Chương 41 Bình minh Versailles
Ba giờ sáng, cung điện Versailles, tại hậu hoa viên Phòng Gương, nơi đây đã trở thành nấm mồ của người, ngựa và sắt thépTần Bắc Dương run rẩy quỳ một gối trên đất, thanh Đường đao cắm trên vùng hoang phế, cậu thở hổn hển, đây dường như là một giấc mơ? Bọc trong tầng tầng lớp lớp áo giáp sáng ngời, trên đầu là mũ đen mặt sư tử bay, kỵ binh Đường cuối cùng. Trong giây phút lúc nãy, Tần Bắc Dương trở nên mạnh mẽ vô cùng, chắc hẳn là mượn sức mạnh của An Lộc Sơn. Hiện giờ bệnh đến như núi đổ, toàn thân yếu ớt, chỉ có thể dùng Đường đao làm gậy để chống đỡ thân thể mềm oặt. Cửu Sắc cùng cặp sừng hươu trên đầu vội tới bên cạnh bảo vệ chủ nhân. Cậu thiếu niên dùng đao chém nát đầu con Thập Giác Thất Đầu cùng Cửu Sắc bước lên con thú trấn mộ đã bị mình đánh bại. Cậu ngửi thấy một mùi hôi thối từ phế thải của xưởng phát điện, chính là đống phế thải kim loại nặng độc hại này đã giúp con Thập Giác Thất Đầu chiến đấu đến tận bây giờ, xem ra Cửu Sắc cũng rất thích mùi vị này. Tần Bắc Dương thấy khoang thiết giáp rất chắc chắn, bèn nhớ đến con dao găm vàng Assassins, cậu rút con dao găm từ thắt lưng ra, tựa như trăng non từ trên trời rơi xuống tay, phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Quả nhiên là vị vua thích khách lưu truyền tám trăm năm, lưỡi dao sắc bén đã cướp đi sinh mạng của vô số quân chủ châu Âu, con dao găm vàng nhẹ nhàng chặt đứt khoang thiết giáp đóng chặt. Cửa khoang mở ra, Tần Bắc Dương nhìn thấy khuôn mặt của cha. “Cha!” Nước mắt rơm rớm, cậu con trai ôm người cha gầy gò. Người đàn ông vốn cao lớn nay đã gày như một que củi, tóc bạc trắng đầu, chòm râu quai nón cũng bạc trắng, người còn chưa đến bốn mươi lăm cân, đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu. Tần Bắc Dương đoán rằng cha cũng như mình, đang bị ung thư giai đoạn cuối. Trận đấu vừa nãy quá kịch liệt, lão Tần ở trong khoang thiết giáp của con Thập Giác Thất Đầu lại không đội mũ xe tăng, nhiều lần bị chấn động não, còn cả đống chất thải hóa học độc hại mà con thú trấn mộ ăn vào cũng sẽ bị ông hít vào đường hô hấp, tiễn thêm một đoạn trên đường xuống suối vàng. Cuối cùng lão Tần cũng mở mắt, trước tiên là nhìn vầng trăng non của Versailles, tiếp đó là khuôn mặt con trai. Ông giơ bàn tay chai sạn yếu ớt lên sờ khắp mặt Tần Bắc Dương, giống như lúc còn ở trong ngôi mộ triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên mười chín năm trước, đứa trẻ này vừa được sinh ra trên quan tài tiểu Hoàng tử. Khóe miệng Tần Hải Quan nở một nụ cười, đây là tình cha theo bản năng hay là cơ mặt không thể điều khiển của người đang hấp hối? Không thể phá hủy cung điện Versailles là điều hối tiếc cuối đời ông, nhưng nhìn thấy Tần Bắc Dương – người con trai độc nhất của mình, tất cả những hối tiếc khác của ông đều không đáng gì nữa. Đôi môi đen sì của người cha run rẩy, dường như có lời muốn nói? Nhưng đến cả sức lực để làm rung dây thanh quản ông cũng không còn nữa. Tần Bắc Dương chỉ đành áp sát tai vào cạnh tai cha, nghe những âm thanh ngắt quãng. “Con trai… sống tiếp… sống tiếp… sống tiếp…” “Vâng!” Tần Bắc Dương ngậm nước mắt gật đầu, “Cha, con nhất định sẽ sống tiếp, còn có thể sống đến trăm tuổi cơ” Cậu không thể nói cho cha biết là mình chỉ còn sống được hai tháng nữa. Người cha liều một hơi, vẫn còn điều muốn nói: “Lấy vợ… mua nhà… sinh con…” Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, cho đến lúc chết, lão Tần vẫn còn lải nhải ba chuyện lớn này. Câu thứ hai của Tần Hải Quan truyền đến: “Không điên cuồng, không thể sống!” Đây mới là di nguyện lúc lâm chung của ông, không chỉ là lời cảnh cáo với con trai mà còn là tổng kết cả đời của mình, là tinh thần của gia tộc thợ làm thú trấn mộ ba nghìn năm nay. Sau đó ông trút hơi thở cuối cùng trong lòng con trai ở nơi Versailles xứ lạ, cho đến chết vẫn còn “Không điên cuồng, không thể sống!”, chết ngay trên con thú trấn mộ mà mình đã đích thân tu sửa. Tần Bắc Dương ôm chặt cha, gục đầu xuống giữa cằm và ngực ông, giống như trong địa cung hoàng đế Quang Tự mười năm trước, hoàn bích quy Tần, cha con nhận nhau. Không còn nghe thấy tiếng tim cha đập nữa. Con thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh tiếp tục lượn vòng trên đỉnh đầu, dường như đã mang linh hồn của Tần Hải Quan về cố thổ Trung Quốc xa xôi. Trong Phòng Gương của cung điện Versailles, tại cánh cửa sổ sát đất mà Tần Bắc Dương đâm vỡ, năm bóng người lần lượt thoát ra – thích khách A Hải, Lão Cha, Thoát Hoan, Mặt Nạ Quỷ và chủ nhân của chúng A U. Hành động ám sát ba ông lớn đã thất bại. Thủ tướng Pháp Clemenceau, Thủ tướng Anh Lloyd George, Tổng thống Mỹ Wilson đã được cảnh vệ yểm hộ rời khỏi Phòng Gương, lui vào phòng ngủ của quốc vương Pháp trước đây. Mười ba tên thích khách “Gió thổi sông Dịch lạnh lùng ghê”, ngoại trừ Tần Bắc Dương ra thì chỉ còn lại năm kẻ sống sót may mắn này, vừa hay tất cả đều đến từ Trung Quốc. A Hải và Lão Cha đều bị thương, họ giẫm lên hậu hoa viên chất đầy thi thể, đi ngang qua con thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu đang ngủ đông. Đột nhiên, Âu Dương Anna từ trong đống đổ nát nhảy ra, tóm lấy một thanh mã tấu từ một kỵ binh cận vệ, đâm thẳng vào sau lưng A Hải. Chiêu này khiến người ta không kịp phòng bị, A Hải vốn đã bị thương, sau lưng máu me đầm đìa. Thoát Hoan giương súng lục lên ngắm thẳng vào mặt Anna. “Dừng tay!” Trên con thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu, Tần Bắc Dương đặt di thể cha xuống, cậu gượng lại tinh thần quát lên một tiếng. Thú trấn mộ ấu kỳ lân Cửu Sắc giương cặp sừng trắng như tuyết nhìn chằm chằm đám người này. Âu Dương Anna vung cây mã tấu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của A U. A Hải và Thoát Hoan đang chật vật tháo chạy chính là kẻ thù giết cha cô, đây chính là cơ hội báo thù tốt nhất. “Bỏ súng xuống, chúng ta đi” A U thấp giọng cảnh cáo Thoát Hoan, A Hải tự ôm vết thương, được đồng bọn cõng đi. Anna cũng không đuổi theo nữa, nếu cứ tiếp tục tấn công đám thích khách này thì chỉ còn nước cùng chết với nhau. Tần Bắc Dương mười chín tuổi rút ra con dao găm vàng Assassins. Năm tên thích khách làm động tác quyết chiến một trận, cho rằng cậu cũng muốn báo thù, nhưng cậu lại vứt con dao găm vàng cho A U. Chủ nhân mười sáu tuổi của đám thích khách giơ tay đón lấy con dao găm vàng, đây là chí bảo trong mắt đám thích khách trong thiên hạ. “Đón nhận mà thấy hổ thẹn thay!” Tần Bắc Dương chắp hai tay với A U và đám thích khách, “Sau này gặp lại!” Lý do chính khiến cậu không phục thù là vì bóng tối trước bình minh vừa qua đi, phương đông đã sáng dần, ánh nắng đang chiếu lên người Cửu Sắc. Cặp sừng của thú trấn mộ ấu kỳ lân tự động thu gọn rồi gập lại, nó không còn năng lực chiến đấu nữa, đã biến lại thành một “chú chó lớn”. Hiện giờ trong lá phổi đầy những tế bào ung thư, Tần Bắc Dương không thể một mình tiêu diệt năm thích khách đứng đầu. “Anh, cho dù anh có thừa nhận hay không thì anh cũng là người thừa kế của Assassins, là lãnh tụ của Liên minh thích khách. Lúc này chưa thể ám sát được ba ông lớn, vậy thì trận đại chiến thế giới của Liên minh thích khách và Liên minh thợ thủ công cũng không còn xa nữa. Sau này gặp lại!” A U nói xong bèn giắt con dao găm vàng vào thắt lưng, dẫn đám thích khách ẩn xuống đường cống thoát nước của Paris. Tần Bắc Dương ôm di thể của cha mình, nhảy xuống khỏi thú trấn mộ Thập Giác Thất Đầu. Lồng ngực lại đau rát, cậu thầm nghĩ đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại A U nữa, e rằng cũng không còn cơ hội tự tay báo thù cho cha mẹ nuôi. Âu Dương Anna vứt thanh mã tấu xuống, cô biết cơ thể Tần Bắc Dương yếu ớt nên cùng cậu di chuyển thi thể lão Tần. Thiên Sứ Bốn Cánh tiếp tục lượn vòng trên đầu bảo vệ họ, cùng cả chiếc khí cầu lớn của Tiền Khoa và Caproni nữa. Tần Bắc Dương, Anna và Cửu Sắc vượt qua tường rào cùng chiến hào, trở về khu đất hoang vu của Versailles. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh đáp xuống bên cạnh, cái đầu thú lại gần Tần Bắc Dương, thể hiện sự kính trọng và thần phục với vị thiếu niên anh hùng đã đánh bại Thập Giác Thất Đầu này. Tiếp đó là cả chiếc khí cầu neo đậu xuống đỉnh một ngọn cây cao ngất. Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La cũng từ chỗ đoàn đại biểu Trung Quốc chạy đến, Caproni và Tiền Khoa nhảy xuống từ khoang treo của khí cầu, tất cả mọi người đều tụ tập trên mảnh đất này, nhìn về phía cung điện Versailles suýt chút nữa bị phá hủy. Ngọn lửa đã được dập tắt, quân đội đông đúc đã đến bảo vệ, trên trời xuất hiện máy bay chiến đấu của Pháp. Nhưng trước đó mười phút, người khởi xướng ra việc cải tạo thú trấn mộ, Tiến sĩ Karl Hofertein đã chuồn thẳng. Tiến sĩ không ngốc, ông ta biết một khi mình rơi vào tay Tần Bắc Dương hoặc Cửu Sắc thì chỉ còn đường chết. “Chú Tần phải làm sao đây?” Tiểu Quận vương đã từng làm việc cùng với lão Tần, cậu ta quỳ xuống dập đầu trước di thể của Tần Hải Quan. Mặc dù người ta vẫn hay nói tập tục của người Trung Quốc là lá rụng về cội, nhưng không thể chuyển quan tài của ông về lại Trung Quốc. Việc không thể chậm trễ, phía quân đội Pháp đang lùng sục thích khách, sẽ tìm đến đây rất nhanh. Bọn họ không có thời gian để chuẩn bị quan tài và tang lễ cho lão Tần. Tần Bắc Dương ngửa đầu lên trời thở dài, năm xưa mẹ đã mất lúc sinh ra mình, bà cũng được cha chôn cất tại khu mộ thuộc ngôi mộ lớn triều Đường trên Bạch Lộc Nguyên. Tần Bắc Dương phát hiện ra Versailles cũng là vùng đất phong thủy tốt, cậu được Anna dìu đi hơn trăm bước, miễn cưỡng tìm một nơi phía sau có gò đất nhỏ, trước mặt có cát nhưỡng của sông. Cửu Sắc giúp cậu đào một huyệt mộ, chôn di thể cha cậu xuống đó. Cậu lại tìm một tấm đá, dùng thanh Đường đao khắc xuống mấy chữ “Tiên phụ Đại Thanh Nội vụ phủ mộ tượng đại tác Tần Hải Quan chi mộ”, bên dưới ký tên “Con trai Tần Bắc Dương khóc lập”. Thợ thủ công hoàng gia đại diện cho phủ Nội vụ Đại Thanh, còn “Mộ tượng đại tác” này không phải là chức quan của triều Thanh mà là Tần Bắc Dương tự dùng phong hiệu của triều Nam Bắc, cũng coi như mạ cho cha thêm một lớp vàng. Rất nhiều quan viên sau khi chết đều xin triều đình ban cho một chức vị suông để lập bia chép sử truyền lại, được lưu danh vào hai mươi tư cuốn sách sử. “Cha, cha đã làm thợ thủ công cả đời rồi, con quyết chí kế thừa tay nghề của cha, cũng làm một người thợ thủ công, nếu như con còn có thể sống tiếp” Tần Bắc Dương dập đầu ba cái trước mộ cha, Cửu Sắc hiểu tâm tính con người cũng quỳ hai chân trước xuống, thậm chí cả thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh cũng quỳ xuống, người thứ tư quỳ xuống dập đầu là Âu Dương Anna, giống như người con dâu chưa chính thức vậy. Thiên Sứ Bốn Cánh và khí cầu “Số hiệu Julius Caesar” lại một lần nữa bay lên không trung, mặt trời của Versailles đang từ từ lên cao.