← Quay lại trang sách

Chương 16 Ám sát

Versailles, nơi thường trú của phái đoàn Nhật BảnÂu Dương Anna nhíu mày, nhìn vầng sáng(1) trước mặt trông giống nhụy hoa dịu dàng chớm nở Bấy giờ, Phó đoàn trưởng phái đoàn Nhật Bản, Saionji Kinmochi và Makino Nobuaki bước vào phòng trà, ngồi xuống. Hầu tước Saga lùi ra ngoài, cô bé Hikari vẫn ngồi lại phục vụ mọi người. Nhà ngoại giao chính là như vậy, khẩu chiến đầy mùi thuốc súng trên bàn đàm phán, nhưng trong riêng tư lại duy trì lễ nghi. Hàn huyên qua, Makino Nobuaki biểu lộ lòng tôn trọng Cố Duy Quân, ca ngợi đối thủ trẻ tuổi tài hoa. “Điện hạ Saionji tôn kính, Nam tước Makino, cá nhân tôi cũng cực kỳ kính trọng hai vị, nhưng xin cho phép tôi được biểu đạt sự giận dữ – Sơn Đông là lãnh thổ của Trung Hoa, Trung Hoa là nước chiến thắng trong thế chiến, đáng lẽ ra phải được thu hồi quyền lợi của nước Đức ở Sơn Đông. Hội nghị Paris ra quyết định không công bằng, lại không công chính, càng không hợp nghĩa!” Cố Duy Quân trình bày quan điểm bằng tiếng Pháp, Anna cúi đầu ghi chép, tương lai đều là tài liệu bí mật đưa vào bộ Ngoại giao. “Cố tiên sinh, tôi rất hiểu ý nghĩ của ngài. Nhưng ở thế giới này, không phải chỉ dựa vào ý nghĩ là có thể giải quyết vấn đề.” Saionji Kinmochi, ông già đầu trọc tuổi quá thất tuần, nói tiếng Pháp lưu loát. Ông ta có lẽ là chính trị gia duy nhất từng trải qua Minh Trị duy tân và hai lần thế chiến. Trong số quý tộc công khanh ở kinh đô, nhà Saionji chỉ đứng sau “nhà Sek-ke” và “nhà Seiga-ke”. Năm bốn tuổi ông được phong làm người hầu cho Thiên hoàng, tám tuổi làm thiếu tướng cận vệ. Thiên hoàng Meiji (Minh Trị) lên ngôi, Saionji Kinmochi mười tám tuổi đã là trọng thần triều đình, tham gia các quyết sách trọng đại như “Vương chính phục cổ” (giai đoạn Thiên hoàng giành lại quyền lực từ tay thế lực Mạc phủ Tokugawa), trong chiến tranh Boshin trực tiếp tham gia vào trận chiến Toba – Fushimi, sau đó du học nước Pháp mười năm. Cố Duy Quân dù còn trẻ nhưng cũng nhìn quen Tổng thống Mỹ, sẽ không dễ dàng sợ hãi trước các đại nhân vật: “Các hạ, thứ vãn bối nói thẳng, quân đội Nhật Bản thế lực càn rỡ, ngài cũng gặp phải nhiều áp lực. Nếu Thanh Đảo rơi vào tay Nhật Bản, tất sẽ là địch với 400 vạn người Trung Hoa. Quý quốc đã chiếm Đài Loan và cửa khẩu Lữ Thuận, nếu có thêm Sơn Đông, e rằng sẽ tiếp tục được voi đòi tiên, tương lai Trung – Nhật tất có một trận chiến! Như vậy sẽ dẫn đến quân đội càng thêm lớn mạnh, khống chế nước Nhật gây thành tai họa càng lớn, không những chỉ đối với Trung Hoa mà còn đối với cả châu Á, bao gồm chính nước Nhật. Nếu trả lại Thanh Đảo cho Trung Hoa, hai nước hòa bình chung sống, chẳng những có thể kiềm chế quân đội kiêu ngạo, còn có thể bảo vệ chế độ quân chủ lập hiến của quý quốc, để “Mây trên đường dốc”(2) tiếp tục tung bay. Những lời này vừa vặn nói đến trong lòng của Saionji Kinmochi! Vị nguyên lão tam triều, người bảo vệ cho phong trào dân chủ Đại Chính đã bị quân đội coi là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt từ lâu. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Saionji Kinmochi vuốt mái tóc cô bé Hikari, đoạn lên tiếng: “Vì bọn nhỏ, Cố tiên sinh, tôi hoàn toàn đồng ý với cách nói của ngài. Nhưng chính trị phức tạp, không thể thay đổi chỉ vì ý chí của một người, chính trị là ý chí của cả tập thể. Mà ánh mắt của chính khách lại không xa đến vậy, ai cũng đều ham mê đồ ăn nhìn thấy ngay trước mặt! Tôi già rồi, vẫn nên để lại bàn đàm phán cho những người trẻ tuổi như cậu thôi.” Ông lão cầm một cái bánh lên, đó là “đồ ăn nhìn thấy ngay trước mắt”, xoay người rời khỏi phòng trà, chỉ còn lại phó đoàn trưởng Makino Nobuaki và cô bé Hikari. Makino cảm giác bị ông lão ném trách nhiệm cho: “Cố tiên sinh, mặc dù trên bàn đàm phán, mấy lần ngài làm tôi mất hết thể diện, nhưng tôi vẫn phải nói, Trung Hoa ký tên trên hiệp ước Versailles vẫn là chuyện có lợi với cả hai quốc gia. Mặc dù mất một phần quyền lợi với Sơn Đông, nhưng Trung Hoa vẫn được hưởng chủ quyền. Cái lợi nhiều hơn cái hại, chính phủ Nhật còn có thể cung cấp các khoản vay, vũ khí…” “Chủ quyền không thể dùng để giao dịch.” Cố Duy Quân chặn ngang tính toán của Nobuaki, bầu không khí trong phòng vô cùng khó xử, cô bé Hikari bận bịu pha trà. Âu Dương Anna ngồi bên cạnh im lặng quan sát, thầm nhủ, vầng sáng này cũng không thể chiếu rọi đêm tối giữa Trung – Nhật. “Tôi tôn trọng quyết định của các vị, nhưng hội nghị Paris đã đưa ra quyết định thì không thể thay đổi.” Đang lúc Cố Duy Quân và Makino giương cung bạt kiếm, trên đầu bỗng vang lên một tiếng súng. Tiếng bước chân dồn dập, tiếp đến là tiếng hét. Nam tước Makino gào lên “Điện hạ Saionji” rồi lao ra khỏi phòng. Cố Duy Quân định đi theo, Anna lại tóm lấy anh ta: “Nguy hiểm! Không được đi!” “Để tôi.” Tiểu Quận vương rút súng lục bên hông ra, cẩn thận ra ngoài. Vừa khéo có người lăn xuống cầu thang, lộ ra gương mặt chết không nhắm mắt, mi tâm có vết đạn, máu tươi tuôn trào. Hai người Nhật Bản lao xuống, bảo vệ Saionji Kinmochi tuổi già. Trong đó một người bị thương ở tay, quay lại bắn về phía trên lầu. Có kẻ tập kích phái đoàn Nhật Bản, mục tiêu ám sát chính là người đứng đầu phái đoàn – Saionji Kinmochi. Khách sạn rơi vào hỗn loạn, Makino Nobuaki đưa Saionji Kinmochi vào phòng trà, hành lang vẫn tiếp tục bắn nhau, đã có mấy người trúng đạn ngã xuống. Cố Duy Quân và Anna không bình tĩnh nổi, anh ta lo lắng liệu có phải kẻ ám sát đến từ Trung Hoa? Một khi xuất hiện tình cảnh kẻ ám sát Trung Hoa giết chết Saionji Kinmochi, toàn bộ công sức nỗ lực của phái đoàn Trung Hoa sẽ trôi theo dòng nước. Đột nhiên, cửa sổ phòng trà vỡ vụn, có kẻ xông thẳng vào, giơ súng ngắm bắn Saionji Kinmochi. Người Đông Á mắt một mí, tuổi chừng 20, đang định nổ súng liền bị Anna đập chén trà lên đầu. Trong chén trà có nước trà nóng bỏng, hắn ta hét lên loạng choạng không vững. Cô bé Hikari Nhật Bản xách ấm trà hắt về phía hắn, làm cho hắn đau đến nỗi lăn lộn trên đất. Makino Nobuaki nhân cơ hội bảo vệ Saionji Kinmochi ra khỏi phòng trà. Mắt thấy ám sát thất bại, kẻ ám sát tóm lấy cô bé, đè súng lên thái dương, bắt cóc Hikari làm con tin. Cô bé mười hai tuổi giãy giụa phản kháng, kẻ ám sát tóm cô bé lùi ra cửa sổ. Âu Dương Anna gan lớn, mạo hiểm đuổi theo định cứu Hikari trở về. Kẻ ám sát bị bỏng ôm cô bé nhảy vào vườn hoa, trốn vào rừng cây không thấy bóng dáng. Hầu tước Saga lảo đảo chạy tới, gào lên gọi con gái nhưng không đuổi kịp. Có điều trên tầng còn có một kẻ ám sát, bắn nhau đã kết thúc. Tiểu Quận vương nổ súng bắn trúng cánh tay kẻ ám sát, bắt được hắn ngay tại chỗ. Kẻ ám sát là người Đông Á trẻ tuổi, cánh tay chảy máu ròng ròng, trên mặt bị đánh cho mấy bạt tai, kiên cường không hé răng. Người Nhật Bản đang định thực thi bạo lực, lại bị tiểu Quận vương ngăn lại, cậu ta nói bằng tiếng Anh: “Nếu hắn là người Trung thì không được ngược đãi hắn, phái đoàn Trung Hoa mong muốn được tham dự thẩm vấn.” “Tôi không nghĩ hắn là người Trung Hoa đâu.” Một câu tiếng Anh kiểu Nhật vang lên, người đàn ông Nhật chưa đến 30 tuổi, tay cầm súng lục xuất hiện. Dù mặc âu phục đi giày da, nhưng vóc người cường tráng, để kiểu đầu ngắn, gương mặt và ánh mắt cương nghị, không giống nhà ngoại giao thường thấy. Người này là cao thủ karate, hung hăng đánh kẻ ám sát mấy quyền, lấy đầu gối thụi vào ngực đối phương, tiểu Quận vương cơ hồ nghe thấy tiếng xương sườn gãy. Người làm bằng sắt cũng không chịu nổi, kẻ ám sát phun máu, lầm bầm: “A tây tám!” (Câu chửi bắt nguồn từ tiếng Triều Tiên) “Quả nhiên là người Triều Tiên!” Kẻ ám sát nổ súng giết chết ba nhà ngoại giao, còn làm hai người bị thương. Hắn bị kéo vào hầm ngầm, người Nhật Bản tranh thủ thời gian thẩm vấn trước khi cảnh sát Pháp đến. “Đồ không bằng súc sinh! Nghe này, ta là Trung úy lục quân đế quốc Nhật Bản, Hatada Saburo.” Nhật Bản khống chế Triều Tiên mười mấy năm, hễ là thanh niên Triều Tiên từng được hưởng giáo dục đều sẽ nghe hiểu tiếng Nhật. Hatada Saburo vươn hai ngón tay để ở cổ họng kẻ ám sát, như hai chiếc đũa sắc nhọn, bất kỳ lúc nào đều có thể đâm thủng cổ đối phương. Đầu xuân năm nay, ở cổ mộ Yoshino, Nara, trong tai nạn thí nghiệm các bộ giáp danh tướng thời chiến quốc, trung úy lục quân Hatada Saburo thân bị trọng thương, gần đây mới khỏi hẳn ra viện. Versailles truyền lại tin tức – ở Paris kẻ ám sát hoành hành, đoàn trưởng phái đoàn Nhật Bản, Saionji Kinmochi không tin tưởng quân đội, điểm danh Hatada Saburo phụ trách an toàn. Vốn dĩ, cuối thời Mạc phủ đầu những năm Minh Trị, ám sát liên tiếp không dứt, ông nội anh ta từng là gia thần nhà Saionji, từng là người bảo vệ Saionji Kinmochi thời trẻ. Hatada Saburo khẩn cấp lên đường, đi qua kênh đào Suez đến Paris. Kẻ ám sát bị bẻ gãy xương sườn, ngẩng khuôn mặt đầy máu, giương đôi mắt lập lòe khinh thường, cười đáng sợ, miệng lẩm bẩm tiếng Nhật: “Cô bé đó… nó… chết chắc rồi… bọn bay đều sẽ chết!” Kẻ ám sát nói liên tục tiếng Triều Tiên, Hatada Saburo nghe được mấy tiếng chửi thô tục. Anh ta đá mạnh vào mặt hắn, đá gãy cả mũi, còn định lôi tóc đập vào tường mới phát hiện không ổn, khóe miệng kẻ ám sát đã hộc ra đầy máu, toàn thân co giật. Hatada Saburo bóp mạnh nhân trung của hắn, mạch đập hô hấp không có, anh ta còn định làm hô hấp nhân tạo, lại không mở được miệng hắn ra, lấy đao quân dụng cạy ra khớp hàm hắn, tảng lưỡi to như nội tạng động vật nào đó rơi ra ngoài. Kẻ ám sát đã chết, không chịu nổi cực hình, vì giữ bí mật bèn cắn lưỡi tự sát. Một nhóm cảnh sát Pháp vọt vào hầm ngầm, cảnh sát trưởng Xavier mặt mày uy nghiêm nhìn thấy thi thể bị hành hạ đến chết liền tức giận tung nắm đấm đập mạnh vào sống mũi Hatada Saburo. __________ Chú thích: (1) Tên của Hikari nghĩa là ánh sáng. (2) “Mây trên đường dốc”: Cuốn sách Nhật nói về tinh thần tự do của người trẻ giai đoạn cải cách mở cửa và chiến tranh Trung – Nhật, Nga – Nhật.