← Quay lại trang sách

Chương 44 Bị lạc ở biển Bắc

Biển BắcÝ nghĩa như tên, ở phía bắc châu Âu, phía đông đảo nước Anh, phía tây Jutland và bán đảo Scandinavia, giáp eo biển nước Anh, Na Uy và biển Baltic. Thời thượng cổ, nơi đây là vùng biển đóng băng, người La Mã không dám đến. Nhưng trong thời kỳ tăm tối nhất ở châu Âu, chốn này đã trở thành sân khấu tung hoành ngang dọc của cướp biển Vikinds Bắc Âu. Sau khi kết thúc Chiến tranh Thế giới, biển Bắc là chiến trường tranh chấp của đế quốc Anh và đế quốc Đức. Trên chiến trường Jutland, trận đánh đắm tàu Đức ở vịnh Scapa, đáy biển đón nhận vô số chiến hạm to lớn chìm xuống thành đám sắt thép vụn, chờ đợi ánh bình minh của thế kỷ… Năm dân quốc thứ 18, ngày 28 tháng 6 năm 1919. Paris, Versailles. Sáng sớm hôm nay, trong cung điện vĩ đại nhất ở châu Âu, Hiệp ước chia chác chiến lợi phẩm kết thúc Chiến tranh Thế giới thứ I cũng đã chôn xuống quả mìn gây bùng nổ Chiến tranh Thế giới thứ II. Trong hai mươi bảy nước độc lập dự đại hội, Trung Hoa Dân quốc là nước duy nhất không ký. Trên bãi sân trống ngoài khách sạn Lutetia, nơi dừng chân của đoàn đại biểu Trung Quốc, một chiếc khí cầu khung cứng to lớn đang chuẩn bị cất cánh. Tiểu Quận vương Ngạc Nhĩ Đa Tư Đa La Thiếp Mộc Nhi đang vẫy tay từ biệt, nheo mắt nhỏ giọng nói, “Sao tôi cứ thấy lo lắng, cứ như bọn họ sẽ một đi không trở lại?” “Không, họ sẽ trở lại” Trinh thám lừng danh phòng cảnh sát Bắc Kinh Diệp Khắc Nan cởi mũ dạ, hăng hái phất với những chàng trai cô gái đang trên khí cầu. Đêm hè châu Âu ngắn ngủn. Tám giờ tối, phi thuyền “Juilus Caesar” bay lên cao ba trăm dặm Anh, cung điện Versailles nguy nga đã thu nhỏ chỉ bằng món đồ chơi xếp gỗ. Thiếu niên Tần Bắc Dương với râu cằm lún phún, ôm lồng ngực đau nhâm nhẩm, nhìn ra chân trời xa xăm buổi chiều tà. Tế bào ung thư đang thiêu đốt tính mạng cậu, bác sĩ đã tuyên án tử hình, có lẽ chỉ một hai tháng sau là thi hành án. Trong khoang khí cầu còn có bốn người đàn ông khác: Trung úy Lục quân Bắc Dương Tề Viễn Sơn, Tiến sĩ vật lý đại học Cambridge Lý Hưng Thịnh, du học sinh vừa học vừa làm ở Đại học Công nghiệp Paris Tiền Khoa, còn có cả phi công vĩ đại nhất nước Ý Giuseppe Caprioni. Cô gái duy nhất là thực tập sinh phiên dịch tiếng Pháp cho Bộ ngoại giao Trung Hoa Dân quốc, tên Âu Dương Anna, đôi mắt xanh biết. Cô đang nhìn chăm chú thú trấn mộ nhỏ đến từ địa cung triều Đường ở Bạch Lộc Nguyên – Cửu Sắc. Phi thuyền Julius Caesar khởi hành từ Paris ngày đó. Bọn họ đều còn trẻ – Tần Bắc Dương, Tề Viễn Sơn, Âu Dương Anna, Tiền Khoa, tất cả đang mười chín tuổi, Lý Hưng Thịnh 29 tuổi, Giuseppe Caprioni 34 tuổi, Cửu Sắc 1200 tuổi… Tất cả cùng đuổi theo thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh 1200 tuổi. Chuyến truy đuổi dài lần này chắc chắn sẽ làm thay đổi số phận họ. Động cơ diesel rất khỏe, cánh quạt quay vù vù. Hiện đang mùa gió tây nam thổi mạnh, họ đến eo biển nước Anh trước nửa đêm. Vị trí nhà máy hóa chất bị thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh phá phách nằm ở Calais, thành phố châu Âu gần Anh nhất ngoài Dunkirk. Caprioni và Tiền Khoa mở bản đồ. Thiên Sứ Bốn Cánh có khả năng sẽ đi về hai phía: một là vượt qua eo biển đến Iceland, hai là dọc hướng đông bắc vào biển Bắc. “Thử hỏi Cửu Sắc xem!” Tần Bắc Dương đưa thú trấn mộ xem bản đồ, “Mày có biết Thiên Sứ Bốn Cánh bay hướng nào không?” Hai mắt Cửu Sắc phát sáng, móng vuốt đặt lên biển Bắc trên bản đồ, lồng ngực nóng hổi cảm nhận được Thiên Sứ Bốn Cánh. “Trái tim của thú trấn mộ đều làm từ linh thạch,” Tiến sĩ Cambridge Lý Hưng Thịnh đã nắm được bản chất qua hiện tượng, “Linh thạch vốn có tính phóng xạ tự nhiên, lưu lại dấu vết phóng xạ trong tầng khí quyển. Giác quan của con người khó nhận ra nhưng thú trấn mộ thì dễ dàng biết” Người Ý nửa tin nửa ngờ, chỉnh hướng phi thuyền về hướng đông bắc, lái vào biển Bắc mịt mờ bóng tối. “Bắc Dương, anh đừng có lộn xộn ở đây nữa. Nhanh đi ngủ đi” Anna ra lệnh cho cậu về nửa sau khoang thuyền, hạn chế tiếp xúc với Cửu Sắc. Cô ngồi một mình trước mặt Cửu Sắc, xoa đầu nó, nhìn vào bầu trời sao đêm hè. Bình minh, khi cô đang ngủ, Tần Bắc Dương lại dậy trước, mặt trắng bệch, môi tím bầm, lấy bữa sáng cho cô. “Anna, anh nhớ về hai năm trước, khi đi khí cầu của Tiền Khoa qua Hoa Đông, hạ cánh xuống núi Đạt Ma thăm em” Tề Viễn Sơn còn đứng bên cạnh. Cho đến chết, Âu Dương Anna vĩnh viễn không bao giờ quên ngày Tần Bắc Dương đáp xuống núi Đạt Ma vào buổi hoàng hôn như một thiên thần. Tiền Khoa xoa đôi mắt viền đen, hỏi, “Mãi không thấy Thiên Sứ Bốn Cánh, hay nó bay xa quá rồi?” Bọn họ mở bản đồ đường hàng không ra. Hai mắt thú trấn mộ tỏa sáng, nó nhìn tia nắng ban mai ngoài khoang thuyền, móng vuốt chỉ vào hướng chính bắc bản đồ. Đó chính là tâm điểm giữa quần đảo Shetland của Anh và Na Uy, phía bắc xa hơn nữa là biển Na Uy. “Thiên Sứ Bốn Cánh ở đây?” Giuseppe Caprioni gõ vào bản đồ, “Lộ trình chính xác, mở tốc độ tối đa” Bọn họ nương theo chiều gió, đạt tốc độ 80km/h, hướng thẳng về cửa biển Bắc. Cửu Sắc bắt đầu bối rối, kéo ống quần Tần Bắc Dương về phía trước. Tề Viễn Sơn có thị lực tốt, phát hiện ra trên bầu trời có một chấm đen. Cậu giơ ống nhòm lên xem thì thấy bốn chiếc cánh. Thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, nhìn khá rõ. Mọi người trong khí cầu vui mừng. Tất cả đua nhau xoa đầu Cửu Sắc, quả nhiên hợp làm người dẫn đường. Đột nhiên Thiên Sứ Bốn Cánh lao xuống dưới, áp sát mặt biển. Khí cầu muốn nổi phải nạp đầy khí hydro, muốn hạ xuống thì làm ngược lại, càng ở ngoài khơi càng nguy hiểm. “Thiên Sứ Bốn Cánh rất thông minh, nhưng chỉ cần có Cửu Sắc ở đây, nó sẽ không chạy được” Tiền Khoa và Caprioni bàn xong thì quyết định, “Tạm thời chúng ta dừng phi thuyền lại, yên lặng theo dõi xem sao” Tiền Khoa thốt lên sợ hãi, “La bàn không hoạt động!” Bầu trời biển Bắc mây đen vần vũ, thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh biến mất không một dấu vết. Khí cầu không còn la bàn chỉ hướng, Caprioni thử đủ mọi cách vẫn vô ích. Tần Bắc Dương nhìn mặt trời lẩn khuất sau làn mây, bầu trời cong như cánh cung, “Tôi đã theo cha học làm huyệt mộ, la bàn cũng là công cụ tìm kiếm long mạch. Nhân cát hung họa phúc đều bị ảnh hưởng bởi khí trong vũ trụ. Người Trung Quốc đặt âm dương ngũ hành, hai mươi tám tinh túc, thiên can địa chi vào hết la bàn” Lý Hưng Thịnh dựng ngón cái, khoa tay múa chân, “Từ trường của địa cầu tương tự như cục nam châm có hai cực, cực nam S và cực bắc N” “Âm và dương? Tần Bắc Dương nghe như nước đổ đầu vịt, “Như Thái Cực sinh Lưỡng Nghi, Lưỡng Nghi sinh Tứ Tượng” “Địa cầu cũng có hai cực, nhưng cực của địa cầu không nằm ở hai cực nam bắc mà tồn tại trong các góc nhất định, không ngừng thay đổi. Mỗi lần từ trường địa cầu thay đổi, la bàn sẽ bị ảnh hưởng” “Ý anh là thú trấn mộ đang tìm phương hướng trong bóng tối? Cũng như tại nơi bóng tối sâu trong địa cung, thú trấn mộ có thể hoạt động nhạy bén như dơi vậy?” Tiền Khoa nhíu mày, “Khi chúng ta chữa cho Cửu Sắc, phát hiện ra nó có thể nghe được những âm thanh con người không nghe thấy” “Còn một điều nữa,” Tần Bắc Dương nhớ đến cung thứ tư trong “Chế thú cửu cung”, “Trong quá trình chế tạo thú trấn mộ, cần phải đặt một nam châm tự nhiên ở đầu nó, có tác dụng như la bàn” “Có nam châm trong cơ thể thú trấn mộ? Thế thì dễ hiểu rồi…” Lý Hưng Thịnh nhìn Cửu Sắc chăm chú, tựa như có thể nhìn thấy khối nam châm đó, “Hai ngày nay, từ trường địa cầu thay đổi, ảnh hưởng đến la bàn và liên lạc vô tuyến điện, vì thế cũng khiến Thiên Sứ Bốn Cánh tiếp thu những tín hiệu sai lệch” Phi công lão luyện Caprioni nói, “Nơi này cách Bắc Cực rất gần. Ở những khu vực có vĩ độ cao, nhiều phi công cũng có trải nghiệm bị lạc hướng” “Giờ Cửu Sắc chính là la bàn của chúng ta” Tần Bắc Dương mở bản đồ cho Cửu Sắc, bảo nó tìm lục địa gần nhất. “Không đúng” Lý Hưng Thịnh không lạc quan lắm, “Từ trường địa cầu thay đổi làm la bàn bị ảnh hưởng, Cửu Sắc cũng sẽ bị ảnh hưởng” Lời còn chưa dứt, biển Bắc lại thay đổi. Một vết nứt màu đen xuất hiện giữa biển rộng và trời cao, như miệng con quái vật đen ngòm… Khí cầu rơi vào vùng không khí không ổn định, mây đen mù mịt, từ sáng trưng thành tối mịt, giơ tay nhìn không rõ năm ngón. Chiếc khí cầu lắc giật như thuyền lá giữa đại dương. “Phó mặc cho số phận thôi” Tiền Khoa không thể làm gì. Giảm độ cao khẩn cấp chẳng khác nào tự sát, phi thuyền sẽ bị sóng lớn biển Bắc nhấn chìm. Caprioni cầu khẩn; Lý Hưng Thịnh quan sát kỳ quan thiên nhiên, Tề Viễn Sơn ghé bên khoang nôn mửa; Tần Bắc Dương vuốt ve Cửu Sắc; Anna cầm tay cậu, chuẩn bị tinh thần cho việc xấu nhất, cùng lắm là lên thiên đường hoặc xuống địa ngục… Cơn gió mùa hạ hiếm hoi kéo đến không một dấu hiệu báo trước, cứ thế mà quay cuồng suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Nếu trên biển có thuyền, chẳng biết bao nhiêu người sẽ vào bụng cá? Mọi người trên Julius Caesar nhức đầu chóng mặt, Tề Viễn Sơn nôn sắp hết toàn bộ mật xanh mật vàng, thở thoi thóp trong góc. Tần Bắc Dương vẫn gắng gượng, những tế bào ung thư trong lá phổi khiến nỗi đau của cậu tăng gấp nhiều lần. Nửa đêm, cơn bão dần dịu. Caprioni thò đầu ra ngoài khoang thuyền, trời tối đen như mực không nhìn rõ vạn vật, không thể nhận ra bên dưới là biển sâu hay đại lục. Anh ta muốn nhìn sao đoán hướng nhưng mây phủ quá dày, chỉ có thể thấy sao lấp ló phía sau. “Chúng ta đang ở đâu rồi?” Anna cũng mệt rã rời. Tiến sĩ Cambridge trẻ tuổi trả lời, lời ít ý nhiều, “Địa cầu” Họa vô đơn chí, cánh quạt và bánh lái đều bị bão phá hỏng, mọi người đành để khí cầu thả trôi theo gió. Lúc hừng đông, Tần Bắc Dương là người đầu tiên thức giấc. Cậu phát hiện ra phía dưới vẫn là đại dương xanh thăm thẳm, nhưng có một khối đá trắng to đi qua. Núi băng.