Chương 87 Lao ra Manhattan
Liên minh Thợ thủ công, Đại hội Thế giớiTần Bắc Dương có phải thành viên Trung Quốc đầu tiên của Liên minh Thợ thủ công từ trước đến nay không? E rằng không phải. Sau khi Đại tôn giả bày mưu, Schmidt lại tuyên bố, “Đêm nay, tại thánh điện Bắc Mỹ của Liên minh Thợ thủ công, chúng ta cử hành Đại hội Thế giới sau bốn năm ngắt quãng, thành công hoàn mỹ, cũng thu nhận được một hội viên thợ thủ công trẻ tuổi mới – Tần! Liên minh Thợ thủ công chắc chắn sẽ kế tục truyền thống cổ xưa, bảo vệ tương lai loài người! Thợ thủ công sẽ chết nhưng tác phẩm còn mãi!” Toàn thể các bậc thầy thợ thủ công lại hô to khẩu hiệu này bằng tiếng mẹ đẻ. Tần Bắc Dương cũng hô bằng tiếng Trung Quốc. Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập trong đường hầm, ánh đèn sáng rực chói mắt chiếu vào. “Cảnh sát đến!” Có người hô to. Các thợ thủ công nháo nhào. Tần Bắc Dương đặt tay lên cặp tài liệu, nói vào tai Schmidt, “Có khi cảnh sát đến tìm thích khách chạy trốn lúc nãy” Đại tôn giả lại đưa tay phải ra, ấn xuống một cái nút dưới bậc thang đá. Toàn bộ thánh điện Bắc Mỹ rung chuyển ầm ầm, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn từ lòng đất. Có thể là máy hơi nước, có thể là động cơ đốt trong, cũng có thể là nguồn lực không muốn người khác biết tới. Gạch đá vỡ vụn rơi từ trên xuống như trời long đất lở. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc ở đó, dù thế nào cũng phải bảo vệ cặp tài liệu thật tốt. Tất cả đại điện thay đổi như tháp nghiêng Pisa, lao ra khỏi mặt đất Manhattan, New York. Tường bốn phía sụp đổ, dường như lại thành tòa nhà chọc trời khác. Tần Bắc Dương ngã xuống đất, may mà lan can sắt của cầu thang giúp cậu giữ thăng bằng. Cửu Sắc cũng cắn chặt lan can không buông. Tường và sàn của đại điện trong lòng đất này đều được máy móc kiểm soát, biến hình trong vài phút hệt như trẻ con chơi xếp gỗ! Chẳng trách đây lại là đại điện của Liên minh Thợ thủ công Bắc Mỹ. Chính nó là một kiệt tác kiến trúc của thợ thủ công! Cảnh sát bị bao vây dưới đất… Những người da đen lang thang đêm khuya không ngủ được bị cảnh tượng kỳ lạ này dọa cho sợ hết hồn. Các bậc thầy thợ thủ công lùi lại nghiêm chỉnh theo thứ tự, 12 người giữ cửa bảo vệ Đại tôn giả, lẩn vào Manhattan như mê cung. Chưa đến một giây, hàng trăm thành viên Liên minh Thợ thủ công lừng danh đã biến mất không dấu vết, chỉ còn một người một thú, một cặp tài liệu! Tần Bắc Dương là người cuối cùng chui ra khỏi “Tháp nghiêng Pisa”, ngẩn ngơ đứng trong ánh bình minh khu da đen Harlem. Bốn phía chỉ còn phế tích. May đây vốn là xóm nghèo, nhà cửa chỉ làm bằng gỗ, gần như không ai bị thương. Mọi người bẩn thỉu thức giấc, mở mắt nhìn ánh trăng. Đêm nay lại là một trải nghiệm kỳ lạ, chẳng những cậu lấy được cặp tài liệu mật mà còn tình cờ tham gia Liên minh Thợ thủ công. Tần Bắc Dương không nhịn được mà vung tay hét một tiếng vang vọng trời đêm. Ánh đèn pha chiếu rọi mặt cậu. Một nhóm cảnh sát New York chạy đến, giơ súng lên bao vây Tần Bắc Dương và Cửu Sắc. Tần Bắc Dương bảo Cửu Sắc trở về ngoại hình chó to, sợ thú trấn mộ cho làm cảnh sát bị thương. Cậu là đối tượng truy nã của chính phủ Trung Quốc, giờ không muốn trở thành tội phạm truy nã của chính phủ Mỹ. Cảnh sát giơ súng bảo cậu không cử động. Tần Bắc Dương ôm chặt cặp tài liệu – thứ này quý giá hơn tính mạng cậu nhiều. “Tần Bắc Dương!” Cậu nghe thấy tiếng Trung Quốc, là giọng nữ mười tám, mười chín tuổi. Không ngờ Âu Dương Anna lại ở đây. Cô nói chuyện với cảnh sát bằng tiếng Anh: “Cậu trai này không phải tộ phạm. Cậu ấy là thành viên đoàn đại biểu Trung Quốc, cướp lại tài liệu quan trọng từ kẻ giết người. Con chó này là thú nuôi của quan ngoại giao Trung Quốc. Tất cả bọn họ đều được quyền miễn trừ ngoại giao” Bên cạnh Anna còn có chàng trai Trung Quốc – đẹp trai anh tuấn, quán quân Đại hội Thể thao Trí tuệ Thế giới – Lý Hưng Thịnh. Cậu ta là khách quý của Thị trưởng thành phố New York, tất cả cảnh sát đều phải khách sáo. Cậu ta cũng giải thích cho Tần Bắc Dương, hy vọng cảnh sát không hiểu lầm. Trong đêm, Anna chạy đến đồn cảnh sát New York, yêu cầu lùng bắt thích khách, hy vọng tìm được tung tích Tần Bắc Dương. Lý Hưng Thịnh luôn ở bên cô. Hai người đợi ở đồn cảnh sát đến qua nửa đêm, cho tới khi có người báo án, nói có một người đàn ông Trung Quốc mặt sẹo đâm chết hai tên cướp ở hành lang tầng hầm khu Harlem. Âu Dương Anna và Lý Hưng Thịnh cũng đến cùng xe cảnh sát. Ông trời phù hộ, Tần Bắc Dương còn sống, cặp tài liệu cũng trong tay cậu. Anna đẩy những cảnh sát kia, không quan tâm đến họng súng của họ mà chạy như bay đến trước mặt Tần Bắc Dương. Cô mở cặp tài liệu. Tập giấy dày cộp viết chữ “Tuyệt mật”, không thiếu một tờ, không bị đánh tráo! Âu Dương Anna hôn cặp tài liệu rồi ôm hôn mặt Tần Bắc Dương, sau đó hôn gáy Cửu Sắc. Đột nhiên bị hôn, Tần Bắc Dương lúng túng đỏ bừng mặt đến tận mang tai. Lý Hưng Thịnh đột nhiên nhìn “tháp nghiêng Pisa”, tỏ vẻ hiểu ra, “Đại điện của Liên minh Thợ thủ công Bắc Mỹ? Không thể nào ngờ, tôi tìm bao nhiêu ngày như vậy ở New York, hóa ra nó ở đây?” Anna và Lý Hưng Thịnh phải can thiệp nhiều lần đến tận trời sáng thì Tần Bắc Dương và cặp tài liệu mới có thể quay về chỗ đoàn đại biểu Trung Quốc. Tần Bắc Dương và Cửu Sắc trở thành anh hùng. Đoàn đại biểu ở khách sạn Jefferson xếp hàng chào mừng cậu. Phó đoàn trưởng bắt tay Tần Bắc Dương, hứa sẽ xin chính phủ Bắc Dương cấp huân chương, tự tay Tổng thống tặng cho cậu. Không biết ai đó đã nhận ra mặt và tên Tần Bắc Dương, hạ giọng nhắc Phó đoàn trưởng, “Đây là tội phạm bị truy nã đặc biệt của chính phủ Bắc Dương” Phó đoàn trưởng bình tĩnh nói to, “Chỉ cần có lợi cho việc Trung Quốc lấy lại chủ quyền ở Sơn Đông, tôi sẽ xin Tổng thống lệnh ân xá đặc biệt!” Để tránh đêm dài lắm mộng, chiều tối hôm đó, đoàn đại biểu ngoại giao Trung Quốc lên tàu khách đi châu Âu trước. New York càng lúc càng xa, các tòa nhà cao tầng Manhattan trùng điệp như chốn bồng lai tiên cảnh. Lục địa Bắc Mỹ lại lần nữa trở thành một màu xanh miên man… Âu Dương Anna to gan nắm tay Tần Bắc Dương, mười ngón tay đan vào nhau, ghé vào tai cậu dặn dò, “Tiếp theo chúng ta đến Paris, tham gia Đại hội Versailles!” Mấy ngày lênh đênh trên Đại Tây Dương, Anna và cậu cùng nhau ngắm biết bao cảnh đẹp bao la hùng vĩ, nước biển đổi màu, cá heo đua nhau biểu diễn, các đám mây thay đổi muôn hình vạn trạng. Chưa kịp ôm người đẹp vào lòng, phía sau đã có tiếng chàng trai trẻ vang lên, “Tiên sinh Tần, Lý Hưng Thịnh xin có lời chào” Tiến sĩ vật lý đại học Cambridge, trai đẹp nhanh nhẹn, mặc Âu phục sang trọng và đội mũ dạ, đôi mắt hút hồn người. “Lý tiên sinh, thì ra anh cũng đi châu Âu cùng chúng tôi” Anna nhìn gương mặt điển trai này lại nhớ đến lúc cậu ta nắm vòng eo nhỏ của mình nhảy một điệu Waltz, mặt tự nhiên đỏ lên. Tần Bắc Dương hạ giọng nói, “Tôi mệt rồi muốn về phòng nghỉ ngơi, hai người nói chuyện nhé” “Đừng đi!” Âu Dương Anna kéo cậu trở lại có phần thô bạo, cúi đầu bảo Cửu Sắc, “Này, mày cũng không được đi. Ở lại đây hết cho tôi!” “Bắc Dương, tôi có một điều thấy khó hiểu – đêm ở New York ấy, làm sao cậu có thể tiến vào Đại điện Bắc Mỹ của Liên minh Thợ thủ công? Theo tôi được biết, người ngoài vào Đại hội Liên minh Thợ thủ công đều bị xử tử tại chỗ” Lý Hưng Thịnh vẫn nói chuyện rất lịch sự, không hề tỏ ý khinh thường người thợ thủ công mặc đồ lao động giản dị này. Liên minh Thợ thủ công là một tổ chức bí mật, tất cả các hội viên đều phải che giấu thân phận. Tần Bắc Dương nhanh trí trả lời, “Đúng thế, suýt thì tôi cũng bị mấy kẻ kia giết! May mà cảnh sát chạy đến đúng lúc” “Cậu may mắn quá!” “Tiến sĩ Lý, anh biết Liên minh Thợ thủ công à?” “Thật không dám giấu, lần này tôi đến tham gia Đại hội Thể thao Trí tuệ Thế giới là để dò hỏi Đại hội Liên minh Thợ thủ công. Tôi đã tìm được một người thợ thủ công chuyên kiến trúc từ đá hàng đầu nước Anh, chuyên xây dựng nhà thờ phong cách Gothic, mấy đời đều là hội viên cấp cao của Liên minh Thợ thủ công. Tôi chi một số tiền lớn xin người đó đưa mình vào hội trường nhưng bị từ chối. Ông ấy cũng cảnh cáo tôi không được si tâm vọng tưởng” “Ừm, có vẻ lính canh Liên minh Thợ thủ công rất cảnh giác. Thích khách A Hải giết một Người giữ cửa… Chẳng hay thích khách và thợ thủ công có ân oán gì thì phải?” Lý Hưng Thịnh hứng thú nâng cằm, “Từ thời Trung cổ đến nay, thế giới có hai tổ chức bí mật lớn, một là Liên minh Thợ thủ công, hai là Liên minh Thích khách”