Chương 45 Mặt trời lúc nửa đêm
Năm Dân quốc thứ 8, ngày cuối cùng của tháng 6 năm 1919Núi băng xuất hiện giữa hè cho thấy khí cầu đã bay đến một nơi rất lạnh. Caprioni quan sát ngoài khơi bằng kính viễn vọng, có một khối núi băng to bằng một hòn đảo di động, so được với núi Alps. Tuyết lất phất rơi trên bầu trời. Tuyết rơi tháng 6, không nói cũng hiểu. “Chúng ta đến Bắc Băng Dương” Tất cả mọi người bị giá rét làm tỉnh giấc, may mà họ có sẵn áo khoác da của phi công, choàng thêm chiếc chăn để chuyển từ giữa hè sang mùa đông. La bàn vẫn không hoạt động. Tiền Khoa lấy bản đồ hàng không, quan sát Bắc Cực. Trong một đêm, khí cầu bị cuồng phong thổi đi xa không biết mấy ngàn dặm. Nếu may mắn thì họ rơi vào khu vực biển Bắc ở Na Uy, đen thì vào quần đảo Svalbard cách cực bắc không xa. Khi mọi người đang rét run thì Cửu Sắc đột nhiên nhảy lên, lồng ngực nóng rực, phát ra tiếng “ô ô lộc minh”, ngửa đầu hướng về chóp khí cầu, thể hiện tư thế chiến đấu. Trên đó có gì? Caprioni mở trần khí cầu ra, đột nhiên thấy một cái bóng đen thui rũ cánh mỏng bằng thép xuống. Thiên Sứ Bốn Cánh. Hóa ra con thú trấn mộ này trốn trong khoang trên của khí cầu Julius Caesar. Gió thổi ào ào vào khoang khí cầu, ánh mắt con thú trấn mộ cũng lịm dần. Tiền Khoa và Tề Viễn Sơn kéo nó xuống. Bốn cái cánh chen chật cứng không gian, khoang khí cầu vốn rộng rãi trở nên chật hẹp. “Chúng ta tìm kiếm thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh khổ sở thế mà nó lại trốn ngay trên đỉnh đầu?” Anna tặc lưỡi, “Vẫn là Cửu Sắc cảm ứng được” “Tối qua nó mới bay lên” Lý Hưng Thịnh xoa Thiên Sứ Bốn Cánh, “Bay rất tốn năng lượng, tốn hơn chạy trên mặt đất nhiều. Nó bay liên tục ba ngày hai đêm, từ Paris đến Bắc Cực, còn xuyên qua gió bão, có hóa chất cũng không trụ được. Nó thấy cạn năng lượng, mất phương hướng nên đi theo khí cầu của chúng ta để không bị rơi xuống biển. Thú trấn mộ cấp độ cao cũng tương đương với động vật có trí tuệ, có trí lực như loài người” “Hồi còn ở Nhật Bản, tôi có đọc sách. Giáo sư Yamamoto nói linh hồn trong “thể cơ giới có linh hồn” cũng là một dạng Artificial Intelligence” Tần Bắc Dương học tiếng Anh tại Nhật, nói không ai hiểu được. Cậu đành viết hai từ này lên giấy. “Tên viết tắt là AI?” “Chí ít nó cũng có linh hồn của chủ mộ và trình độ trí lực của con người. Chủ nhân của thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh là Nestorius, tín đồ Cơ Đốc giáo – tổng giám mục Yith của Cảnh giáo đời Đường, chắc hẳn cũng là một người rất thông minh” “Ừ, tôi thấy ngực nó khắc hình thánh giá” Caprionio vẽ hình chữ thập, “Xin Thượng đế tha thứ cho những điều dị đoan này” Nhắc đến Thượng đế, Anna lắc đầu thở dài, “Chúng ta nên đi đâu đây?” Cô liếc nhìn Cửu Sắc. Con thú trấn mộ cũng hơi hoang mang. Từ trường ở Bắc Cực đang ảnh hưởng đến khả năng định hướng của nó. Tần Bắc Dương quấn chăn dày, đội mũ da phi công, trèo ra khoang khí cầu nhìn biển, bỗng đọc thuộc “Thu thủy thiên” của Trang Tử: “Nước thiên hạ, không gì lớn hơn biển, ngàn sông đồ về một mối, chẳng biết lúc nào dừng mà không đầy; vĩ lư (1) trút ra, chẳng biết lúc nào không trống rỗng; xuân thu thay đổi, nước đầy nước cạn chẳng hay. Sức chứa của biển lớn vượt qua cả Hồng Hà, không thể dùng số để tính được” Tề Viễn Sơn lại nói, “Biển lớn bao la vô ngần, nhưng trong vũ trụ, vạn vật cũng chỉ là muối bỏ biển” Tần Bắc Dương mười chín tuổi cười to, “Nhân gian năm mươi năm cũng chỉ như cát bụi. May có bằng hữu, giai nhân đồng hành, chết có xá gì?” “Tần Bắc Dương, đừng có ngừng uống thuốc” Anna kéo cậu về khoang khí cầu, nhồi nhét vào mồm cậu một đống thuốc, cắt đứt câu chuyện buồn xót xa dang dở. “Đảo!” Tiền Khoa hét ầm lên. Mọi người lao ra ngả vào cạnh khí cầu, phát hiện ra tít phía trước biển băng có một hòn đảo to lớn, nhô cao thấp không có quy tắc, nhìn từ trên cao phải lớn như New York. “Có chắc đây là đảo chứ không phải núi băng không?” “Chắc,” Giuseppe Caprioni giơ kính viễn vọng lên, “Trên đảo có nham thạch phun trào, không chỉ toàn tuyết trắng, có sương mù bốc khói cho thấy hai khả năng, một là có núi lửa hoạt động, hai là có người ở” Khí cầu đã mất động lực và phương hướng sau cơn bão, may mà vẫn còn có thể lên xuống. Caprioni và Tiền Khoa liều mạng điều khiển bay lên bầu trời trên đảo, nhanh chóng hạ xuống vài trăm thước. Không thể thả neo bình thường, dưới sự chỉ huy của người Ý, tất cả mọi người ngồi xổm tự ôm đầu. Rơi. Dây treo khí cầu nhanh chóng bị cắt thành hai đoạn, túi khí bén nham thạch, khí hydro bay ra ngoài, chỉ cần có chút lửa sẽ dẫn đến vụ nổ lớn. Khí cầu hoàn toàn hỏng, trở thành đống sắt vụn. May mà tuyết đọng trên đảo rất dày, mọi người giúp nhau bò ra khỏi khoang khí cầu, kể cả hai con thú trấn mộ. Tần Bắc Dương vừa kéo tay Anna vừa nắm Cửu Sắc, đi xa khỏi khí cầu bẹp dúm thì ngã sấp trên mặt tuyết lạnh lẽo. “Chúng ta là những người đầu tiên đặt chân đến đây?” Tề Viễn Sơn tuyệt vọng vùi tay vào tuyết đọng, “Không ai đến cứu?” “Từ hôm nay, chúng ta phải làm Robinson Crusoe ở Bắc Cực. Nhìn đồ dự phòng xem còn duy trì được bao lâu?” So với đàn ông, Anna là người lý trí nhất. Cô trèo vào khoang cứu hộ nhìn đồ đạc – thức ăn và nước ngọt chỉ đủ để duy trì ba ngày. Tần Bắc Dương đề nghị thăm dò trên đảo một lượt. Với kinh nghiệm làm phi công của mình, Caprioni nhắc nhở mọi người không nên tự ý đi sâu vào trong kẻo lạc phương hướng. Tốt nhất bọn họ nên đi dọc ven biển để có thể tìm được đường về. Cửu Sắc như chó săn đi tuốt đằng trước, sau đó là Caprioni tay cầm hai súng săn, Tần Bắc Dương và Âu Dương Anna đi giữa, Tề Viễn Sơn bỏ súng lục vào túi đi phía sau. Tiền Khoa và Thiên Sứ Bốn Cánh ở lại để canh đồ tiếp tế. Caprioni cầm la bàn nhưng làm thế nào nó cũng chỉ chỉ một chỗ, “Không thể tin nổi! Chúng ta đang ở cực từ bắc của Trái Đất?” Lý Hưng Thịnh giải thích, “Nhưng chưa từng ai đến cực từ bắc của Trái Đất, vì điểm này liên tục thay đổi” Đường ven biển của hòn đảo biệt lập gập ghềnh, có chỗ lộ ra nham thạch đen ngòm – tất cả đều là nham thạch của núi lửa, cho thấy đây là đảo núi lửa giống Iceland. Cảnh ven đường rất đẹp: tuyết trắng phủ dày núi cao, vô số băng nổi trên mặt biển, thỉnh thoảng có báo biển chơi đùa trên mặt băng. Giữa biển băng có cá voi vây nhảy ra trên không trung, bọt sóng tung trắng xóa, quả là tiên cảnh ở nơi tận cùng của thế giới. Tần Bắc Dương nắm tay Anna, nói, “Dù cho ba nghìn dòng nước, anh chỉ cần một bầu thôi” Đây là lời Giả Bảo Ngọc nói với Lâm Đại Ngọc. Âu Dương Anna thốt lên nhẹ nhàng, “Buồn nôn” Không phải cô không hiểu phong tình, mà cô không muốn một lời thành hiện thực. Tần Bắc Dương lại cao hứng, cao giọng đọc “Tiêu Dao Du” của Trang Tử, “Bắc Minh có cá, gọi là côn. Côn to lớn, chẳng biết lớn mấy ngàn dặm; hóa thành chim, gọi là bằng (phượng). Lưng của bằng chẳng biết lớn mấy ngàn dặm. Hừng hực bay lên, cánh che khuất trời mây” Sau khi thành niên, người Trung Quốc có tên tự, thường liên quan đến tên thật. Gia Cát Lượng tự là Khổng Minh, Trương Phi tự là Dực Đức, Tôn Quyền tự là Trọng Mưu… “Bắc Dương” chính là “Bắc Minh” trong bài thơ của Trang Tử, câu thơ cậu thích nhất là “Cánh che khuất trời mây”. Tần Bắc Dương quyết định chọn tự là “Thùy Thiên”, cứ vậy đi. “Thùy Thiên?” Tề Viễn Sơn dường như cũng suy ngẫm, “Chữ này hay! “Cánh che khuất trời mây” – Bắc Dương, cậu tự Thùy Thiên, tôi tự Chi Vân, được không? Huynh đệ chúng ta đúng là láng giềng trong Tiêu Dao Du” “Tần Thùy Thiên! Tề Chi Vân!” Thùy Thiên? Anna cảm thấy đau khổ trong lòng. Tần Bắc Dương ơi, anh sắp thành người thiên cổ rồi còn chọn cái tên điềm gở này. Mặt trời không hề có dấu hiệu lặn về tây. Bọn họ không tìm được nước ngọt, cũng không có dấu vết người sống. Chỉ có báo biển, cá voi và đám chim biển bay theo đàn. Mọi người quyết định quay về. Mười hai giờ đêm, mặt trời vẫn sừng sững trên khôn trung. Mặt trời lúc nửa đêm. Âu Dương Anna hùng hổ hỏi người Ý, “Anh chắc chắn là đồng hồ của anh không hoạt động chứ?” “Đây là đồng hồ cơ Thụy Sĩ chuyên dụng cho phi công đấy,” Caprioni lớn lên dưới ánh mặt trời rực rỡ vùng Địa Trung Hải, chỉ vào vầng mặt trời lạnh lẽo trên kia, “Chúng ta đã qua cực Bắc rồi. Nơi đây mặt trời không lặn, mặt trời sáng liên tục hai mươi tư tiếng đồng hồ. Coi như chúng ta may mắn, đến lúc mùa hè mà không phải mùa đông, nếu không sẽ ở trong bóng tối dài đằng đẵng, tuyệt vọng đến tự sát” Người Ý nói không sai. Những người sống quanh vùng cực bắc thường xuyên phải đối diện với màn đêm vô tận mùa đông, rất dễ bị trầm cảm, có khả năng tự sát cao. Dưới ánh mặt trời sau nửa đêm, mọi người đi dọc bờ biển quay về chỗ khí cầu bị rơi. Tiền Khoa cô độc một mình làm bạn với thú trấn mộ Thiên Sứ Bốn Cánh, tưởng chừng sắp phát điên. Mọi người dựng lều, lập trại, dùng chút dầu diesel sót lại để nhóm lửa. Tần Bắc Dương rất yếu, lá phổi nóng ran như thiêu đốt. Anna không cho phép Cửu Sắc lại gần cậu, dắt Cửu Sắc đến cạnh Thiên Sứ Bốn Cánh. Hai con thú này đều có linh thạch, tự đi mà làm tổn thương nhau! Để xua đi sự nhàm chán khi mặt trời mãi không lặn, mỗi người lần lượt kể một câu chuyện kỳ lạ. Caprioni kể chuyến bay thám hiểm kỳ lạ. Lý Hưng Thịnh nói về người tuyết bí ẩn ở dãy Himalaya, Tề Viễn Sơn kể về cuộc huấn luyện tàn khốc trong quân đội Nhật Bản, Anna kể về tuổi thơ với cướp biển ở đảo Đạt Ma trên biển Hoa Đông… Cuối cùng, đến lượt Tần Bắc Dương. Dù cậu có bí mật địa cung trong đầu, cậu chỉ cười khúc khích, “Tôi chỉ là một thợ thủ công lao động bình thường thôi, có chuyện gì hay ho đâu. Mọi người bỏ qua cho tôi đi” Ba ngày sau, mặt trời chưa lặn, chẳng có bóng người nào trên hoang đảo nhưng thức ăn và nước ngọt gần như đã cạn sạch. “Ai có kinh nghiệm bắt cá?” Giuseppe Caprioni sa sút tinh thần, cho một nắm tuyết vào miệng, chờ nó tan ra thì nuốt xuống. “Tôi lớn lên trên hải đảo…” Anna xung phong nhận việc, nhưng biển băng ở đây không như ở núi Đạt Ma, “Nhưng không có đồ bắt cá, một que xiên cũng chẳng có” “Nhưng chúng ta có cái này!” Tề Viễn Sơn giơ súng săn lên. Cậu là số một trong lớp bắn súng của bộ binh hồi học ở Nhật Bản, “Tôi nghĩ báo biển phơi nắng trên băng chưa bao giờ gặp thợ săn” Tề Viễn Sơn dẫn cả đoàn, cả Caprioni và Tần Bắc Dương, ba người đàn ông cùng Cửu Sắc đến biển săn thú. Một vịnh biển nhỏ đóng băng có mấy ngàn con báo biển đang nằm. Tề Viễn Sơn và Tần Bắc Dương, mỗi người một khẩu súng săn ung dung bắn chết ba con báo biển, kéo về lều trại. Mỗi con báo biển nặng mấy trăm cân, kéo được vài bước là không nhích nổi nữa. Cửu Sắc một mình lôi ba con xềnh xệch như chó kéo xe trượt tuyết. Mọi người xẻ báo biển thành tám phần, ăn bữa tiệc báo biển phong phú linh đình. Anna trữ dầu da báo biển trong bình thủy tinh. Đến lúc quan trọng, những năng lượng này có thể cứu mọi người. Mọi người ăn thịt báo biển bảy ngày liên tiếp, Tề Viễn Sơn thấy lo lắng, “Trên đảo này không có một bóng cây ngọn cỏ, vấn đề nhiên liệu phải làm sao đây?” “Người Viking cổ đại đã từng di cư đến đảo Greenland, sau đó vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà biến mất” Lý Hưng Thịnh sờ ria trên cằm mình, gương mặt anh tuấn tỏ vẻ hứng thú, “Nghe nói người Eskimo sinh sống bằng cách ăn thịt sống, hơn nữa còn có thể phòng bệnh về máu. Với chúng ta, còn sống là quan trọng nhất, hơn nữa nấu thịt sẽ phá hủy vitamin” Tề Viễn Sơn đợi ở Nhật Bản một năm đã quen ăn sashimi. Cậu liều mạng, lấy phong cách quân nhân bốc miếng thịt báo biển sống, chọn chỗ nhiều mỡ nhất mà ăn như dã thú. Tiếp theo là Tần Bắc Dương, nghĩ thầm đàng nào cũng chết vì ung thư phổi, không bằng chết vì thịt sống, cứ ăn thoải mái đi. Rồi Lý Hưng Thịnh, Tiền Khoa và Caprioni, cuối cùng đến Âu Dương Anna… Cô đã đói bụng cả một ngày, cuối cùng cũng ăn miếng thịt báo biển đầy mỡ theo lời khuyên của Tần Bắc Dương – vị cũng không tệ. Bọn họ ngày ngày đi săn báo biển trên băng. Để tiết kiệm đạn, Tề Viễn Sơn và Caprioni giết báo biển bằng dao. Những con thú biển to lớn đáng thương hoàn toàn không thể đánh trả. Hòn đảo biệt lập trên Bắc cực thành lò sát sinh. Có loài thú hai chân là con người, tất cả những con thú bốn chân hay không chân đều sẽ gặp họa. Một tháng sau, Tần Bắc Dương phát hiện ra một con gấu Bắc Cực. Cậu, Tề Viễn Sơn và Lý Hưng Thịnh đang dẫn Cửu Sắc đi săn thì thấy con gấu trắng đó đứng cao khoảng ba mét, như một tòa thành lừng lững, đang mạnh mẽ giết báo biển. Nó là động vật ăn thịt lớn nhất trên địa cầu, có thể chạy nhanh trên mặt băng, có thể bơi trong biển băng để đi săn, là bá chủ chuỗi thức ăn ở Bắc Cực. Lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật to lớn này trên đảo băng, Tề Viễn Sơn thì thào, “Ăn thịt báo biển chán lắm rồi! Hay ăn thử gấu Bắc Cực?” Súng săn bắn phát đạn thứ nhất. Tiếng súng gầm rú trên biển băng, đám báo biển sợ bị giết chạy nháo nhào, lao vào trong biển. Tề Viễn Sơn bắn bách phát bách trúng, đạn bay thẳng vào thân thể gấu trắng, máu đỏ trào ra. Gấu Bắc Cực không ngã xuống mà còn gầm thét lao về phía bọn họ, muốn xé những vị khách không mời mà đến này thành từng mảnh. Lý Hưng Thịnh kéo mọi người định chạy. Tề Viễn Sơn có khí chất quân nhân trầm ổn, đối mặt với con gấu trắng lao đến như xe tăng vẫn bắn phát đạn thứ hai. Đạn bắn trúng trán gấu, dù nó không vỡ đầu nhưng máu vẫn ồ ạt chảy. Nhưng nó vẫn còn sống, vẫn muốn chiến đấu. Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn đứng thẳng lên từ đống tuyết, Cửu Sắc cũng trừng đôi mắt lưu ly. Thú và thú đối đầu… Dưới ánh mặt trời đêm khuya, con gấu đang chảy máu thấy sợ hãi. Nó không sợ đôi chân loài người, mà sợ đôi chân thú trấn mộ của Cửu Sắc. Gấu trắng xoay người định bỏ chạy. Nếu nhảy vào biển băng, con người sẽ không có cơ hội săn, nhưng nó lại hốt hoảng chạy vào đất liền. Cửu Sắc xông pha lên trước, mọi người đuổi theo không từ bỏ. Không ai muốn lãng phí đạn, đành phải chờ khi gấu Bắc Cực mất quá nhiều máu mà ngã xuống. Con thú này da dày thịt béo, chạy được tận mấy dặm. Mọi người chưa từng chạy vào vùng đất phía bên trong đảo, đi vào vùng đất lạ mà không biết, lạc đường sẽ không tốt. Lý Hưng Thịnh vội vàng kêu ngừng lại, Tề Viễn Sơn lại kiên trì hăng hái, “Nếu con gấu Bắc Cực sống sót, nó sẽ quay lại trả thù chúng ta, như thế quá nguy hiểm” Tề Viễn Sơn đã có tâm tư kín đáo, lại quả quyết như tướng quân. Bọn họ đuổi đến núi tuyết ở trung tâm đảo. Gấu Bắc Cực không còn đường đi, gầm thét nhào lên. Tần Bắc Dương và Tề Viễn Sơn cùng giơ súng bắn hai phát đạn trúng tim. Gấu trắng lao thêm mười bước mới ngã sấp xuống trước mặt ba người. Cái mũi đen của nó chỉ cách chóp mũi Cửu Sắc có ba tấc. Gấu Bắc Cực co quắp, máu nóng sôi trào chảy ra, nhuộm đỏ tuyết trắng, hai mắt nhìn chòng chọc ba kẻ sát nhân như lời nguyền vĩnh cửu. Chưa chết, Tề Viễn Sơn nhắm giữa trán nó bắn một phát, kết thúc cuộc đời đau khổ. Cậu chống súng săn, ngồi lên lưng gấu thở dốc. Con người quá nhỏ bé so với loài thú lớn này. Chạy theo con mồi lâu như vậy, Tần Bắc Dương ngã sấp xuống, cảm giác chỉ một giây nữa là chết vì tế bào ung thư. Cửu Sắc lại vọt tới dưới chân núi tuyết, liều mạng dùng bốn móng vuốt đào. Lý Hưng Thịnh nghi ngờ sang xem, phát hiện ra Cửu Sắc đào được đất đóng băng vĩnh cửu. Trời bắt đầu tối, mặt trời lặn về hướng tây trên biển băng. Đồng hồ chỉ mười giờ khuya. Giữa tháng Tám, ngày hạ ngắn ngủi ở Bắc Cực đã qua, ngày mặt trời không lặn dần hết, đêm khoan thai đến chậm. Cửu Sắc mọc đôi sừng hươu trắng như tuyết, lông trắng biến mắt, hóa thành vảy vàng chói lọi. Sừng hươu đào vùng đất lạnh lộ ra gương mặt một người đàn ông. Ở đây có chôn một người. ___________ Chú thích: (1) Vĩ lư: chỗ quy tụ của nước biển trong truyền thuyết thời xưa, nay thường được dùng để chỉ hạ lưu của sông ngòi.