← Quay lại trang sách

Chương 2 Căn cứ Versailles

Một nhánh quân đội đề phòng nghiêm ngặt gồm bộ binh và kỵ binh hộ tống Tần Bắc Dương và Thiên Sứ Bốn Cánh chậm rãi qua đường phố Paris. Không trung có mấy chiếc chiến cơ hộ tống, đề phòng thú trấn mộ tỉnh dậy bay lên bỏ trốn. Ven phố Paris, có người mặt mày xanh xao, có người tứ chi không hoàn chỉnh, có người bất tỉnh, đó đều là di sản đại chiến lưu lại cho quốc gia nàyĐến Versailles, khắp nơi đều có quân đội. Cũng có quan ngoại giao đang vội vã bận rộn, rất nhiều vận mệnh quốc gia trên thế giới, bao gồm cả Trung Quốc đều sẽ được quyết định trong cung điện này. Tần Bắc Dương đứng lên, nhìn đỉnh cung điện Versailles. Xe tải rẽ ngoặt, đi lên đường mòn trong rừng rậm, hai ống khói xe phun khói đen. Cuối đường là chiến hào, bên trong có tòa pháo đài ốc nằm trong hình sao, pháo đài làm bằng bê tông cốt thép, dưới đất giấu nhiều lỗ bắn, thoạt nhìn phòng thủ kiên cố. Đi qua cầu treo, trong căn cứ một đường băng máy bay, cửa kho đỗ hàng chục chiếc máy bay huấn luyện. Nhiều binh lính Pháp vẫn đang tập luyện, dường như chuẩn bị sẵn sàng cho thế chiến kế tiếp. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh ngủ say, được đưa vào phân xưởng nhà máy to lớn. Cửu Sắc nhìn thấy người Pháp cải tạo thú trấn mộ, nó cụp đuôi, ánh mắt hoảng sợ ai oán. Tiến sĩ Karl Hofertein mời Tần Bắc Dương tham quan nhà máy, chỉ vào cỗ máy có thể cắt gọt ra bất kỳ hình dạng nào: “Tần, thật vui khi gặp lại cậu!” “Tiến sĩ, bây giờ ông phục vụ người Pháp sao?” Tần Bắc Dương từng học tiểu học ở trường Đức, Thiên Tân, năm ngoái học trường cao đẳng thứ ba ở kinh đô Nhật Bản, tiếng Đức là môn học bắt buộc. “Trình độ tiến Đức của cậu tiến triển rất nhanh đấy?” Tiến sĩ vẫn đầu tóc rối bù, nếp nhăn trên trán càng sâu hoắm, bên tóc mai mọc thêm tóc bạc, đôi mắt giấu ở sau chiếc kính càng trở nên cố chấp điên cuồng: “Bốn năm qua, thế chiến tàn quốc đã tuyên bố với người Pháp, cũng như toàn bộ chính phủ châu Âu – thế giới không còn là thế kỷ 19 nữa. Chiến tranh hiện đại không phải nghệ thuật, mà là tàn sát trần trụi, tính mạng còn rẻ mạt hơn không khí.” Mười mấy năm qua, Tiến sĩ Karl Hofer canh cánh trong lòng, vì nghiên cứu phát triển vũ khí giết người và phát biểu khinh thường tôn giáo mà bị đuổi ra khỏi châu Âu. Hiện giờ chiến tranh tàn khốc quả thực là ông trời báo thù giùm ông ta, cũng làm mọi người một lần nữa phát hiện giá trị của ông ta. “Người Pháp đồng ý kế hoạch nghiên cứu vũ khí của ông ư?” “Đúng, công sứ Pháp ở Trung Hoa đích thân mời tôi. Tôi bí mật rời khỏi xưởng quân giới Nam Uyển, đáng tiếc mới đến Pháp được vài hôm, thế chiến đã kết thúc. Nhưng sứ mệnh của tôi giờ mới bắt đầu, vì trận đại chiến kế tiếp bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Tôi phải nghiên cứu chế tạo ra vũ khí mạnh mẽ nhất cho người Pháp, đáng tiếc thiếu nguyên liệu.” Tiến sĩ chỉ phục vụ dã tâm của bản thân, ai có thể cho ông ta cơ hội thể hiện tài năng, mạnh dạn ủng hộ ông ta đi con đường khác với khoa học hiện tại, bất kể Đức, Pháp, Anh, thậm chí là Nga, ông ta đều có thể ra sức cống hiến. Tần Bắc Dương hỏi bằng tiếng Đức: “Ông nói nguyên liệu chính là thú trấn mộ?” “Đúng, công sứ Pháp ở Trung Hoa Paul Pelliot hao tâm tốn sức một lần nữa đào Thiên Sứ Bốn Cánh khỏi ngôi mộ, lại vượt hơn nửa vòng trái đất đưa nó vận chuyển tới Versailles.” “Ông là người cải tạo Thiên Sứ Bốn Cánh? Làm nó có thể bay dưới ánh mặt trời?” “Còn chưa thành công. Dù sao, nó mới đến có nửa tháng. Còn tôi thì đã dốc hết khả năng. Tôi là người duy nhất trên thế giới có thể thật sự cải tạo được “thể cơ giới có linh hồn”.” Tần Bắc Dương nhớ tới Giáo sư Yamamoto ở Kyoto – bị chết vào tay bộ giáp danh tướng chiến quốc Nhật do chính mình cải tạo, liền lắc đầu: “Ông không phải người duy nhất.” “Tôi không phải người duy nhất? Trên thế giới còn có người giỏi giang u ám biến thái hơn tôi? Đó là ai?” Rõ ràng, Tiến sĩ Karl Hofertein đã mắc sâu vào chấp niệm, vì tranh đoạt danh hiệu “đầu tiên” trên thế giới, vô số nhân vật vĩ đại đã thân bại danh liệt vì sự hư vô mờ mịt đó. Cũng hoang đường như những người đàn ông theo đuổi “lần đầu tiên” của phụ nữ vậy. “Ông ta chết rồi, ông cũng sẽ chết, Tiến sĩ! Ông từ bỏ ngay đi.” “Tần, tôi mời cậu tới căn cứ để làm trợ lý cho tôi. Tôi đã tận mắt thấy, chỉ có cậu mới có thể điều khiển và khống chết thú trấn mộ. Vấn đề khó khăn kế tiếp không hề nằm ở cải tạo thể cơ giới, mà nằm ở bằng cách nào khống chế chúng một cách hữu hiệu” Tiến sĩ Karl Hofertein nói đúng, bởi vì không thể khống chế hữu hiệu, Thiên Sứ Bốn Cánh mới phản bội chạy khỏi căn cứ, tạo thành bi kịch sáng hôm nay. Tương tự lý do, Giáo sư Yamamoto cũng từng bị bộ giáp chiến quốc chặt đầu. “Ông muốn tôi giúp đỡ khống chế thú trấn mộ?” Không đợi Tiến sĩ trả lời, Tần Bắc Dương liền lắc đầu: “Xin lỗi, cáo từ.” Cậu dắt Cửu Sắc lao ra ngoài, thầm nhủ hiện tại là khống chế thú trấn mộ, tiếp đến chỉ e phải tiết lộ toàn bộ bí mật thú trấn mộ và tộc xây mộ – kỹ thuật cần phục chế mới có giá trị, chứ không phải chỉ nắm giữ trong tay một, hai người, Tiến sĩ đương nhiên biết rõ điều này. Mục đích cuối cùng của họ là khiến tất cả nhân viên kỹ thuật đều có thể điều khiển thú trấn mộ, thế mới có thể ứng dụng quy mô trên chiến trường, giống như cách bồi dưỡng đa số phi công. Khi đó, chính mình chỉ là một con chó già vô dụng, sẽ bị một phát đá bay. “Các người không được đi!” Tiến sĩ nhấn công tắc, cổng nhà máy nhanh chóng đóng lại, xem ra muốn bắt cá trong chậu. Tần Bắc Dương thầm hối hận, tự cho là tha hương gặp cố tri, vì thế dễ dàng tin người – đây cũng là điểm yếu của mình. Phân xưởng này kín mít, gần như không có cửa sổ, như địa cung đèn đuốc sáng choang, cho dù đang ở ban ngày, Cửu Sắc cũng có thể biến thân. Đúng lúc Tần Bắc Dương sờ thanh Đường đao sau lưng, đôi mắt Cửu Sắc cũng biến thành màu xanh lục, sừng hươu tuyết trắng ùa ra, lông trắng co lại mọc lên vảy vàng, biến thành thú trấn mộ ấu kỳ lân, toan phun ra quả cầu lửa trí mạng, định đốt Tiến sĩ Karl Hofertein thành tro bụi thì ông ta lại ung dung nhấn công tắc thứ hai. Sàn nhà dưới chân Tần Bắc Dương và Cửu Sắc liền mở ra, hóa ra là cái bẫy sâu không thấy đáy, một người một thú không kịp phản ứng, đồng thời rơi vào địa ngục. Đầu đụng phải thứ gì cứng ngắc, gần như hôn mê tại chỗ, Tần Bắc Dương bất giác lộn vòng, rơi lên lưng Cửu Sắc. Hoa mắt chóng mặt, cậu hoài nghi bản thân chết rồi sao? Khó khăn lắm mới mở mắt, lại chẳng nhìn thấy gì, chẳng lẽ cậu bị mù? Đột nhiên, quả cầu lửa lưu ly sáng lên, như ma trơi trôi nổi giữa không trung, toát ánh sáng xanh lục. Cửu Sắc vẫn là thú trấn mộ ấu kỳ lân, nó đang giúp Tần Bắc Dương chiếu sáng. Căn mật thất này cao khoảng ba mét, bởi vậy không bị ngã chết hoặc trọng thương. Sàn nhà bằng xi măng, tường là bê công cốt thép. Cậu rút Đường đao, đập mạnh chuôi đao lên tường, chỉ nghe thấy tiếng vọng nặng nề. Không cần chủ nhân nhắc nhở, Cửu Sắc biết nên làm thế nào. Nó thổi quả cầu lửa vào tường, nhưng chỉ đốt được một chỗ cháy đen, rơi xuống vài mảng vụn xi măng, lại không thể đốt cháy sắt thép. Nó lại tuôn sừng hươu to lớn, giống như đại thụ khô héo, muốn đâm thủng tường, ít nhất cũng phải đâm ra cái hố. Đỉnh đầu vọng tiếng kim loại đáp lại, sừng hươu thú trấn mộ không thể đâm thủng, quả thực là thiết giáp cấp bậc tàu chiến. Còn đào địa đạo chạy trốn, nào có dễ như vậy, dưới đất từng được xử lý, mau chóng đào ra sắt thép. Đây là căn cứ quân sự, vì đề phòng quân Đức, khắp nơi đều là sắt thép. Sau này phòng tuyến Maginot cũng bắt chước xây toàn sắt thép, đáng tiếc vô tác dụng. Lần này sẽ chết ư? Đáng tiếc, bên cạnh không có người đẹp, chỉ có ấu thú, cậu hét lên: “Cửu Sắc, đừng phí sức.” Vừa dứt lời, cậu liền nghe thấy trong góc mật thất vang tiếng kỳ quái. Nhào tới, phát hiện có lỗ thông gió, bằng không ai chui vào đều sẽ thiếu oxy mà chết. Tần Bắc Dương tham lam hô hấp không khí: “Có ai không? Cứu mạng?” Tần Bắc Dương nói tiếng Hán, tiếng Nhật, tiếng Đức, tiếng Anh kiểu Nhật. Cậu hối hận không hỏi Anna học vài câu tiếng Pháp. Đột nhiên, hồi âm tới, dường như nói chuyện qua tấm khẩu trang, mơ hồ không rõ. Tần Bắc Dương dán tai lên, lờ mờ nghe thấy hai từ “ich”, đây là tiếng Đức, nghĩa là “tôi”. Cậu lập tức trả lời bằng tiếng Đức: “Này, anh là ai?” Cuối cùng, âm thanh bên kia càng ngày càng rõ ràng, nghe thấy liên tiếp từ tiếng Đức: “Nam tước Frantz Von Wolf! Ngài cứu tôi với! Đây là địa ngục! Xin niệm tình thượng đế!” Tần Bắc Dương đang định cầu cứu đối phương, bấy giờ bèn yên lặng, hóa ra bên kia lỗ thông gió cũng là gian mật thất, cũng giam giữ một người đàn ông. Nhưng cậu không thể từ bỏ, ít nhất phải biết thêm nhiều bí mật nơi này: “Anh đến từ đâu?” “Nga.” Bên kia lập tức hỏi thêm: “Còn ngài?” “Trung Hoa.” Tần Bắc Dương rơi vào bẫy đang kề sát lỗ thông gió, hô lên “Trung Hoa” bằng tiếng Đức, từ này cũng viết giống trong tiếng Anh. Người Nga kinh ngạc, nhanh chóng đáp lại: “Tôi có người bạn tốt cũng là người Trung Hoa!” Frantz Von Wolf khàn giọng giới thiệu – anh ta đến từ “chính phủ Nga lâm thời” chính nghĩa và thượng đế, hiệu lực dưới trướng thượng tướng Aleksandr Kolchak, đến từ Siberia vạn dặm xa xôi, đại biểu Nga Trắng tham gia hội nghị Paris, thỉnh cầu nước đồng minh viện trợ, lại bị giam giữ tại đây. Anh ta vận chuyển một món vũ khí bí mật, kỹ sư điều khiển vũ khí là một người đàn ông Trung Hoa trung niên. “Ông ta tên là Tần!” Nghe thấy lỗ thông gió phát ra tiếng “Qin”, trái tim Tần Bắc Dương đột nhiên chấn động, cậu điên cuồng gào lên: “Vũ khí bí mật là gì?” “Thú trấn mộ!” Wolf cũng gào lên ba từ “trấn thủ”, “phần mộ”, “dã thú”, tổ hợp đơn giản cộc cằn. Trong căn cứ này, đồng thời xuất hiện nhà máy cải tạo thú trấn mộ, Thiên Sứ Bốn Cánh và Tiến sĩ Karl Hofertein. Trong thiên hạ, người Trung Hoa họ Tần, còn biết điều khiển thú trấn mộ… Trừ Tần Bắc Dương, chỉ có cha cậu – Tần Hải Quan. Lão Tần ở Paris?