Chương 42 Mặt trời của Versailles
Năm thứ tám Dân quốc, ngày 28 tháng 6 năm 1919, bảy giờ sángVào ngày này năm năm trước, hai vợ chồng Thái tử Franz Ferdinand của Đế quốc Áo – Hung bị ám sát tại Sarajevo. Kẻ giết hai vợ chồng Thái tử chỉ dùng hai viên đạn, nhưng lại giết chết ba mươi triệu người trong thế chiến thứ nhất. Vào ngày này của năm năm sau, trận chiến tranh này cần phải kết thúc hoặc chuẩn bị cho trận chiến sau. Âu Dương Anna và tiểu Quận vương thay nhau dìu Tần Bắc Dương, Cửu Sắc đã biến thành chú chó lớn dẫn đường, trở về nơi ở của đoàn đại biểu Trung Quốc. Bọn họ gặp hai người đàn ông bên ngoài khách sạn, đó là danh thám Diệp Khắc Nan và Trung úy lục quân Tề Viễn Sơn. Gặp lại nhau, ba người đàn ông ôm chầm lấy nhau không nói nên lời. Đêm qua, ở huyệt mộ dưới Paris, Tần Bắc Dương bất ngờ trở thành người kế thừa mới của Assassins. Diệp Khắc Nan và Tề Viễn Sơn bị tạm giam dưới huyệt mộ, sau nửa đêm mới được đưa trở lại mặt đất. Hai bọn họ không gọi được xe ngựa và xe taxi, chỉ đành đi bộ hai giờ liền, sức cùng lực kiệt trở lại Versailles. Diệp Khắc Nan theo dõi quân đội trên đường, nhìn xa xăm về phía cung điện Versailles, tiếc nuối nói: “Viễn Sơn, hai chúng ta dường như lại bỏ lỡ một vở kịch lớn rồi!” Lưu học sinh Trung Quốc và Hoa kiều du lịch Pháp vẫn còn ở trước khách sạn mà đoàn đại biểu Trung Quốc ở. Người đứng đầu chính là Lương Khải Siêu danh tiếng lẫy lừng, vị anh hùng Khang – Lương biến pháp, danh sĩ của Trung Hoa dân quốc, ông đang dùng thân phận người dân thường để học hỏi Hội nghị Hòa bình Paris. Chính ông đã bí mật truyền điện báo về nước, kích động biến cố kinh hoàng vào ngày 4 tháng 5. Tần Bắc Dương đã yếu ớt đến mức không thốt nên lời, tiểu Quận vương bước đến trước mặt Lương Khải Siêu nói: “Lương tiên sinh! Tôi là Nghị viên quốc hội Thiếp Mộc Nhi, tôi bảo đảm với ngài: hôm nay, đoàn đại biểu Trung Quốc sẽ không ký lên Hiệp ước Versailles” “Tốt lắm” Lương Khải Siêu nắm chặt tay cậu thiếu niên mười chín tuổi này, “Cậu là tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La sao?” Nhịn cả nửa ngày rồi Tề Viễn Sơn mới tiến lên nói: “Lương tiên sinh, tôi là một quân nhân, nhưng tôi cũng ủng hộ phong trào Ngũ Tứ yêu nước” Lương Khải Siêu nắm chặt tay hai cậu nói: “Thiếu niên có mạnh thì đất nước mới mạnh, hai người trẻ tuổi các cậu làm tôi nhìn thấy hy vọng của Trung Quốc” Cứ để bọn họ khoe mẽ đi, Tần Bắc Dương lặng lẽ đứng cách xa đám người ồn ào náo nhiệt, một tay ôm Cửu Sắc, một tay nắm tay Anna, bước đi dưới ánh nắng của Versailles. Trở về tầng hầm của khách sạn Lutetia, Tần Bắc Dương uống thuốc rồi nằm xuống, hơi thở yếu ớt: “Anna, em đừng bỏ lỡ mất lịch sử, đi xem lễ kí kết Hiệp ước Versailles đi!” “Em không muốn rời xa anh” Cậu đột nhiên ho khan mấy tiếng, ngẩng đầu nhìn Tề Viễn Sơn nói: “Viễn Sơn, cậu chăm sóc cho Anna nhé!” Tần Bắc Dương hôn lên chiếc nhẫn ngọc trên tay trái Anna: “Đi đi, mọi người trên thế giới đều chờ mong ngày này. Hãy đến xem cung điện Versailles mà chúng ta đã bảo vệ, lúc về em phải kể cho anh nghe đấy. Còn nữa, anh không chết nhanh thế đâu” Âu Dương Anna không nỡ rời đi, cô bê bữa sáng lên, là món canh gà cô đặc biệt dặn đầu bếp nấu. Chín giờ sáng, Tần Bắc Dương đã chìm sâu vào giấc ngủ, bầu bạn với cậu là Cửu Sắc và Diệp Khắc Nan. Tề Viễn Sơn, tiểu Quận vương, Âu Dương Anna, ba thanh niên nam nữ cùng chạy ra khỏi khách sạn. Họ không còn là quân nhân, là Nghị viên quốc hội, là thực tập sinh phiên dịch nữa, họ chỉ đại diện cho chính mình. Dưới ánh nắng Versailles, đây tựa như một bữa tiệc thịnh soạn. Trên đường đầy những kỵ binh mặc giáp thời Napoleon, đội mũ sắt cắm bờm ngựa và lông chim đang đứng xếp hàng. Hàng nghìn hàng vạn người nhốn nháo, đứng xem đại biểu các nước tiến vào, tựa như đang chiêm ngưỡng vua Louis XIV làm lễ đăng cơ lần nữa. Thật không tưởng tượng nổi, hoàn toàn không còn nhìn thấy chút vết tích của trận kịch chiến đêm qua. Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu tấn công từ mặt lưng của cung điện, nơi chịu tổn hại nặng nề là tường bao và kiến trúc phụ phía sau, địa điểm ba con thú trấn mộ đại chiến là hậu hoa viên của Phòng Gương. Phía chính diện của cung điện Versailles, bao gồm cả kiến trúc cung điện chính gần như không có chút tổn hại nào. Âu Dương Anna bị đội quân danh dự chặn lại ngoài vạch cảnh giới. Trong biển người, cô nhìn thấy ba ông lớn đang trò chuyện vui vẻ bước vào cung điện Versailles, liên tục quay đầu lại bỏ mũ vẫy tay. Thủ tướng Pháp Clemenceau, Thủ tướng Anh Lloyd George và Tổng thống Mỹ Wilson cùng sánh vai bước vào Phòng Gương. Người Pháp đã mất năm tiếng đồng hồ để dọn dẹp hiện trường của vụ ám sát đêm qua, vận chuyển mấy chục thi thể ra ngoài, lắp lại gương và kính đã bị vỡ, lỗ đạn bắn cũng được quét vôi tu sửa. Sảnh lớn này lớn bằng ba sân tennis gộp lại. Trong hoa viên cũng không còn thấy xác xe tăng và kỵ binh nữa, những vết cháy sém đen sì cũng được mấy nghìn chậu hoa che lại. Thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu bị quân đội Pháp bắt sống, mặc dù một cái đầu thú đã bị chặt xuống, nhưng một khi nó tỉnh lại từ sau giấc ngủ đông thì vẫn có sức phá hoại kinh người. Thủ tướng Clemenceau hạ lệnh, con thú trấn mộ này không thể đưa về Trung Quốc, bởi vì đất nước nhỏ nhoi này không thể bảo vệ được báu vật thế này, chắc chắn sẽ bị Nhật Bản hoặc những cường quốc khác cướp đoạt. Quân đội dùng xe chuyên dụng chở Thập Giác Thất Đầu, lái về phía núi Alps, họ định niêm phong con thú này trong hang động được bao phủ trong tuyết trắng xóa. Ám sát tập thể, cuộc tấn công đột ngột của thú trấn mộ, trận quyết chiến giữa thú trấn mộ và thú trấn mộ… tất cả những việc này đều không được ghi chép nửa chữ vào sách sử. Nhưng ba ông lớn sẽ vĩnh viễn không quên, một cậu thiếu niên Trung Quốc như thiên thần hạ phàm cầm thanh Đường đao chém thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu, cứu cả cung điện Versailles và Phòng Gương, cả tính mạng của họ nữa. Mười giờ sáng, đại biểu các nước đã đến, duy chỉ có ghế của đại biểu Trung Quốc vẫn còn trống. Thủ tướng Pháp cười khổ nói: “Cuối cùng bọn họ vẫn không đến! Ngài Thủ tướng, ngài đánh cuộc thua rồi” Thủ tướng Anh chau mày: “Tôi xin nhận thua, thưa Thủ tướng” Tổng thống Mỹ nói: “Hai mươi bảy quốc gia độc lập tham dự hội nghị, cộng thêm các thuộc địa của Anh như Ấn Độ, Canada, Úc, New Zealand, Nam Phi… Trung Quốc là nước duy nhất tham gia Hội nghị Hòa bình Paris mà không ký tên lên Hiệp ước, sự vắng mặt của bốn trăm triệu người Trung Quốc là một điều đáng tiếc lớn của Hiệp ước Versailles” Nghi thức ký tên được người Pháp quay lại thành phim tài liệu ngay tại hiện trường im lặng như tờ. Đại biểu Đức ngồi ở bàn như ngồi trên đoạn đầu đài. Thủ tướng Clemenceau nghiêm nghị nói: “Các người đã từng yêu cầu hòa bình, bây giờ tôi trả lại hòa bình cho mọi người!” Người Đức ký tên lên Hiệp ước Versailles giống như đang dùng súng tự vẫn. Sau đó, ba ông lớn ký tên, đại diện của Nhật Bản Điện hạ Saionji, Thủ tướng Ý Orlando ký tên, đại diện các nước lần lượt kí, ngoại trừ Trung Quốc. Đám cường đạo đã chia chiến lợi phẩm xong, Nguyên soái Pháp Foch tiên đoán một cách chuẩn xác: “Đây không phải là hòa bình, đây là hai mươi năm ngừng bắn!” Hai năm sau, chính phủ Trung Quốc và Đức kí kết riêng “Hiệp ước Trung – Đức”, Trung Quốc nhận được 84 triệu ngân lượng tiền bồi thường, miễn khoản bồi thường vốn dĩ thuộc về Đức, xóa bỏ quyền phán quyết của Đức tại lãnh sự Trung Quốc, đây là tân ước bình đẳng đầu tiên trong lịch sử ngoại giao của Trung Quốc, cũng là khoản bồi thường đầu tiên mà cường quốc phương Tây trả cho Trung Quốc. Một năm sau, Trung Quốc chính thức thu hồi lại Thanh Đảo. Vào ngày kí kết Hiệp ước Versailles, một đám mây đen xuất hiện dưới bầu trời quang đãng. Anna nhìn thấy một con chim lớn màu đen đang vỗ hai đôi cánh lớn – thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, nó đang bay ngang bầu trời phía trên cung điện Versailles. Con thú bay này định đi đâu?