Chương 15 Gặp Hikari
Cùng vầng thái dương, lướt qua kiến trúc Paris cao lớn, chiếu vào trên quảng trường cung điện VersaillesNơi ở của đoàn đại biểu Trung Hoa, góc phòng ăn trong khách sạn Luttery, Anna lần đầu tiên dùng bữa sáng với công sứ Cố Duy Quân. Từ lúc bước vào cung điện Versailles, đối mặt với những người đàn ông quyền thế nhất trên thế giới, cô đã phiên dịch rất nhiều lần. Quan ngoại giao Pháp bắt chuyện với cô, không thiếu các chàng trai tuấn tú cao to mời cô đi ăn tối ở khu phố Latin, hoặc tới quán bar uống rượu… nhưng đều bị cô từ chối khéo léo. Công sứ Hoa trú Mỹ thức cả đêm, mặt mày hốc hác nâng cốc cà phê đen. Cố Duy Quân, tự Thiếu Xuyên, sinh ở Gia Định, Giang Tô. Hai mươi tuổi đã cầm học vị Tiến sỹ luật quốc tế của trường Đại học Colombia, Mỹ, từng làm thư ký tiếng Anh cho Viên Thế Khải. Trung Hoa chẳng có quyền phát ngôn ở Hội nghị Paris, nhưng lại làm nổi bật minh tinh ngoại giao này. Vợ anh ta mắc cúm Tây Ban Nha ốm chết, hiện tại anh ta chính là kim cương vương lão ngũ(1) được ngưỡng mộ. “Cố Công sứ, hôm qua tờ “Le Figaro” đăng bài biện luận cho Trung Hoa của ngài. Thủ tướng Georges Clemenceau khen ngợi cách ngài ứng đối với Nhật Bản, giống như mèo vờn chuột vậy.” “Nhưng chúng ta vẫn không thể thu hồi Thanh Đảo trên bàn đàm phán.” Cố Duy Quân khinh thường bất cứ lời ca ngợi nào: “Tối qua có nhiều quân nhân như thế xuất hiện, cô làm chúng tôi lo lắng quá!” Âu Dương Anna không muốn giấu diếm, dứt khoát kể hết, bao gồm cả quan hệ giữa Tần Bắc Dương và thú trấn mộ… Nghe xong câu chuyện dài dòng này, cà phê của Cố Duy Quân đều lạnh: “Không thể tưởng tượng nổi! Tiểu thư Anna, xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu – quan hệ giữa cô và Tần Bắc Dương là gì?” Anna ngại ngùng cúi đầu: “Đừng bận tâm đến chuyện này! Cố công sứ, tôi cũng không biết Tần Bắc Dương, Cửu Sắc và thiên sứ bốn cánh đi đâu nữa? Nhưng tôi có thể xác định, thú trấn mộ bảy đầu mười sừng và cha của Tần Bắc Dương vẫn đang ở Versailles.” “Tôi sẽ diện kiến thủ tướng Georges Clemenceau, bằng phương pháp ngoại giao đòi lấy quốc bảo thú trấn mộ. Mặc dù việc này không dễ, nhưng năm đó văn vật mất tích ở Viên Minh Viên bị cháy đến nay vẫn còn đang nằm trong tay những nhà sưu tầm tư nhân và viện bảo tàng hai nước Anh – Pháp đấy.” “Ngài mời tôi dùng bữa sáng vì chuyện này?” “Không, tôi muốn mời cô đi theo chấp hành một nhiệm vụ bí mật với tôi – tối nay, tôi sẽ tới thăm đoàn đại biểu Nhật Bản.” Anna biến sắc: “Chúng tôi phải đi tìm người Nhật Bản?” “Suỵt!” Cố Duy Quân dựng thẳng ngón tay lên môi: “Không được để người khác nghe thấy! Đây là lần đàm phán bí mật.” “Ngài tự hành động?” “Không, tôi đã được Lục tổng trưởng đồng ý, đây là một lần giao quyền hành động.” “Sao phải lén lút? Đoàn đại biểu có nhiều quan ngoại giao cấp cao, còn tôi chỉ là thực tập sinh non nớt.” Cố Duy Quân hạ giọng: “Tôi không tin đoàn đại biểu. Bọn họ luôn truyền tin về Bắc Kinh. Nếu việc tôi đến thăm đoàn đại biểu Nhật Bản bị tiết lộ, các học sinh ở Bắc Kinh chắc sẽ trừng phạt “nội tặc” là tôi. Trong chính phủ Bắc Dương có một nhóm người thân Nhật, rất dễ bị tùy tiện gán tội. Qua mấy hôm quan sát, tôi cảm thấy cô đáng tin cậy nhất.” “Bởi vì chức vụ của tôi thấp nhất, không giống người khác có các kiểu chỗ dựa.” Anna hiểu ra: “Trừ tôi ra còn có ai?” “Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, cậu ta cũng không tồi.” Phòng ăn dần nhiều người, Cố Duy Quân giơ cánh tay để Anna khoác, cùng đi ra ngoài. Rất nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng Cố Công sứ trẻ tuổi phong lưu đang tán tỉnh nữ thực tập sinh mười chín tuổi, trai tài gái sắc sương sớm nhân duyên. Nơi đồng hoang trước cung điện Versailles, Anna nhìn thấy đống xác sắt thép cháy đen, máy bay hai cánh Caproni CA30 bắt buộc phải hạ cánh tối qua, trong không khí vẫn còn vương mùi khét. “Cố công sứ, bây giờ là thời khắc mẫn cảm căng thẳng nhất, vì sao ngài muốn bí mật tới gặp đoàn đại biểu Nhật Bản?” “Hội nghị Paris, hội nghị toàn thể lần đầu tiên, các nước loạn thành một đoàn. Những gì cô nhìn thấy bên ngoài là kết quả của vô số lần cò kè mặc cả dưới tấm màn đen. Cho dù một trong năm cường quốc Italia cũng vì không được thỏa mãn yêu cầu mà rời khỏi hội nghị.” Âu Dương Anna rút tay ra khỏi khuỷu tay Cố Duy Quân: “Ngài cho rằng có thể giao dịch bí mật thành công với Nhật Bản? Vì thế giữ được Thanh Đảo, Sơn Đông của chúng ta?” “Cô nghĩ tôi vui lòng sao? Khi tôi và Lục tổng trưởng thương lượng, chúng tôi đã ôm đầu khóc rống. Có câu nước mắt đàn ông không dễ rơi! Nhưng làm nhà ngoại giao, tôi không thể lùi bước. Cả nước ồn ào kiên quyết từ chối ký tên. Nhưng có ai nghĩ tới, vì tham gia thế chiến, Trung Hoa hai lần nội loạn, Hoàng đế phục hồi một lần. Bao nhiêu lao công người Hoa chết ở chiến trường Pháp? Đây là lần đầu tiên Trung Hoa làm nước chiến thắng, là cơ hội tốt đẹp bước vào thế giới, chúng ta đi xa vạn dặm tới Paris chỉ là vì không ký tên?” “Nhưng một khi ký tên, chúng ta sẽ mất Thanh Đảo, mất Sơn Đông.” “Trừ khi người Nhật Bản tự mình nhượng bộ.” Anna cau đôi mày đẹp: “Ngài đang lột da hổ đấy!” “Ngựa chết coi như ngựa sống(2) thôi! Đây là sự bất đắc dĩ của nước yếu.” Đứng ở nơi đồng không mông quạnh, bờ môi Cố Duy Quân tím bầm, qua loa kết thúc buổi trò chuyện. Trước khi mặt trời lặn, Âu Dương Anna ngồi lên xe ngựa của Cố Duy Quân. Hai người nói dối vào thành Paris xem ca kịch, gần như chứng thực tin đồn Anna bò lên giường Công sứ đại nhân. Trong thùng xe còn ngồi người thứ ba: tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La, vì trên người cậu ta có súng, lại tinh thông thuật chiến đấu Mông Cổ, giữa thời buổi kẻ ám sát hoành hành Paris, cũng coi như có chút tác dụng. Cậu ta tự giễu với Cố Duy Quân: “Không ngờ tôi đường đường là con cháu của Thành Cát Tư Hãn, Nghị sĩ quốc hội Trung Hoa dân quốc, vậy mà phải làm vệ sĩ.” “Làm vệ sĩ cho Cố Công sứ cũng xem như may mắn của cậu!” Anna đâm chọt một câu, thiếu nam thiếu nữ tán gẫu, xe ngựa đã tới chỗ phái đoàn Nhật Bản. Nóc nhà treo cờ mặt trời, giống như mặt trời lặn ở Versailles. Nhà ngoại giao Nhật Bản đứng ở cửa nghênh đón, dẫn ba người lên lầu vào phòng cho khách quý, được sắp xếp thành phòng trà giản dị. Có người đàn ông để râu và một cô bé mặc kimono, dựa theo quy trình trà đạo Nhật Bản, lưu loát đun nước, pha trà… “Hầu tước Saga! Cảm ơn ngài chiêu đãi.” Cố Duy Quân chào hỏi đối phương bằng tiếng Pháp, hầu tước Nhật Bản cũng trả lời bằng tiếng Pháp: “Cố công sứ, mỹ danh của ngài đã lan khắp Paris, may mắn được uống trà với ngài chính là vinh hạnh của tôi. Đáng tiếc nơi đây đơn sơ, sau này có cơ hội mời ngài đến Tokyo uống trà nhé.” “Vị tiểu thư này là?” “À, đây là đứa con gái nhỏ của tôi, bướng bỉnh không nghe lời, tôi đưa nó tới Paris nhìn việc đời, học tập thục nữ châu Âu, khiến ngài chê cười rồi.” Hầu tước Saga lễ phép đứng dậy: “Ba vị, mời từ từ phẩm trà, tôi đi mời phó đoàn trưởng phái đoàn Nhật Bản – hoàng tử Saionji Kinmochi và nam tước Makino Nobuaki” Hầu tước Saga giẫm guốc mộc ra ngoài, phòng trà bốc hơi như sương khói mờ mịt, nồng hương trà thơm, tiểu Quận vương ăn ngon mặc đẹp từ nhỏ hít một hơi, nói: “Trà thật không tồi.” Âu Dương Anna nhìn kỹ cô bé trước mặt, làn da trắng mịn, hơi rịn mồ hôi vì pha trà, sắc mặt đỏ ửng như quả táo. Cô bé có đôi mắt nhỏ dài, điệu bộ tập trung pha trà giống con nai nhỏ. Có vẻ tầm mười hai, mười ba tuổi, vừa bước vào tuổi dậy thì. Cô bé mặc kimono sáng màu, giống như nhân vật trong “Truyện kể Genji” bước ra ngoài… “Cô bé, em tên là gì?” Anna đột nhiên hỏi bằng tiếng Pháp, trực giác phụ nữ nói với cô, cô bé này hiểu tiếng Pháp. Quả nhiên, cô bé gật đầu, nói ra một từ đơn: “Lumière.” Nghĩa là “ánh sáng”. ___________ Chú thích: (1) Cụm từ chỉ những người đàn ông trên 35 tuổi, độc thân giàu có, sự nghiệp thành công hứa hẹn. (2) Nghĩa là biết sự tình hết đường cứu vãn nhưng vẫn cố ôm hy vọng thử lần cuối cùng.