫn giữ chặt vali tài liệu. Tần Bắc Dương không cho thích khách cơ hội áp sát, sợ dao găm cứa đứt cổ. A Hải không chiếm được thế thượng phong, lấy một khẩu súng đạo cụ không gắn lưỡi lê đằng mũi. Thoắt cái, súng bị Đường đao bổ làm hai. Khán giả vỗ tay ầm ầm, tưởng đây là phần đặc biệt của nhạc kịch, kết hợp võ thuật phương Đông và biểu diễn động vật. Thích khách lao xuống sân khấu, chạy dọc lối đi của khán phòng. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc chạy theo. Vài cô gái Mỹ đứng lên hô, “Handsome!” Ngoài rạp hát, đường Broadway trong đêm, A Hải tiếp tục chạy điên cuồng. Tần Bắc Dương như cái bóng, đeo bám đến tận chân trời góc bể cũng không biến mất. Qua vài ngã rẽ, dọc thành phố New York đến Đại lộ 5, bên trái là Công viên Trung tâm(2). Họ chạy thẳng đến phía Bắc, một tòa nhà nguy nga với kiến trúc kiểu Hy Lạp La Mã xuất hiện dưới ánh trăng. A Hải hốt hoảng chui bừa vào. Tần Bắc Dương cũng chạy vào. Phía trên là mái vòm cao, xung quanh có những vật hình thù kỳ lạ rung chuyển. Cửu Sắc chợt trở nên cảnh giác. Nó cào móng lên tường, như trở lại địa cung mộ cổ. Cậu thấy một con sư tử thân bằng đồng xanh, cánh lông vũ, đầu người đàn ông đội vương miện, mặt có chòm râu lớn cuộn xuống lồng ngực sư tử. Hóa ra một bức tượng thời cổ đại, dưới còn ghi rõ bằng tiếng Anh. Tần Bắc Dương đọc qua – Tượng sư tử đồng xanh Assyria, hai nghìn năm trước công nguyên, tương đương với nhà Hạ ở Trung Quốc! Đây là Viện Bảo tàng Mỹ thuật Metropolitan, cũng là thánh địa đồ cổ và nghệ thuật của Tây bán cầu. A Hải trốn trong một phòng trưng bày, trên tường có hơn chục quân nhân cả nam và nữ, đeo súng cầm dao chuyền thuyền qua sông. Tướng quân dẫn đầu có ánh mắt kiên nghị, đang nhìn bờ sông bên kia, đằng sau là quốc kỳ Mỹ 13 ngôi sao. Bức tranh sơn dầu “Washington băng qua sông Delaware” này là của quý của bảo tàng Metropolitan, nhân vật chính là cha đẻ nước Mỹ – ngài Washington. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đến phòng trưng bày, chặn thích khách ở góc. Cảm ơn trời đất, vali tài liệu vẫn còn trong tay hắn. Từ trước đến nay, thích khách luôn hành động theo nhóm tối thiểu hai người, chưa từng thấy đi một mình. Mười năm trước, từ án diệt môn ở Tô giới Thiên Tân đến vụ ám sát liên hoàn các Nghị sĩ Quốc hội, vụ giao dịch bí mật của Tiểu Từ – động cơ đều liên quan đến quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường hoặc thú trấn mộ. Nghĩ đến việc quan tài đã biến mất trong tay thích khách, lẽ nào vali tài liệu này, phải nói là vali tài liệu quyết định vận mệnh Trung Quốc ở Hiệp nghị Hòa bình Paris là mục tiêu mới? “A Hải!” Tần Bắc Dương gọi tên hắn. A Hải lắc đầu cười, “Cậu gọi là A Hải cũng được nhưng thật ra đó không phải tên tôi. Tùy mấy người gọi! Tần Bắc Dương, chín năm trước, ở Tô giới Đức Thiên Tân, tôi đã có thể giết cậu.” “Đêm hôm đó anh tới giết tôi?” “Không, chúng tôi phụng mệnh tới cứu cậu! Đưa cậu cao chạy xa bay, để cậu có cuộc sống mới! Nhưng phải tranh thủ lúc cậu ngủ say, giết cha nuôi, đổ tội cho nhà Thanh.” “Nghe lệnh của ai?” Tần Bắc Dương kìm nén khao khát trả thù. Phải làm rõ ràng rồi báo thù. “Tôi không thể phá quy định của thích khách” A Hải trơ mắt nhìn. Dù bắt được hắn, áp dụng các hình thức tra tấn của nhà Mãn Thanh, hắn cũng không hé răng. Có điều Tần Bắc Dương nhanh chóng suy nghĩ, căn cứ vào việc “đổ lỗi cho nhà Thanh”để suy ra hai điều: Thích khách bắt cóc Tần Bắc Dương chín tuổi, muốn cậu học trường Thiên Quốc từ nhỏ, tu tập “Địa cung đạo” và “Thích khách đạo”, để sau này nhóm thích khách có thể mở được Càn lăng và bí mật của Thiên tử trấn mộ. Có lẽ chúng vốn đã biết Tần Bắc Dương sinh ra ở địa cung dưới lòng đất trong mộ triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên. Mười năm trước, Tần Bắc Dương mà rơi vào tay bọn thích khách thì không bao giờ biết cha mình, tộc mộ tượng cũng đoạn hậu. Nói như cha cậu Tần Hải Quan thì, nếu không chế tạo thú trấn mộ cho Hoàng đế Quang Tự, chế độ Hoàng đế 2000 năm cũng sẽ tận diệt! Bọn thích khách chắc chắn có thù không đội trời chung với nhà Thanh! Dù nhà Thanh chỉ còn vài năm nữa cũng không trụ nổi, nhưng “Chẳng rõ Lư Sơn hình dáng thật/Bởi thân đứng ở chính nơi này” (3). “Vấn đề thứ hai: Vì sao anh ăn trộm vali tài liệu?” “Xin lỗi, tôi vẫn không thể nói được” “A Hải, anh và tôi có thù giết mẹ, tôi từng thề trước mộ cha mẹ nuôi rằng phải tế đầu anh. So với thù riêng của tôi, các người giết quân phiệt Bắc Dương, giết Nghị sĩ, tôi không cản. Nhưng anh phải đưa lại vali tài liệu kia cho tôi, trả lại cho Trung Quốc. Mối thù sâu nặng này cứ thế kết thúc!” Nói đến mức này là Tần Bắc Dương đã tận tình lắm rồi! A Hải trầm mặc rất lâu: “Quả nhiên cậu là người kia!” “Người nào?” __________ Chú thích: (1) Sân khấu Broadway hay quen gọi đơn giản là Broadway, là hệ thống bao gồm 40 nhà hát chuyên nghiệp (500 ghế trở lên) nằm trong khu vực Theatre District, Manhattan, New York. Broadway là địa điểm du lịch hấp dẫn của thành phố New York. Theo hiệp hội biểu diễn Broadway (The Broadway League) năm 2007-2008, sân khấu Broadway đã bán được khoảng 973 triệu USD tiền vé. (2) Hay được biết đến với tên Central Park. (3) Bài thơ “Đề Tây Lâm Thức”, tập Thi, tác giả Tô Thức. Bản dịch Nguyễn Khắc Phi. (Nguồn: thiviennet)