Chương 86 Máy may Chữ thập Hoa hồng Prussia
Đại hội Liên minh Thợ thủ công thế giới tại khu người da đen Harlem, đảo Manhattan, New YorkẨn nấp trong bóng tối, Tần Bắc Dương nheo mắt lại, Cửu Sắc dường như cũng đang rục rịch. Dưới ánh đèn pha, Bohr thuần thục mở cỗ quan tài tôn ra – bên trong quả thực có một người da đen, hai tay hai chân bị trói chặt, người này đã trở thành một người chết, trên cổ có thêm một vết thương như khóa kéo vậy. Sau lưng thi thể người da đen còn giấu một người sống, người này lộ ra nửa khuôn mặt bên phải mang vết sẹo, đó là khuôn mặt của người Trung Quốc. Thích khách A Hải. Hai tiếng trước, để tránh sự lùng bắt của Tần Bắc Dương và Cửu Sắc, A Hải đã mang theo vali tài liệu tuyệt mật hoảng hốt chạy vào hội trường Đại hội Liên minh Thợ thủ công. Vừa hay ở góc tường có một cỗ quan tài tôn, hắn bèn trốn vào trong quan tài. Không ngờ bên trong còn có một người da đen, tay chân đều bị trói chặt, A Hải không chút do dự rút dao găm ra cắt cổ người da đen rồi nằm chung với người chết. Hắn muốn thừa lúc cỗ quan tài này được chôn xuống sẽ phá quan tài chui ra, cướp đường chạy trốn – như vậy chí ít cũng tránh được sự truy đuổi của Cửu Sắc. Hắn không sợ bất kì ai, thậm chí không sợ cả thú trấn mộ thông thường, chỉ sợ duy nhất Cửu Sắc. Vào mùa xuân năm ngoái tại Bắc Kinh, A Hải giết chết nghị viên Quốc hội Khúc Tĩnh Hòa, lừa lấy đi cỗ quan tài của tiểu Hoàng tử triều Đường rồi cũng bị ép trốn vào trong quan tài. Còn cả đêm tuyết rơi ở Hương Sơn mấy năm trước, thích khách A Hải và Lão Cha ngụy trang thành thi biến trong quan tài. Đám thích khách thật sự có niềm đam mê không thể kháng cự lại được với những cỗ quan tài! Tên thích khách A Hải bên trong quan tài mặt đối mặt với Hans Bohr, cũng đối mặt với ánh đèn pha của Liên minh Thợ thủ công. Con dao găm đã rời khỏi tay. Phản xạ của Hans Bohr nhạy bén hơn người thường, có thể là do anh ta đã từng ra chiến trường mà vẫn còn may mắn sống sót, anh ta lùi về sau theo bản năng. Con dao chuôi ngà voi tựa như có mắt, truy đuổi theo sau như ngôi sao chổi, lướt qua cổ họng, cắt đứt cằm anh. Bohr lộn vòng dưới đất, cằm rách một đường dài, máu tươi chảy ròng ròng. A Hải không đến để ám sát anh ta, cũng không cần phải liều mạng với người Đức này. Hắn chỉ muốn thoát ra khỏi hội trường này, nhưng tay lại xách theo một chiếc vali tài liệu nặng nề. Trong chốc lát, Tần Bắc Dương và Cửu Sắc đã nhảy xuống bậc cầu thang, rút thanh Đường đao sau lưng ra, một người một thú xông thẳng về phía A Hải đang đứng giữa hội trường. Liên minh Thợ thủ công một phen rối loạn, mười hai người gác cửa rối rít lấy binh khí ra bảo vệ Đại tôn giả trên ngôi báu. Theo quy tắc cũ của văn hóa phục hưng từ trước đến nay, để ngăn chặn các cuộc ám sát, trong Đại hội không được mang theo vũ khí nóng, bao gồm cả nhân viên cảnh vệ như người gác cửa vv, chỉ được mang bảo kiếm Trung Cổ và cung thập tự. A Hải xách theo chiếc vali tài liệu, thi triển khinh công Thích khách đạo tung mình lên không, mũi tên đầu tiên được bắn ra từ cây cung thập tự Schmidt vừa vặn cắm vào vai trái của hắn. Tên thích khách rơi xuống như con chim bị gãy cánh. Chạy thoát thân hoặc là chiếc vali tài liệu – chỉ được chọn một trong hai, hắn không thể mang theo chiếc rương nặng nề mà chạy trốn. Logic của A Hải rất rõ ràng, bắt buộc phải chọn cái đầu tiên, bởi có chọn cái sau cũng không thể bảo đảm có thể thoát thân được. Hắn đập chiếc vali tài liệu về phía mười hai người gác cửa, dù vai vẫn đang cắm một mũi tên thép, hắn vẫn thi triển Thích khách đạo, mũi chân như chuồn chuồn điểm nước, giẫm lên khán đài trên đỉnh đầu những người thợ thủ công rồi bay vọt đến hành lang nơi hắn đi ra. Vứt bỏ chiếc vali tài liệu, hành trang của A Hải trở nên gọn nhẹ, hắn đổ máu mà vẫn may mắn chạy thoát được. Xông vào giữa hội trường, Tần Bắc Dương cầm ngay lấy chiếc vali tài liệu, xung quanh toàn là các ông lớn của Liên minh Thợ thủ công, mười hai chiếc cung thập tự nhắm thẳng vào đầu cậu. Tiểu thú trấn mộ Cửu Sắc đang định phun ra quả cầu lửa lưu ly thì Tần Bắc Dương cao giọng nói tiếng Đức: “Schmidt! Ông có còn nhớ tôi không? Kyoto Nhật Bản! Chúng ta đã cùng ăn lẩu Sukiyaki trong quán Izakaya!” Schmidt hơi ngẩn người ra, lại nhìn kĩ gương mặt Tần Bắc Dương, chàng trai Trung Quốc vóc dáng cao lớn này khiến người ta có ấn tượng sâu sắc, càng không ngờ rằng cậu ta có thể nói tiếng Đức lưu loát vậy. “Căn cứ theo điều 105 luật Liên minh Thợ thủ công, những người chưa nhận được lời mời mà tự ý trà trộn vào Đại hội Liên minh sẽ bị coi như mật thám và bị xử tử” “Xin lỗi, tôi không cố ý, chỉ là tôi đang đuổi theo tên thích khách lúc nãy nên vào nhầm hội trường của mọi người. Hắn đã ăn trộm báu vật của tôi – không, là của Trung Quốc” “Thích khách ư? Thích khách đột nhập vào Đại hội Liên minh Thợ thủ công sao?” Mặt Schmidt trở nên trắng bệch, “Lần đầu tiên trong mấy thế kỷ…” Các bậc thầy thợ thủ công đều giống như nhìn thấy ma, tựa như một trận mưa máu hôi tanh không thể tránh khỏi sắp xảy ra. “Tôi là kẻ thù của đám thích khách! Tôi thề phải giết hết bọn chúng!” Tần Bắc Dương nghĩ không biết Liên minh Thợ thủ công và đám thích khách có mâu thuẫn gì với nhau không? Vừa hay mình có thể đứng về phía những người thợ thủ công. Người gác cửa Schmidt nghiêm mặt nói: “Cậu làm sao để chứng minh mình không phải là mật thám của Liên minh thích khách?” “Liên minh thích khách ư?” Tần Bắc Dương thầm kinh ngạc, thì ra trên trái đất này ngoài một Liên minh Thợ thủ công thì vẫn còn một Liên minh thích khách sao? Hai liên minh lâu đời này có cảm giác thù địch không đội trời chung với nhau. Nguy rồi, mình kẹt ở giữa hai nhóm thế này liệu có khi nào chết không có chỗ chôn không? “Cho dù cậu thật sự không liên quan gì đến Liên minh thích khách nhưng cậu đã phá hoại Đại hội Liên minh Thợ thủ công, chúng tôi vẫn phải xử tử cậu!” Cửu Sắc trợn mắt, giương cặp sừng hươu trắng như tuyết, thân khoác vảy giáp đồng xanh, nó thầm nghĩ làm sao để chống lại cung thập tự, rồi làm sao thiêu đám thợ thủ công này thành tro bụi… Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tần Bắc Dương nghĩ ra một phương án giải quyết: “Được, vậy tôi sẽ cho ông một lý do! Đại hội Liên minh Thợ thủ công này phàm là thợ thủ công đứng đầu thế giới đều có tư cách tham gia, đúng vậy không?” “Đúng vậy, trong tòa thánh điện Bắc Mỹ này hội tụ toàn các tinh anh trong ngành thợ thủ công toàn cầu” “Ông có biết không? Tôi chính là truyền nhân thợ thủ công hoàng gia cuối cùng của Trung Quốc, trong ba nghìn năm qua gia tộc của tôi vẫn luôn xây dựng lăng mộ và chế tạo thú trấn mộ cho các hoàng đế Trung Quốc” Ánh mắt của Schmidt có chút lay động, anh ta lùi lại một bước hỏi: “Xin hỏi họ của cậu là gì?” “Tần!” Phát âm chữ Hán này khiến đám thợ thủ công bên dưới ồ lên, đến cả mười hai người gác cửa cũng có chút chấn động. Tần Bắc Dương lại bổ sung một câu tiếng Đức: “Họ Tần, còn được gọi là gia tộc thợ mộ! Được ca tụng là “Vị thần của thợ thủ công Đông Á”, bảo vệ bí mật lớn nhất của lăng mộ Trung Quốc ba nghìn năm nay” Câu “Vị thần của thợ thủ công Đông Á” hoàn toàn là do Tần Bắc Dương nhất thời bịa ra để hù dọa đám người tự cho mình là thợ thủ công vĩ đại nhất thế giới. Schmidt quay về bên cạnh Đại tôn giả, hai người thì thầm mấy câu. Từ đầu đến cuối, khuôn mặt của Đại tôn giả đều ẩn dưới lớp áo choàng, chỉ có thể nhìn rõ nửa dưới của chòm râu. “Tần – đến từ gia tộc thợ mộ Trung Quốc sáu trăm năm mươi năm trước – đã là trụ cột vững chắc của Liên minh Thợ thủ công. Nếu cậu có thể chứng minh được thân phận của mình thì sẽ được gia nhập ngay tại chỗ, trở thành Hội viên sơ cấp của Liên minh. Nếu cậu không thể chứng minh thì sẽ vẫn bị xử như mật thám, xử tử ngay tại chỗ!” Schmidt cất giọng vang dội dứt khoát, vượt xa ngoài dự liệu của Tần Bắc Dương – thì ra Liên minh Thợ thủ công biết đến gia tộc thợ mộ họ Tần sao? Địa vị của gia tộc mình dường như cũng rất cao? Xem ra Haneda Taiki không nói dối. Nhưng phải chứng minh thế nào đây? Chắc không phải cởi quần áo để lộ ra vết bớt hình sừng hươu sau gáy chứ? Không ngờ Schmidt tóm lấy vai Tần Bắc Dương không chút khách sáo rồi xé rách phần áo sau gáy cậu, quả nhiên lộ ra vết bớt sừng hươu đỏ rực như ngọn lửa. Tần Bắc Dương kêu lên một tiếng, suýt nữa thì rút thanh Đường đao ra để liều mạng, Schmidt lại dùng ánh mắt vô cùng khác thường nhìn cậu chăm chú. Lẽ nào… người thợ thủ công Đức này cũng nhận ra vết bớt của tổ tiên nhà họ Tần sao? Schmidt lùi lại thì thầm mấy câu với Đại tôn giả. Tần Bắc Dương vỗ chiếc bờm của tiểu thú trấn mộ, Cửu Sắc hiểu ý, phân nhánh của chiếc sừng hươu trên đầu lại thay đổi, nó không ngừng phát triển lớn lên, giương nanh múa vuốt, trở thành một cái cây chọc trời, khiến mười hai người gác cửa bảo vệ Đại tôn giả lùi ngay về phía sau. Cửu Sắc lại phun ra một đám những quả cầu lửa lưu ly bay một vòng trên không trung của thánh điện, tựa như những tia chớp hình cầu tung bay lên xuống nhưng không làm tổn thương một người nào, cuối cùng chúng đâm mạnh xuống đất tạo thành một cái hố sâu cháy sém vuông vức rộng một thước. “Mọi người đừng sợ, con thú trấn mộ này là do tổ tiên tôi dày công chế tạo nên một nghìn hai trăm năm trước, cho đến nay nó vẫn toàn vẹn như ban đầu, có thể chấp hành các loại nhiệm vụ, kết hợp giữa sức mạnh linh hồn và sức mạnh máy móc, hơn nghìn năm cũng không cạn kiệt, trung thành có một không hai, chính là “Thể cơ khí của linh hồn” chân chính!” Tần Bắc Dương giới thiệu xong, Schmidt lại đứng ra tranh luận: “Tần, điều này chỉ có thể chứng minh nó là sản phẩm của gia tộc thợ mộ chứ không thể chứng minh cậu là hậu duệ của nhà họ Tần, càng không thể chứng minh cậu là thợ thủ công đỉnh cao. Các bậc thầy thợ thủ công ở đây của chúng tôi đều là thợ gia truyền mấy đời thậm chí mấy chục đời. Nhưng bản thân họ đều bắt buộc phải học tay nghề, không thể nằm hưởng thụ trên sổ ghi chép công lao của tổ tiên được” Điều này có ý là muốn Tần Bắc Dương thể hiện tay nghề tại chỗ, chứng minh mình có tay nghề của gia tộc thợ mộ họ Tần. Lẽ nào phải xây một ngôi mộ ngay tại chỗ sao? Tần Bắc Dương rơi vào thế khó, vừa đúng lúc cậu nhìn thấy chiếc “Máy may Chữ thập Hoa hồng Prussia”. Cậu quan sát tỉ mỉ một lượt rồi lần lượt mở ba bộ phận cấu tạo nên cỗ máy giết người này: “bàn”, “người vẽ bản đồ”, “máy may”. Còn nước còn tát vậy! Tần Bắc Dương tóm lấy chiếc vali tài liệu, quyết định lấy tính mạng mình ra để cược một ván. “Nếu tôi có thể cải tạo cỗ máy này thì liệu có thể chứng minh mình là thợ thủ công đỉnh cao không?” “Ừm… Cải tạo như thế nào?” “Không phải nó tên là “Máy may Chữ thập Hoa hồng Prussia” sao? Tôi sẽ cải tạo cỗ máy giết người này thành một cỗ máy may chân chính!” Schmidt quay đầu lại thương lượng với Đại tôn giả một lúc rồi đồng ý cho Tần Bắc Dương cải tạo máy móc tại chỗ, nhưng chỉ cho cậu một tiếng đồng hồ. Chủ nhân ban đầu của cỗ máy này – Hans Bohr vừa bị thích khách đâm bị thương cằm, có người đang băng bó xử lý vết thương cho anh ta, ước chừng trong hai tuần nữa anh ta cũng không thể nói năng gì được, chỉ đành trợn trừng mắt thể hiện sự kháng cự nhưng không đem lại kết quả gì. Trước khi Tần Bắc Dương bắt tay vào làm việc, cậu cũng đưa ra yêu cầu xin giúp đỡ với những người thợ thủ công: “Hai tay tôi trống trơn, tôi thiếu công cụ và nguyên vật liệu, xin hỏi các vị đại sư ở đây có thể cung cấp những thứ này cho tôi được không?” Những người thợ thủ công đã sớm cảm thấy hứng thú với chàng trai Trung Quốc này. Thợ may mặc đỉnh cao của Pháp, thợ máy may đỉnh cao của Bỉ chủ động tiến lên giúp đỡ, họ đều mang theo các loại công cụ và nguyên vật liệu theo người. Tần Bắc Dương chắp tay cảm ơn rồi giao vali tài liệu cho Cửu Sắc giữ, chắc chắn nó sẽ bảo vệ hồ sơ giống như chó chăn cừu bảo vệ đàn cừu vậy. Cậu kiểm tra tỉ mỉ cỗ “Máy may Chữ thập Hoa hồng Prussia” một lần nữa, phát hiện bên trong thấm rất nhiều vết máu, thậm chí cả hài cốt của tổ chức cơ thể người – rõ ràng là cỗ máy này đã thực thi lệnh tử hình quá nhiều lần, cả cỗ máy tràn ngập một luồng sát khí. Tần Bắc Dương đánh liều, trong đầu tự phác họa ra bản vẽ kết cấu máy của ba bộ phận “bàn”, “người vẽ bản đồ”, “máy may”. Cậu yêu cầu mang giấy bút đến và nhanh chóng vẽ ra bản thảo thiết kế máy may hoàn toàn mới. Tại trường Đại học số ba Kyoto, tiết thực hành của môn cơ khí chính là lắp ráp máy may. Cậu đã hiểu rất rõ về kết cấu và các loại máy may của các hãng trên thế giới, gần như ghi nhớ rõ ràng vị trí của mỗi một con ốc – máy may gồm đầu máy, bệ máy, bộ phận truyền lực và các phụ kiện cấu thành. Phần đầu máy nòng cốt bao gồm bốn bộ phận là trụ kim, móc chỉ, lấy chỉ, chuyển đẩy nguyên liệu, cộng thêm các bộ phận bổ trợ như cuộn chỉ, nén ép nguyên liệu, răng cưa. Bệ máy chia thành hai loại là bàn và thùng máy. Khung máy, vô lăng hoặc động cơ điện lắp thành bộ phận truyền lực, máy may gia đình có bàn đạp chân, tay quay kéo theo poly và đầu máy chuyển động theo. Mà cỗ máy giết người này lại càng giống như một cỗ máy may công nghiệp lớn. Tần Bắc Dương căn cứ theo bản vẽ thiết kế mạnh dạn dựng lại ba bộ phận. May mắn là nguyên lý của cỗ máy giết người này vốn được mô phỏng theo máy may. Đặc biệt là phần “máy may”, rất nhiều linh kiện trực tiếp lấy từ máy may ra, chỉ là tăng thêm nhiều kim hơn và có thể nhập chữ, hoa văn vào trước để khống chế, là một cỗ máy giết người thông minh. Một tiếng sau, mồ hôi đổ như mưa nhưng Tần Bắc Dương đã hoàn thành, khắp tay đầy dầu mỡ, cuối cùng cậu đã ghép lại hoàn chỉnh cỗ “Máy may Chữ thập Hoa hồng Prussia”. Cậu cởi áo khoác ngoài xuống rồi lại xin thêm rất nhiều chỉ, mũi kim nhanh chóng xuyên qua quần áo, sợi chỉ trắng khâu một cụm chữ Hán theo lối chữ Khải trên chiếc áo khoác đen: Thợ thủ công sẽ chết nhưng tác phẩm thì còn mãi! Cỗ máy may lại thêu ra một hàng chữ tiếng Đức nữa, cũng mang ý nghĩa tương tự, lần này thì tất cả mọi người đều đã hiểu. Tần Bắc Dương thở dài một hơi, lúc nãy khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, ngộ nhỡ thất bại thì chỉ e rằng tính mạng nhỏ bé này cũng không giữ được. Những bậc thầy của Liên minh Thợ thủ công vỗ tay vang rền như sấm dậy, họ cùng cảm thán vì cỗ máy giết người này đã được cải tạo thành cỗ máy may. Trong vỏn vẹn một tiếng ngắn ngủi Tần Bắc Dương có thể hoàn thành những công việc như thiết kế bản vẽ, lắp lại linh kiện, điều chỉnh kết cấu máy móc – toàn bộ quá trình có hơn mười vị thợ thủ công đỉnh cao toàn cầu đứng quan sát để tránh việc gian lận hoặc đầu cơ trục lợi. Những bậc thầy đã tận mắt thấy tay nghề của Tần Bắc Dương, lý giải về thiết kế máy móc của cậu vượt xa người thường, không những có kĩ thuật tinh xảo và tinh tế tỉ mỉ mà còn có khả năng sáng tạo điêu luyện sắc sảo, mà điểm này chính là khác biệt trí mạng giữa bậc thầy và người thợ thủ công bình thường! Người thợ thủ công bình thường cũng có thể quen tay hay việc, có tay nghề tuyệt vời. Nhưng bậc thầy không những cần phải kế thừa tay nghề mà còn phải có thẩm mỹ và trí tưởng tượng của riêng mình, hậu sinh khả úy, đời sau tiến bộ hơn đời trước. Đây chính là điều khiến ngành công nghệ phương Tây cuối cùng đều vượt xa kĩ thuật phương Đông, phong cách phương Tây áp đảo nền tảng phong cách phương Đông, mà lại không phải là vĩnh viễn không thay đổi, giao phối cận huyết thậm chí là dần dần thoái hóa. Tần Bắc Dương đã đột phá khuôn mẫu cũ kĩ của người thợ thủ công phương Đông, chuyển cỗ máy giết người sắc bén thành liều thuốc tốt cho vải vóc, không bàn bạc mà lại vô cùng phù hợp với tinh thần “Hóa kiếm thành cày” của Liên minh Thợ thủ công. Vị Đại tôn giả trên chiếc ghế tựa vẫn không phát ra âm thanh gì, nhưng lại gật đầu thể hiện sự tán thưởng với Tần Bắc Dương. “Tần, ta muốn hỏi về trình độ học vấn của cậu?” “Cái này…” Tần Bắc Dương không muốn nói dối, mặt đầy vẻ xấu hổ nói: “Tôi theo học tại trường Đức ở Thiên Tân Trung Quốc đến lớp ba tiểu học, học một học kỳ ở trường Đại học số ba Kyoto Nhật Bản – chỉ là chưa tốt nghiệp cấp ba… nhưng tôi mới chỉ mười chín tuổi thôi!” “Ừm, cậu phù hợp điều kiện rồi”. Người gác cửa Schmidt cao giọng tuyên bố, “Đại tôn giả đã đồng ý cho Tần Bắc Dương – đến từ Trung Quốc, là truyền nhân của gia tộc thợ mộ họ Tần, người nắm giữ kĩ thuật thú trấn mộ và máy may – chính thức gia nhập Liên minh Thợ thủ công, số hiệu 191901” Tần Bắc Dương trở thành hội viên đầu tiên của Liên minh Thợ thủ công vào năm 1919. Xem xét đến bốn năm trước, Đại hội Liên minh Thợ thủ công bị gián đoạn vì Đại chiến thế giới thì cậu cũng là hội viên mới đầu tiên từ năm 1914 đến nay. Cậu thay một bộ đồng phục thợ thủ công của châu Âu thời kỳ Trung Cổ, tay cầm compa và thước thợ đi đến trước mặt Đại tôn giả, chọn một trong ba loại ngôn ngữ La Tinh: tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức cao giọng đọc câu châm ngôn của thợ thủ công: “Thợ thủ công sẽ chết nhưng tác phẩm thì còn mãi” – Tần Bắc Dương chỉ đành chọn tiếng Đức. Đại tôn giả giơ bàn tay phải to lớn ra, trên tay đầy những vết chai của thợ thủ công, đốt ngón tay dù to và thô nhưng lại rất linh hoạt ấn lấy đầu Tần Bắc Dương. Trong phút chốc, một loại cảm giác giống như điện giật, từ đỉnh đầu xuống gót chân gần như bị chuột rút. Một luồng sức mạnh nóng bỏng từ lòng bàn tay Đại tôn giả không ngừng cuồn cuộn truyền vào cơ thể Tần Bắc Dương. Nhưng cậu đã kiên trì trụ lại được, không ngã xuống cũng không tránh né, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, nửa thân trên ưỡn thẳng. Cậu vẫn không nhìn rõ gương mặt của Đại tôn giả, duy chỉ có ánh mắt như lưỡi kiếm sắc bén khiến người ta không rét mà run. Nghi thức gia nhập hội bí mật đã kết thúc, Tần Bắc Dương trở thành hội viên mới của Liên minh Thợ thủ công, nghe nói là thành viên trẻ nhất trong lịch sử từ trước tới nay.