← Quay lại trang sách

Chương 1 Trên đỉnh tháp Eiffel

Bảy giờ sáng, ngày 4 tháng 5 năm 1919, năm Dân quốc thứ támĐương lúc mặt trời mọc ở cực Tây của đại lục Á Âu chiếu sáng tháp Eiffel ở Paris, ở một điểm cực khác ở đại lục Á Âu, cũng đang cháy ngút trời, thiêu cháy cả mặt trời ở Trung Hoa Dân quốc. “Nhà ai cháy rồi?” Trên đỉnh tháp Eiffel cao ba trăm mét, Tần Bắc Dương đột nhiên khịt khịt mũi. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đang bay lượn ở trung tâm Pháp, chiếc cánh kim loại lướt qua những đỉnh nhọn từ vô số thế kỷ tới nay, mở ra súng ống đã cải tạo sau này, nã đạn về phía đôi trai gái trên đỉnh tháp. Tử thần nhào tới. Đôi mắt màu lưu ly của Âu Dương Anna nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Sứ Bốn Cánh. Cô bị Tần Bắc Dương đẩy xuống đất, Cửu Sắc nhanh trí bổ nhào xuống theo. Ban ngày ban mặt, nó không thể biến hình. Đạn bay lướt qua đỉnh đầu và sau lưng, bắn cả vào khung thép của đỉnh tháp Eiffel, những mảnh đạn bắn tung tóe, có một viên sượt qua cánh tay của Tần Bắc Dương. Mặt cậu dán mặt vào Anna, tiếng súng đạn gào thét bên tai. Tựa như chỉ một giây tiếp theo sẽ bị bắn bay đầu. Anna trừng mắt gật đầu với cậu, Tần Bắc Dương không hiểu ý, môi của cô đã dâng lên. Trên đỉnh tháp Eiffel, Tần Bắc Dương trở tay không kịp, đôi môi của con gái ẩm và ấm như một đóa hoa, hai cánh môi như một thế giới kì diệu, che kín miệng của cậu thiếu niên mười chín tuổi. “Em cùng đồng sinh cộng tử với anh” Anna buông môi ra, bình tĩnh nới với cậu thiếu niên. Cửu Sắc ngượng ngùng nhắm mắt, con ấu thú này cái gì cũng biết. Một phút trôi qua, họ vẫn còn sống. Không quân Pháp sao có thể ngồi nhìn bầu trời Paris bị tấn công? Trên bầu trời quang đãng xuất hiện mấy chục chiếc máy bay linh hoạt, sau mái chèo xoắn ốc nã súng vây quanh thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh. Một trận quyết đấu giữa ruồi và chim ưng. Dân Paris đổ đầy ra đường, thò đầu ra cửa sổ, trèo lên nóc nhà, nghểnh cổ dưới ánh nắng xuân thưởng thức kỳ quan từ này chưa từng thấy “Trường ca Roland”. Ngày càng nhiều máy bay in cờ ba màu gia nhập trận chiến, những phi công đều là người may mắn còn sống sót sau đại chiến thế giới, đã bắn hạ không biết bao nhiêu máy bay Đức nhưng chưa từng giao đấu với con quái thú nào như thế này. Tốc độ của máy bay nhanh hơn thú trấn mộ nhiều nhưng thú trấn mộ có đôi cánh bay lượn trên không, không ngừng thay đổi hướng lên xuống, trái, phải khiến những chiếc máy bay chỉ giỏi bay thẳng không giỏi bay lượn chật vật đuổi theo. Máy bay từ những hướng khác nhau đuổi tới, thú trấn mộ đột ngột đổi phương hướng. Hai chiếc máy bay chiến đấu đâm sầm vào nhau, phi công máu chảy trên không. Người dân thành phố kinh hoàng la hét. Tần Bắc Dương đứng trên đỉnh tháp Eiffel, vẫn giữ tư thế để Anna và Cửu Sắc cúi người xuống. Cậu quan sát Thiên Sứ Bốn Cánh trên bầu trời, con thú trấn mộ triều Đường này không chỉ đã được lắp thêm súng Gatling và đại bác, còn được lắp thêm cả hệ thống động lực động cơ đốt trong, bình xăng được giấu bên trong lớp giáp dày. Qua lần tu sửa này, Thiên Sứ Bốn Cánh đã đột phá thành lũy được canh phòng nghiêm ngặt ngày lẫn đêm, nó không bị giới hạn hoạt động trong địa cung hay là trong bóng đêm. Pierre Gauguin được chính phủ Pháp nhờ vả, ngàn trùng xa xôi, suýt chết vượt nửa quả địa cầu chuyển Thiên Sứ Bốn Cánh đến Paris, chính vì muốn tu sửa nó thành vũ khí giết người không bị thời tiết hạn chế. Nhưng người Pháp đã quên mất một điều, thú trấn mộ chỉ phục tùng mệnh lệnh của chủ mộ. Thiên Sứ Bốn Cánh thoát khỏi căn cứ quân sự của nước Pháp, bay đến Paris ngang nhiên phá phách. Ngày hôm nay, Thủ tướng Pháp Georges Clemence, Thủ tướng Anh David Lloyd George, và Tổng thống Mỹ Wilson đều đã chứng kiến hết kiếp nạn này. Thiên Sứ Bốn Cánh bị tấn công vô số lần nhưng chỉ cần vị trí trọng yếu như tim không sao thì nó vẫn bình yên vô sự giống một tòa thiết giáp bay trên trời. Những chiếc máy bay chiến đấu vây đánh thú trấn mộ đã bị hạ hơn mười chiếc, khắp thành phố Paris đâu đâu cũng là xác máy bay bị rơi vỡ, những tòa nhà bốc cháy ngùn ngụt, dẫn tới thương vong vượt ngoài sức tưởng tượng. Cuối cùng, một phát đạn bắn trúng bụng của thú trấn mộ, lửa xé lớp giáp nó cháy lan ra, chắc thùng xăng bị bắn trúng! Dù xảy ra vụ nổ trên không những Thiên Sứ Bốn Cánh vẫn chưa bị rời thành từng mảnh mà nó từ từ hạ xuống, băng qua bầu trời trên đại lộ Champs-Élysées, lướt qua Bút Tháp Ai Cập cổ ở quảng trường Hiệp Hòa, cuối cùng hạ xuống trước cửa viện bảo tàng Louvre. “Chúng ta xuống thôi!” Anna can đảm không kém cánh mày râu, cô lôi cánh tay Tần Bắc Dương, đi thang máy xuống mặt đất Paris rời khỏi tháp Eiffel. Chỗ nào cũng có cảnh sát và cứu hỏa, còn có tiếng quát tháo của đàn ông cùng với tiếng khóc của phụ nữ. Họ chạy về phía trước men theo sông Seine, thấy phía trước còn xa, vừa hay có hai chiếc xe đạp. Tần Bắc Dương đã từng đạp xe hồi học ở Nhật, Anna cũng biết từ hồi ở trường Giáo hội Thượng Hải. Hai người mỗi người một xe, Cửu Sắc chạy phía trước đến là vui vẻ, đằng sau là tiếng gọi của chủ đang đạp xe. Chỉ chốc lát sau, họ đã tới cầu Nghệ Thuật sông Seine. Âu Dương Anna sớm đã biết cây cầu sắt trăm năm này còn có tên khác là “Cầu Tình Yêu”. Cô và Tần Bắc Dương người đi trước người đi sau, đạp bạt mạng qua cầu Tình Yêu. Gió qua ánh mặt trời, không khí và mặt nước tràn ngập mùi hoa hồng. Nhưng cô nhanh chóng ngửi thấy mùi máu tanh trong gió. Quảng trường trước của viện bảo tàng Lourve, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh như một con chim ưng bị thương, thu lại hai đôi cánh sau lưng, giãy dụa dưới đất. Bên cạnh nó đã đầy xác người Pháp, có cảnh sát nghe tin tới, có bảo vệ của bảo tàng Lourve, có cả những người dân thành phố đến xem… Từ trên trời xuống mặt đất, thú trấn mộ vẫn đại khai sát giới, nó không tự nguyện tới quốc gia xa lạ này. Nó như một nô lệ da đen trốn ngục, muốn giết tất cả những chủ nô mà nó nhìn thấy. “Không thể để nó tiếp tục giết người được!” Tần Bắc Dương lao tới trước cửa viện bảo tàng Lourve, Anna ở phía sau không giữ được cậu, chỉ đành hét lên: “Cẩn thận!” Thiên Sứ Bốn Cánh quay sang nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Trí nhớ của thú trấn mộ không thua kém con người, nó nhớ Tần Bắc Dương đã từng đánh bại nó, cũng từng điều khiển nó vượt qua bầu trời đêm ở Bắc Đại Tây Dương. Nòng súng dưới cánh đã mở ra, tỏa khói và nhiệt, lúc nào cũng có thể bắn cậu thành cái sàng. Tần Bắc Dương mở hai bàn tay trống không, ném Đường đao đi, Âu Dương Anna đón lấy. Cửu Sắc trợn trừng đôi mắt màu lưu ly, giả làm con chó lớn lông đỏ. Thiên Sứ Bốn Cánh còn đang nhìn chằm chằm cậu, Tần Bắc Dương cũng nhìn chằm chằm nó, ánh mắt vô thần chảy ra những giọt nước, nhưng đó không phải là nước mắt mà là dầu máy! Con thú trấn mộ này bị thương nặng, nó đang chảy máu, thoi thóp, nó đã không còn là người bảo vệ địa cung từ lâu rồi. Nó bị người Pháp làm phẫu thuật, bị lắp đặt thêm và cho thêm nhiều nội tạng và bộ phận, nó biến thành một con quái vật đáng sợ. Loài dị chủng pha trộn giữa thần thú triều Đường và văn minh công nghiệp Tây Dương, Frankenstein thú trấn mộ và máy móc! Nhưng nó không nổ súng, vô số cảnh sát và binh lính vây xung quanh, còn cả số máy bay đang lượn vồng trên trời. Không ai muốn làm người đầu tiên xông lên: một là sợ chết, hai là sợ những bảo vật trong bảo tàng Lourve bị thứ súc sinh máy móc kia làm hỏng. Tần Bắc Dương đọc “Bia Trung Quốc lưu hành Đại Tần Cảnh Giáo”. “Chân chủ vô nguyên. Trạm tịch thường nhiên. Quyền dư tượng hóa. Khơi địa lập thiên. Phân thân xuất đại. Cứu độ vô biên. Nhật thăng ám diệt. Hàm chứng chân huyền. Hách hách văn đế. Đạo quân tiền vương. Thừa thời bát loạn. Càn khách khôn trương. Minh minh Cảnh Giáo. Ngôn quy ngã Đường…” Đây là đoạn văn được con trai chủ mộ của Thiên Sứ Bốn Cánh khắc trên bia đá Cảnh Giáo đồ, đồng thời ca ngợi sứ mệnh giao cho Thiên Sứ Bốn Cánh theo linh hồn của Yith. Lúc con tàu “Hồng y giáo chủ Richelieu” chưa chìm, Tần Bắc Dương đã từng đọc đoạn này khiến thú trấn mộ cúi đầu thần phục. Sân trước Viện bảo tàng Lourve ở Paris, thiếu niên Trung Quốc mười chín tuổi cao giọng đọc, ngẩng đầu đọc tiếng Hán triều Đường, ca ngợi Cơ Đốc giáo trên đất Đông Thổ. Thiên Sứ Bốn Cánh cúi đầu, nó đã trở thành nô bộc của Tần Bắc Dương, giống như quay về bên cạnh chủ mộ. Bước tới bên cạnh con thú trấn mộ vừa mới tàn sát vô số người, Tần Bắc Dương vuốt ve cổ nó để nó bình tĩnh lại. Nó nhịn đau, không tiếp tục chống cự và tàn sát nữa. Cảnh sát Pháp lao lên như thủy triều, dùng dây xích thép trói Thiên Sứ Bốn Cánh, chuyển lên xe chở hàng, sợ con quái thú này tỉnh lại. Thú trấn mộ vẫn rất nóng, liên tục phát ra tiếng bánh răng và tiếng động cơ hơi nước, Tần Bắc Dương quỳ bên cạnh con thú, vuốt ve đôi mắt nửa khép nửa mở của nó. “Tần!” Đột nhiên, đằng sau vang lên một tràng tiếng Trung. Tần Bắc Dương nhìn thấy mái tóc rối bời, một đôi mắt xanh sau lớp kính. Tiến sĩ Karl Hofertein, cố vấn Chủ tịch công xưởng binh Nam Uyển chính phủ Bắc Dương cũ, chuyên gia vũ khí bị châu Âu đuổi, đến phía trước bảo tàng Lourve. “Tiến sĩ?” Hofertein nhiệt tình ôm Tần Bắc Dương, ghé vào tai Tần Bắc Dương nói: “Tôi cần cậu giúp đỡ!” Tần Bắc Dương không muốn rời khỏi Thiên Sứ Bốn Cánh, lo lắng nếu cậu không vuốt ve an ủi thì nó sẽ lại điên cuồng giết người. Cậu đồng ý lời đề nghị của tiến sĩ, quay lại gào lên với Anna: “Đừng lo cho anh! Anh sẽ về tìm em trước khi trời tối!” Anna biết tính cách cố chấp của cậu, đành bất lực trả Đường đao cho Tần Bắc Dương, vẫy tay chào tạm biệt. Thú trấn mộ Cửu Sắc đi theo chủ nhân, chui lên xe chở Thiên Sứ Bốn Cánh. Vượt qua cầu sông Seine, Tần Bắc Dương nằm giữa hai con thú trấn mộ, nhìn về phía đỉnh tháp Eiffel ở xa xa. Một đám mây xám trông như xác chết bị bới ra, treo lơ lửng trên bầu trời Paris.