Chương 89 Paris! Paris!
Năm thứ 8 Dân Quốc, tháng Tư năm 1919Âu Dương Anna 19 tuổi, Tần Bắc Dương, Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa, tiểu Quận vương, thêm cả Cửu Sắc 1200 tuổi cùng vượt qua Bắc Đại Tây Dương, họ cùng đứng bên mạnh tàu nhìn về Vách Đá Trắng bên bờ biển nước Anh. Uống mấy viên aspirin, tinh thần của Tần Bắc Dương đã tỉnh táo lại, không còn nói những câu ủ rũ u sầu nữa. Gió biển mùa xuân thổi tung bộ lông đỏ của Cửu Sắc. Sau vai Tần Bắc Dương lộ ra cán đao hoàn đầu triều Đường dài ba tấc. Tần Bắc Dương mặc sơ mi trắng và quần có đai, vẫn ngầu như hiệp khách. Đi qua bờ biển Normandie của Pháp, từ sông Seine tới cửa khẩu Rouen, thành phố năm trăm năm trước đã thiêu chết thánh nữ Jeanne d’Arc. Chuyện đầu tiên là kiểm dịch, cúm Tây Ban Nha đã quét qua châu Âu. Kiểm dịch viên phát hiện ra Tần Bắc Dương sốt nhẹ, mặt mũi nhợt nhạt, thỉnh thoảng lại ho hắng. Cậu kiên trì nói mình không bị cảm, chỉ là do sức khỏe yếu. Cuối cùng cũng phát huy công dụng của Anna, hối lộ mấy nhân viên kiểm dịch mới giải quyết được phiền phức. Tần Bắc Dương lên xe cùng đoàn đại biểu. Đường sắt xuyên qua vùng hoang dã mùa xuân. Đình chiến đã nửa năm, nhưng vẫn giăng đầy lưới sắt và chiến hào, thi thoảng có thể thấy xương trắng chồng chất dưới lớp bùn xuân. Lúc hoàng hôn, phía trước xuất hiện một tòa nhà nguy nga. Tần Bắc Dương vui vẻ mở cửa sổ xe, bị Anna đẩy trở lại. Khói đen mà máy hơi nước bốc ra làm mặt cậu dính bụi đen sì. Anna đấm vào ngực Tần Bắc Dương: “Ngu ngốc!” Paris như một đống gỗ xếp lộn xộn vắt ngang qua đồng bằng phì nhiêu nhất vùng đất liền châu Âu, đem theo giấc mơ từ thời vua Charlemagne, đến thời Louis XIV, rồi lại tới cách mạng Pháp và Vitor Hugo, Honoré de Balzac, Gustave Flaubert, Guy de Maupassant, dần mở xuống trước mắt những người hành hương từ phương xa tới. Nếu nói Roma là vùng đất vĩnh hằng thì Paris là thành phố của giấc mơ và dục vọng. Tiểu Quận vương Thiếp Mộc Nhi hắng giọng: “Đến Paris rồi!” Đại biểu Hoa Kiều đi tới Pháp được nghênh đón ở thành phố Paris, đoàng người ngồi xe ngựa đến vùng ngoại ô Versailles. Đoàn đại biểu Trung Quốc ở khách sạn Vua Mark Rutte. Phòng khách sạn có hạn, tiểu Quận vương ở chung một phòng với hai ba người đàn ông. Anna là đại biểu nữ duy nhất nên ở cùng cô gái Pháp. Tần Bắc Dương ở phòng ngầm dưới đất. Cậu uống hai viên aspirin, ho cả đêm, lạnh run cả người. Cửu Sắc tỏa hơi ấm, một người một thú ôm nhau giống như chó lang thang và dân lang thang tựa sát nhau trong đêm đông lạnh lẽo. Dù cậu biết không để tới gần, nó đang đốt cháy sinh mạng của chủ nhân. Linh thạch làm trái tim của thú trấn mộ sẽ đem lại cái chết cho người tiếp xúc lâu với nó, trừ chủ nhân của nó là xác chết trong lăng mộ… Cả đoàn đại biểu mất ngủ trắng đêm, bận rộn sắp xếp các hòm tài liệu từ xa tới, phân nhau viết tài liệu khiếu nại. Anna cũng bị dày vò cả đêm, làm nhiệm vụ phiên dịch những thứ liên quan sang tiếng Pháp. Khi trời sáng, công sứ toàn quyền Trung Quốc ở Mỹ Cố Duy Quân về cung điện Versailles, Anna cũng ngồi cùng trên chuyến xe đó. Tiếng Pháp là ngôn ngữ chung cho pháp luật và ngoại giao ở châu Âu, những người có văn hóa đều lấy tiếng Pháp làm vinh, huống hồ Pháp là quốc gia tổ chức đại hội. Phiên dịch tiếng Pháp của đoàn đại biểu Trung Quốc mấy hôm trước bị cúm Tây Ban Nha phải cách ly, chỉ đành để thực tập sinh Âu Dương Anna thay thế. Thực tập sinh mười chín tuổi, mặc một chiếc váy dài kín đáo màu đen. Để che đi quầng thâm mắt nên cô trang điểm thật đậm, thoạt nhìn qua như quả phụ. Món trang sức duy nhất trên người cô là chiếc nhẫn ngọc đeo trên bàn tay trái. Trước khi ra khỏi cửa, cô luyện tập lại trước gương, chỉ sợ tay chân long ngóng làm hỏng việc, mất mặt người Trung Quốc. Cô ngồi ôm gối co quắp, nhìn về phía đồng cả xanh rì ở cung điện Versailles, kiến trúc nguy nga lộng lẫy kiểu Baroque, đài phun nước một lúc lại phun nước lên tận mây xanh. Đây đều là kiệt tác của Louis XIV “Vua mặt trời”. Cố Duy Quân đối diện phòng bao, không quá ba mươi tuổi, trẻ trung đẹp trai, nhìn vô cùng rực rỡ, tựa như có thể nghe rõ cả tiếng thở hổn hển. Con nai nhỏ trong ngực cô chạy nhảy loạn lên, biết Cố Duy Quân là người Gia Định Thượng Hải, nên cô dùng tiếng Thượng Hải chào hỏi. Gương mặt Cố Duy Quân nghiêm lại: “Cô Anna, ở đây không có đồng nghiệp, chỉ có người làm việc cùng nhau” Xuống xe, cô ôm tập tài liệu khiếu nại của chính phủ Trung Quốc như bảo bối trong lòng. Vào trong cung điện Versailles đã có ngay một đám người nghênh đón, họ vây quanh một người đàn ông cao lớn như các vì sao vây quanh mặt trăng. Người đàn ông đó là Tổng thống Mỹ Woodrow Wilson. Cố Duy Quân đẩy đám người phía trước ra để tiến lên chào hỏi, Tổng thống Wilson nhận ra công sứ Trung Quốc ở Mỹ, khách khí nói: “Ngài công sứ! Rất mừng được gặp ngài!” Không kịp nói mấy lời khách sáo, Cố Duy Quân nói tiếng Anh lưu loát: “Ngài Tổng thống tôn kính, tôi khẩn cầu ngài lắng nghe tiếng kêu đến từ 400 triệu người dân Trung Quốc! Sơn Đông là quê cũ của Khổng Phu Tử vĩ đại, Sơn Đông nằm ở Trung Quốc, đúng phía Tây của Jerusalem. Lựa chọn chính nghĩa của ngài sẽ đem đến tình hữu nghị trăm năm cho Trung – Mỹ!” “Ngài công sứ, chính phủ Mỹ nhất quán chủ trương, và mười bốn kiến nghị của tôi: hội nghị hòa bình Paris không phải đại hội chia chác, tuyệt đối không thể nhún nường cho thực dân dù chỉ một tấc, nếu không sự đổ máu và đau thương của đại chiến thế giới chẳng có ý nghĩa gì. Chính phủ Mỹ và liên minh quốc tế chắc chắn sẽ coi trọng ý kiến của Trung Quốc, cường quyền không thể áp đảo công lý!” Dù bị rất nhiều đoàn đại biểu của các quốc gia nhỏ vây quanh, Tổng thống Wilson vẫn trịnh trọng trả lời câu hỏi của Cố Duy Quân. Anna kinh ngạc vì lần đầu được đứng gần Tổng thống Mỹ đến thế! “Ông ấy mới là người đàn ông quyền lực nhất thế giới, may là tôi là công sứ ở Mỹ nên có chút ít quan hệ cá nhân với Tổng thống Wilson” Cố Duy Quân tính toán kỹ lưỡng, “Ông ấy thể hiện thái độ ủng hộ lập trường của Trung Quốc nhưng mong rằng lần này có thể giúp được!” Âu Dương Anna nhẹ nhàng bước vào sảnh cung điện Versailles, ngồi ghế phiên dịch đằng sau ghế đại biểu. Cô phát hiện ra vị trí ghế của các nước không bình đẳng, năm nước lớn được đặt ở vị trí nổi bật nhất. Ngoài Tổng thống Wilson của Mỹ, còn có Thủ tướng Pháp – Georges Clemence đầu trọc râu bạc nhìn như Viên đại đầu. Thủ tướng Anh – David Lloyd George tóc bạch kim. Chỉ có duy nhất một người châu Á là cựu Thủ tướng Nhật Saionji Kinmochi. Còn Thủ tướng Ý – Orlando vừa rời khỏi hội trường vì phân chia không đều. Vương tử Ả Rập đội khăn trắng đứng dậy hùng hồn tường thuật, Anna nhìn mà chảy nước miếng, Vương tử đẹp như nam chính trong truyện “Nghìn lẻ một đêm” lên án Anh – Pháp chiếm đóng Syria và Iraq, yêu cầu phải thực hiện nghiêm túc lời hứa “Lawrence của Ả Rập”, để Ả Rập được độc lập hoàn toàn. Sau đó là đại biểu Ba Lan yêu cầu đòi vùng Đông Phổ, còn yêu cầu chiếm Tây Ukraine và Nga Trắng, khôi phục Ba Lan vinh quang trong lịch sử. Đến lượt Trung Quốc phát biểu, Cố Duy Quân mặc bộ đồ Tây cao quý đứng lên, trước ngực thêu hình hoa văn bằng kim tuyến, có thể so với Chu Du trong Xích Bích, lễ phép cúi người hỏi thăm đại biểu các nước gồm cả đại biểu Nhật Bản ở đối diện. Anh ta nhắc lại bảy ý kiến của chính phủ Trung Quốc: loại bỏ phạm vi thế lực, rút quân đội ngước ngoài, loại bỏ cơ quan điện báo và bưu điện nước ngoài, bác bỏ quyền phán quyết lãnh sự, trả lại đất cho thuê, trả lại Tô giới, quyền tự do thuế quan. Cố Duy Quân đưa ra văn kiện tuyệt mật, nói có sách mách có chứng, lần lượt phê phán Nhật Bản. Ví dụ “Hai mươi mốt điều”: Không có hiệu lực pháp luật, đi ngược lại với “Nguyên tắc ép buộc vũ lực” của luật quốc tế. Luật quốc tế còn có “Nguyên tắc biến đổi tình hình. Khi Viên Thế Khải kí “Hai mươi mốt điều”, Trung Quốc chưa tuyên chiến với Đức. Sau này chính phủ Đoạn Kỳ Thụy tham chiến, chỉ có điều ước tự mất đi hiệu lực, Thanh Đảo đương nhiên thuộc về nước chiến thắng là Trung Quốc. Anna vẫn chưa tới trình độ dịch song song, cô dịch đuổi từng câu chữ thành tiếng Pháp. Cô chuẩn bị cả một đêm thức trắng, ghi lại những thuật ngữ pháp luật hiếm gặp, nhưng đối diện với những người đàn ông có quyền lực nhất thế giới, cô liên tục phạm phải mất lỗi ngữ pháp. Thủ tướng Pháp Georges Clemence có biệt danh “Hổ” nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng đánh giá cô thực tập sinh của bộ ngoại giao Trung Quốc. Nhưng cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái và tiết tấu, câu chữ tự động nhảy vào trong đầu. Cô càng dịch càng lưu loát, các chuyên gia pháp luật liên tục gật đầu. Cố Duy Quân phát biểu câu cuối cùng, Anna cũng dịch xong câu tiếng Pháp cuối cùng, đầu tiên là chủ nhà vỗ tay, sau đó là Tổng thống Mỹ Wilson, thủ tước Anh David Lloyd George, chỉ có Saionji Kinmochi và phó trưởng đoàn Makino Nobuaki mặt mũi xanh mét. Bước ra khỏi cung điện Versailles, Cố Duy Quân bước chân nhẹ bẫng. Anh ta đưa tay để Anna có thể nhẹ nhàng vịn vào theo lễ tiết của châu Âu. Anh ta cười nói: “Trời bảo vệ Trung Hoa của tôi, Sơn Đông phải được quay về!” Âu Dương Anna thầm nghĩ trong lòng, nếu không có đêm ở New York, Tần Bắc Dương cố gắng cứu vali tài liệu thì không biết hôm nay có kết cục thế nào. Ba ngày sau, ngày 30 tháng 4 năm 1919, kết quả hội nghị lãnh đạo bốn nước được truyền ra – Ba cường quốc Mỹ, Anh, Pháp đồng ý chuyển nhượng toàn bộ quyền lợi ở Sơn Đông của Đức, gồm vùng đất Thanh Đảo và Giao Châu, tài sản ven Giao Châu và đường Sắt Giao Châu cho Nhật Bản. Nơi đại biểu Trung Quốc tạm trú, khách sạn Vua Mark Rutte chìm trong sự im lặng chết chóc, Âu Dương Anna khóc thất thanh… Nghe nói vì Ý đã rút khỏi hội, Nhật tuyên bố nếu không đáp ứng điều kiện cũng sẽ nối gót Ý. Ba cường quốc Mỹ, Anh, Pháp quay ra khuất phục Nhât, kể cả Tổng thống Wilson luôn miệng nói ủng hộ Trung Quốc. Nhật Bản là nước mạnh, Trung Quốc là nước yếu. Lợi ích của Trung Quốc không hơn gì một quân cờ của các nước mạnh. Nước yếu không trông chờ gì được vào mối quan hệ ngoại giao, chân lý từ một trăm năm trước có lẽ vẫn tồn tại hiển nhiên ở một trăm năm sau. Bốn ngày sau, trước khi trời sáng, Tần Bắc Dương, Âu Dương Anna và Cửu Sắc đến trung tâm Paris. Tần Bắc Dương nhìn tháp Eiffel – tòa kiến trúc cao nhất thế giới khi ấy. Đây cũng là thành tựu vĩ đại của văn minh công nghiệp thế kỷ 19. Cậu dắt bàn tay mảnh khảnh của Anna, dẫn theo Cửu Sắc, chuẩn bị lên tháp Eiffel. Trên độ cao 300m, không chỉ nhìn được toàn cảnh Paris mà còn có thể nhìn thấy cung điện Versailles, rừng Compiègne, Khải Hoàn Môn, Montmartre, các kiến trúc vĩ đại bên trong viện bảo tàng Louvre chằng chịt như mạng nhện tỏa ra bốn phía, sông Seine như tia sáng xuyên qua lớp mạng nhện đó. “Nhìn kìa, mặt trời mọc rồi” Theo ngón tay chỉ của Tần Bắc Dương, Anna dõi mắt nhìn về phía Đông nước Pháp bị tàn phá ở phía xa, mặt trời dần ló rạng trên bầu trời của những cánh đồng và rừng rậm. Cô nhắm mắt để ánh sáng mặt trời chiếu những làn sóng sáng lấp lánh lên mặt, “Bắc Dương, anh nhìn gì thế?” “Anh nhìn em” “Ngoài em ra, còn có ai nữa?” “Ai nữa à? Đúng rồi, cứ theo hướng này mà đi về phía trước mười nghìn ki-lô-mét là Trung Quốc của chúng ta rồi!” Paris lơi lành lạnh dưới ánh mặt trời, bảy tiếng trước cũng chiếu sáng một quốc gia xa xôi, cổ xưa mà yếu đuối. Âu Dương Anna mở to đôi mắt màu lưu ly: “Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?” “Ngày 4 tháng 5 năm 1919!” Cửu Sắc đột nhiên điên cuồng cắn ống quần của chủ nhân, tỏa ra nhiệt lượng nóng rực, hai chân trước như muốn nhảy ra khỏi tháp. Bên kia của tháp Eiffel, trên bầu trời vô số nóc nhà của Paris có một thứ kì quái bay tới. Nó giương hai đôi cánh, đầu nó như sự kết hợp của quỷ sa tăng và thiên sứ, linh hồn độc ác thời xưa. Âu Dương Anna nhận ra con quái vật này, không phải đến từ Jerusalem hay Lưỡng Hà mà đến từ mộ Thát Ma thôn Vương khu mộ Phòng Sơn – Bắc Kinh. Ánh mặt trời chiếu lên Thiên Sứ Bốn Cánh bị phản sáng ngược lại ánh sáng chết chóc, thu thập toàn bộ vong linh trên trời lởn vởn trong chiến tranh thế giới. Điều khiến Tần Bắc Dương cảm thấy khó tin là con thú trấn mộ này lại có thể bay dưới ánh mặt trời. Thiên Sứ quanh quẩn trên bầu trời Paris chuyển hướng bay về tháp Eiffel. Nó dõi đôi mắt thú nhìn ngàn dặm thấy thiếu nam thiếu nữ trên đỉnh tháp. Bốn khớp cánh xoay mở như hoa hồng. Tần Bắc Dương đẩy mạnh Anna xuống đất. Ngoài 100m, giữa đôi cánh của Thiên Sứ Bốn Cánh lóe lên bốn ngọn lửa. Đạn xé không khí, vang lên tiếng kêu của sông Somme và Verdun như dao đâm về phía con ngươi của cậu.